Lãi Được Bé Yêu
Chương 171: Ai dám nói thế?

Ngày hôm đó, tên của Thịnh Tâm Lan người phụ trách có liên quan được liệt kê trong thông báo kỷ luật, cô bị đình chỉ công tác một tháng và phải tiếp nhận một cuộc điều tra hỏa hoạn nội bộ.

Phòng Nhân sự thông báo vào đầu giờ sáng và từ chối thẳng thừng đơn xin từ chức của Thịnh Tâm Lan với lý do “Không chấp nhận việc tự nguyện từ chức trong thời gian bị đình chỉ công tác”.

Thịnh Tâm Lan không có nơi nào để trút giận, công ty cũng không đến được.

Lưu Ngọc Hạnh mang bữa sáng đến cho họ.

Thịnh Ái Linh đang ngồi trên giường bệnh ăn cháo, giọng nói vẫn khàn khàn.

"Mẹ ơi, hôm nay anh Lập Huy có đến không ạ?". Truyện Dị Giới

Thịnh Tâm Lan đang cúi đầu thổi nguội bát cháo, nghe vậy liền cau mày: "Anh con mấy ngày nay không được khỏe, phải nằm viện, không ở bệnh viện này. Khi nào anh con khoẻ hơn sẽ đến thăm con."

"Còn ba thì sao ạ?"

Dưới sự dạy dỗ của ông cụ Nguyễn, Thịnh Ái Linh đã thành công trong việc thay đổi cách xưng hô, trực tiếp gọi Nguyễn Anh Minh là ba.

Nhưng Thịnh Tâm Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, hai lông mày nhăn lại, có chút không hài lòng: "Ông ấy không phải là ba của con, sau này không được gọi như vậy."

Lời mắng mỏ khiến Thịnh Ái Linh sợ hết hồn, hai mắt đỏ lên ngay lập tức: "Mẹ."

“Ai ui, thôi thôi.” Lưu Ngọc Hạnh đi tới giảng hoà, ôm Thịnh Ái Linh vào lòng: “Cậu với Nguyễn Anh Minh cãi nhau, lại đi trút giận lên người con bé là sao, Tiểu Linh Linh ngoan đừng khóc.”

Thịnh Ái Linh vốn dĩ không phải là đứa trẻ hay khóc lóc, nhưng trước đó bị vụ hoả hoạn doạ sợ, từ hôm qua tỉnh lại trong phòng cấp cứu vẫn còn bất an, lúc này Thịnh Tâm Lan có hơi lớn tiếng mới khiến cô bé hoảng sợ.

Nhìn thấy con gái đang khóc sụt sùi trong vòng tay của Lưu Ngọc Hạnh, Thịnh Tâm Lan cũng vô cùng đau lòng.

"Tiểu Linh Linh, mẹ xin lỗi, mẹ không cố ý, mẹ chỉ..."

“Chỉ là tâm tư không ở đây.” Lưu Ngọc Hạnh thay cô nói nốt vế sau mà cô không nói ra được, tiện thể liếc cô một cái.

"Cậu bị Nguyễn Anh Minh hiểu lầm, nên không phục, vụ hoả hoạn có ẩn tình, cậu nghi ngờ bản thân bị ai đó hãm hại. Nhưng Nguyễn Anh Minh không phải kẻ ngốc, chỉ là hôm qua anh ta quá tức giận mà thôi, sau khi điều tra xong có lẽ anh ta rất hối hận. Nếu cậu không thể đợi được thì tự mình điều tra đi, nếu muốn giúp thì cứ nói, đừng có mà thân tại Tào doanh tâm tại Hán, Nguyễn Lập Huy là con trai cậu, nhưng Tiểu Linh Linh cũng là con gái cậu mà."

Tâm tư đều bị nói trúng, Thịnh Tâm Lan có hơi khó chịu.

"Tớ biết Lập Huy từ nhỏ lớn lên không có cậu. Trong lòng cậu cảm thấy có lỗi. Nên làm gì thì làm đi. Tiểu Linh Linh đã có tớ."

Lời nói của Lưu Ngọc Hạnh có hơi nóng nảy.

Kể từ khi Thịnh Tâm Lan biết Lập Huy là đứa con trai bị ôm đi hồi đó, phần lớn tâm tư của cô quả thực đều đặt lên người Lập Huy, nói rằng cô có phần bỏ bê con gái cũng không quá, dẫu sao nếu không phải vì cô muốn hai đứa trẻ ở cùng nhau, không để hai đứa đợi ở khách sạn, cũng sẽ không có chuyện Tiểu Linh Linh bị mắc kẹt trong đám cháy.

Trước sự nóng nảy của Lưu Ngọc Hạnh, Thịnh Tâm Lan không thể giải thích được, cô thực sự có lỗi, nhưng về chuyện hoả hoạn cô nhất định sẽ điều tra cho rõ.

"Tớ sẽ sớm xử lý chuyện này rồi từ chức ở khách sạn."

Trước khi Thịnh Tâm Lan rời đi, cô đã hứa với Lưu Ngọc Hạnh: "Chuyện này sẽ không xảy ra nữa."

"Thế còn Lập Huy?"

“Con trai của tớ, tớ sẽ tìm cách đưa nó về bên mình”.

Sắc mặt Lưu Ngọc Hạnh dịu đi một chút, cô hạ giọng: "Đến lúc đó, tớ sẽ tìm một luật sư cho cậu."

"Cám ơn nha."

Mũi Thịnh Tâm Lan hơi cay cay, sau bao nhiêu năm thăng trầm, người bên cạnh cô lại chính là cô bạn này, vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, ai biết rằng bọn họ đã giúp đỡ lẫn nhau nhiều năm như vậy.

Khách sạn tạm thời đưa ra thông báo chính thức về vụ cháy.

Nói rằng nhân viên bếp đã vi phạm quy chế quản lý bếp, hút thuốc trong kho, vấn đề đền bù cho khách hàng bị hoảng sợ và mất mát tài sản cũng đang được tiến hành.

Trên mạng không có quá nhiều dư luận, do quan hệ công chúng kịp thời, tin tức tiêu cực vừa xuất hiện đã nhanh chóng bị dập tắt. Nhưng đó chỉ là thông báo của các quan chức, nguyên nhân thực sự hiện tại vẫn chưa điều tra rõ.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Thầy Bao thật sự hút thuốc trong nhà kho? Ông ấy tự thừa nhận?"

Thịnh Tâm Lan mời trợ lý Tiểu Trương ra ngoài để hỏi về vụ cháy.

Tiểu Trương cũng khó hiểu: "Tôi cũng không biết, chuyện này là do giám đốc Bùi bàn bạc với các giám đốc bộ phận Quan hệ công chúng của phòng Nhân sự rồi ra thông báo. Thầy Bao hiện đã nghỉ hưu sớm và trở về quê nhà ở tỉnh Q, nên không có cách nào để hỏi. Nếu không phải học trò của ông ấy Tiểu Lưu cứu ông ấy ra thì mạng này của ông ấy đã mất từ lâu."

"Tiểu Lưu? Đúng, tôi vừa định hỏi anh, ngày đó người cứu thầy Bao ra, tại sao tôi chưa từng thấy qua."

"Tiểu Lưu được thầy Bao đưa từ quê nhà lên nửa tháng trước, cô hẳn là chưa gặp, cậu ta coi như dựa vào quan hệ mà vào khách sạn của chúng ta. Cậu ta hiện là học việc trong nhà bếp. Tiền lương tính theo lương thực tập, chưa phải là nhân viên chính thức, nhưng sau vụ này, phòng Nhân sự thấy cậu ta cứu người, giúp công ty tránh được thương vong nên đã cho cậu ta lên thành nhân viên chính thức.”

Thịnh Tâm Lan gật đầu, thay vì hỏi về Tiểu Lưu, lại hỏi:

"Cho tôi xem video giám sát bên trong nhà bếp và ở cửa ngày hôm đó được không?"

Tiểu Trương hơi khó xử: "Đồn cảnh sát thu thập chứng cứ đã đem bản gốc đi rồi, nhưng vẫn còn một bản sao, chắc vẫn còn ở máy tính trong phòng an ninh để điều tra nội bộ. Chuyện đang rất căng thẳng, ai lại muốn động tới video giám sát chứ, không phải tự mình nằm vào nọng súng sao?”

"Có động cũng không động đến cậu được." Thịnh Tâm Lan nhìn anh ta: “Xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu anh vẫn coi tôi là cấp trên của mình, hãy tìm cách giúp tôi lấy video giám sát đi."

"Chị đại à, những lời cô phân phó, có bao giờ tôi dám không nghe."

Tiểu Trương lập tức nghiêm túc: "Cô yên tâm, tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tìm cách giúp chị đại minh oan."

“Minh oan cái gì?” Thịnh Tâm Lan nghi ngờ liếc nhìn anh ta: “Tôi bị đình chỉ vì thất trách mà. Ý anh là sao?”

"Chị cả, cô không biết sao?"

Tiểu Trương kinh ngạc há miệng, do dự một hồi, mới thành thật thú nhận.

"Sau khi xảy ra tai nạn, người ở khách sạn đều nói cô cố tình không cứu cậu chủ nhỏ, để sau này gả cho Nguyễn tổng, tương lai con của cô sẽ thừa kế tài sản của nhà họ Nguyễn, hơn nữa mọi người đều nói Nguyễn tổng vì chuyện này mới đình chỉ chức vụ của cô."

“Nói bậy nói bạ.” Thịnh Tâm Lan nhíu mày không vui nói: “Ai dám nói vậy? Chờ tôi đi làm trở lại, việc đầu tiên là phải chấn chỉnh cái tật khua môi múa mép, nói bao nhiêu lần rồi mà không thay đổi?"

“Không phải thật sao?” Tiểu Trương lập tức mặt mày hớn hở: “Tôi nói mà, những người này ăn no rửng mỡ, Nguyễn tổng và cô tình cảm tốt như vậy, sao cô có thể làm ra loại chuyện này? Đám người này cả ngày lẫn đêm đều bảo cô đã chia tay với Nguyễn tổng... Thật nực cười."

"Đã chia tay rồi."

Một giọng nói yếu ớt truyền đến từ phía đối diện, có chút lạnh sống lưng.

Tiểu Trương sửng sốt, ngay lập tức cảm thấy có một đám mây đen lớn trên đỉnh đầu.

Thực sự đã chia tay?

Mặt Tiểu Trương lập tức xụ xuống, mặt mày sám ngoét, mình còn vừa mới đồng ý lấy băng thu hình cho chị đại? Đây không phải là... chọn nhầm chiến tuyến, liều mình vào chảo lửa sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương