Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi
-
Chương 17: Anh cũng đã đến tuổi kết hôn rồi
Ngồi trên sô pha trong phòng khách gần như suốt cả đêm, Lạc Lãnh Thần rút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh rất ít khi hút thuốc, chỉ những lúc toàn bộ kế hoạch bị đảo lộn, cần tự mình sắp xếp lại tâm trạng từ đầu mới có thể hút một điếu, nhưng, anh nhìn gạt tàn thuốc đã gần đầy, anh đã hút trọn một bao thuốc lá.
Mà chuyện như thế này, chỉ xuất hiện có ba lần, lần đầu tiên, là khi người kia rời đi, lần thứ hai, là đột nhiên bị cha mẹ bức hôn, bất ngờ ở trong quán cà phê nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn trốn ở trong góc phòng xem tiểu thuyết, anh không biết nên làm như thế nào, kết hôn, anh không muốn, nhưng cha mẹ lại buộc anh như vậy, lần đó anh cũng đã hút một điếu rồi lấy ra tiếp một điếu, sau khi hút khoảng hai điếu, anh dụi tắt lửa, tính một mình nói chuyện với cô, lần thứ ba, chính là hiện tại.
Hít mạnh vào một hơi, Lạc Lãnh Thần ngẩng đầu lên, phả ra một làn khói trắng, vừa rồi, thiếu chút nữa thì anh không kiểm soát được, anh cũng không biết đến cùng tại sao mình lại làm vậy, lúc kết hôn anh không cho phép bản thân chạm đến cô, đêm hôm đó tuy cô lợi dụng anh uống rượu làm chuyện đó, nhưng, thế nhưng anh vẫn tỉnh táo, say rượu làm loạn, chuyện đó bị an lấy cớ quy kết như thế, còn khi nãy, trong đầu anh thoáng hiện tất cả kích tình và hỗn loạn đêm đó không ngừng, điều này khiến anh vô cùng mâu thuẫn.
Ảnh chụp kia cô cũng không phủ nhận, nói cách khác tấm ảnh là thật, cô, ở cùng một người đàn ông ôm nhau ngắm sao.
Khói thuốc lượn lờ quanh tầm nhìn, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười lạnh, có lẽ, người phản bội trong hôn nhân trước giờ không chỉ có một mình anh!
Từ nhỏ đến lớn thứ mà anh ghét nhất, chính là phản bội!
“Giúp tôi điều tra một cô gái,” Lạc Lãnh Thần kết nối điện thoại, “Tên là An Nhiên, điều tra xem rốt cuộc là cô ta có người đàn ông nào bên cạnh, trong vòng 3 ngày phải cho tôi câu trả lời.”
An Nhiên lảo đảo chặn một chiếc taxi chạy trở về khách sạn, dọc đường đi ánh mắt mờ ámcủa người lái xe dò xét qua lại trên người của cô, sau đó liền cười khẽ một lúc. Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, cô biết người khác hiểu lầm, khách sạn là nơi bình thường vốn là nơi tình nhân hay vợ chồng đi ra ngoài tìm thú vui, cô quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở đây, cũng khó trách người khác lại nghĩ linh tinh.
Vào phòng của mình, chuyện đầu tiên An Nhiên làm chính là khóa cửa cẩn thận, cảm giác sợ hãi vẫn còn, Lạc Lãnh Thần luôn chô cô cảm giác trưởng thành vững vàng, tuy rằng anh hơi lãnh đạm nhưng cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng anh đã biết từ trước, nhưng hôm nay, bộ dạng giống như hoàn toàn không kiểm soát nổi, con ngươi đỏ rực trong đôi mắt không phải vẻ lạnh như băng cô quen biết, dục vọng này khiến cô kinh hãi, quăng mình vào trong bồn tắm, An Nhiên dùng sức chà từng cái dấu vết nay đã sưng đỏ lại, nhưng mặc cho cô cọ hết một lớp da của mình, dấu vết kia vẫn giữ nguyên ở chỗ đấy.
Thất hồn lạc phách đứng ở một lúc trước gương, An Nhiên nhớ lại ánh mắt rối ren phức tạp của Lạc Lãnh Thần khi dừng lại, anh đột nhiên dừng tay nhất định là có nguyên nhân gì đó, đến cuối cùng là vì cái gì có thể khiến anh dừng lại?
Cả một buổi tối An Nhiên gần như không có cách nào đi vào giấc ngủ, mỗi khi sắp ngủ thì dáng vẻ dữ tợn của Lạc Lãnh Thần liền chen vào trong mộng của cô, cười lớn nói cô cuối cùng trốn không thoát, An Nhiên kinh sợ, liền bật dậy trên giường, lau mồ hôi trên trán, cuối cùng An Nhiên cũng ngủ không được, đây không biết đã là lần thứ mấy cô bị dọa cho tỉnh lại.
An Nhiên lấy cái bánh bao hôm trước khi đến khách sạn mà cô mua ở siêu thị dưới tầng, lại rót một cốc sữa, tạm coi như cơm chiều của mình, đang định ăn thì một tin nhắn gửi đến, An Nhiên không thể ngờ Vũ lại gửi tin nhắn cho cô vào lúc này.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: “Đã ngủ chưa?”
An Nhiên cầm điện thoại ngồi yên một lúc, sau đó nhắn lại cho anh: “Chưa ạ, ngủ không được.”
Nhìn đồng hồ, lúc này đã là hai giờ sáng, có lẽ Vũ cũng đã sớm đi ngủ rồi.
Cô còn chưa kịp nuốt ngụm sữa trong miệng xuống, tin nhắn thứ hai của Vũ đã tới: “Nhiên Nhiên, em… thật sự đã ly hôn sao?”
Tim An Nhiên đập mạnh và loạn nhịp, cũng không biết mình làm cách nào bấm ra mấy chữ kia …
“Vâng, ly hôn rồi.”
“Vậy… Đợi mười lăm phút sau anh nhắn tin lại cho em.”
“Được.”
An Nhiên gửi tin lại cho anh, ăn xong bánh bao và sữa, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu một chút, dọn cái bàn qua quít cho xong, An Nhiên mở máy tính ra, bắt đầu tìm phòng cho thuê, ở khách sạn thời gian dài cũng không phải cách hay, dù sao cô vẫn phải tìm một căn phòng ở cố định đã.
Mười lăm phút sau, Vũ gửi tin nhắn tới, An Nhiên nhìn đồng hồ, chính xác đúng mười lăm phút, ngay cả một giây không hơn không kém.
Nhưng, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, An Nhiên không kìm được mà hơi trợn tròn mắt.
“Anh nghĩ, anh có khả năng chăm sóc cho em.”
Chóp mũi An Nhiên cay cay, gọi thẳng điện thoại lại, tiếng “tút’ còn chưa vang xong đầu điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng của Vũ, nhu thuận, thật ấm áp.
“Vũ.”
“Ừm.”
“Ý câu nói kia của anh… “ An Nhiên không chắc chắn hỏi, tuy rằng Vũ cũng từng biểu lộ như vậy, nhưng cô vẫn muốn chính miệng mình hỏi lại, tránh người ta chỉ là lấy tình anh em quan tâm đến mình, như vậy ngược lại càng trở thành trò cười.
“Nhiên Nhiên,” Tiếng nói trầm trầm của Vũ như mang theo ý cười. “Anh nghĩ, anh cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.”
Sau đó … Sau đó An Nhiên liền ngẩn người cầm điện thoại, ngây ra, đầu bên kia, Vũ tập trung tư tưởng nín thở, vẫn cầm điện thoại, đang đợi một câu trả lời của cô.
“Vũ, anh không để ý sao?”
Dựa vào điều kiện của Vũ, anh nên tìm một cô gái trẻ môn đăng hộ đối mới phải.
“Không đâu.” Đầu bên kia, đầu lông mày của Vũ không kìm được nhướn lên một ít, ý cười từng chút từng chút một chất chứa trong mắt anh, như vậy, có được tính là đáp án của cô không?
“Vũ, em ngủ không được, anh nói chuyện với em một lát đi.”
Một đêm này, Vũ thật sự nói rất nhiều, cũng nói rất nhiều những chuyện hồi còn bé mà bây giờ cô gần như đã sắp quên, suốt cả đêm hai người họ gần như đã đem hết tất cả chuyện hồi bé lôi ra nói hết một lần, An Nhiên ôm điện thoại, lại càng thấy không buồn ngủ, thì ra chuyện này, Vũ luôn luôn nhớ rõ.
An Nhiên nhớ lại một đề tài trên internet, hai chọn một, bạn sẽ gả cho một người bạn yêu, hay là cho người yêu bạn?
Trước kia, cô lựa chọn gả cho người mình yêu, nhưng như vậy rất mệt, rất mệt, có lẽ, lựa chọn kia cũng không tồi.
Đột nhiên hứng khởi, An Nhiên hỏi Vũ, hỏi anh sẽ lựa chọn như thế nào, Vũ trầm mặc một lúc, hỏi: “Thật sự phải chọn sao?”
An Nhiên gật đầu mạnh: “Đương nhiên phải chọn!”
Vũ thở dài một hơi: “Anh nghĩ sự lựa chọn của anh và những lời anh nói đêm nay, em phải biết rồi.”
An Nhiên nắm điện thoại, tim lại đập mạnh và loạn nhịp…
Mà chuyện như thế này, chỉ xuất hiện có ba lần, lần đầu tiên, là khi người kia rời đi, lần thứ hai, là đột nhiên bị cha mẹ bức hôn, bất ngờ ở trong quán cà phê nhìn thấy cô gái ngoan ngoãn trốn ở trong góc phòng xem tiểu thuyết, anh không biết nên làm như thế nào, kết hôn, anh không muốn, nhưng cha mẹ lại buộc anh như vậy, lần đó anh cũng đã hút một điếu rồi lấy ra tiếp một điếu, sau khi hút khoảng hai điếu, anh dụi tắt lửa, tính một mình nói chuyện với cô, lần thứ ba, chính là hiện tại.
Hít mạnh vào một hơi, Lạc Lãnh Thần ngẩng đầu lên, phả ra một làn khói trắng, vừa rồi, thiếu chút nữa thì anh không kiểm soát được, anh cũng không biết đến cùng tại sao mình lại làm vậy, lúc kết hôn anh không cho phép bản thân chạm đến cô, đêm hôm đó tuy cô lợi dụng anh uống rượu làm chuyện đó, nhưng, thế nhưng anh vẫn tỉnh táo, say rượu làm loạn, chuyện đó bị an lấy cớ quy kết như thế, còn khi nãy, trong đầu anh thoáng hiện tất cả kích tình và hỗn loạn đêm đó không ngừng, điều này khiến anh vô cùng mâu thuẫn.
Ảnh chụp kia cô cũng không phủ nhận, nói cách khác tấm ảnh là thật, cô, ở cùng một người đàn ông ôm nhau ngắm sao.
Khói thuốc lượn lờ quanh tầm nhìn, khóe môi thoáng hiện lên một nụ cười lạnh, có lẽ, người phản bội trong hôn nhân trước giờ không chỉ có một mình anh!
Từ nhỏ đến lớn thứ mà anh ghét nhất, chính là phản bội!
“Giúp tôi điều tra một cô gái,” Lạc Lãnh Thần kết nối điện thoại, “Tên là An Nhiên, điều tra xem rốt cuộc là cô ta có người đàn ông nào bên cạnh, trong vòng 3 ngày phải cho tôi câu trả lời.”
An Nhiên lảo đảo chặn một chiếc taxi chạy trở về khách sạn, dọc đường đi ánh mắt mờ ámcủa người lái xe dò xét qua lại trên người của cô, sau đó liền cười khẽ một lúc. Sắc mặt An Nhiên trắng bệch, cô biết người khác hiểu lầm, khách sạn là nơi bình thường vốn là nơi tình nhân hay vợ chồng đi ra ngoài tìm thú vui, cô quần áo không chỉnh tề xuất hiện ở đây, cũng khó trách người khác lại nghĩ linh tinh.
Vào phòng của mình, chuyện đầu tiên An Nhiên làm chính là khóa cửa cẩn thận, cảm giác sợ hãi vẫn còn, Lạc Lãnh Thần luôn chô cô cảm giác trưởng thành vững vàng, tuy rằng anh hơi lãnh đạm nhưng cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, trong lòng anh đã biết từ trước, nhưng hôm nay, bộ dạng giống như hoàn toàn không kiểm soát nổi, con ngươi đỏ rực trong đôi mắt không phải vẻ lạnh như băng cô quen biết, dục vọng này khiến cô kinh hãi, quăng mình vào trong bồn tắm, An Nhiên dùng sức chà từng cái dấu vết nay đã sưng đỏ lại, nhưng mặc cho cô cọ hết một lớp da của mình, dấu vết kia vẫn giữ nguyên ở chỗ đấy.
Thất hồn lạc phách đứng ở một lúc trước gương, An Nhiên nhớ lại ánh mắt rối ren phức tạp của Lạc Lãnh Thần khi dừng lại, anh đột nhiên dừng tay nhất định là có nguyên nhân gì đó, đến cuối cùng là vì cái gì có thể khiến anh dừng lại?
Cả một buổi tối An Nhiên gần như không có cách nào đi vào giấc ngủ, mỗi khi sắp ngủ thì dáng vẻ dữ tợn của Lạc Lãnh Thần liền chen vào trong mộng của cô, cười lớn nói cô cuối cùng trốn không thoát, An Nhiên kinh sợ, liền bật dậy trên giường, lau mồ hôi trên trán, cuối cùng An Nhiên cũng ngủ không được, đây không biết đã là lần thứ mấy cô bị dọa cho tỉnh lại.
An Nhiên lấy cái bánh bao hôm trước khi đến khách sạn mà cô mua ở siêu thị dưới tầng, lại rót một cốc sữa, tạm coi như cơm chiều của mình, đang định ăn thì một tin nhắn gửi đến, An Nhiên không thể ngờ Vũ lại gửi tin nhắn cho cô vào lúc này.
Tin nhắn rất đơn giản, chỉ có vài chữ: “Đã ngủ chưa?”
An Nhiên cầm điện thoại ngồi yên một lúc, sau đó nhắn lại cho anh: “Chưa ạ, ngủ không được.”
Nhìn đồng hồ, lúc này đã là hai giờ sáng, có lẽ Vũ cũng đã sớm đi ngủ rồi.
Cô còn chưa kịp nuốt ngụm sữa trong miệng xuống, tin nhắn thứ hai của Vũ đã tới: “Nhiên Nhiên, em… thật sự đã ly hôn sao?”
Tim An Nhiên đập mạnh và loạn nhịp, cũng không biết mình làm cách nào bấm ra mấy chữ kia …
“Vâng, ly hôn rồi.”
“Vậy… Đợi mười lăm phút sau anh nhắn tin lại cho em.”
“Được.”
An Nhiên gửi tin lại cho anh, ăn xong bánh bao và sữa, cuối cùng cô cũng cảm thấy dễ chịu một chút, dọn cái bàn qua quít cho xong, An Nhiên mở máy tính ra, bắt đầu tìm phòng cho thuê, ở khách sạn thời gian dài cũng không phải cách hay, dù sao cô vẫn phải tìm một căn phòng ở cố định đã.
Mười lăm phút sau, Vũ gửi tin nhắn tới, An Nhiên nhìn đồng hồ, chính xác đúng mười lăm phút, ngay cả một giây không hơn không kém.
Nhưng, khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, An Nhiên không kìm được mà hơi trợn tròn mắt.
“Anh nghĩ, anh có khả năng chăm sóc cho em.”
Chóp mũi An Nhiên cay cay, gọi thẳng điện thoại lại, tiếng “tút’ còn chưa vang xong đầu điện thoại bên kia đã truyền đến tiếng của Vũ, nhu thuận, thật ấm áp.
“Vũ.”
“Ừm.”
“Ý câu nói kia của anh… “ An Nhiên không chắc chắn hỏi, tuy rằng Vũ cũng từng biểu lộ như vậy, nhưng cô vẫn muốn chính miệng mình hỏi lại, tránh người ta chỉ là lấy tình anh em quan tâm đến mình, như vậy ngược lại càng trở thành trò cười.
“Nhiên Nhiên,” Tiếng nói trầm trầm của Vũ như mang theo ý cười. “Anh nghĩ, anh cũng đã đến tuổi kết hôn rồi.”
Sau đó … Sau đó An Nhiên liền ngẩn người cầm điện thoại, ngây ra, đầu bên kia, Vũ tập trung tư tưởng nín thở, vẫn cầm điện thoại, đang đợi một câu trả lời của cô.
“Vũ, anh không để ý sao?”
Dựa vào điều kiện của Vũ, anh nên tìm một cô gái trẻ môn đăng hộ đối mới phải.
“Không đâu.” Đầu bên kia, đầu lông mày của Vũ không kìm được nhướn lên một ít, ý cười từng chút từng chút một chất chứa trong mắt anh, như vậy, có được tính là đáp án của cô không?
“Vũ, em ngủ không được, anh nói chuyện với em một lát đi.”
Một đêm này, Vũ thật sự nói rất nhiều, cũng nói rất nhiều những chuyện hồi còn bé mà bây giờ cô gần như đã sắp quên, suốt cả đêm hai người họ gần như đã đem hết tất cả chuyện hồi bé lôi ra nói hết một lần, An Nhiên ôm điện thoại, lại càng thấy không buồn ngủ, thì ra chuyện này, Vũ luôn luôn nhớ rõ.
An Nhiên nhớ lại một đề tài trên internet, hai chọn một, bạn sẽ gả cho một người bạn yêu, hay là cho người yêu bạn?
Trước kia, cô lựa chọn gả cho người mình yêu, nhưng như vậy rất mệt, rất mệt, có lẽ, lựa chọn kia cũng không tồi.
Đột nhiên hứng khởi, An Nhiên hỏi Vũ, hỏi anh sẽ lựa chọn như thế nào, Vũ trầm mặc một lúc, hỏi: “Thật sự phải chọn sao?”
An Nhiên gật đầu mạnh: “Đương nhiên phải chọn!”
Vũ thở dài một hơi: “Anh nghĩ sự lựa chọn của anh và những lời anh nói đêm nay, em phải biết rồi.”
An Nhiên nắm điện thoại, tim lại đập mạnh và loạn nhịp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook