Lai Giả Khả Truy
-
Chương 7
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nguyệt Hoa công chúa, đoan lệ hiền lương, thông tuệ phi thường. Nay gả cho Ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ Triển Chiêu. Toàn bộ lễ nghi, giao do Lễ bộ xử lý, chọn ngày tốt thành hôn. Bố cáo trung ngoại, hàm sử văn chi. Khâm thử~” Thái giám tuyên chỉ đọc xong thánh chỉ, nói với Triển Chiêu đang quỳ trên mặt đất: “Triển đại nhân, tiếp chỉ đi~~” (xin tự mình nhớ lại giọng điệu của thái giám, kéo dài âm, ngân eo éo, có chút đắc ý, có chút khiêu khích… khà khà khà~~~)
Triển Chiêu cầm quyển hoàng lăng trong tay, ngơ ngác quỳ ở nơi đó. Y không biết mình đã tiếp thánh chỉ như thế nào, không biết thái giám đã rời đi lúc nào, không biết đại nhân, tiên sinh đã khuyên nhủ mình bao lâu để mình đứng lên. Trong đầu y chỉ có một thanh âm đang kêu gào: “Đi tìm hoàng thượng, thu hồi thánh mệnh.” Làm sao mình có thể cưới Nguyệt Hoa? Sau khi trong lòng đã có một người, sau khi đã nhận lời ở bên người kia đến già, làm sao có thể thành hôn cùng người khác chứ?
Triển Chiêu nghĩ đến đây, bỗng đứng lên, ôm quyền nói với Bao đại nhân: “Đại nhân, thứ thuộc hạ vô lễ, thuộc hạ muốn tức khắc tiến cung.” Nói, liền bay ra khỏi đại thính, chạy đến hướng hoàng cung, chỉ bỏ lại mọi người trong phủ Khai Phong sững sờ đứng tại chỗ. Một hồi lâu sau, Bao đại nhân mới nói: “Triển hộ vệ lần này đi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều…” “Đại nhân, giờ có nên phái người thông báo cho Bạch thiếu hiệp hay không?” Công Tôn tiên sinh hỏi. Bao đại nhân nghiêm nghị nhìn Công Tôn tiên sinh một chút, lại than thở: “Bạch thiếu hiệp lúc này đang ở Tương Dương xa xôi, cũng chỉ sợ là ngoài tầm tay với a!”
———————————————————————
Triệu Trinh buồn bực vứt tấu chương xuống long án, ngẩng đầu lên, xuyên qua đại môn của Ngự thư phòng, nhìn người đã quỳ ở đó hai canh giờ.
Hừ! Không thể lấy công chúa thật sao? Khi quân kháng chỉ cũng không sợ? Cho rằng trẫm không biết suy nghĩ trong lòng ngươi? Nếu như trẫm không thể có ngươi, vậy thì ai cũng đừng hòng thay thế trẫm có được vị trí kia!
Nghĩ đến đây, Triệu Trinh phân phó nói với một tên nội thị hầu hạ bên cạnh: “Cho y vào!”
Thái giám nơm nớp lo sợ hầu hạ mấy canh giờ, biết chủ nhân của mình phiền lòng vì cái gì, vừa nghe thấy hoàng thượng hạ lệnh, không thể đợi được nữa vội đi mời người mạo phạm long nhan kia vào.
Triển Chiêu đi theo nội thị vào Ngự thư phòng, kéo vạt áo quỳ xuống, hướng về Triệu Trinh hành lễ. Triệu Trinh chỉ lạnh lùng nhìn y, cũng không bảo y đứng dậy. Triển Chiêu cũng không hoảng hốt, chỉ nâng thánh chỉ lên cao qua đỉnh đầu, cúi đầu, cung thuận nói: “Thứ thần vô trạng, thỉnh hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.”
“Triển Chiêu, ngươi cũng biết kháng chỉ bất tuân, phải chịu tội gì?”
“Kháng chỉ bất quân, tội tru cửu tộc.”
“Hừ! Ngươi không sợ trẫm chém đầu ngươi?”
“Sợ…”
Triệu Trinh vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng, mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Triển Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị, từng chữ từng câu nói: “Xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.”
Triệu Trinh giận dữ, đập bàn đứng dậy, quát lên: “Triển Chiêu to gan, ngươi cho rằng trẫm không thể giết ngươi?”
Thế nhưng Triển Chiêu mặt trầm như nước, ánh mắt lẫm liệt, không có một tia e sợ. “Thần biết rõ bệ hạ long uy, hôm nay kháng chỉ, tội không thể tha. Thế nhưng thần từ lâu tâm có tương ứng, tuyệt không thể chấp nhận thêm người khác. Huống chi là công chúa cao quý. Xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, thần nguyện lĩnh tội.”
Triệu Trinh sau khi nghe xong, trong lòng lại là một trận khó chịu, thế gian này vậy mà lại có người may mắn như thế, để ngươi giữ hắn trong lòng, thà chết không quên? Triệu Trinh chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng tâm tư vạn ngàn, nhưng đến cùng cũng là đế vương hung hữu câu hác (trong lòng đã có định liệu trước), nhanh chóng nguôi cơn thịnh nộ (Mỗ Tô: Chỉ sợ còn có vị chua~~) nghĩ đến Triển Chiêu kia là người thích mềm không thích cứng, liền hoãn sắc mặt ngữ khí.
“Triển Chiêu, trẫm biết tâm ý của ngươi, cũng muốn thành toàn cho ngươi. Cớ nhưng địa thế còn mạnh hơn người, gia quốc thiên hạ này trẫm không bỏ được.” Quả nhiên, mấy câu nói này khiến Triển Chiêu đổi sắc mặt, nghi hoặc nhìn Triệu Trinh. Triệu Trinh tiếp tục nói: “Nghĩ Tương Dương vương kia, cầm binh tự trọng, mục vô quốc pháp. Trẫm đã từng nể hắn là hoàng thúc bậc trên mà mắt nhắm mắt mở. Vậy mà bây giờ hắn lại cầm binh tự trọng, cấu kết phiên bang; xây Trùng Tiêu, kết minh thư, ý đồ mưu phản. Giang sơn này tổ tông truyền lại, trẫm làm sao có thể để loạn thần tặc tử đoạt đi? Triển Chiêu, ngươi cũng biết quan hệ lợi hại trong này?”
“Thần biết, Ngọc Đường đã đi tới Tương Dương tùy thời trộm minh thư…” Triển Chiêu nghi hoặc, việc Tương Dương vương mưu phản thì có quan hệ gì với ban hôn?
Triệu Trinh giơ tay lên, ra hiệu Triển Chiêu không cần nói tiếp, “Triển Chiêu, lẽ nào ngươi cảm thấy, trộm được minh thư thì có thể ngăn Tương Dương vương mưu phản? Mật thám của trẫm đã thăm dò được Tương Dương vương đã chiêu binh mãi mã từ mấy năm trước, tùy thời mưu phản, hiện tại Tương Dương vương tay cầm mười vạn trọng binh, trận này không thể không đánh.” Dứt lời, Triệu Trinh cúi người nhìn Triển Chiêu quỳ trên mặt đất hỏi: “Ái khanh cũng biết, lưỡng quân tiền trận, quan trọng nhất chính là cái gì?”
Triệu Trinh cũng không cần Triển Chiêu trả lời, tự mình nói tiếp “Là chủ soái! Triều đình chính là dụng binh thời khắc, nhưng duy chỉ thiếu một vị tướng quân năng chinh thiện chiến. Nếu là lúc trước, Dương gia đúng là có thể đánh một trận với Tương Dương vương, nhưng Tương Dương vương cấu kết với Tây Hạ, biên phòng ngàn cân treo sợi tóc, tuyệt đối không thể triệu hồi binh mã Dương gia. Bây giờ có thể chống lại Tương Dương cũng chỉ có huynh đệ Đinh thị!”
Thì ra, Đinh thị song hùng gia học uyên thâm, từ nhỏ đã tinh thông bày binh bố trận, ẩn cư? Thời Hoa thôn, là hiệp khách có tiếng trong chốn giang hồ; bởi vì Triển Chiêu, bị Triệu Trinh biến thành của mình, để huynh đệ nhà họ Đinh chưởng quản mười vạn? binh? mã?, vỏn vẹn có mấy năm, quân Đinh gia giờ đã là binh? cường? mã? tráng. Lúc này chính là thời khắc dùng người, Triệu Trinh vì lung lạc lòng người, không kiêng dè ban thưởng cho Đinh gia, thái hậu còn nhận muội muội của huynh đệ Đinh thị là Đinh Nguyệt Hoa làm nghĩa nữ, phong làm Nguyệt Hoa công chúa. Lần trước sinh nhật Đinh Nguyệt Hoa mười tám tuổi, thái hậu cao hứng sau tranh luận muốn tìm một chàng rể tốt cho con gái nuôi, mà sao biết một nhà Đinh thị đã sớm vừa ý Khai Phong phủ Triển Chiêu, làm sao chịu bỏ lỡ thời cơ tốt? Lần ở Hoa thôn bị Triển Chiêu khéo léo từ chối, lần này thái hậu đề cập đến việc kết hôn, huynh đệ Đinh thị liền nhắc đến Triển Chiêu. Thái hậu vừa nghe, cũng vạn phần vui mừng, hóa ra người bà nghĩ đến trong lòng cũng là Triển Chiêu, liền vời Triệu Trinh đến bàn bạc. Nếu là trước đây, Triệu Trinh sẽ vạn vạn không đồng ý, thế nhưng bây giờ một mặt là mình sắp phải nhờ vả Đinh gia, mặc khác là mẫu hậu rất vui mừng nói chuyện chỉ hôn. Lại nghĩ đến mình vĩnh viễn cũng không chiếm được lòng của người nọ, bèn quyết định hạ thánh chỉ, ban hôn.
Triển Chiêu tuyệt đối không ngờ rằng, kết quả năm xưa mình vứt bỏ giang hồ vào triều đình dĩ nhiên lại là thế này. Vốn một lòng muốn dựa vào chút sức mọn của mình để bảo vệ đại nhân, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào vòng xoáy chính trị. Vì để cho huynh đệ Đinh thị thề sống thề chết cống hiến sức lực, lẽ nào chỉ có thể thuận theo ý chỉ của hoàng thượng cưới Nguyệt Hoa sao?
Không!
Triển Chiêu không muốn phản bội chính mình phản bội Ngọc Đường, cũng không muốn tin tưởng huynh đệ Đinh thị kia có thể vì hôn sự này mà làm ra chuyện bất lợi cho xã tắc.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, ánh mắt kiên nghị: “Thần nguyện vì bệ hạ, vì giang sơn hi sinh tính mạng, nhưng không thể hi sinh hạnh phúc!”
Triệu Trinh hơi nheo cặp mắt lại, không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là cứ vậy nhìn Triển Chiêu. Qua nửa ngày, mới nói:
“Triển Chiêu, không nên ép trẫm.” Dứt lời, phất ống tay áo một cái, xoay người đi về hướng long ỷ, cao giọng truyền nội thị: “Tức khắc tuyên chỉ, Khai Phong phủ phủ doãn Bao Chửng, trì hạ bất nghiêm, khi quân võng thượng, lập tức giải vào thiên lao, giao cho Đại Lý Tự hậu thẩm!” Nội thị theo tiếng định rời đi.
Triển Chiêu sau khi nghe xong, chỉ thấy trong đầu xoẹt qua một tiếng sấm nổ, nhất thời đầu váng mắt hoa, không lo được cái khác, lập tức quỳ bò nửa bước, cúi người dập đầu: “Bệ hạ bớt giận, thần…” Đôi môi Triển Chiêu run rẩy dần mất đi huyết sắc, hai chữ “Lĩnh chỉ” thế nào cũng không nói ra được. Không ngờ hoàng thượng lại đem tính mạng an nguy của đại nhân ra để bức ép mình, bảo mình làm sao chịu nổi? Lúc này, bên tai cư nhiên vang lên âm thanh của người kia: “Mèo con, ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đại nhân nhà ngươi, khi nào mới có thể đem ta để ở trong lòng?
… Thực ra, Bạch gia gia cũng không muốn ngươi đem ta để ở trong lòng, chỉ hy vọng ngươi trước khi làm việc phải nghĩ đến bản thân trước tiên là tốt rồi, ngẫm lại sau khi ngươi làm chuyện đó, Bạch gia gia lòng không đau…”
Đó là một lần trong phủ có thích khách, Triển Chiêu liều mạng bảo vệ, đúng vào thời khắc chiến đấu hăng hái, lại không ngờ rằng một tên thích khách khác thừa cơ rối loạn xông thẳng đến chỗ Bao Chửng, kỳ thực nếu lấy võ công của Triển Chiêu, vốn có thể làm cho thích khách kia bị mất mạng ngay tại chỗ, song Triển Chiêu lo lắng cho an nguy của Bao Chửng, không dám mạo hiểm, lại kiên cường đỡ lấy một đao của tên kia, chém ngay vào bên hông. Tuy rằng thích khách không thực hiện được ý đồ, nhưng Triển Chiêu cũng phải nằm mất một tháng mới có thể xuống giường đi lại.
Khi Bạch Ngọc Đường chạy về đến nơi, nhìn thấy chính là Mèo con vẫn luôn nằm đầu trong tim mình sắc mặt trắng bệch nằm đó, nhưng còn mạnh miệng nói không có chuyện gì. Bạch Ngọc Đường tức giận hung hăng hôn lên đôi môi tái nhợt, hôn đến tận khi y khó thở luôn miệng xin tha mới bỏ qua. Đến lúc Triển Chiêu ngước mắt lên nhìn hắn, đã thấy con người ngông cuồng tùy hứng, phóng khoáng ngông ngênh ấy mắt đầy lệ quang, nói lời nói kia.
Nghĩ lại những chuyện này, Triển Chiêu mới cảm thấy, thì ra mình cũng không phải người có thể vì gia quốc thiên hạ mà hi sinh tất cả.
Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu, cho rằng này kế sách đã thực hiện được, liền hỏi: “Ái khanh có lời?”
“Bệ hạ nếu vì chuyện này trị tội Bao đại nhân, chỉ e khó lòng che miệng dân chúng.”
“Như thế thần dân thiên hạ sẽ biết, Bao Chửng bởi vì Triển Chiêu ngươi mà phải chịu tội, ngươi cũng khó tránh khỏi tội lỗi chứ?”
“Thần nguyện lấy cái chết tạ tội thiên hạ. Nhưng bệ hạ còn phải đối mặt với thiên hạ thần dân.”
Triển Chiêu vốn ôm quyết tâm chết, mới nói ra những câu này, vốn nghĩ Triệu Trinh giận dữ, sẽ ban cho mình cái chết, tuy nói đại trượng phu phải chết sao cho có ý nghĩa, song Triển Chiêu lúc này chỉ muốn vì mình và Ngọc Đường liều một lần.
Thế nhưng Triển Chiêu không nghĩ tới chính là, lúc này bên tai truyền đến lại là tiếng cười to của Triệu Trinh: “Triển Chiêu a Triển Chiêu! Thế nhân đều nói Ngự Miêu ngươi ôn văn nhĩ nhã, khiêm khiêm quân tử. Không ngờ vì một chữ ‘Tình’ lại có thể trở nên vô cùng dẻo miệng như vậy. Được! Ngày hôm nay trẫm cho ngươi một cơ hội” Dứt lời đột nhiên vứt về phía Triển Chiêu một vật. Triển Chiêu theo bản năng dùng tay bắt lấy, trong tay thình lình lại là một thánh chỉ khác.
Triển Chiêu cầm quyển hoàng lăng trong tay, ngơ ngác quỳ ở nơi đó. Y không biết mình đã tiếp thánh chỉ như thế nào, không biết thái giám đã rời đi lúc nào, không biết đại nhân, tiên sinh đã khuyên nhủ mình bao lâu để mình đứng lên. Trong đầu y chỉ có một thanh âm đang kêu gào: “Đi tìm hoàng thượng, thu hồi thánh mệnh.” Làm sao mình có thể cưới Nguyệt Hoa? Sau khi trong lòng đã có một người, sau khi đã nhận lời ở bên người kia đến già, làm sao có thể thành hôn cùng người khác chứ?
Triển Chiêu nghĩ đến đây, bỗng đứng lên, ôm quyền nói với Bao đại nhân: “Đại nhân, thứ thuộc hạ vô lễ, thuộc hạ muốn tức khắc tiến cung.” Nói, liền bay ra khỏi đại thính, chạy đến hướng hoàng cung, chỉ bỏ lại mọi người trong phủ Khai Phong sững sờ đứng tại chỗ. Một hồi lâu sau, Bao đại nhân mới nói: “Triển hộ vệ lần này đi, chỉ sợ lành ít dữ nhiều…” “Đại nhân, giờ có nên phái người thông báo cho Bạch thiếu hiệp hay không?” Công Tôn tiên sinh hỏi. Bao đại nhân nghiêm nghị nhìn Công Tôn tiên sinh một chút, lại than thở: “Bạch thiếu hiệp lúc này đang ở Tương Dương xa xôi, cũng chỉ sợ là ngoài tầm tay với a!”
———————————————————————
Triệu Trinh buồn bực vứt tấu chương xuống long án, ngẩng đầu lên, xuyên qua đại môn của Ngự thư phòng, nhìn người đã quỳ ở đó hai canh giờ.
Hừ! Không thể lấy công chúa thật sao? Khi quân kháng chỉ cũng không sợ? Cho rằng trẫm không biết suy nghĩ trong lòng ngươi? Nếu như trẫm không thể có ngươi, vậy thì ai cũng đừng hòng thay thế trẫm có được vị trí kia!
Nghĩ đến đây, Triệu Trinh phân phó nói với một tên nội thị hầu hạ bên cạnh: “Cho y vào!”
Thái giám nơm nớp lo sợ hầu hạ mấy canh giờ, biết chủ nhân của mình phiền lòng vì cái gì, vừa nghe thấy hoàng thượng hạ lệnh, không thể đợi được nữa vội đi mời người mạo phạm long nhan kia vào.
Triển Chiêu đi theo nội thị vào Ngự thư phòng, kéo vạt áo quỳ xuống, hướng về Triệu Trinh hành lễ. Triệu Trinh chỉ lạnh lùng nhìn y, cũng không bảo y đứng dậy. Triển Chiêu cũng không hoảng hốt, chỉ nâng thánh chỉ lên cao qua đỉnh đầu, cúi đầu, cung thuận nói: “Thứ thần vô trạng, thỉnh hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.”
“Triển Chiêu, ngươi cũng biết kháng chỉ bất tuân, phải chịu tội gì?”
“Kháng chỉ bất quân, tội tru cửu tộc.”
“Hừ! Ngươi không sợ trẫm chém đầu ngươi?”
“Sợ…”
Triệu Trinh vừa nghe, mặt lộ vẻ vui mừng, mới vừa muốn nói chuyện, chỉ thấy Triển Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên nghị, từng chữ từng câu nói: “Xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.”
Triệu Trinh giận dữ, đập bàn đứng dậy, quát lên: “Triển Chiêu to gan, ngươi cho rằng trẫm không thể giết ngươi?”
Thế nhưng Triển Chiêu mặt trầm như nước, ánh mắt lẫm liệt, không có một tia e sợ. “Thần biết rõ bệ hạ long uy, hôm nay kháng chỉ, tội không thể tha. Thế nhưng thần từ lâu tâm có tương ứng, tuyệt không thể chấp nhận thêm người khác. Huống chi là công chúa cao quý. Xin hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, thần nguyện lĩnh tội.”
Triệu Trinh sau khi nghe xong, trong lòng lại là một trận khó chịu, thế gian này vậy mà lại có người may mắn như thế, để ngươi giữ hắn trong lòng, thà chết không quên? Triệu Trinh chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng tâm tư vạn ngàn, nhưng đến cùng cũng là đế vương hung hữu câu hác (trong lòng đã có định liệu trước), nhanh chóng nguôi cơn thịnh nộ (Mỗ Tô: Chỉ sợ còn có vị chua~~) nghĩ đến Triển Chiêu kia là người thích mềm không thích cứng, liền hoãn sắc mặt ngữ khí.
“Triển Chiêu, trẫm biết tâm ý của ngươi, cũng muốn thành toàn cho ngươi. Cớ nhưng địa thế còn mạnh hơn người, gia quốc thiên hạ này trẫm không bỏ được.” Quả nhiên, mấy câu nói này khiến Triển Chiêu đổi sắc mặt, nghi hoặc nhìn Triệu Trinh. Triệu Trinh tiếp tục nói: “Nghĩ Tương Dương vương kia, cầm binh tự trọng, mục vô quốc pháp. Trẫm đã từng nể hắn là hoàng thúc bậc trên mà mắt nhắm mắt mở. Vậy mà bây giờ hắn lại cầm binh tự trọng, cấu kết phiên bang; xây Trùng Tiêu, kết minh thư, ý đồ mưu phản. Giang sơn này tổ tông truyền lại, trẫm làm sao có thể để loạn thần tặc tử đoạt đi? Triển Chiêu, ngươi cũng biết quan hệ lợi hại trong này?”
“Thần biết, Ngọc Đường đã đi tới Tương Dương tùy thời trộm minh thư…” Triển Chiêu nghi hoặc, việc Tương Dương vương mưu phản thì có quan hệ gì với ban hôn?
Triệu Trinh giơ tay lên, ra hiệu Triển Chiêu không cần nói tiếp, “Triển Chiêu, lẽ nào ngươi cảm thấy, trộm được minh thư thì có thể ngăn Tương Dương vương mưu phản? Mật thám của trẫm đã thăm dò được Tương Dương vương đã chiêu binh mãi mã từ mấy năm trước, tùy thời mưu phản, hiện tại Tương Dương vương tay cầm mười vạn trọng binh, trận này không thể không đánh.” Dứt lời, Triệu Trinh cúi người nhìn Triển Chiêu quỳ trên mặt đất hỏi: “Ái khanh cũng biết, lưỡng quân tiền trận, quan trọng nhất chính là cái gì?”
Triệu Trinh cũng không cần Triển Chiêu trả lời, tự mình nói tiếp “Là chủ soái! Triều đình chính là dụng binh thời khắc, nhưng duy chỉ thiếu một vị tướng quân năng chinh thiện chiến. Nếu là lúc trước, Dương gia đúng là có thể đánh một trận với Tương Dương vương, nhưng Tương Dương vương cấu kết với Tây Hạ, biên phòng ngàn cân treo sợi tóc, tuyệt đối không thể triệu hồi binh mã Dương gia. Bây giờ có thể chống lại Tương Dương cũng chỉ có huynh đệ Đinh thị!”
Thì ra, Đinh thị song hùng gia học uyên thâm, từ nhỏ đã tinh thông bày binh bố trận, ẩn cư? Thời Hoa thôn, là hiệp khách có tiếng trong chốn giang hồ; bởi vì Triển Chiêu, bị Triệu Trinh biến thành của mình, để huynh đệ nhà họ Đinh chưởng quản mười vạn? binh? mã?, vỏn vẹn có mấy năm, quân Đinh gia giờ đã là binh? cường? mã? tráng. Lúc này chính là thời khắc dùng người, Triệu Trinh vì lung lạc lòng người, không kiêng dè ban thưởng cho Đinh gia, thái hậu còn nhận muội muội của huynh đệ Đinh thị là Đinh Nguyệt Hoa làm nghĩa nữ, phong làm Nguyệt Hoa công chúa. Lần trước sinh nhật Đinh Nguyệt Hoa mười tám tuổi, thái hậu cao hứng sau tranh luận muốn tìm một chàng rể tốt cho con gái nuôi, mà sao biết một nhà Đinh thị đã sớm vừa ý Khai Phong phủ Triển Chiêu, làm sao chịu bỏ lỡ thời cơ tốt? Lần ở Hoa thôn bị Triển Chiêu khéo léo từ chối, lần này thái hậu đề cập đến việc kết hôn, huynh đệ Đinh thị liền nhắc đến Triển Chiêu. Thái hậu vừa nghe, cũng vạn phần vui mừng, hóa ra người bà nghĩ đến trong lòng cũng là Triển Chiêu, liền vời Triệu Trinh đến bàn bạc. Nếu là trước đây, Triệu Trinh sẽ vạn vạn không đồng ý, thế nhưng bây giờ một mặt là mình sắp phải nhờ vả Đinh gia, mặc khác là mẫu hậu rất vui mừng nói chuyện chỉ hôn. Lại nghĩ đến mình vĩnh viễn cũng không chiếm được lòng của người nọ, bèn quyết định hạ thánh chỉ, ban hôn.
Triển Chiêu tuyệt đối không ngờ rằng, kết quả năm xưa mình vứt bỏ giang hồ vào triều đình dĩ nhiên lại là thế này. Vốn một lòng muốn dựa vào chút sức mọn của mình để bảo vệ đại nhân, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào vòng xoáy chính trị. Vì để cho huynh đệ Đinh thị thề sống thề chết cống hiến sức lực, lẽ nào chỉ có thể thuận theo ý chỉ của hoàng thượng cưới Nguyệt Hoa sao?
Không!
Triển Chiêu không muốn phản bội chính mình phản bội Ngọc Đường, cũng không muốn tin tưởng huynh đệ Đinh thị kia có thể vì hôn sự này mà làm ra chuyện bất lợi cho xã tắc.
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn Triệu Trinh, ánh mắt kiên nghị: “Thần nguyện vì bệ hạ, vì giang sơn hi sinh tính mạng, nhưng không thể hi sinh hạnh phúc!”
Triệu Trinh hơi nheo cặp mắt lại, không nhìn ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, chỉ là cứ vậy nhìn Triển Chiêu. Qua nửa ngày, mới nói:
“Triển Chiêu, không nên ép trẫm.” Dứt lời, phất ống tay áo một cái, xoay người đi về hướng long ỷ, cao giọng truyền nội thị: “Tức khắc tuyên chỉ, Khai Phong phủ phủ doãn Bao Chửng, trì hạ bất nghiêm, khi quân võng thượng, lập tức giải vào thiên lao, giao cho Đại Lý Tự hậu thẩm!” Nội thị theo tiếng định rời đi.
Triển Chiêu sau khi nghe xong, chỉ thấy trong đầu xoẹt qua một tiếng sấm nổ, nhất thời đầu váng mắt hoa, không lo được cái khác, lập tức quỳ bò nửa bước, cúi người dập đầu: “Bệ hạ bớt giận, thần…” Đôi môi Triển Chiêu run rẩy dần mất đi huyết sắc, hai chữ “Lĩnh chỉ” thế nào cũng không nói ra được. Không ngờ hoàng thượng lại đem tính mạng an nguy của đại nhân ra để bức ép mình, bảo mình làm sao chịu nổi? Lúc này, bên tai cư nhiên vang lên âm thanh của người kia: “Mèo con, ngươi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến đại nhân nhà ngươi, khi nào mới có thể đem ta để ở trong lòng?
… Thực ra, Bạch gia gia cũng không muốn ngươi đem ta để ở trong lòng, chỉ hy vọng ngươi trước khi làm việc phải nghĩ đến bản thân trước tiên là tốt rồi, ngẫm lại sau khi ngươi làm chuyện đó, Bạch gia gia lòng không đau…”
Đó là một lần trong phủ có thích khách, Triển Chiêu liều mạng bảo vệ, đúng vào thời khắc chiến đấu hăng hái, lại không ngờ rằng một tên thích khách khác thừa cơ rối loạn xông thẳng đến chỗ Bao Chửng, kỳ thực nếu lấy võ công của Triển Chiêu, vốn có thể làm cho thích khách kia bị mất mạng ngay tại chỗ, song Triển Chiêu lo lắng cho an nguy của Bao Chửng, không dám mạo hiểm, lại kiên cường đỡ lấy một đao của tên kia, chém ngay vào bên hông. Tuy rằng thích khách không thực hiện được ý đồ, nhưng Triển Chiêu cũng phải nằm mất một tháng mới có thể xuống giường đi lại.
Khi Bạch Ngọc Đường chạy về đến nơi, nhìn thấy chính là Mèo con vẫn luôn nằm đầu trong tim mình sắc mặt trắng bệch nằm đó, nhưng còn mạnh miệng nói không có chuyện gì. Bạch Ngọc Đường tức giận hung hăng hôn lên đôi môi tái nhợt, hôn đến tận khi y khó thở luôn miệng xin tha mới bỏ qua. Đến lúc Triển Chiêu ngước mắt lên nhìn hắn, đã thấy con người ngông cuồng tùy hứng, phóng khoáng ngông ngênh ấy mắt đầy lệ quang, nói lời nói kia.
Nghĩ lại những chuyện này, Triển Chiêu mới cảm thấy, thì ra mình cũng không phải người có thể vì gia quốc thiên hạ mà hi sinh tất cả.
Triệu Trinh nhìn Triển Chiêu, cho rằng này kế sách đã thực hiện được, liền hỏi: “Ái khanh có lời?”
“Bệ hạ nếu vì chuyện này trị tội Bao đại nhân, chỉ e khó lòng che miệng dân chúng.”
“Như thế thần dân thiên hạ sẽ biết, Bao Chửng bởi vì Triển Chiêu ngươi mà phải chịu tội, ngươi cũng khó tránh khỏi tội lỗi chứ?”
“Thần nguyện lấy cái chết tạ tội thiên hạ. Nhưng bệ hạ còn phải đối mặt với thiên hạ thần dân.”
Triển Chiêu vốn ôm quyết tâm chết, mới nói ra những câu này, vốn nghĩ Triệu Trinh giận dữ, sẽ ban cho mình cái chết, tuy nói đại trượng phu phải chết sao cho có ý nghĩa, song Triển Chiêu lúc này chỉ muốn vì mình và Ngọc Đường liều một lần.
Thế nhưng Triển Chiêu không nghĩ tới chính là, lúc này bên tai truyền đến lại là tiếng cười to của Triệu Trinh: “Triển Chiêu a Triển Chiêu! Thế nhân đều nói Ngự Miêu ngươi ôn văn nhĩ nhã, khiêm khiêm quân tử. Không ngờ vì một chữ ‘Tình’ lại có thể trở nên vô cùng dẻo miệng như vậy. Được! Ngày hôm nay trẫm cho ngươi một cơ hội” Dứt lời đột nhiên vứt về phía Triển Chiêu một vật. Triển Chiêu theo bản năng dùng tay bắt lấy, trong tay thình lình lại là một thánh chỉ khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook