Hôm nay, An An đã thấy khỏe hơn rất nhiều, do vô tình hôm đó cung nữ mang thuốc đến An An quên không uống, đến trưa cô mới nhớ đến chén thuốc thấy đã nguội nên cô đỗ vào gốc cây gần đó, lạ ở chỗ không uống thuốc thì trong người cô lại khỏe hơn, những ngày tiếp theo An An tiếp tục đem đổ thuốc đi, tối hôm đó An An đến tìm Túc Nhân để nói ý định trở về của mình, việc động tay vào thuốc của cô, An An quyết định không nói, cách tốt nhất là rời khỏi đây.

- Nhân huynh, mấy ngày này nhờ vào sự chăm sóc của huynh ta đã khỏe hơn rất nhiều. Giờ người nhà ta chắc đang rối lên vì đi tìm ta, có lẽ ta đành cáo biệt huynh, nếu có dịp mời huynh đến phủ một chuyến.

Túc Nhân nghe cô nói có chút không vui, nhưng nhanh chóng dấu đi, y nói:

- Tiểu An nàng thật sự khỏe chưa? Ta thấy sắc mặt muội có chút xanh. Hay muội đi cùng ta về Thổ Phồn để trên đường đi ta dễ bề chăm sóc, khi đó, cho người báo với người nhà của muội một tiếng.

An An ra chiều suy nghĩ, rồi nói:

- Phiền huynh nữa, thôi để mai ta khởi hành trở về.

Thấy không lay chuyển được ý định của An An, Túc Nhân cũng khẽ gật nhẹ đầu, y cũng nói thêm:

- Hay muội để ta đưa muội về? Ta sẽ dời việc đi về Thổ Phồn lại.

An An cũng đành gật đầu rồi rời đi. Sao hôm nay thấy Túc Nhân có vẻ rất khác.

Từ tờ mờ sáng, An An đã rời đi, không ngờ là Túc Nhân còn sớm hơn cô, huynh ấy đã ngồi sẵn ở trên xe ngựa. An An có chút bất ngờ cô nói:

- Nhân huynh sớm!

Túc Nhân tươi cười nói:



- Ta sợ muội rời đi không báo nên tranh thủ ở đây đợi muội.

An An cười trừ rồi vén rèm nhìn ra bên ngoài! Cả đêm hôm qua cô không hề chợp mắt được, cứ trông cho trời nhanh sáng để có thể về gặp được thái tử. Túc Nhân cũng thấy rõ mấy gần đây hình như cô không dùng thuốc, vì hắn đã cho gia tăng liều lượng lên thêm, hôm nay hắn cố tìn bưng chén thuốc đến đưa cô, rồi đợi cô uống khi còn nóng, An An đã hiểu người bỏ thuốc cho cô là ai nên khi chén thuốc đưa qua, cô giả vờ làm lặt ngang nhưng không may đổ cả lên tay, Túc Nhân vội chụp lấy tay cô, lau sạch và thoa cao sang, nhìn bàn tay đỏ ửng phồng rợp lên, An An chỉ biết khóc thầm, Túc Nhân tuy có tiếc chén thuốc nhưng nhìn tay cô bị bỏng như vậy cũng cảm thấy khó chịu, y vừa thoa vừa nói:

- Khi đến trấn phía trước ta sẽ đưa nàng đến tìm đại phu, Tiểu An cố chịu đau một chút nhé.

An An gật đầu, định thu tay lại, nhưng đã bị giữ chặc, An An nhẹ nói:

- Túc Nhân, huynh có thể bỏ tay muội ra được không, muội hơi đau.

- Ah, ta xin lỗi. Ta vô ý quá.

Cô thu tay về, cố nhịn đau tự mình, An An ngồi sâu vào trong xe giữ khoảng cách với Túc Nhân. Vừa vào trong trấn, Túc Nhân đã cho xe đi đến y quán gần nhất, An An được đưa vào bên trong, cô nhìn Túc Nhân khẽ nói:

- Dược huynh thoa đã ổn rồi, ta thấy đỡ đau nhiều lắm, khỏi ghé vào đây mất công tốn thời gian nữa! Khi nào về phủ ta sẽ gọi đại phu, chúng ta lên đường tiếp thôi.

Cô vừa nói xong nhưng nhìn vẻ mặt không mấy vui của Túc Nhân, An đành thỏa hiệp. Khám cho cô là một vị thiếu niên, tuổi còn rất trẻ, diện mạo cũng rất ưa nhìn, đa phần đến khám điều là nữ nhân xếp một hàng dài, An An và Túc Nhân được đưa qua phòng bên cạnh ngồi đợi, người thanh niên bước vào khẽ nói:

- Đã lâu không gặp Túc Nhân huynh, người này là....

- Bằng hữu của ta, nhanh, tay cô ấy bị phỏng!

Lật bàn tay An An ra, vị đại phu tự xưng Tiểu Hòa liền lấy ra một chai dược nhỏ rửa sơ tay cô, rồi tiến hành thoa một lớp dược, gần giống như mỡ trân, loại dược này rất tốt thoa lên cô liên cảm thấy mát lạnh cả bàn tay, chỉ còn hơi ê ê... với hơi bọng nước. Túc Nhân muốn ở lại thêm một đêm nữa ở đây, nhưng An An nhất định là gần đến kinh thành nên cô sẽ không nán lại. Thấy An An cương quyết Túc Nhân đành nhượng bộ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương