Lãi Được Bé Yêu
-
Chương 182: Gừng càng già càng cay
Tự dưng bị Lưu Ngọc Hạnh châm biếm một trận, trong lòng Thịnh Tâm Lan rất không thoải mái.
Thật giống như thật sự là mình có tâm cơ thâm trầm, cố ý gạt Nguyễn Anh Minh để làm rất nhiều chuyện lợi cho mình vậy, nhưng mục đích ban đầu của cô chẳng phải là là vì để sống cùng với hai đứa trẻ sao?
Mang theo sự hoài nghi này, vào buổi chiều, lúc thấy hai đứa trẻ ở nhà họ Nguyễn, Thịnh Tâm Lan cũng có chút bất an. Nhất là nghe thấy ông cụ khen chuyện cô đối xử tốt với Lập Huy, cảm thấy cả mặt tự dưng nóng lên.
Lập Huy là con ruột của cô, sao có thể không đối tốt với nó chứ?
"Mẹ, lâu rồi không thấy mẹ đi cùng với chú Nguyễn đến."
Lúc nghỉ trưa, hai đứa trẻ Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy một trái một phải đợi trong lòng Thịnh Tâm Lan. Thịnh Ái Linh líu ríu không ngừng, thoạt nhìn là rất thích khung cảnh sinh sống ở nhà họ Nguyễn.
"Ba bề bộn nhiều việc, con không biết sao? Khách sạn bị cháy rồi, sau đó còn có rất nhiều chuyện phải xử lý."
"Nhưng mà tại sao mẹ không đi làm nữa?"
"Mẹ nghỉ, như vậy có thể ở bên cạnh các con nhiều hơn, không thích sao?"
"Thích."
Nói đến chuyện hỏa hoạn, Thịnh Tâm Lan nghiêng đầu, cằm để ở trên đầu Nguyễn Lập Huy, hỏi: "Lập Huy, ngày đó con ở khu ướp lạnh, mẹ không phát hiện ra, xin lỗi con."
Vốn Nguyễn Lập Huy đang an tĩnh nghe hai người nói chuyện, nghe vậy lom khom từ trên giường bò dậy, mò đến bản vẽ nhỏ của mình, soàn soạt viết một hàng chữ: "Không sao đâu, nếu như mẹ nhìn thấy nhất định sẽ đưa con đi ra ngoài."
Nhìn dáng vẻ Lập Huy khôn khéo hiểu chuyện, Thịnh Tâm Lan vui mừng sờ đầu cậu bé một cái: "Lập Huy ngoan nhất, biết mẹ sẽ không bỏ con lại."
Nguyễn Lập Huy lập tức lại viết lên bản vẽ:
"Có thật không???"
Ghi ba dấu chấm hỏi liên tiếp, kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn mang theo khẩn trương, tựa hồ rất không tin Thịnh Tâm Lan sẽ luôn bên cạnh cậu bé.
"Dĩ nhiên rồi."
Thịnh Tâm Lan không biết tại sao cậu bé lại có nỗi lo lắng này, nghĩ rằng cậu bé còn ám ảnh bởi trận hỏa hoạn đó, trong lòng áo não cực kỳ.
Thịnh Ái Linh ngồi một bên giống như bà cụ non mà thở dài một cái: "Anh Lập Huy lo lắng Chú Nguyễn lại thích người khác, thật ra thì con cũng rất lo lắng chuyện này."
Thịnh Tâm Lan ngẩn ra, nghe hai đứa con mỗi đứa nói một câu hồi lâu, lúc này mới biết người nhà họ Lâm đến nhà cũ mấy lần, nhất là mẹ của Lâm Mạn Hàm, khá là chịu khó đến, nói đi nói lại không ít lần hôn ước năm đó, thường xuyên qua lại, vốn là ông cụ tận lực gạt hai đứa trẻ kia, cũng không dối gạt được.
Nguyễn Lập Huy ủ rũ cúi đầu, viết lên bản vẽ nhỏ một dòng chữ ngay ngắn: "Con không muốn người khác làm mẹ của con."
Hình dáng nhỏ bé đáng thương rơi vào trong mắt Thịnh Tâm Lan, làm cho lòng người chua xót.
Thịnh Tâm Lan đau lòng ôm lấy cậu bé, nghiêm túc nói: "Mẹ sẽ không để cho người khác làm mẹ của con, nếu thật có ngày này, mẹ mang con đi."
Quản gia nhà họ Nguyễn từ phòng sách của ông cụ ra liền an bài gọi mấy cú điện thoại, trước bữa ăn tối, trước cửa nhà họ Nguyễn xuất hiện không ít xe, trong phòng khách đều là dòng họ nhà họ Nguyễn tề tựu.
"Không có lễ tiết gì cả, hôm nay ông cụ đặc biệt gọi chúng ta tới đây làm gì?"
"Tôi nhận được điện thoại đã tới rồi, cũng không biết chuyện gì, còn tưởng rằng các người biết."
"Chẳng lẽ là công ty xảy ra chuyện?"
"Trước đây không phải nói khách sạn thuộc tập đoàn xảy ra hỏa hoạn sao, tôi đã nói công ty lớn như vậy mà giao cho một mình Anh Minh quản lý là không ổn rồi mà."
Ồn ào một hồi, duy chỉ có một ông lão chừng năm mươi tuổi ngồi ở một bên không nói một lời.
Ông lão gây cho người khác một cảm giác hung ác, nhưng trong tay cầm một vòng hạt châu, xem ra vòng này được ông dùng cũng lâu rồi, đen đến bóng loáng.
"Ba, ba thấy lần này là chuyện gì?"
Một người đàn ông trung niên hạ thấp giọng hỏi, trên mặt viết đầy nghi ngờ: "Mấy năm này ông cụ đều không liên lạc với chúng ta, lần này có thể có chuyện gì, đến chúng ta cũng gọi tới?"
Trong mắt ông ba lão mang theo hàn quang, giọng nói lạnh nhạt:
"Ai biết được? Chờ xem đi, chuyện không nhỏ đâu."
Người giúp việc tới gõ cửa nhắc nhở sau khi ăn cơm, Thịnh Tâm Lan dẫn hai đứa trẻ mắt đang lim dim buồn ngủ đi rửa mặt lần nữa, lúc này mới đi tới phòng ăn, lại không nghĩ rằng trong phòng ăn thấy người đông đến ngồi đầy hai bàn lớn, lập tức nghĩ rằng mình đi nhầm chỗ.
"Thưa ngài, mợ chủ tới."
Câu 'mợ chủ' này của người giúp việc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, dẫn đến tiếng bàn luận vang lên xôn xao.
Mọi người đều biết, nhà họ Nguyễn chỉ có dòng duy nhất là Nguyễn Anh Minh, ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, có một đứa con trai không biết lai lịch, chưa từng nghe nói anh còn có vợ!
Mợ chủ từ đâu tới?
"Tâm Lan, lại đây, đến chỗ này ngồi."
Ông cụ ngoắc tay về phía Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan lấy lại bình tĩnh, đang lúc mọi người đưa mắt nhìn kỹ, do dự đi đến bên người ông cụ, để hai đứa trẻ ngồi xuống, thận trọng nói: "Ông nội, con không biết buổi tối trong nhà có khách, nếu không con mang đứa trẻ đi trước, lần sau lại tới thăm ông."
"Không cần."
Ông cụ cười xong, tựa như an ủi nhìn Thịnh Tâm Lan một cái, rồi sau đó đứng lên, tinh thần sảng khoái.
"Hôm nay gọi mọi người tới đây, là có chuyện muốn tuyên bố một chút, các vị chắc biết, tôi chỉ có một đứa cháu trai là Anh Minh, ba mươi mấy tuổi, vẫn chưa kết hôn, đều nói ‘thành gia lập nghiệp’, thành gia trước sau đó mới lập nghiệp, chuyện này cũng là nỗi lo lắng của tôi."
Nói đến khúc này, Thịnh Tâm Lan đã mơ hồ ý thức được cái gì, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
"Các vị chắc cũng vừa nghe được, người giúp việc trong nhà cũng gọi Tâm Lan là Mợ chủ, tôi cũng cảm thấy nên chính thức giới thiệu một chút, cũng không thể để cho con gái nhà người ta không danh không phận đi theo Anh Minh, nhà họ Nguyễn chúng ta không phải là dạng người không hiểu lý lẽ."
Cả phòng xôn xao, một đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn khác lỗ mãng hỏi:
"Ông ba, ý ông muốn nói, cô ấy là vợ của anh họ?"
"Đúng, mặc dù còn chưa làm hôn lễ, nhưng mà chuyện này đã được tôi quyết định, cho nên trước hết nói một tiếng với các vị, Thịnh Tâm Lan, thiên kim của tập đoàn thịnh thị, bây giờ là vợ sắp cưới của Anh Minh, họ hàng trong nhà cũng nên nhìn mặt một chút, đến lúc định ngày cưới sẽ phát thiệp mời."
Thịnh Tâm Lan như ngồi bàn chông, nửa câu cũng không nói ra được.
Phản bác vào lúc này sẽ làm mất mặt ông cụ, nếu cứ như vậy ngầm thừa nhận, cô vào lúc này rõ ràng còn đang cãi nhau với Nguyễn Anh Minh, bực bội muốn chết.
Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, cô bỗng nhiên hiểu được tại sao ông cụ làm như vậy.
Tám phần là bởi vì gần đây người nhà họ Lâm đến quá nhiều, không có chuyện gì giấu giếm được ông cụ, chắc chắn ông ấy biết chuyện mình cùng Nguyễn Anh Minh cãi nhau, cố ý dùng một chiêu này để giữ chặt cô trước.
Gừng càng già càng cay.
Sau một màn bàn luận xôn xao, có người dẫn đầu làm đại biểu kêu Thịnh Tâm Lan một tiếng 'chị dâu', nghe mà cả người Thịnh Tâm Lan đều nổi da gà.
Những người khác cũng hậu tri hậu giác đứng dậy:
"Đây là chuyện tốt, chúc mừng, tôi phải kính em dâu một ly..."
Trong lúc những tiếng chúc mừng thay nhau vang lên, Thịnh Tâm Lan tựa như con ruồi không đầu, nghe quản gia giới thiệu cho họ hàng, uống mấy ly rượu là bắt đầu chóng mặt, thậm chí không biết mình rốt cuộc rời chỗ thế nào.
Thật giống như thật sự là mình có tâm cơ thâm trầm, cố ý gạt Nguyễn Anh Minh để làm rất nhiều chuyện lợi cho mình vậy, nhưng mục đích ban đầu của cô chẳng phải là là vì để sống cùng với hai đứa trẻ sao?
Mang theo sự hoài nghi này, vào buổi chiều, lúc thấy hai đứa trẻ ở nhà họ Nguyễn, Thịnh Tâm Lan cũng có chút bất an. Nhất là nghe thấy ông cụ khen chuyện cô đối xử tốt với Lập Huy, cảm thấy cả mặt tự dưng nóng lên.
Lập Huy là con ruột của cô, sao có thể không đối tốt với nó chứ?
"Mẹ, lâu rồi không thấy mẹ đi cùng với chú Nguyễn đến."
Lúc nghỉ trưa, hai đứa trẻ Thịnh Ái Linh và Nguyễn Lập Huy một trái một phải đợi trong lòng Thịnh Tâm Lan. Thịnh Ái Linh líu ríu không ngừng, thoạt nhìn là rất thích khung cảnh sinh sống ở nhà họ Nguyễn.
"Ba bề bộn nhiều việc, con không biết sao? Khách sạn bị cháy rồi, sau đó còn có rất nhiều chuyện phải xử lý."
"Nhưng mà tại sao mẹ không đi làm nữa?"
"Mẹ nghỉ, như vậy có thể ở bên cạnh các con nhiều hơn, không thích sao?"
"Thích."
Nói đến chuyện hỏa hoạn, Thịnh Tâm Lan nghiêng đầu, cằm để ở trên đầu Nguyễn Lập Huy, hỏi: "Lập Huy, ngày đó con ở khu ướp lạnh, mẹ không phát hiện ra, xin lỗi con."
Vốn Nguyễn Lập Huy đang an tĩnh nghe hai người nói chuyện, nghe vậy lom khom từ trên giường bò dậy, mò đến bản vẽ nhỏ của mình, soàn soạt viết một hàng chữ: "Không sao đâu, nếu như mẹ nhìn thấy nhất định sẽ đưa con đi ra ngoài."
Nhìn dáng vẻ Lập Huy khôn khéo hiểu chuyện, Thịnh Tâm Lan vui mừng sờ đầu cậu bé một cái: "Lập Huy ngoan nhất, biết mẹ sẽ không bỏ con lại."
Nguyễn Lập Huy lập tức lại viết lên bản vẽ:
"Có thật không???"
Ghi ba dấu chấm hỏi liên tiếp, kết hợp với gương mặt nhỏ nhắn mang theo khẩn trương, tựa hồ rất không tin Thịnh Tâm Lan sẽ luôn bên cạnh cậu bé.
"Dĩ nhiên rồi."
Thịnh Tâm Lan không biết tại sao cậu bé lại có nỗi lo lắng này, nghĩ rằng cậu bé còn ám ảnh bởi trận hỏa hoạn đó, trong lòng áo não cực kỳ.
Thịnh Ái Linh ngồi một bên giống như bà cụ non mà thở dài một cái: "Anh Lập Huy lo lắng Chú Nguyễn lại thích người khác, thật ra thì con cũng rất lo lắng chuyện này."
Thịnh Tâm Lan ngẩn ra, nghe hai đứa con mỗi đứa nói một câu hồi lâu, lúc này mới biết người nhà họ Lâm đến nhà cũ mấy lần, nhất là mẹ của Lâm Mạn Hàm, khá là chịu khó đến, nói đi nói lại không ít lần hôn ước năm đó, thường xuyên qua lại, vốn là ông cụ tận lực gạt hai đứa trẻ kia, cũng không dối gạt được.
Nguyễn Lập Huy ủ rũ cúi đầu, viết lên bản vẽ nhỏ một dòng chữ ngay ngắn: "Con không muốn người khác làm mẹ của con."
Hình dáng nhỏ bé đáng thương rơi vào trong mắt Thịnh Tâm Lan, làm cho lòng người chua xót.
Thịnh Tâm Lan đau lòng ôm lấy cậu bé, nghiêm túc nói: "Mẹ sẽ không để cho người khác làm mẹ của con, nếu thật có ngày này, mẹ mang con đi."
Quản gia nhà họ Nguyễn từ phòng sách của ông cụ ra liền an bài gọi mấy cú điện thoại, trước bữa ăn tối, trước cửa nhà họ Nguyễn xuất hiện không ít xe, trong phòng khách đều là dòng họ nhà họ Nguyễn tề tựu.
"Không có lễ tiết gì cả, hôm nay ông cụ đặc biệt gọi chúng ta tới đây làm gì?"
"Tôi nhận được điện thoại đã tới rồi, cũng không biết chuyện gì, còn tưởng rằng các người biết."
"Chẳng lẽ là công ty xảy ra chuyện?"
"Trước đây không phải nói khách sạn thuộc tập đoàn xảy ra hỏa hoạn sao, tôi đã nói công ty lớn như vậy mà giao cho một mình Anh Minh quản lý là không ổn rồi mà."
Ồn ào một hồi, duy chỉ có một ông lão chừng năm mươi tuổi ngồi ở một bên không nói một lời.
Ông lão gây cho người khác một cảm giác hung ác, nhưng trong tay cầm một vòng hạt châu, xem ra vòng này được ông dùng cũng lâu rồi, đen đến bóng loáng.
"Ba, ba thấy lần này là chuyện gì?"
Một người đàn ông trung niên hạ thấp giọng hỏi, trên mặt viết đầy nghi ngờ: "Mấy năm này ông cụ đều không liên lạc với chúng ta, lần này có thể có chuyện gì, đến chúng ta cũng gọi tới?"
Trong mắt ông ba lão mang theo hàn quang, giọng nói lạnh nhạt:
"Ai biết được? Chờ xem đi, chuyện không nhỏ đâu."
Người giúp việc tới gõ cửa nhắc nhở sau khi ăn cơm, Thịnh Tâm Lan dẫn hai đứa trẻ mắt đang lim dim buồn ngủ đi rửa mặt lần nữa, lúc này mới đi tới phòng ăn, lại không nghĩ rằng trong phòng ăn thấy người đông đến ngồi đầy hai bàn lớn, lập tức nghĩ rằng mình đi nhầm chỗ.
"Thưa ngài, mợ chủ tới."
Câu 'mợ chủ' này của người giúp việc thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, dẫn đến tiếng bàn luận vang lên xôn xao.
Mọi người đều biết, nhà họ Nguyễn chỉ có dòng duy nhất là Nguyễn Anh Minh, ba mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, có một đứa con trai không biết lai lịch, chưa từng nghe nói anh còn có vợ!
Mợ chủ từ đâu tới?
"Tâm Lan, lại đây, đến chỗ này ngồi."
Ông cụ ngoắc tay về phía Thịnh Tâm Lan.
Thịnh Tâm Lan lấy lại bình tĩnh, đang lúc mọi người đưa mắt nhìn kỹ, do dự đi đến bên người ông cụ, để hai đứa trẻ ngồi xuống, thận trọng nói: "Ông nội, con không biết buổi tối trong nhà có khách, nếu không con mang đứa trẻ đi trước, lần sau lại tới thăm ông."
"Không cần."
Ông cụ cười xong, tựa như an ủi nhìn Thịnh Tâm Lan một cái, rồi sau đó đứng lên, tinh thần sảng khoái.
"Hôm nay gọi mọi người tới đây, là có chuyện muốn tuyên bố một chút, các vị chắc biết, tôi chỉ có một đứa cháu trai là Anh Minh, ba mươi mấy tuổi, vẫn chưa kết hôn, đều nói ‘thành gia lập nghiệp’, thành gia trước sau đó mới lập nghiệp, chuyện này cũng là nỗi lo lắng của tôi."
Nói đến khúc này, Thịnh Tâm Lan đã mơ hồ ý thức được cái gì, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
"Các vị chắc cũng vừa nghe được, người giúp việc trong nhà cũng gọi Tâm Lan là Mợ chủ, tôi cũng cảm thấy nên chính thức giới thiệu một chút, cũng không thể để cho con gái nhà người ta không danh không phận đi theo Anh Minh, nhà họ Nguyễn chúng ta không phải là dạng người không hiểu lý lẽ."
Cả phòng xôn xao, một đàn ông trẻ tuổi ngồi ở bàn khác lỗ mãng hỏi:
"Ông ba, ý ông muốn nói, cô ấy là vợ của anh họ?"
"Đúng, mặc dù còn chưa làm hôn lễ, nhưng mà chuyện này đã được tôi quyết định, cho nên trước hết nói một tiếng với các vị, Thịnh Tâm Lan, thiên kim của tập đoàn thịnh thị, bây giờ là vợ sắp cưới của Anh Minh, họ hàng trong nhà cũng nên nhìn mặt một chút, đến lúc định ngày cưới sẽ phát thiệp mời."
Thịnh Tâm Lan như ngồi bàn chông, nửa câu cũng không nói ra được.
Phản bác vào lúc này sẽ làm mất mặt ông cụ, nếu cứ như vậy ngầm thừa nhận, cô vào lúc này rõ ràng còn đang cãi nhau với Nguyễn Anh Minh, bực bội muốn chết.
Nhưng thay đổi suy nghĩ một chút, cô bỗng nhiên hiểu được tại sao ông cụ làm như vậy.
Tám phần là bởi vì gần đây người nhà họ Lâm đến quá nhiều, không có chuyện gì giấu giếm được ông cụ, chắc chắn ông ấy biết chuyện mình cùng Nguyễn Anh Minh cãi nhau, cố ý dùng một chiêu này để giữ chặt cô trước.
Gừng càng già càng cay.
Sau một màn bàn luận xôn xao, có người dẫn đầu làm đại biểu kêu Thịnh Tâm Lan một tiếng 'chị dâu', nghe mà cả người Thịnh Tâm Lan đều nổi da gà.
Những người khác cũng hậu tri hậu giác đứng dậy:
"Đây là chuyện tốt, chúc mừng, tôi phải kính em dâu một ly..."
Trong lúc những tiếng chúc mừng thay nhau vang lên, Thịnh Tâm Lan tựa như con ruồi không đầu, nghe quản gia giới thiệu cho họ hàng, uống mấy ly rượu là bắt đầu chóng mặt, thậm chí không biết mình rốt cuộc rời chỗ thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook