Khi An An thức giấc là buổi trưa của ngày hôm sau, người đánh thức cô là một tiểu nha đầu nhìn khoảng 14, 15 gì đó, nàng ta giới thiệu là A Nguyệt, 15 tuổi được lệnh từ nay theo hầu hạ cô, A Nguyệt đem vào cho cô một bộ y phục mới và một khay thức ăn, bảo cô ăn nhanh thái tử có việc cần gặp!

Sau một lúc vật lộn mới cái nớ quần áo này, An An thật đau đầu không biết đường mặc đanh để cho A Nguyệt vào giúp cô một tay, nhưng nhìn tới nhìn lui, An An kéo A Nguyệt lại nói nhỏ gì đó, lát sau cô trở lại trên tay cầm bộ phục của một nô tài trong viện. Dưới bàn tay của A Nguyệt, An An khoác trên người bộ y phục của một nô tài trong phủ, nhưng không thể nào che đi gương mặt khả ái, hai má phúng phính nhìn là muốn nựng một cái, A Nguyệt nhìn đến còn phải đỏ cả mặt, An An cười vui vẻ mà chạy theo chọc phá A Nguyệt.

Khi cô đến thư phòng đã thấy thái tử đang đọc một số mật hàm, cô nhẹ cúi chào, giọng vui vẻ:

- Thái tử tìm ta không biết có việc gì?

Hắn nhìn cô với ánh mắt đăm chiêu rồi cất giọng:

- Ngươi ăn mặc kiểu gì hả! Nam không ra nam, nữ không ra nữ!

- A, cái này thật ra cho dễ dàng việc đi bên cạnh ngài, không có gây hiểu lầm cho mấy ong bướm xung quanh thái tử! hii....

- Ta tạm thời xem như tin tưởng ngươi, nếu có chuyện gì xảy ra ảnh hưởng đến đại sự, thì ngươi cũng hiểu được kết quả của mình rồi đó! Dù ngươi có là người của trời thì ta cũng không ngại tạo thêm một sát nghiệp!

An An nghe y nói mà dựng tóc gáy, cô đành cười trừ, cuối đầu nói:

- Ngài cứ yên tâm, giữ ta bên cạnh chỉ có lợi chứ không hề có hại, ta là vị thần may mắn do ông trời ban đến cho ngài đó! Hiii... An lại tiếp tục cười vui vẻ.

- Ngươi bớt nói những câu vớ vẩn lại, quốc sư tối qua đã tỏ rõ ý muốn ta đi bên cạnh công chúa như ngươi đã nói.



An An đang ngồi, bỗng đứng dậy chạy vọt tới, túm lấy tay áo của thái tử nói giọng kích động:

- Đâu? Viên đan dược đâu, ngài cho ta xem chút đi! Ta chỉ thấy trên sách chưa gặp qua bao giờ... Gương mặt An An vui mừng hớn hở, ánh mắt mong chờ được xem bảo vật. Từ trong áo thái tử lấy ra một cái hộp nhỏ bằng vàng rồng, nằm gọn trong lòng bàn tay, với nhiều hoa văn rất độc đáo, y nhẹ nhàng bật mở ra, bên trong là một viên dược màu hồng, với hương thơm gần giống như bạc hà, An An hí hửng quan sát, cô cũng không tả rõ viên đan dược này cho lắm, nhưng khi gặp ở ngoài đúng thật không thể tin được chỉ có 2 từ: xuất sắc... thái tử bỏ qua ánh mắt thèm thuồng của cô mà đóng nắp lại. Giọng y vang lên không lớn cũng không nhỏ:

- Ngày mai ngươi theo bổn thái tử đi cùng công chúa, có gì khác lạ thì báo ta!

- A khoan đã, ngài vẫn đi theo bảo hộ công chúa Nguyệt Hoa đến trường săn bắn thì ngài có thể nhờ nhị điện hạ! Lí do đơn giản là vì ngài đi tuần tra an ninh xung quanh của cả trường săn bắt, hoàng thượng nghe được cũng sẽ rất vui đấy. Hôm nay, ngài hãy cho một số ảnh vệ đến khu săn bắt xem qua địa hình một lần và mai phục sẵn ở đó, khi có thích khách đến thì đánh cho chúng không còn manh giáp. Ngài hạn chế mức tối đa tiếp xúc với nàng ta. À khoan còn nữa, cũng trong buổi đi săn ngày mai Hải Châu cưỡi nhằm con ngựa điên á! Hiiii ngài hiểu ý của ta rồi chứ.

Cô cười gian, hai má phúng phính hắn lại nhìn cô lâu thêm một chút, bất chợt thái tử đưa tay lên nhéo nhẹ lên má cô, nhìn thấy ánh mắt ngơ ngác của cô, hắn bất giác nhéo mạnh tay một tý, An An la oai oải:

- A... A... a... đau....đau... đau... quá! Bỏ tay ra... a...

Hắn cười khoái trá nói:

- Bỏ ngay ánh mắt gian trá đấy của ngươi, bổn thái tử sẽ không thừa nước đục thả câu!

- Ngài thừa biết người nàng ta thích là tam vương gia mà! Ta chỉ muốn giúp ngài từ từ từng bước chiếm được trái tim mỹ nhân thôi, hiện tại nàng ta chỉ mới có ấn tượng tốt với tam đệ ngài à! Chưa có suy nghĩ sâu xa, là cơ hội ngàn năm có một cho ngài, nhưng cái gương mặt này của ngài chỉ được cái soái ca thôi, còn lại là lạnh tanh cộng thêm chính sách độc tài của á, nên cô ấy sợ, còn nữa là hay ăn hiếp kẻ yếu như ta!

Nói rồi An An ôm má bỏ chạy ra ngoài, còn không quên quay lại làm mặt quĩ nhái y! Bất giác hắn lắc đầu, môi khẽ cong lên một đường tuyệt mỹ.



Sau khi An An rời đi, hắn hướng ra cửa nói khẽ:

- Đi theo bảo vệ tiểu cô nương!

Nói tới đây hắn như chợt nhớ ra, còn chưa biết tên của tiểu cô nương! Hắn đi nhanh ra ngoài tìm cô nhóc, phía sau vẫn còn nghe tiếng của ảnh vệ: "tuân lệnh". Hắn đi một vòng quanh viện vừa đến ao sen đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô nhóc, đang cùng với tiểu cung nữ ngồi vắt vẻo câu cá! Vừa thấy thái tử đi tới, tiểu cung nữ buông cần câu xuống thỉnh an, còn cô nhóc chỉ cúi đầu cho có lệ rồi nói:

- Thái tử tìm ta có việc gì nữa, ta đã chỉ cách cho ngài rồi, cho ta giải lao buổi chiều được không?

Thái tử lại sử dụng bài cũ, hai ngón tay kẹp lại, nhéo má cô, An An vì đau mà buông cần câu ra, hai tay ôm bên má, la lớn:

- Đau... đau... thái tử a, rốt cuộc ngài còn muốn gì nữa!

- Ngươi tên gì? Quê quán, bao nhiêu tuổi?

- Buông tay... đau...

Thái tử vừa thả tay cô phóng ra xa nhất có thể, cô nói mà như hét vào mặt thái tử:

- Ta tên Phan An An, người Hà Giang, 22 tuổi.

Y vừa nghe vừa gật đầu, rồi xoay người chuẩn bị rời đi thì bị An An tập kích từ phía sau, cô ném trái táo đang cầm trên tay về phía y, chỉ nghe tiếng gió xẹt qua, nhìn lại trên mặt đất đã thấy trái táo được cắt làm đôi, mồ hôi lạnh đổ ra đầy đầu, An An lặng lẽ lụm hai miếng táo rồi ném xuống ao sen! Cô than thầm: nội công thâm hậu quá! Cô phải khen mình đã tạo ra một nhân vật nam chính cool ngầu!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương