Lai Giả Khả Truy
-
Chương 6
Bạch Ngọc Đường thấp giọng quát mắng một nhà Đinh thị rồi đuổi bọn họ cùng tên gia hỏa gọi Lý Nguyên Hạo kia ra khỏi phòng bệnh đã là chuyện ba ngày trước.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình làm thế không có gì là sai cả, đây là một loại trách nhiệm đối với người bệnh của mình. Bọn họ ồn ào như vậy, người sống cũng bị tức chết, huống chi là bệnh nhân nằm đây còn chưa biết sống chết ra sao? Thật sự, Bạch Ngọc Đường âm thầm thề ở trong lòng, xác thực không phải trông thấy cô gái tên Đinh Nguyệt Hoa cùng cái gã tên Lý Nguyên Hạo kia không vừa mắt mới đuổi bọn họ đi. (Mỗ Tô: Chính là nhìn không vừa mắt mà~~ Tiểu Bạch ngươi thừa nhận đi! Tiểu Bạch cáu: Nữ nhân chết bầm! Viết bao nhiêu chương như vậy, vì sao Mèo con vẫn còn bất tỉnh? Mỗ Tô vừa run rẩy vừa chân chó (nịnh bợ): Đây chẳng phải là muốn y tỉnh lại trước mặt Ngũ gia hay sao~~ Người Miêu Miêu nhìn thấy đầu tiên là Ngũ gia ngài a~~~ Tiểu Bạch đắc ý: Ờ thế còn tạm được~~)
Nhưng điều khiến Bạch Ngọc Đường đau đầu chính là, ba ngày nay Triển Chiêu vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không có bất kỳ bệnh lý nào đặc thù, chính là cứ mê man như vậy. Tìm không ra nguyên nhân, cũng không có biện pháp nào giải quyết.
Vì hôm qua trời vừa đổ mưa, hôm nay gió nhẹ hiu hiu lại mang theo từng luồng không khí mát lạnh, hoàng hôn dịu dàng đẹp đến lạ, gió thổi khẽ lay động tấm rèm cửa màu lam nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve người vẫn đang nằm trên giường.
Bạch Ngọc Đường vừa đuổi hết cả nhà Đinh gia kích động quá độ cùng một đám người hầu đi, chỉ chừa lại hai vệ sĩ áo đen canh giữ ở ngoài cửa — đề phòng Lý Nguyên Hạo đến quấy rầy lần nữa, những ngày qua toàn bộ bệnh khu tầng cao nhất đều đã bị phong tỏa. Ai bảo Đinh gia là cổ đông lớn nhất của bệnh viện này chứ? Bạch Ngọc Đường cũng tới hôm đó mới biết, sở dĩ bệnh viện này tên “Chiêu Hoa”, chữ “Chiêu” chính là đến từ Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường theo thường lệ kiểm tra thân thể cho Triển Chiêu, kết quả vẫn giống như hai ngày trước, không hề có tiến triển. Anh quay lưng về phía Triển Chiêu cầm lấy thẻ bệnh treo ở đuôi giường, tỉ mỉ điền vào, lúc này chợt nghe thấy người phía sau tựa như đang nhẹ giọng nỉ non. Bạch Ngọc Đường đột nhiên xoay người lại, cúi người nhìn người trên giường.
Cậu không ngủ mê mệt không hề nhúc nhích như mấy ngày trước, sắc mặt lúc này vẫn tái nhợt, nhưng mày nhọn khẽ nhíu, có một chút hoảng loạn, cậu bất lực nằm trên giường, khẽ cựa quậy. Vì ba ngày nay cậu vẫn bị cấm nước, đôi môi hồng vừa được dùng bông thấm ướt, đang nhẹ nhàng mấp máy, tựa như đang kêu gì đó.
Bạch Ngọc Đường không nghe rõ, kề sát tai vào bên môi Triển Chiêu, cẩn thận lắng nghe, đột nhiên, Bạch Ngọc Đường bật thẳng người dậy, kinh ngạc nhìn người trên giường. Không thể tin được, không thể tin được. Rốt cuộc là mình nghe nhầm, hay là cậu ta thật sự đang gọi? Bởi vì, Bạch Ngọc Đường dường như nghe thấy Triển Chiêu khe khẽ gọi: “Ngọc Đường… Ngọc Đường…”
Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường thấy hình như con ngươi của Triển Chiêu hơi động, có dấu hiệu tỉnh lại. Liền, Bạch Ngọc Đường lại cúi người, nhẹ nhàng gọi Triển Chiêu: “Triển tiên sinh, Triển tiên sinh… Triển Chiêu, Triển Chiêu…”
Cặp mắt mông lung của Triển Chiêu hơi hé mở, tựa hồ còn chưa kịp làm quen với ánh sáng chói mắt, cậu nhìn khắp chung quanh, trong đầu trống rỗng.
Theo tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, Triển Chiêu nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú.
“Triển Chiêu, Triển tiên sinh? Cậu có nghe thấy tôi nói không?”
“Vâng~~~ “
Người đàn ông tuấn tú kia nghe thấy mình trả lời, phấn chấn nở một nụ cười, anh ta cười rất đẹp, rất khiến cho người ta an tâm.
“Xin chào, Triển tiên sinh, tôi là bác sĩ trưởng của cậu, Bạch Ngọc Đường.”
“Chào anh, Bạch tiên sinh.” Triển Chiêu lễ phép trả lời, hôn mê liền mấy ngày khiến giọng cậu có chút khàn khàn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đã tỉnh lại, chợt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp cậu. Quả thực, đôi mắt này rất xinh đẹp rực rỡ. Sâu thẳm như đại dương, lấp lánh như những vì tinh tú.
Bạch Ngọc Đường vừa tỉ mỉ ngắm nhìn Triển Chiêu, lại càng tin chắc rằng mình không quen biết cậu. Mà nhìn ánh mắt Triển Chiêu hướng về mình, cũng không giống như nhận biết mình. Vậy những tiếng gọi vừa rồi, nghĩa là gì? Là ảo giác của mình? Hay là Triển Chiêu có một người bạn nào đó cũng tên là “Ngọc Đường”? Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Ngọc Đường chợt có chút mất mát.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu một vài vấn đề, Triển Chiêu đều trả lời bình thường. Bạch Ngọc Đường xác định Triển Chiêu đã khôi phục lại như cũ, nhưng kiểu hôn mê rồi chợt tỉnh không có lý do này càng khiến anh nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu vẫn cần ở lại viện theo dõi.
Triển Chiêu khó nhọc chống hai tay đẩy mình lên, muốn ngồi dậy, nhưng hôn mê ba ngày khiến cậu cực kỳ suy yếu, một động tác đơn giản vậy thôi cũng khiến cậu thấy rất vất vả. Sơ ý một chút, liền ngã sang một bên, Bạch Ngọc Đường theo bản năng chạy đến dìu, để Triển Chiêu dựa vào ngực mình.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ôm lấy vai Triển Chiêu, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?” Song trong lòng lại nghĩ người này thật đúng là phiền phức, nhìn, nhìn. Vai cậu ta gầy yếu quá, tưởng như chỉ cần mình hơi dùng sức một chút, sẽ bóp nát được vậy. Đinh gia bọn họ lẽ nào sắp phá sản hay sao? Không nuôi nổi một thiếu gia khỏe mạnh cho mập mạp béo tốt. Hôn mê ba ngày không có thể lực, còn vọng tưởng ngồi dậy, sao lại không có hiểu biết như thế chứ? Trong lòng bất mãn, khẩu khí đương nhiên cũng không dễ nghe, thế nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu. Bạch Ngọc Đường đứng bên giường, thân thể cao lớn tùy ý để Triển Chiêu dựa vào, một tay dìu vai, một tay nâng đầu. Bạch Ngọc Đường vốn định để Triển Chiêu nằm ngang, đặt cậu nằm xuống giường, thế nhưng ngay lúc thân hình Triển Chiêu bất ổn, tựa vào ngực anh, Bạch Ngọc Đường lại có chút không nỡ buông tay!
“Xin lỗi, tôi~ muốn uống nước.” Triển Chiêu vốn được giáo dục tốt, vào thời điểm quẫn bách như vậy vẫn không quên xin lỗi, nhưng cổ họng mình thực sự là đang khô khốc khó chịu, mới không biết tự lượng sức mình muốn ngồi dậy lấy nước.
“Để tôi giúp cậu, cậu đừng động đậy.” Bạch Ngọc Đường ngồi chếch ở bên giường, một tay ôm lấy Triển Chiêu, một tay với lấy ly nước đặt trên chiếc bàn cạnh đầu giường. Triển Chiêu liền cứ thế dựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm nước. Đợi đến khi bổ sung đủ lượng nước, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống, kéo kín chăn rồi nói: “Tôi đi thông báo cho người nhà của cậu, cậu đã tỉnh.” Sau đó liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, đi ra khỏi phòng.
Triển Chiêu lẳng lặng nằm trong phòng bệnh, nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất xỉu. Cậu ngơ ngơ ngác ngác, luôn cảm giác mình vẫn đang chìm đắm trong một giấc mộng, chưa hề tỉnh lại. Trong lòng dường như còn có xót xa, quyến luyến, bi thương, không cam lòng.
Lại nhớ đến hôn lễ hoang đường kia, bây giờ nghĩ lại, mình không nên đáp ứng Nguyệt Hoa. Mình ngất xỉu, khiến cho ba mẹ, Nguyệt Hoa đều rất khó xử.
Bác sĩ trưởng của mình nói, mình đã nằm như này ba ngày. Vừa rồi lúc người kia đi ra ngoài, hình như mình còn trông thấy mấy vệ sĩ của mình ở công ty đứng canh ngoài cửa, khẳng định là anh hai làm, sao lại huy động nhiều người như vậy làm gì? Lại có chút khát nước, nghĩ đến tình cảnh vừa nãy dựa vào người kia mà uống nước, mình lại có chút lúng túng. Người kia tên gì nhỉ? Bạch~ Bạch~ Bạch cái gì? Hình như là rất quen, nhưng mà lại không sao gọi nổi.
Trong lúc chờ đợi Triển Chiêu suy nghĩ miên man, chỉ chốc lát, thần trí lại có chút mơ hồ, dần dần ngủ thiếp đi.
Lần này, cậu không mơ thấy giấc mơ đã quẩn quanh cậu bao lâu nay, mà ký ức tựa như mộng mà không phải mộng kia như một dòng nước cứ thế chậm rãi ùa về…
Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình làm thế không có gì là sai cả, đây là một loại trách nhiệm đối với người bệnh của mình. Bọn họ ồn ào như vậy, người sống cũng bị tức chết, huống chi là bệnh nhân nằm đây còn chưa biết sống chết ra sao? Thật sự, Bạch Ngọc Đường âm thầm thề ở trong lòng, xác thực không phải trông thấy cô gái tên Đinh Nguyệt Hoa cùng cái gã tên Lý Nguyên Hạo kia không vừa mắt mới đuổi bọn họ đi. (Mỗ Tô: Chính là nhìn không vừa mắt mà~~ Tiểu Bạch ngươi thừa nhận đi! Tiểu Bạch cáu: Nữ nhân chết bầm! Viết bao nhiêu chương như vậy, vì sao Mèo con vẫn còn bất tỉnh? Mỗ Tô vừa run rẩy vừa chân chó (nịnh bợ): Đây chẳng phải là muốn y tỉnh lại trước mặt Ngũ gia hay sao~~ Người Miêu Miêu nhìn thấy đầu tiên là Ngũ gia ngài a~~~ Tiểu Bạch đắc ý: Ờ thế còn tạm được~~)
Nhưng điều khiến Bạch Ngọc Đường đau đầu chính là, ba ngày nay Triển Chiêu vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại, cũng không có bất kỳ bệnh lý nào đặc thù, chính là cứ mê man như vậy. Tìm không ra nguyên nhân, cũng không có biện pháp nào giải quyết.
Vì hôm qua trời vừa đổ mưa, hôm nay gió nhẹ hiu hiu lại mang theo từng luồng không khí mát lạnh, hoàng hôn dịu dàng đẹp đến lạ, gió thổi khẽ lay động tấm rèm cửa màu lam nhạt, nhẹ nhàng vuốt ve người vẫn đang nằm trên giường.
Bạch Ngọc Đường vừa đuổi hết cả nhà Đinh gia kích động quá độ cùng một đám người hầu đi, chỉ chừa lại hai vệ sĩ áo đen canh giữ ở ngoài cửa — đề phòng Lý Nguyên Hạo đến quấy rầy lần nữa, những ngày qua toàn bộ bệnh khu tầng cao nhất đều đã bị phong tỏa. Ai bảo Đinh gia là cổ đông lớn nhất của bệnh viện này chứ? Bạch Ngọc Đường cũng tới hôm đó mới biết, sở dĩ bệnh viện này tên “Chiêu Hoa”, chữ “Chiêu” chính là đến từ Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường theo thường lệ kiểm tra thân thể cho Triển Chiêu, kết quả vẫn giống như hai ngày trước, không hề có tiến triển. Anh quay lưng về phía Triển Chiêu cầm lấy thẻ bệnh treo ở đuôi giường, tỉ mỉ điền vào, lúc này chợt nghe thấy người phía sau tựa như đang nhẹ giọng nỉ non. Bạch Ngọc Đường đột nhiên xoay người lại, cúi người nhìn người trên giường.
Cậu không ngủ mê mệt không hề nhúc nhích như mấy ngày trước, sắc mặt lúc này vẫn tái nhợt, nhưng mày nhọn khẽ nhíu, có một chút hoảng loạn, cậu bất lực nằm trên giường, khẽ cựa quậy. Vì ba ngày nay cậu vẫn bị cấm nước, đôi môi hồng vừa được dùng bông thấm ướt, đang nhẹ nhàng mấp máy, tựa như đang kêu gì đó.
Bạch Ngọc Đường không nghe rõ, kề sát tai vào bên môi Triển Chiêu, cẩn thận lắng nghe, đột nhiên, Bạch Ngọc Đường bật thẳng người dậy, kinh ngạc nhìn người trên giường. Không thể tin được, không thể tin được. Rốt cuộc là mình nghe nhầm, hay là cậu ta thật sự đang gọi? Bởi vì, Bạch Ngọc Đường dường như nghe thấy Triển Chiêu khe khẽ gọi: “Ngọc Đường… Ngọc Đường…”
Đúng lúc này, Bạch Ngọc Đường thấy hình như con ngươi của Triển Chiêu hơi động, có dấu hiệu tỉnh lại. Liền, Bạch Ngọc Đường lại cúi người, nhẹ nhàng gọi Triển Chiêu: “Triển tiên sinh, Triển tiên sinh… Triển Chiêu, Triển Chiêu…”
Cặp mắt mông lung của Triển Chiêu hơi hé mở, tựa hồ còn chưa kịp làm quen với ánh sáng chói mắt, cậu nhìn khắp chung quanh, trong đầu trống rỗng.
Theo tầm mắt dần dần trở nên rõ ràng, Triển Chiêu nhìn thấy một người đàn ông tuấn tú.
“Triển Chiêu, Triển tiên sinh? Cậu có nghe thấy tôi nói không?”
“Vâng~~~ “
Người đàn ông tuấn tú kia nghe thấy mình trả lời, phấn chấn nở một nụ cười, anh ta cười rất đẹp, rất khiến cho người ta an tâm.
“Xin chào, Triển tiên sinh, tôi là bác sĩ trưởng của cậu, Bạch Ngọc Đường.”
“Chào anh, Bạch tiên sinh.” Triển Chiêu lễ phép trả lời, hôn mê liền mấy ngày khiến giọng cậu có chút khàn khàn.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu đã tỉnh lại, chợt nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp cậu. Quả thực, đôi mắt này rất xinh đẹp rực rỡ. Sâu thẳm như đại dương, lấp lánh như những vì tinh tú.
Bạch Ngọc Đường vừa tỉ mỉ ngắm nhìn Triển Chiêu, lại càng tin chắc rằng mình không quen biết cậu. Mà nhìn ánh mắt Triển Chiêu hướng về mình, cũng không giống như nhận biết mình. Vậy những tiếng gọi vừa rồi, nghĩa là gì? Là ảo giác của mình? Hay là Triển Chiêu có một người bạn nào đó cũng tên là “Ngọc Đường”? Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Ngọc Đường chợt có chút mất mát.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu một vài vấn đề, Triển Chiêu đều trả lời bình thường. Bạch Ngọc Đường xác định Triển Chiêu đã khôi phục lại như cũ, nhưng kiểu hôn mê rồi chợt tỉnh không có lý do này càng khiến anh nghi hoặc, Bạch Ngọc Đường cảm thấy Triển Chiêu vẫn cần ở lại viện theo dõi.
Triển Chiêu khó nhọc chống hai tay đẩy mình lên, muốn ngồi dậy, nhưng hôn mê ba ngày khiến cậu cực kỳ suy yếu, một động tác đơn giản vậy thôi cũng khiến cậu thấy rất vất vả. Sơ ý một chút, liền ngã sang một bên, Bạch Ngọc Đường theo bản năng chạy đến dìu, để Triển Chiêu dựa vào ngực mình.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ôm lấy vai Triển Chiêu, cau mày nói: “Cậu muốn làm gì?” Song trong lòng lại nghĩ người này thật đúng là phiền phức, nhìn, nhìn. Vai cậu ta gầy yếu quá, tưởng như chỉ cần mình hơi dùng sức một chút, sẽ bóp nát được vậy. Đinh gia bọn họ lẽ nào sắp phá sản hay sao? Không nuôi nổi một thiếu gia khỏe mạnh cho mập mạp béo tốt. Hôn mê ba ngày không có thể lực, còn vọng tưởng ngồi dậy, sao lại không có hiểu biết như thế chứ? Trong lòng bất mãn, khẩu khí đương nhiên cũng không dễ nghe, thế nhưng động tác lại vô cùng ôn nhu. Bạch Ngọc Đường đứng bên giường, thân thể cao lớn tùy ý để Triển Chiêu dựa vào, một tay dìu vai, một tay nâng đầu. Bạch Ngọc Đường vốn định để Triển Chiêu nằm ngang, đặt cậu nằm xuống giường, thế nhưng ngay lúc thân hình Triển Chiêu bất ổn, tựa vào ngực anh, Bạch Ngọc Đường lại có chút không nỡ buông tay!
“Xin lỗi, tôi~ muốn uống nước.” Triển Chiêu vốn được giáo dục tốt, vào thời điểm quẫn bách như vậy vẫn không quên xin lỗi, nhưng cổ họng mình thực sự là đang khô khốc khó chịu, mới không biết tự lượng sức mình muốn ngồi dậy lấy nước.
“Để tôi giúp cậu, cậu đừng động đậy.” Bạch Ngọc Đường ngồi chếch ở bên giường, một tay ôm lấy Triển Chiêu, một tay với lấy ly nước đặt trên chiếc bàn cạnh đầu giường. Triển Chiêu liền cứ thế dựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, chậm rãi uống từng ngụm từng ngụm nước. Đợi đến khi bổ sung đủ lượng nước, Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống, kéo kín chăn rồi nói: “Tôi đi thông báo cho người nhà của cậu, cậu đã tỉnh.” Sau đó liếc mắt nhìn Triển Chiêu một cái, đi ra khỏi phòng.
Triển Chiêu lẳng lặng nằm trong phòng bệnh, nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất xỉu. Cậu ngơ ngơ ngác ngác, luôn cảm giác mình vẫn đang chìm đắm trong một giấc mộng, chưa hề tỉnh lại. Trong lòng dường như còn có xót xa, quyến luyến, bi thương, không cam lòng.
Lại nhớ đến hôn lễ hoang đường kia, bây giờ nghĩ lại, mình không nên đáp ứng Nguyệt Hoa. Mình ngất xỉu, khiến cho ba mẹ, Nguyệt Hoa đều rất khó xử.
Bác sĩ trưởng của mình nói, mình đã nằm như này ba ngày. Vừa rồi lúc người kia đi ra ngoài, hình như mình còn trông thấy mấy vệ sĩ của mình ở công ty đứng canh ngoài cửa, khẳng định là anh hai làm, sao lại huy động nhiều người như vậy làm gì? Lại có chút khát nước, nghĩ đến tình cảnh vừa nãy dựa vào người kia mà uống nước, mình lại có chút lúng túng. Người kia tên gì nhỉ? Bạch~ Bạch~ Bạch cái gì? Hình như là rất quen, nhưng mà lại không sao gọi nổi.
Trong lúc chờ đợi Triển Chiêu suy nghĩ miên man, chỉ chốc lát, thần trí lại có chút mơ hồ, dần dần ngủ thiếp đi.
Lần này, cậu không mơ thấy giấc mơ đã quẩn quanh cậu bao lâu nay, mà ký ức tựa như mộng mà không phải mộng kia như một dòng nước cứ thế chậm rãi ùa về…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook