Lạc Thiên Tiên Đế
-
Quyển 1 - Chương 38: Mở ra ma tháp
Khi chưởng ấn kia vừa rơi xuống, Vũ Thiên Long cũng điên cuồng hét lên một tiếng, đến lúc này Vũ Thiên Long đã không thể làm ra lựa chọn nào khác, lập tức từ bên trong mi tâm hắn, một đoàn thất thải quang mang gào thét xé không mà ra.
Cũng đồng thời tại phía trên hư vô bất định, thình lình huyễn hóa nên một tia tử kim điện lôi lớn chừng vại nước, tia điện lôi này màu tím đậm, xung quanh còn có đạo vận bạch sắc tự hành dịch chuyển.
Sát na đó, cảm tưởng như cả bầu trời đều bị đại đạo ý chí bao trùm bên trong, một cỗ sinh tử khí tức ngập trời bộc phát, dương quang ảm đạm, nhật nguyệt lu mờ, hàn phong gầm rú tựa hồ bão táp mạnh mẽ cuốn về bốn phương tám hướng.
Lại thêm một sát na nữa, ngàn vạn lôi chi lực không biết từ đâu trong trời đất cũng đều ầm ầm kéo đến, kết thành một tấm lưới tử kim thật lớn, bao trùm hết thảy.
Mọi chuyện nói nghe có vẻ dài dòng nhưng thực sự chỉ phát sinh trong vòng chưa đầy một hơi thở ngắn ngủi, đoàn thất thải quang mang kia chính là một trong ba sợi tóc bảo mệnh mang theo nhất kích toàn lực của tu sĩ Hợp Đạo kỳ mà ngày đó hạ lễ bái sư được sư tôn ban tặng.
Từ trước đến nay dù cho có trải qua biến cố thế nào Vũ Thiên Long cũng đều không nỡ đem món quà quý giá của sư tôn ra để sử dụng bừa bãi, nhưng hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, hôm nay bản thân hắn đang nắm trong tay tính mạng của Nội Công.
" Chết!! ".
Mọi chuyện diễn biến nhanh đến độ chúng nhân còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, thì tia tử kim điện lôi đã nhằm hướng nam nhân hắc y bổ xuống, bầu trời trong một khắc này được đốt sáng, tựa hồ có ngôi lưu tinh vừa vọt qua, thương khung bị sinh sinh xé toang, chia đôi thành hai nửa.
Đứng dưới thứ lực lượng thậm chí còn viễn siêu cả lực lượng bên trong thiên địa thì không một ai đủ sức đối kháng, không có uy áp kinh tâm, chỉ có một cỗ thiên ý bao la dung nạp hết thảy vào bên trong.
" Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!"
Mấy tràng tiếng nổ lớn đồng thời vang lên không báo trước, lập tức vạn âm im bặt, lòng người tại một khắc đó cũng rớt xuống, thiên không lắc lư chao đảo, phong vân biến sắc.
Tia điện lôi kia tựa hồ là cửu cửu thiên kiếp hung hăng nện xuống, tốc độ quá nhanh, viễn siêu hết thảy, bởi vì phạm vi công kích bị gói gọn, cho nên chúng nhân quan khán xung quanh cũng không có ai mảy may bị tổn thương.
Chỉ thấy sau tiếng nổ, sau cái chớp sáng của thiên không kia, thân ảnh nam nhân hắc y ngay lập tức biến mất mà thay thế vào đó là một cơn mưa máu, một đoàn huyết vũ bao trùm cả mảnh sân, lại có hàn phong cuốn tới như gió thổi mưa bay, chỉ để lại trong khứu giác con người tồn lưu thứ mùi vị tanh nồng đến lợm giọng của huyết tinh.
Ngay cả Nguyên Anh đều không thể nào trốn thoát, Nguyên Anh vỡ đồng nghĩa với thần hình câu diệt!! Mọi chuyện qua đi theo cái kịch bản mà không ai ngờ tới, một lúc sau Thiên Địa pháp tắc tìm về chân ngã, vạn vật lại trở về với trạng thái vốn có của nó, chỉ có lòng người là không thể nào bình tĩnh trở lại.
Tam Linh Tử, một trong chín đại sát thủ của Hắc Ám Đế Thành, bài danh hàng thứ ba, tu vị càng đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, dưới cơ duyên xảo hợp bị thiên lôi đánh trúng, chết theo một cái cách không thể nào ngớ ngẫn hơn.
Đúng là không ai lại đi hoài nghi một hài tử như Vũ Thiên Long, vã lại hắn là từ bên trong chính cung đi ra cho nên cũng chẳng có ai thèm để ý đến, hơn nữa mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, cơ hồ là trong mấy cái sát na, bất quá, nếu để lộ ra chuyện này: " Một Ngưng Khí tiểu tu sĩ giết chết Nguyên Anh đại năng!! " Chẳng phải tu chân giới sẽ đại loạn sao?.
" Tiền bối!! Người thương thế quá nặng!! " Vũ Thiên Long nhanh chóng đi đến bên cạnh lão nhân, đáy lòng đau xót nói, sau đó hắn lại đưa đôi bàn tay nhỏ bé đở lấy thân hình gầy gò đã không toàn vẹn của lão nhân.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Vũ Thiên Long, Vũ Thiên Bá thoáng giật thót, như có tiên đan diệu dược, vậy mà bản thân hắn đã không còn cảm giác đau đớn, Vũ Thiên Bá chỉ mím môi, nhìn hài tử trước mắt một lúc thật lâu.
" Để ta dìu người đi!! ".
Thương thế của Vũ Thiên Bá quả thực rất nặng, hai bàn tay đều bị chấn nát, đến đôi chân cũng đã đứt gảy, trên ngực còn lưu lại một vết thương sâu hoắm do chưởng ấn gây ra, nhìn vào, Vũ Thiên Long không khỏi đau lòng.
Bản thân hắn thực không thể ngờ, vị Nội Công đã chết từ lâu của mình đến nay vẫn còn sống, hơn nữa lại gặp nhau trong cái hoàn cảnh bi đát như thế này.
Ngày đó tao ngộ dưới chiếc giếng khô, Vũ Thiên Long cứ đinh ninh rằng, lão nhân có thứ gì đó khó nói, khiến hắn cảm giác vô cùng thân thiết, bất quá cũng chỉ là thân thiết mà thôi, dần dà hắn xem như hồi tao ngộ kia là một đoạn cơ duyên, xem lão như là một lão nhân đáng kính, bởi vậy Vũ Thiên Long mới cực kỳ nghiêm túc đi tu tập Nhất Thủ Già Thương Khung đạt đến thành tựu hôm nay.
Đến lúc này Vũ Thiên Long mới chợt ngộ ra, lý do khiến cho Vũ Thiên Bá lựa chọn giả chết đó chính là muốn đảm bảo an toàn cho Vũ gia, tránh cho đám người Hắc Ám Đế Thành lần theo dấu vết tìm đến, cũng là ở trong bóng tối tìm một cơ hội báo thù
Nhưng đồng thời Vũ Thiên Long hiểu, trước mắt hắn, trước mắt Vũ gia bây giờ, chi địch là một đầu hung thú khổng lồ, một tổ chức sát thủ hùng mạnh mà chỉ cần phái ra IVMkop bất kỳ nhân vật nào như Tam Linh Tử cũng đủ để đồ sát toàn bộ Vũ gia.
Nhưng không bởi vậy mà đạo tâm hắn mảy may giao động, nếu có cũng chỉ là một chất xúc tác mạnh mẽ khiến bản thân hắn thêm kiên định, đạo tâm của Vũ Thiên Long là bảo hộ cho toàn bộ Vũ gia, bảo hộ cho thân nhân, bằng hữu và việc cần thiết trước mắt chính là nhanh chóng gia tăng thực lực.
" Nội Công!! Ta biết người là Nội Công của ta!! Nhưng mà, tạm thời lúc này không nên để người thứ ba biết đến quan hệ của chúng ta!! " Vũ Thiên Long dìu Vũ Thiên Bá tiến vào một chỗ vắng người bên trong Ma Cung, vừa đi vừa nói.
" Tốt!! Thiên Long!! Ta biết.. Ta biết Nội Tôn của ta thân mang tiên căn vô thượng, ta hiểu cuộc đời này của mình không thể báo được cừu thù, nhưng mà!! Con phải hứa với ta, phải giúp ta giết hết đám người Hắc Ám Đế Thành!! Không mười năm thì trăm năm, không trăm năm thì ngàn năm!!! Con nhất định phải đáp ứng!!".
Vũ Thiên Bá thều thào nói, nơi đáy mắt đỏ hoe chất chứa một tia bất lực, một chút thương cảm cùng một loại ký thác trọng trách nặng nề, bản thân lão lúc này đã như đèn cạn dầu, bởi vì nhục thân đã bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa Nguyên Anh cũng chịu tổn thương không nhẹ, tùy thời có thể sụp đổ.
" Nội Công!! Long nhi cũng là người Vũ gia, ta hứa với Nội Công, trong vòng hai mươi năm ta sẽ giết hết toàn bộ đám người Hắc Ám Đế Thành! Vũ Thiên Long xiết chặt đôi bàn tay, trong đôi mắt thanh thuần của hài tử phát ra một tia tinh mang sắc lạnh.
" Nội Công điều tức, ta giúp người trị thương " Vừa nói, Vũ Thiên Long vừa lấy ra trong tay nải một bàn tay đẫm máu.
Vũ Thiên Bá nhìn thấy bàn tay này thì không khỏi rùng mình: " Đây là!!".
" Đây là bàn tay của một vị Hợp Đạo kỳ đã chết, sáng hôm nay con vô tình chặt xuống, bên trong ẩn chứa lực lượng huyết khí cùng linh lực vô cùng nồng đậm, Nội Công hấp thu hết thứ này không những thương thế khỏi hẳn mà tu vị nhất định sẽ có thể thăng hóa! "
Nghe đến đây, Vũ Thiên Bá vừa cười vừa ho lên sặc sụa:" Duyên!! Thật là duyên, đúng là duyên số! Thủ Cung Thi Nô là do ta làm kinh động mà chui ra khỏi phần mộ, lại bị con chém đứt bàn tay, cuối cùng bàn tay kia dành cho ta trị thương..Haha ".
" Thì ra là như vậy!! " Vũ Thiên Long như bừng tĩnh đại ngộ.
" Bàn tay này tạm thời con không thể dùng được, cho nên ta sẽ nhận nó, sau này Nội Công sẽ đền lại cho con thứ quý giá hơn " Vũ Thiên Bá âm trầm nói.
" Là người một nhà cần gì nói chuyện ân nghĩa, báo đền, nếu như người không phải là Nội Công của ta mà chỉ là lão giả ta từng gặp qua dưới chiếc giếng cổ, thì hôm nay ta cũng sẽ đem nó cho người trị thương! ".
" Tốt! Tôn nhi ngoan! " Vũ Thiên Bá cảm khái nói, sau đó nhận lấy bàn tay của Thủ Cung Thi Nô.
Lúc này bên ngoài tu chân nhân sĩ kéo đến càng đông, nhân số có tầm hơn ba trăm người, trong đó đa số là tán tu nhân gian, cũng bao gồm những kẻ bất chấp nguy hiểm tiến vào Huyết Sơn truy cầu cơ duyên, mười mấy lão giả tu vị cao thâm đang hợp lực mở ra phong ấn lối vào Ma Tháp, truyền thừa Ma Quân, kẻ nào sẽ may mắn nhận được?.
Cũng đồng thời tại phía trên hư vô bất định, thình lình huyễn hóa nên một tia tử kim điện lôi lớn chừng vại nước, tia điện lôi này màu tím đậm, xung quanh còn có đạo vận bạch sắc tự hành dịch chuyển.
Sát na đó, cảm tưởng như cả bầu trời đều bị đại đạo ý chí bao trùm bên trong, một cỗ sinh tử khí tức ngập trời bộc phát, dương quang ảm đạm, nhật nguyệt lu mờ, hàn phong gầm rú tựa hồ bão táp mạnh mẽ cuốn về bốn phương tám hướng.
Lại thêm một sát na nữa, ngàn vạn lôi chi lực không biết từ đâu trong trời đất cũng đều ầm ầm kéo đến, kết thành một tấm lưới tử kim thật lớn, bao trùm hết thảy.
Mọi chuyện nói nghe có vẻ dài dòng nhưng thực sự chỉ phát sinh trong vòng chưa đầy một hơi thở ngắn ngủi, đoàn thất thải quang mang kia chính là một trong ba sợi tóc bảo mệnh mang theo nhất kích toàn lực của tu sĩ Hợp Đạo kỳ mà ngày đó hạ lễ bái sư được sư tôn ban tặng.
Từ trước đến nay dù cho có trải qua biến cố thế nào Vũ Thiên Long cũng đều không nỡ đem món quà quý giá của sư tôn ra để sử dụng bừa bãi, nhưng hôm nay lại hoàn toàn bất đồng, hôm nay bản thân hắn đang nắm trong tay tính mạng của Nội Công.
" Chết!! ".
Mọi chuyện diễn biến nhanh đến độ chúng nhân còn chưa kịp nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, thì tia tử kim điện lôi đã nhằm hướng nam nhân hắc y bổ xuống, bầu trời trong một khắc này được đốt sáng, tựa hồ có ngôi lưu tinh vừa vọt qua, thương khung bị sinh sinh xé toang, chia đôi thành hai nửa.
Đứng dưới thứ lực lượng thậm chí còn viễn siêu cả lực lượng bên trong thiên địa thì không một ai đủ sức đối kháng, không có uy áp kinh tâm, chỉ có một cỗ thiên ý bao la dung nạp hết thảy vào bên trong.
" Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!"
Mấy tràng tiếng nổ lớn đồng thời vang lên không báo trước, lập tức vạn âm im bặt, lòng người tại một khắc đó cũng rớt xuống, thiên không lắc lư chao đảo, phong vân biến sắc.
Tia điện lôi kia tựa hồ là cửu cửu thiên kiếp hung hăng nện xuống, tốc độ quá nhanh, viễn siêu hết thảy, bởi vì phạm vi công kích bị gói gọn, cho nên chúng nhân quan khán xung quanh cũng không có ai mảy may bị tổn thương.
Chỉ thấy sau tiếng nổ, sau cái chớp sáng của thiên không kia, thân ảnh nam nhân hắc y ngay lập tức biến mất mà thay thế vào đó là một cơn mưa máu, một đoàn huyết vũ bao trùm cả mảnh sân, lại có hàn phong cuốn tới như gió thổi mưa bay, chỉ để lại trong khứu giác con người tồn lưu thứ mùi vị tanh nồng đến lợm giọng của huyết tinh.
Ngay cả Nguyên Anh đều không thể nào trốn thoát, Nguyên Anh vỡ đồng nghĩa với thần hình câu diệt!! Mọi chuyện qua đi theo cái kịch bản mà không ai ngờ tới, một lúc sau Thiên Địa pháp tắc tìm về chân ngã, vạn vật lại trở về với trạng thái vốn có của nó, chỉ có lòng người là không thể nào bình tĩnh trở lại.
Tam Linh Tử, một trong chín đại sát thủ của Hắc Ám Đế Thành, bài danh hàng thứ ba, tu vị càng đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ, dưới cơ duyên xảo hợp bị thiên lôi đánh trúng, chết theo một cái cách không thể nào ngớ ngẫn hơn.
Đúng là không ai lại đi hoài nghi một hài tử như Vũ Thiên Long, vã lại hắn là từ bên trong chính cung đi ra cho nên cũng chẳng có ai thèm để ý đến, hơn nữa mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, cơ hồ là trong mấy cái sát na, bất quá, nếu để lộ ra chuyện này: " Một Ngưng Khí tiểu tu sĩ giết chết Nguyên Anh đại năng!! " Chẳng phải tu chân giới sẽ đại loạn sao?.
" Tiền bối!! Người thương thế quá nặng!! " Vũ Thiên Long nhanh chóng đi đến bên cạnh lão nhân, đáy lòng đau xót nói, sau đó hắn lại đưa đôi bàn tay nhỏ bé đở lấy thân hình gầy gò đã không toàn vẹn của lão nhân.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt Vũ Thiên Long, Vũ Thiên Bá thoáng giật thót, như có tiên đan diệu dược, vậy mà bản thân hắn đã không còn cảm giác đau đớn, Vũ Thiên Bá chỉ mím môi, nhìn hài tử trước mắt một lúc thật lâu.
" Để ta dìu người đi!! ".
Thương thế của Vũ Thiên Bá quả thực rất nặng, hai bàn tay đều bị chấn nát, đến đôi chân cũng đã đứt gảy, trên ngực còn lưu lại một vết thương sâu hoắm do chưởng ấn gây ra, nhìn vào, Vũ Thiên Long không khỏi đau lòng.
Bản thân hắn thực không thể ngờ, vị Nội Công đã chết từ lâu của mình đến nay vẫn còn sống, hơn nữa lại gặp nhau trong cái hoàn cảnh bi đát như thế này.
Ngày đó tao ngộ dưới chiếc giếng khô, Vũ Thiên Long cứ đinh ninh rằng, lão nhân có thứ gì đó khó nói, khiến hắn cảm giác vô cùng thân thiết, bất quá cũng chỉ là thân thiết mà thôi, dần dà hắn xem như hồi tao ngộ kia là một đoạn cơ duyên, xem lão như là một lão nhân đáng kính, bởi vậy Vũ Thiên Long mới cực kỳ nghiêm túc đi tu tập Nhất Thủ Già Thương Khung đạt đến thành tựu hôm nay.
Đến lúc này Vũ Thiên Long mới chợt ngộ ra, lý do khiến cho Vũ Thiên Bá lựa chọn giả chết đó chính là muốn đảm bảo an toàn cho Vũ gia, tránh cho đám người Hắc Ám Đế Thành lần theo dấu vết tìm đến, cũng là ở trong bóng tối tìm một cơ hội báo thù
Nhưng đồng thời Vũ Thiên Long hiểu, trước mắt hắn, trước mắt Vũ gia bây giờ, chi địch là một đầu hung thú khổng lồ, một tổ chức sát thủ hùng mạnh mà chỉ cần phái ra IVMkop bất kỳ nhân vật nào như Tam Linh Tử cũng đủ để đồ sát toàn bộ Vũ gia.
Nhưng không bởi vậy mà đạo tâm hắn mảy may giao động, nếu có cũng chỉ là một chất xúc tác mạnh mẽ khiến bản thân hắn thêm kiên định, đạo tâm của Vũ Thiên Long là bảo hộ cho toàn bộ Vũ gia, bảo hộ cho thân nhân, bằng hữu và việc cần thiết trước mắt chính là nhanh chóng gia tăng thực lực.
" Nội Công!! Ta biết người là Nội Công của ta!! Nhưng mà, tạm thời lúc này không nên để người thứ ba biết đến quan hệ của chúng ta!! " Vũ Thiên Long dìu Vũ Thiên Bá tiến vào một chỗ vắng người bên trong Ma Cung, vừa đi vừa nói.
" Tốt!! Thiên Long!! Ta biết.. Ta biết Nội Tôn của ta thân mang tiên căn vô thượng, ta hiểu cuộc đời này của mình không thể báo được cừu thù, nhưng mà!! Con phải hứa với ta, phải giúp ta giết hết đám người Hắc Ám Đế Thành!! Không mười năm thì trăm năm, không trăm năm thì ngàn năm!!! Con nhất định phải đáp ứng!!".
Vũ Thiên Bá thều thào nói, nơi đáy mắt đỏ hoe chất chứa một tia bất lực, một chút thương cảm cùng một loại ký thác trọng trách nặng nề, bản thân lão lúc này đã như đèn cạn dầu, bởi vì nhục thân đã bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa Nguyên Anh cũng chịu tổn thương không nhẹ, tùy thời có thể sụp đổ.
" Nội Công!! Long nhi cũng là người Vũ gia, ta hứa với Nội Công, trong vòng hai mươi năm ta sẽ giết hết toàn bộ đám người Hắc Ám Đế Thành! Vũ Thiên Long xiết chặt đôi bàn tay, trong đôi mắt thanh thuần của hài tử phát ra một tia tinh mang sắc lạnh.
" Nội Công điều tức, ta giúp người trị thương " Vừa nói, Vũ Thiên Long vừa lấy ra trong tay nải một bàn tay đẫm máu.
Vũ Thiên Bá nhìn thấy bàn tay này thì không khỏi rùng mình: " Đây là!!".
" Đây là bàn tay của một vị Hợp Đạo kỳ đã chết, sáng hôm nay con vô tình chặt xuống, bên trong ẩn chứa lực lượng huyết khí cùng linh lực vô cùng nồng đậm, Nội Công hấp thu hết thứ này không những thương thế khỏi hẳn mà tu vị nhất định sẽ có thể thăng hóa! "
Nghe đến đây, Vũ Thiên Bá vừa cười vừa ho lên sặc sụa:" Duyên!! Thật là duyên, đúng là duyên số! Thủ Cung Thi Nô là do ta làm kinh động mà chui ra khỏi phần mộ, lại bị con chém đứt bàn tay, cuối cùng bàn tay kia dành cho ta trị thương..Haha ".
" Thì ra là như vậy!! " Vũ Thiên Long như bừng tĩnh đại ngộ.
" Bàn tay này tạm thời con không thể dùng được, cho nên ta sẽ nhận nó, sau này Nội Công sẽ đền lại cho con thứ quý giá hơn " Vũ Thiên Bá âm trầm nói.
" Là người một nhà cần gì nói chuyện ân nghĩa, báo đền, nếu như người không phải là Nội Công của ta mà chỉ là lão giả ta từng gặp qua dưới chiếc giếng cổ, thì hôm nay ta cũng sẽ đem nó cho người trị thương! ".
" Tốt! Tôn nhi ngoan! " Vũ Thiên Bá cảm khái nói, sau đó nhận lấy bàn tay của Thủ Cung Thi Nô.
Lúc này bên ngoài tu chân nhân sĩ kéo đến càng đông, nhân số có tầm hơn ba trăm người, trong đó đa số là tán tu nhân gian, cũng bao gồm những kẻ bất chấp nguy hiểm tiến vào Huyết Sơn truy cầu cơ duyên, mười mấy lão giả tu vị cao thâm đang hợp lực mở ra phong ấn lối vào Ma Tháp, truyền thừa Ma Quân, kẻ nào sẽ may mắn nhận được?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook