Chưa vào nhà đã nghe trong sân truyền đến tiếng khoét đục, biết Vương Đại Tĩnh đã về, Trần Tiêu liền vui vẻ đẩy cửa vào nhà thuận miệng hô:
Tĩnh ca, ta về rồi đây
Bỏ cây đục xuống, Vương Đại Tĩnh một thân mồ hôi đi lại.

Đệ ăn cơm chưa?
Trần Tiêu nhìn một thân cơ bắp đầy mồ hôi của hắn mà ganh tỵ không thôi, không biết khi nào bản thân mới luyện được như vậy, thuận tiện lắc lắc đầu:
Huynh ăn chưa?
Chưa, cùng ăn
Ừm
Một khay lớn bánh bao chẳng mấy chốc đã sắp hết.

Đang lúc hai người đang vui vẻ dùng bữa, ngoài sân lại vang lên tiếng đập cửa.

Để huynh, đệ ăn tiếp đi
Vương Đại Tĩnh ra sân mở cửa, nhìn người trước cửa Vương Đại Tĩnh liền biết vì sao đối phương lại đến đây.

Cửa mở, Trần An Minh liền lấy bình sứ và dĩa trong sọt ra đưa cho Vương Đại Tĩnh.

Đa tạ canh gà và bánh
Một chút tâm ý không cần khách sáo Vương Đại Tĩnh nhận lấy.

Mười lượng bạc ta sẽ cố gắng trả lại sớm nhất có thể Trần An Minh cảm kích nói.

Không cần gấp, hài tử quan trọng, nếu có việc cần hỗ trợ cứ đến tìm chúng ta, đường ca và tẩu tẩu không phải ai xa lạ"
Trần An Minh kinh ngạc, không ngờ sẽ nghe được lời này.

Mẫu thân đối với Trần Tiêu như thế đệ ấy vẫn có thể xem hắn và Thiên Thiên là người nhà.

Hắn cười khổ, cũng không vì lời nói của Vương Đại Tĩnh mà mặt dày nhận thân.

Đa tạ huynh và biểu đệ, ta sẽ cố gắng trả lại, không có gì để đáp tạ, đây là cún con hi vọng huynh không chê
Nhìn cún con lông vàng đang lật bụng ngủ ngon lành trên tay Trần An Minh bỗng nhiên trong đầu Vương Đại Tĩnh lại hiện lên cảnh tượng Trần Tiêu ôm cún con đùa giỡn, lần trước đệ ấy có nói muốn một chú cún.

Vương Đại Tĩnh vươn tay nhận, gật đầu đa tạ:
Đa tạ đường ca, Tiêu Tiêu vẫn luôn muốn có một chú chó con, đệ ấy nhất định sẽ rất thích
Đường ca? Vương Đại Tĩnh gọi hắn là đường ca, Trần An Minh đứng đơ ra, không biết nên phản ứng như thế nào? Trong thôn hắn với Vương Đại Tĩnh cũng xem như là cùng thế hệ, xưng huynh gọi đệ hắn cảm thấy rất bình thường, mà hiện tại Vương Đại Tĩnh gọi hắn đường ca, Trần An Minh thu hồi tay, hơi lúng túng gật gật đầu:
Chỉ là việc nhỏ so với chuyện huynh với biểu đệ làm chẳng đáng là gì, cún con giao cho huynh, Thiên Thiên cần người chăm sóc, ta về trước
Vương Đại Tĩnh gật đầu, đợi đối phương rời đi liền đóng cửa đi vào trong, nghĩ nghĩ liền thuận tay đặt cún con xuống ghế gỗ, nhóc ta không phản ứng vẫn lật bụng ra ngủ, rửa tay sạch liền quay lại bếp.

Vừa ngồi xuống ghế, bên miệng liền nhiều hơn một miếng thịt gà, hắn mở miệng ăn.

Đường ca sao? Trần Tiêu cắn bánh, hai má phồng lên.

Ừm, huynh ấy đa tạ đệ tặng bánh, canh gà và tiền
Đó là việc phải làm, đệ từng nói rồi người khác đối tốt với đệ một đệ sẽ đối tốt lại gấp mười lần, ai có thù với đệ thì đợi đấy đệ sẽ gõ cửa từng nhà đòi lại gấp vạn lần
Trần Tiêu nháy mắt với Vương Đại Tĩnh:
Sợ không?
Vương Đại Tĩnh sờ sờ đầu Trần Tiêu, cúi đầu uống canh.

Không vui chút nào, huynh phải tỏ ra sợ hãi rồi cầu xin đệ tha cho huynh chớ
Trần Tiêu bất mãn lấy tay chọc chọc vai Vương Đại Tĩnh.

Vương Đại Tĩnh ngẩng đầu khỏi bát canh: Huynh không có thù với đệ sao phải sợ?
Hừ, đầu gỗ Trần Tiêu oán khí cắn mạnh một ngụm bánh trong tay.

Hắn làm gì sai sao? Vương Đại Tĩnh:...!
Nhân lúc Trần Tiêu dọn bàn, Vương Đại Tĩnh đảo ra sân ôm cún con đi vào, lau sạch bàn Trần Tiêu vừa xoay người đập vào mắt là một chú cún lông xù màu vàng đang ngủ trên tay Vương Đại Tĩnh.

Quăng khăn lau xuống bàn, Trần Tiêu hai mắt sáng rực nhẹ nhàng ôm cún con lên, lông xù xù nhưng rất êm tay, cảm giác lòng bàn tay mát lạnh, dễ thương quá, hai mắt Trần Tiêu cong lên như trăng khuyết, yêu thích không buông tay.

Tĩnh ca cún nhỏ này ở đâu ra vậy?
Đường ca tặng
Ôi dễ thương quá
Trần Tiêu sờ chỗ này chạm chỗ kia chọt chỗ nọ, phiền tới nỗi chú ta ngủ không được, nhìn cún nhỏ trên tay mở mắt, hai mắt đậu đen ngấn nước dáo dát nhìn khắp nơi, miệng bất mãn kêu âu âu.


Đói bụng sao? Ngoan nào, ta lấy đồ ăn cho ngươi Đặt cún nhỏ lên tay Vương Đại Tĩnh: Tĩnh ca ôm giúp ta, ta lấy chút thịt gà cho nó
Một bát thịt gà xé sợi kèm chút vụn bánh thêm nước canh gà, ngửi được mùi thơm thức ăn, cún nhỏ liền kêu âu âu, tay chân quơ quào hướng đến bát nhỏ trên tay Trần Tiêu.

Tiểu tham ăn Trần Tiêu cười ha ha, đặt bát xuống chân bàn, Vương Đại Tĩnh liền để cún nhỏ xuống, chân vừa chạm đất nó liền vùi đầu vào bát ăn.

Lông thật mướt, Tĩnh ca, huynh sờ thử xem
Vương Đại Tĩnh vuốt vuốt đầu nó: Rất mướt
Huynh nghĩ chúng ta nên đặt nó tên gì thì được?
Cẩu cẩu, gâu gâu
Trần Tiêu hắc tuyến, huynh ấy đúng là không đáng tin.

Không được, nó vốn dĩ là cún nhỏ, cẩu cẩu, gâu gâu, trùng rồi, đổi tên khác đi
Vương Đại Tĩnh trầm tư, nghiêm túc suy nghĩ tên khác.

Nó màu vàng hay gọi là tiểu hoàng đi
Tiểu hoàng, cũng được, cún nhỏ ngươi tên là tiểu hoàng nhé Trần Tiêu vui vẻ sờ sờ đuôi nó.

Đuôi bị sờ tiểu hoàng bất mãn, kêu ư ử hai tiếng rồi cúi đầu ăn tiếp.

Ha ha ha, quỷ tham ăn Trần Tiêu chọt chọt nó cười nói.

- ---------------
Vụ mùa sắp đến cả thôn liền tất bật chuẩn bị thu hoạch.

Trong không khí thoang thoảng mùi hoa xen lẫn mùi bùn đất, tiếng cười nói rộn rã.

Lũ trẻ cầm cây rượt đuổi nhau khắp nơi, trong thôn có vài cây hoa rừng, thân cây rất to, tựa cổ thụ, cánh hoa có màu hồng nhạt, hiện tại đang nở tung trên cành, theo cơn gió len lõi khắp ngóc ngách của thôn.

Thoáng cái đã đến đây được vài tháng rồi.

Nhìn khung cảnh nông thôn yên ả, thanh bình, Trần Tiêu mỉm cười, thổi nhẹ cánh hoa trên tay, nhìn nó uốn lượn theo gió rồi nhẹ nhàng đáp đất.

Hoa rừng lấy về Trần Tiêu đã pha thành màu, trộn chung với sáp nến, nhìn không đẹp mắt lắm nhưng lên màu cũng tạm được, nhờ có sáp nến nên châu chấu cũng mượt mà hơn.

Nhìn châu chấu đủ loại màu sắc khắp sân Trần Tiêu thõa mãn, lau mồ hôi trên trán.

Đợi chúng khô là có thể đem lên trấn trên bán, ta háo hức quá, đến lúc đó ngươi nhất định phải rủ ta theo chơi đấy Trần Hàn háo hức nói.

Được rồi, ta nhất định sẽ rủ ngươi theo, cho ngươi trông hàng giúp ta, lâu lâu mới có dịp lên trấn đương nhiên phải cùng Tĩnh ca đi dạo rồi Trần Tiêu cười ha ha.

Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy Trần Hàn gào lên.

Trần Tiêu: ...!
Cái người chín chắn, có dáng huynh trưởng ban đầu đâu? Trần Tiêu hoài nghi mắt nhìn người của bản thân bị mờ?
Ta đùa ngươi đấy mà, ngươi tưởng thật à, cũng quá xem thường Trần Tiêu ta rồi, hành động trọng sắc khinh bạn như vậy ta mới không làm
Ta khinh, ngươi nói mà không biết xấu hổ, không có Vương đại ca ở đây ngươi rất mạnh miệng chỉ cần Vương đại ca vừa xuất hiện hai mắt ngươi liền dính theo huynh ấy, còn bảo không trọng sắc khinh bạn, tin ngươi heo nái cũng biết leo cây Trần Hàn liếc trắng mắt.

Ai đó bị nói trúng tim đen liền cười ha ha, câu vai Trần Hàn nói:
Đấy là ngươi chưa có người trong lòng thôi, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu cảm giác của ta
Sờ sờ mặt mình Trần Hàn mím môi, rủ vai, giọng hơi buồn nói:
Mặt ta thế này ai sẽ thích, đều ngươi nói có lẽ ta không có cơ hội trải nghiệm
Vỗ vỗ vai Trần Hàn, Trần Tiêu khích lệ nói:
Ngươi đừng tự hạ thấp bản thân, ngươi rất lương thiện, tốt bụng, biết xem mạch, bốc thuốc, hái thuốc những ưu điểm của ngươi chúng ta đều nhìn thấy chẳng lẽ không ai ngoài chúng ta thấy sao, do ngươi không thường xuyên ra ngoài nên mới cảm thấy không ai thích mình, đừng ủ dột nữa, không chừng chuyến lên trấn sắp tới ngươi sẽ gặp được người làm ngươi vấn vương
Trần Hàn đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
Nào tốt như ngươi nói, với lại dù ta có thích người ta chưa chắc người ta thích ta
Đừng bi quan như thế, tin tưởng mắt nhìn người của ta, ta thấy ngươi tốt thì người khác cũng sẽ thấy ngươi tốt, chỉ là người đó xuất hiện muộn thôi.

Hai ngày nữa sẽ lên trấn, đến lúc đó ngươi tranh thủ đi hít thở không khí, ở mãi trong thôn sẽ rất nhàm chán
Trần Hàn bật cười: Ta chỉ hơi buồn thôi không đến mức bi quan như ngươi nghĩ, ta cũng nghĩ cả rồi nếu thật sự không được ta cũng không miễn cưỡng, thời gian còn lại ta muốn ở cạnh gia gia nhiều hơn, chăm sóc người, về già thì qua nhà ngươi ăn ké đồ ngươi nấu, thế nào thu lưu ta không?
Trần Tiêu cũng bật cười, lắc đầu: Ta không dám thu lưu người lưu manh như ngươi đâu, ăn ké càng miễn, ta chỉ nấu cho mình Tĩnh ca thôi, ngươi muốn ăn thì tự mà nấu
Đấy, trọng sắc khinh bạn rõ cả mặt, hừ, ngươi không cho ta sẽ ăn vạ ở nhà ngươi, đến khi ngươi phiền thì thôi Trần Hàn nói rồi liền cười lưu manh.

Hai người đấu võ mồm, đùa giỡn khắp sân, tiểu hoàng chân ngắn cũng vẩy đuôi chạy theo, thế là hai người một cún đùa quên cả trời đất.

Sắp xếp đồ lên xe trâu, cẩn thận bọc vải lót tránh cho đồ va chạm trầy xước.


Châu chấu được đặt trong sọt tre để một góc.

Vương Đại Tĩnh quay vào bếp ôm sọt tre khác ra bên trong là nước uống và đồ ăn Trần Tiêu chuẩn bị cho cả hai.

Kiểm tra lại một lần nữa cả hai liền khóa cửa đánh xe trâu lên trấn.

Xe trâu này rất rộng, để nửa xe đồ mà vẫn dư chỗ cho cả hai ngồi, xe trâu chậm rì rì lắc lư ra khỏi thôn.

Hai người đi khá sớm nên trên đường không gặp ai, sương đọng trên lá, đung đưa liền rơi xuống đất, một vài giọt rơi trúng cả hai, siết chặt áo bông trên người, hà một ngụm khí lạnh, Trần Tiêu vươn tay giúp Vương Đại Tĩnh chỉnh lại áo bông.

Lạnh sao? Vương Đại Tĩnh quan tâm nhìn Trần Tiêu.

Ừm, hơi lạnh Trần Tiêu chà xát hai tay ý đồ tạo nhiệt.

Đưa tay cho huynh
Làm gì?
Vương Đại Tĩnh một tay đánh xe trâu, một tay bao lấy hai tay Trần Tiêu, tay hắn lớn, lòng bàn tay ấm áp, Trần Tiêu rút một tay ra cho vào vạt áo, tay còn lại rúc vào lòng bàn tay Vương Đại Tĩnh.

Thật ấm áp.

Gửi xe trâu đầu thôn, cả hai liền sọt lớn sọt nhỏ đi đến khu chợ phía tây của trấn, hiện tại trời còn chưa sáng rõ mà dòng người ở khu chợ đã đông đúc, hai bên đường bày đầy sạp hàng, mùi thức ăn cũng thoang thoảng trong không khí, vận khí của hai người cũng khá, tìm được một chỗ trống gần sạp bánh bao ở cuối khu chợ, tuy vị trí không tốt lắm nhưng có chỗ bày hàng đã rất may mắn, hỏi ông chủ bánh bao thì biết chỗ này vô chủ, không người đăng kí, cả hai liền nhanh tay bày hàng.

Vươn cái bàn vuông nhỏ ra, xếp đồ lên, chủ sạp bánh báo bày hàng xong liền thảnh thơi nhìn hai ngươi bày hàng, ông tò mò không biết hai người bán gì.

Chén, dĩa, đồ đựng bút, hộp gỗ, trang sức bằng gỗ,...rất nhiều đồ vật thông dụng khác.

Tiểu tử, hai ngươi bán đồ gỗ à Chủ sạp bánh bao hỏi.

Treo một con châu chấu trước bàn, Trần Tiêu quay đầu, lễ phép cười nói:
Lão bá, chúng ta bán đồ mộc, sạp hàng gần nhau hi vọng được lão bá chiếu cố
Nghe thiếu niên lễ phép trả lời chủ sạp bánh bao vui vẻ, cười ha ha nói:
Tiểu tử miệng thật ngọt, đều là kiếm chén cơm, chiếu cố nhau là đều nên làm, lão cũng không tài cán gì, có gì không hiểu về khu chợ cứ đến hỏi lão
Vâng, đa tạ lão bá, ta tên là Trần Tiêu còn đây là Vương Đại Tĩnh, chúng ta là phu phu Trần Tiêu cười nói.

Trần Tiêu vừa dứt lời, Vương Đại Tĩnh liền gật đầu chào hỏi.

Lão họ Tiếu, nếu không ngại cứ gọi Tiếu thúc Ông cười sang sảng nói.

Cả hai gật đầu gọi Tiếu thúc chọc cho ông lại một trận cười to.

Đây là châu chấu gỗ tặng cho nội tôn Tiếu thúc làm quà, hi vọng thúc không chê
Trần Tiêu đưa đến một con châu chấu màu cam, ông liền lắc tay từ chối:
Đâu được, tiểu tử ngươi ngày đầu bày hàng, chưa biết buôn bán thế nào, tặng thúc một con ngươi sẽ lỗ vốn
Không đâu, đây đều là gỗ sau núi, bán không được chúng ta cũng không lỗ, thúc cứ nhận lấy
Lão cũng không chiếm lợi của hai ngươi, hai cái bánh bao, đổi một con châu chấu cho nội tôn của lão Tiếu thúc bao hai cái bánh nóng hôi hổi đưa qua đổi lấy châu chấu trong tay Trần Tiêu.

Trần Tiêu cũng không từ chối, nhận bánh bao rồi tiếp tục bày hàng.

Giữa thân châu chấu có lỗ nhỏ được xỏ dây treo lên cây sào Vương Đại Tĩnh cấm cạnh bàn.

Châu chấu đủ loại màu sắc theo gió nhẹ đung đưa, trời cũng đã sáng rõ, phiên chợ đã bắt đầu.

Tranh thủ lúc này cả hai ăn vài miếng lót dạ.

Dòng người tấp nập, huyên náo, ồn ào kẻ bán người mua tiếng rao hàng trả giá không ngớt, nhân khí của Tiếu thúc không tồi, buôn bán rất khá nhìn lại sạp hàng của mình Trần Tiêu nhíu mày.

Nếu không làm gì đó thu hút khách hàng rất có thể hôm nay sẽ không bán được hàng.

Đừng lo lắng, chúng ta chỉ thử vận may ở đây thôi, nơi đây không được chúng ta vẫn có thể buôn bán ở thôn
Thấy y chau mày Vương Đại Tĩnh xoa xoa đầu y an ủi.


Đây cũng nằm trong dự đoán của hắn, so với sạp hàng nhỏ mọi người sẽ ưu tiên lựa chọn cửa hàng lớn, dù sao ở trấn sinh hoạt cũng không khó khăn như trong thôn.

Gật gật đầu, Trần Tiêu buông lỏng mày, nhìn dáo dát vài nơi, động não suy nghĩ đối sách, ưu thế của y là tri thức hiện đại, có ưu thế như thế mà còn bán không được món nào chẳng bằng đập đầu vào tàu hủ chết cho rồi.

Thì ra hai tiểu tử ngươi bày hàng ở đây, làm ta đi kiếm khắp nơi, cái thân già này, chao ôi, sắp rã đến nơi
Trần đại phu đấm đấm vai rên rỉ liền nhận ngay một cái liếc hung dữ từ Trần Hàn, ông chột dạ, sờ sờ mũi nhìn đông nhìn tây.

Hừ Trần Hàn không nể mặt ông hừ một tiếng nhưng tay chân lại nhanh nhẹ dìu ông ngồi xuống cái ghế trống Vương Đại Tĩnh mới vươn ra.

Nhìn Trần đại phu như đứa trẻ gây họa, ngoan ngoãn nghe theo bố trí của Trần Hàn, Trần Tiêu cảm thấy buồn cười nhưng xem ra không khí giữa hai ông cháu có vẻ đã cải thiện không ít không giống như lần đầu gặp, tràn ngập thương cảm cùng áy náy.

Trần Hàn, sao ngươi lại hung dữ với Trần thúc thế? Trần Tiêu cười hỏi.

Nhận lại ống nước trong tay gia gia, Trần Hàn hơi giận nói:
Gia gia không nghe ta, đã nói rõ ăn điểm tâm rồi mới lên trấn nhưng người nhân lúc ta làm điểm tâm lén đi trước, ta bày đồ ăn ra bàn đi gọi người thì không thấy người đâu, qua loa gói điểm tâm, cầm theo ống nước ta liền nhanh chân đuổi theo gia gia, khi ta đuổi tới gia gia do đi nhanh quá mà chân, vai bị nhức mỏi, thật tức chết ta
Đó còn không phải do con sao? Nếu con không đuổi theo ông, ông sao phải vội vã lên đường, nếu không đi nhanh thì ông sao phải nhức mỏi, hừ
Do con? Trần Hàn chỉ mặt mình, tức cười nói.

Còn không phải sao? Trần đại phu đúng lý hợp tình trả lời, một bộ dạng đây không phải lỗi của ông.

Hừ, Trần Hàn con xin tuyên bố, kể từ bây giờ con tuyệt giao với gia gia, không nói chuyện với gia gia nữa, không nấu đồ ăn cho gia gia Trần Hàn tức giận gằn từng chữ.

Tuyệt giao thì tuyệt giao, ta sợ sao, hừ Trần đại phu cũng không thua khí thế, thổi râu mép, gằn lại từng chữ.

Đây là gia gia nói, gia gia đừng hối hận
Lão phu còn lâu mới hối hận
Hai ông cháu mắt to trừng mắt nhỏ, hừ một tiếng, đồng loạt xoay mặt sang hướng khác.

Đây...!Trần Tiêu nhìn hai ông cháu giận dỗi kiểu trẻ con trông rất mắc cười.

Tĩnh ca, huynh đoán xem hai người họ giận được bao lâu?
Không lâu Vương Đại Tĩnh cũng nhìn nhìn hai ông cháu trả lời.

Trần Tiêu phì cười, hướng Trần Hàn hô:
Trần Hàn, ta muốn đi mua hai bát mì nóng, ngươi đi không?
Gia gia vẫn chưa ăn gì? Nghĩ vậy Trần Hàn gật đầu, hai người hòa vào dòng người đi đến một sạp mì nước có đông khách, gọi bốn phần mì nước.

Vốn dĩ Trần Tiêu có đem theo bánh nhưng nghĩ tới lui vẫn không bạc đãi dạ dày mình, một bát mì nước năm xu, hai bát mười xu, rất rẻ, biết sức ăn của Vương Đại Tĩnh, Trần Tiêu mua cho hắn bát to, trả tiền bốn bát, cả hai liền quay về sạp hàng.

Trên đường về Trần Hàn đòi trả lại tiền, Trần Tiêu lắc đầu từ chối nói họ giúp đỡ phu phu hai người rất nhiều, hai bát mì không đáng là bao, đừng khách khí.

Xem ra Trần đại phu vẫn còn giận dỗi, Trần Hàn đưa mì tới ông chỉ liếc liếc mắt rồi hừ một tiếng ngoảnh mặt đi, một bộ ta không ăn, chọc cho Trần Hàn muốn xù lông.

Giận dỗi của hai ông cháu kết thúc bằng việc Trần Hàn cúi đầu nhận sai, hứa sẽ không tuyệt giao với ông nữa, về nhà sẽ nấu món ông thích, sẽ xoa bóp vai và chân cho ông, ông muốn đi đâu sẽ dìu ông đi, sẽ không hung dữ với ông nữa, Trần đại phu mới miễn cưỡng ăn mì.

Trần Tiêu và Vương Đại Tĩnh ngồi cạnh xem, Vương Đại Tĩnh còn đỡ không biểu hiện gì bình tĩnh ăn mì, Trần Tiêu thì nhịn cười muốn nội thương, một bát mì ăn đến là gian nan.

Một canh giờ nữa lại trôi qua, sạp hàng của Trần Tiêu vẫn không ai ghé, người qua đường chỉ liếc nhìn rồi lướt qua.

Tiểu tử, các ngươi cứ thế sẽ không bán được hàng Trần đại phu cầm quạt, nhẹ nhàng quạt gió xua đi cái nóng.

Trần thúc nói phải, xem ra phải áp dụng cách đó rồi Trần Tiêu nói.

Cách gì? Ba người tò mò nhìn sang Trần Tiêu, chỉ thấy y đứng lên, nhổ cây treo châu chấu cầm trên tay, cười nói:
Ta sẽ đi rao hàng bán châu chấu, nơi đây cuối chợ người đi lại rất ít, hài tử càng không, đi đầu chợ may ra sẽ bán được
Ta đi với Trần Hàn bật dậy chạy lại đứng cạnh Trần Tiêu.

Trần Tiêu gật đầu: Vậy ta với Trần Hàn sẽ đi đầu chợ, Tĩnh ca huynh cùng Trần thúc trông sạp hàng, nếu châu chấu bán được ta tin rằng sẽ có người chú ý đến sạp hàng của chúng ta, Trần Hàn chúng ta đi thôi
Ừm, ta rao hàng tiếp ngươi
Hai người một đường đi tới giữa chợ, trên đường cũng có không ít người nhìn châu chấu màu nhưng không ai hỏi mua.

Trần Hàn lấy hai con cầm trên tay lớn giọng hô:
Châu chấu gỗ đây, màu sắc tươi đẹp, mua làm quà cho bọn trẻ chơi đùa, châu chấu gỗ đây
Trần Tiêu cũng hô to: Châu chấu gỗ đây, ba xu một cái, giá siêu rẻ
Bạn nhỏ có muốn chơi thử không? Cho cháu chơi thử Trần Tiêu đưa một con châu chấu màu đỏ cho một cậu bé trên đường, mỉm cười nói.

Cậu bé nhìn màu sắc con châu chấu rất là thích nhưng sợ mẫu thân không cho nên kéo kéo tay mẫu thân bé:
Mẫu thân, con có thể chơi thử không?
Phu nhân nhìn có vài phần khí chất cao quý, nhìn Trần Tiêu mỉm cười đưa qua một vật màu đỏ, trong giống như lồng đèn vì nó được treo trên dây cột vào một nhánh cây nhỏ, gió đung đưa nhìn như đang bay.

Phu nhân nhìn con trai khẽ gật đầu, cậu bé vui mừng nhận con châu chấu, cầm nhánh cây lắc trái phải, vật nhỏ lại chuyển động theo, cậu bé cười rộ lên.

Cậu bé châu chấu này còn có thể nhảy nha, như thế này
Cậu bé tò mò nhìn Trần Tiêu lấy một con khác để xuống đường, ấn mạnh thân mình nó xuống đất, buông tay, vật nhỏ liền nhảy đến một khoảng nhỏ.

Oa, thật lợi hại, ngươi còn biết nhảy sao, tiểu bảo cũng biết nhảy

Nói xong cậu bé liền buông tay mẫu thân, khụy gối, dùng lực nhảy đến một đoạn nhỏ rồi cười khanh khách quay lại nắm tay mẫu thân, ngước đầu nhỏ hỏi:
Mẫu thân vật nhỏ này có thể nhảy giống tiểu bảo vậy, con muốn làm bạn với nó có được không ạ
Phu nhân cười dịu dàng xoa đầu bé rồi quay sang hỏi Trần Tiêu: Cái này bao nhiêu?
Biết biện pháp này hiệu quả, Trần Tiêu cười nói: Ba xu một cái
Phu nhân không chậm trễ, đưa Trần Tiêu ba xu rồi dắt tay con trai xoay người đi.

Ba xu đầu tiên, Trần Tiêu vui vẻ tiếp tục rao bán, dùng một số phương pháp bán hàng hiện đại hấp dẫn sự chú ý của hài tử, chốc lát lại bán được một cái.

Nói về Trần Hàn bên này y cầm theo hai cái liền tách ra một khoảng với Trần Tiêu rao bán nhưng y không có vận may như Trần Tiêu, qua cả buổi vẫn không ai mua, cổ họng khát nước nên giọng hơi khàn, y ủ rũ định quay trở lại chỗ Trần Tiêu.

Trả lại cho ta Giọng nói non nớt của tiểu hài tử mang theo sự tức giận vang lên.

Tiếp đó lại là giọng cười của một hài tử khác, nó trào phúng nói: Ta không trả đó ngươi làm gì được ta, khóc sao?
Lại một tràng tiếng cười đầy châm chọc của hài tử.

Dù bị khinh thường nhưng cậu bé vẫn quật cường, mắt to đen láy nhìn đám nhóc trước mặt nói:
Đó là bánh ta mới mua của Chu thúc, ta chỉ mới cắn một miếng, trên bánh còn in dấu răng của ta, là bánh của ta
Ha ha ha, xem nó nói kìa đứa nhóc dẫn đầu quăng bánh xuống đất, lấy chân dẫm nát, cười khiêu khích nói:
Trả lại ngươi đó, bò qua hốt lên ăn đi
Đúng vậy, bò qua hốt lên ăn đi, cái thứ không có mẫu thân, thật đáng ghét Một đứa nhóc khác ác miệng cười phụ họa theo.

Cậu nhóc mím môi, nhìn bánh mình mới mua bị dẫm nát, hai mắt to tròn nổi lên hơi nước.

Một đám nhóc hư hỏng, xem ta có đánh mông mấy đứa không?
Trần Hàn tự nhiên xuất hiện quát dọa bọn nhóc giật mình, dù sao bọn nó đứa lớn nhất cũng mới năm tuổi, ngày thường kết bè phái đi ăn hiếp mấy đứa trẻ khác còn được chớ gặp người lớn chúng liền sợ hãi chạy tán loạn.

Chạy nhanh đấy, để ta bắt được, ta đánh mông mấy đứa nở hoa
Thở ra một ngụm khí tức giận, Trần Hàn quay lại nhìn cậu bé bị bắt nạt vẫn còn đứng tại chỗ kia, đau lòng giùm cậu bé.

Y không có phụ mẫu, được gia gia nhặt được ở bìa rừng lúc ông đi hái thuốc, khi còn nhỏ y không hiểu chuyện từng hỏi gia gia những hài tử khác đều có phụ mẫu, tại sao y không có?
Gia gia nói phụ mẫu là những vì sao trên trời, người ở đó bảo hộ y, y ngốc nghếch đi khoe với đám nhóc trong thôn liền bị chúng cười nhạo một trận, mắng y là đồ ngu thậm chí còn nói những lời rất khó nghe khác, y chỉ biết chạy về ôm gia gia khóc.

Từ đó về sau gia gia không cho y đi chơi với đám nhóc đó tuy vậy cũng không tránh được bị bắt nạt, có thể nói hồi ức lúc nhỏ cũng không quá tốt đẹp.

Cậu bé hức hức hai tiếng, lấy tay áo chà lao hốc mắt liền đi đến chỗ bánh bị dẫm nát, ngồi xuống gom chúng lại bỏ vào bao giấy dầu đồng dạng nát bét bên cạnh.

Trần Hàn đi lại ngồi xổm trước mặt bé ngăn bàn tay gom bánh của bé lại.

Đừng nhặt, nát hết rồi, ca ca mua cho đệ một cái bánh khác nhé
Cậu bé lắc đầu, kiên trì gom hết vụn bánh lại sau đó mới chậm rì rì, dùng chất giọng non nót của hài tử nói:
Phụ thân bảo không được vứt đồ ăn bừa bãi, nếu rớt xuống đất bị hỏng cũng phải nhặt lại bỏ đúng chỗ nếu không sẽ bị phụ thân đánh mông
Trần Hàn lúc này mới ngộ ra, gãi gãi đầu cười nói: Ca ca không biết điều này, cảm ơn đệ nói cho ca biết nhé
Cậu bé lại lắc lắc đầu đứng dậy muốn rời đi lại bị Trần Hàn ngăn lại:
Khoang đã
Cậu bé nghi hoặc ngẩng đầu nhìn ca ca mới giúp bé này, trên mặt ca ca có vết sẹo thật dài, trông rất đáng sợ nhưng thật ra bé không sợ tí nào, ca ca đang cười đưa cho bé một cái gì đấy có màu thật đẹp, bé nhìn chằm chằm nó trong chốc lát rồi lắc lắc đầu, phụ thân bảo không được nhận đồ của người lạ dù là người quen cũng không được nhận, bé rất ngoan, bé nghe lời phụ thân.

Sao thế, đệ không thích châu chấu sao? Trần Hàn thấy cậu bé lắc đầu liền nghi hoặc, trông cậu bé rất thích mà.

Phụ thân bảo không được nhận đồ của người lạ nếu phụ thân biết được sẽ đánh mông Cậu bé gật gù, gương mặt bẩn hề hề, mở to đôi mắt to tròn còn ngấn nước nhìn Trần Hàn nói.

Mặc dù mặt cậu bé hơi bẩn nhưng Trần Hàn vẫn có thể nhìn ra cậu bé này có gương mặt bầu bĩnh rất đáng yêu, lúc gật gù giả làm ông cụ non càng đáng yêu hơn, Trần Hàn vươn tay xoa xoa mặt bé, lau hết vết bẩn trên mặt, một gương mặt đáng yêu liền xuất hiện, có đều da bé hơi ngâm nếu trắng sẽ càng đáng yêu hơn.

Ca tên là Trần Hàn, đây là châu chấu bạn ca tự làm, bằng gỗ không tốn tiền, ca tặng đệ một cái, ca còn một cái, đệ cứ nhận lấy đi, nếu phụ thân đệ có hỏi cứ nói là ca tặng, không sao đâu
Trần Hàn lại đưa châu chấu qua, lần này cậu bé bị dao động, hai mắt to tròn cứ dính lấy vật nhỏ đang đung đưa trên tay Trần Hàn, do dự hồi lâu bé rụt rè vươn tay nhận lấy, lại cẩn thận cảm ơn Trần Hàn.

Cảm ơn đại ca ca, Đô Đô rất thích
Đệ tên là Đô Đô sao?
Bé lắc đầu: Đệ tên là Vu Bân, nhũ danh Đô Đô.

Bé có thể nhận ra đại ca ca trước mặt không phải người xấu nếu không bé cũng không nói tên bé ra đâu, phụ thân bảo không được nói chuyện với người lạ.

Rất dễ nghe Trần Hàn nhéo nhéo má bé.

Đây là lần đầu tiên có người khen tên bé dễ nghe, dẫu sao bé cũng chỉ mới bốn tuổi, vui vẻ hay buồn giận đều thể hiện trên mặt, bé vui vẻ cười khanh khách lộ ra răng nanh trắng bóc.

Cảm ơn đại ca ca, đệ về đây, về trễ phụ thân sẽ đánh mông nhỏ
Ừ, đi về cẩn thận Trần Hàn lại xoa xoa đầu bé, tóc bé khô cứng không mềm mại như hài tử bình thường, có vẻ không thường xuyên gội đầu.

Cũng phải ban nãy mấy đứa nhóc hư hỏng kia nói bé không có mẫu thân, sự chăm sóc của mẫu thân cũng không phải phụ thân nào cũng dễ dàng thay thế được.

Dù chu đáo đến đâu cũng có phần sai sót, nhớ đến ban nãy cậu bé mặt bẩn hề hề, Trần Hàn càng đau lòng cho cậu bé nhưng ai bảo Đô Đô cùng y không có quan hệ gì.

Tạm biệt đại ca ca
Nhìn cậu bé rời đi, Trần Hàn mím môi cũng quay lại chỗ Trần Tiêu..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương