Lạc Thiên Chi Lệ
C12: Tiểu cô nương

Sự việc tối hôm qua đã gây nên náo loạn cho ngôi làng này, người dân ai ai cũng hoang mang sợ hãi, có nhà đóng chặt cửa không dám ra ngoài, còn có nhà thậm chí tháo dỡ chuyển sang nơi khác. Nhất thời khiến khung cảnh ở đây càng trở nên rối loạn.

Bạch Cửu thu dọn đồ đạc, nghe thấy loáng thoáng bên ngoài có tiếng trò chuyện. Tiểu Chu đã đi thám thính tin tức xung quanh đây rồi, y cũng nên bắt đầu việc của mình thôi.

Bên dưới khách điếm có rất nhiều người, tuy nói rằng gây náo loạn nhưng chung quy khách điếm này vẫn không bị ảnh hưởng quá nhiều. Bạch Cửu đội một cái mũ có mạng che mới xuống lầu, y chọn một góc không có ai chú ý tới để ngồi, vừa khéo có thể thám thính tin tức luôn.

"Tiểu nhị, cho ta một ấm trà hoa sen", Bạch Cửu gọi tiểu nhị lại, đoạn hướng mắt nhìn sang bên.

Cạnh chỗ y ngồi có hai tên mặc hắc y, một tên che miệng một tên che mắt, bộ dạng có chút.. quái dị. Bạch Cửu không khỏi đánh giá trong lòng, tất cả những người trong khách điếm này đều là người dân bình thường, trừ hai tên này.

Người đàn ông có râu quai nón ngồi bàn trên Bạch Cửu lên tiếng: "Này này, các ngươi nói xem, mấy người.. ờm, mấy người ở chỗ đó bị sao vậy?"

Bạch Cửu nhận trà hoa sen từ tiểu nhị, nâng ấm rót trà ra chén, bình thản ngồi nghe tin tức.

"Trời ơi ta đã nói rồi, mấy cái gã đó đúng rõ là nghiệp chướng đầy mình, xui rủi mới bị hành thê thảm như thế!", một gã gầy ngồi cùng bàn với người đàn ông kia vỗ tay cái bộp.

Người đàn bà ngồi bàn bên thấy thế liền quay sang nói, còn gác hẳn chân lên ghế ngồi: "Ai bảo là nghiệp chướng? Ta nghe nói mấy gã đó động vào cái gì mà giếng ma nữ ở sau núi mới không may bị thứ tà ám bám vào. Mới hôm trước ta còn thấy mấy gã khoẻ re, ai mà ngờ hôm nay lại chết không toàn thây thế cơ chứ?"


Giếng ma nữ sao? Bạch Cửu nâng chén trà lên uống một hơi, lại nghĩ, oán linh hôm qua quả thực có thân hình của nữ nhân, nhưng đâu chắc nó là ma nữ?

"Lại nói, đợt trước hình như từng xảy ra việc tương tự như này rồi. Ta cứ tưởng thứ dưới giếng đó đã bị mấy môn phái phong ấn rồi chứ? Ài, ta vừa mới chuyển đến đây lại phải chuyển đi rồi", người có râu quai nón thở dài than ngắn vài câu, đoạn lại cầm chiếc đùi gà gặm sạch.

Người che một mắt bên cạnh bàn y đứng dậy, hướng bàn người râu quai nón mà đi tới: "Các vị hảo hữu, ta có thể hỏi các vị một số việc được chứ? Chuyện giếng ma nữ đó là ra làm sao vậy?", hắn cười tươi, lại thoải mái cư xử như đã thân thiết rất lâu rồi.

Gã gầy thấy hắn tỏ ra thân thiện như thế, cũng giải đáp thắc mắc cho hắn: "Ngươi là người mới đến đây chứ gì? Ài, không biết cũng phải. Trước kia khách điếm này từng có một hoa khôi, rất xinh đẹp. Ai ai cũng muốn có được một cuộc nói chuyện với hoa khôi đó. Người ta thậm chí còn chi rất nhiều tiền để đổi lấy một cái gặp mặt. Chậc chậc, thế mà con ả đó lại không giống như bề ngoài", nói đến đây, gã gầy còn bày ra bộ mặt ghê tởm với câu chuyện mình vừa kể.

"Cô nương đó có gì sao?", hắc y nhân che mắt cười cười, tỏ ra tò mò.

"Lại nữa lại nữa rồi đấy, gớm, cứ nhắc đến con ả đó là ta lại bực mình", người đàn bà bàn bên xùy một tiếng, ra vẻ ghét bỏ.

Gã gầy lườm bà ta một cái, nâng bình rượu lên tu ừng ực, xong mới kể tiếp: "Các ngươi chắc là không biết, một năm trước xảy ra một vụ cháy. Ta nghe nói ả hoa khôi đó mê đắm đuối một tên quý tử nhà họ Trương, mà quý tử đó lại có vị hôn thê rồi. Không biết bị bỏ bùa mê thuốc lú gì, lại chọn nửa đêm lẻn vào nhà họ Trương cầu tình. Không may sau đó ả bị phát hiện, nhà họ Trương liền đem ả trói lại đưa trả khách điếm này. Nhưng sau đó không lâu ả ta lại thoát ra được, nhà họ Trương ngày sau bị đốt cháy rụi không còn ai sống sót. Ai cũng nghĩ do ả phóng hoả bởi vì từ cái ngày nhà họ Trương bị cháy thì không còn một ai nhìn thấy ả hoa khôi đó nữa. Có người nói rằng ả nhảy xuống cái giếng sau núi tự sát, sau đấy oan hồn vất vưởng toàn đi làm chuyện ác."

Nghe đến đây đầu Bạch Cửu chỉ toàn dấu ba chấm. Tuy y không đọc mấy loại tiểu thuyết tình trường gì đó ở Nhân giới, nhưng chắc đây cũng là yêu quá hoá hận rồi đi?


Gã gầy đang kể chuyện rôm rả thì bị một cái bánh bao từ đâu bay tới đập bốp vào mặt. Bạch Cửu chuyển sự chú ý sang phía đó, một tiểu cô nương có búi tóc nhỏ ở đằng sau, quần áo có vài chỗ vá, nhìn qua hình như là người phục vụ cho khách điếm này.

Tiểu cô nương chỉ tay vào mặt gã gầy, giọng có vẻ rất tức giận, quát: "Ngươi nói vớ vẩn cái gì đó?! Tỷ ấy đâu phải là người như thế!"

Gã gầy tự nhiên bị một con nhóc từ đâu kéo tới gây sự, mắt gã long sòng sọc, nghiến răng đập bàn đứng dậy: "Con ranh con nhà ngươi chán sống rồi phải không?! Con mẹ nó dám gây sự với ông đây!"

Động tĩnh cùng giọng nói của gã gầy kéo sự chú ý của rất nhiều người trong khách điếm, tiếng xì xầm nổi lên nhưng không quá to, như sợ cái gì đó, đến một người ra can ngăn cũng không có. Bạch Cửu hơi híp mắt lại, lần đầu thấy nhiều việc xảy ra như vậy cảm thấy có chút thú vị.

Tiểu cô nương lại không sợ, nói: "Ngươi ăn nói hàm hồ, sao ta có thể không ra mặt!? Lúc đó ngươi cũng có mặt, lại thấy chết không cứu, bây giờ quay ra phỉ báng tỷ ấy, ta khinh!"

Tiếng ồn ào bàn tán ngày một to, bị lời nói của tiểu cô nương làm cho tức điên lên, gã gầy túm được bình rượu gần đó, vung tay hướng tiểu cô nương mà ném. Tiểu cô nương vậy mà không tránh cũng không né, ánh mắt tức giận vẫn nhìn chằm chằm vào người gã.

Chỉ là bình rượu chưa kịp đáp đúng vị trí đã bị một thứ gì đó bay đến đập tan giữa không trung. Gã gầy bị chọc cho điên tiết, thấy bị quấy rầy lập tức gầm lên: "Ai! Tên nào dám phá hỏng chuyện của ta!?"

Mọi ánh mắt lập tức chú ý đến bàn phía sau gã gầy. Bạch Cửu bị nhìn nhiều như vậy cũng không cảm thấy có gì là lạ, vừa nãy nhất thời phi chén trà trong tay, may sao phi trúng bình rượu. Y thở nhẹ một hơi, vẫn bình thản ngồi rót trà vào chén khác.


Mạng che che khuất mặt y, không ai biết y là ai nhưng nhìn toàn thân phi phàm liền biết là người tu tiên, mọi người chỉ biết thở dài, thầm cảm thấy gã gầy đúng là hồ đồ.

Bạch Cửu không để ý nhiều, nâng chén trà định uống thì bị gã gầy một tay hất ra, chén trà rơi xuống đất vỡ tan tành. Y giật giật khoé miệng, ngước mắt lên nhìn gã.

Y chỉ không muốn nhìn thấy tiểu cô nương kia bị hủy hoại dung nhan thôi mà, có cần phải làm vậy không? Y mất hai chén trà rồi đó!

Gã gầy được đà, còn đứng trước mặt Bạch Cửu, lập tức vươn tay muốn tính sổ với y. Nào ngờ tay chưa chạm được đến tấm mành che thì đã bị một lực đạo mạnh mẽ từ đâu ngăn lại.

Bạch Cửu nhướn mày nhìn hắc y nhân che mắt ở một bên kia, hắn trong chớp mắt đã nắm lấy cổ tay gã gầy, mặt vẫn tươi cười, hướng gã gầy nói: "Vị hảo hữu này, mới sớm đã động tay động chân rồi, không nên như vậy a~!"

Tuy hắn cười, nhưng Bạch Cửu vẫn có thể thấy được tay của hắn thực sự đang dùng lực rất mạnh, thậm chí còn nổi lên gân xanh.

Hắc y nhân nói xong, âm cuối cùng thốt ra lại có chút khiêu khích làm cho gã gầy trước đó tức muốn điên lại càng tức thêm. Mắt gã long sòng sọc, nghiến răng ken két, muốn giựt tay ra khỏi tay hắn nhưng lại phát hiện không gỡ ra được!

Mọi người xung quanh thấy vậy, bàn tán càng thêm xôi nổi. Mãi cho đến khi gã gầy tức giận giãy giụa khỏi tay hắc y nhân sau đó một mạch bỏ đi, khách điếm mới bình thường trở lại.

Bạch Cửu thấy vậy cũng không có hành động gì khác nữa. Y tiếp tục lấy ra một chén trà khác, nhâm nhi trà hoa sen.

Tiểu cô nương chạy đến chỗ y, không còn vẻ hậm hực khi nãy nữa mà mỉm cười đặt lên bàn Bạch Cửu một lồng bánh bao hấp: "Ca ca, cảm ơn huynh đã giúp muội!"


Bạch Cửu gật nhẹ đầu, có chút không biết làm sao cho phải. Dù sao cũng là y tiện tay giúp chút thôi, kì thật y cũng không thích gã gầy đó chút nào.

"Muội không cần như vậy, ta không thể nhận nó được", lại nghĩ ra cái gì, chỉ tay về hắc y nhân che mắt đứng bên cạnh: "Chi bằng muội đưa cho vị ca ca này, huynh ấy giúp muội nhiều hơn ta."

Tiểu cô nương nhìn y rồi lại nhìn hắc y nhân bên cạnh, không biết lấy đâu ra thêm một lồng bánh bao hấp nữa, đưa cho hắc y nhân, mỉm cười: "Cảm ơn huynh đã giúp muội."

Hắc y nhân thấy vậy, cười một tiếng, nhận lấy lồng bánh bao hấp: "Tiểu cô nương thật hào phóng, nếu đã như vậy chi bằng ta tuân mệnh nhận lấy rồi."

Sau đó tiểu cô nương cúi đầu cảm ơn hai người lần nữa mới rời đi. Bạch Cửu mới sáng đã ăn cùng Tiểu Chu nên có chút no, đành dùng nhẫn trữ vật thu lồng bánh bao hấp lại.

Một vài người trong khách điếm nhận ra y là vị tiên nhân tối hôm trước, nhất thời chăm chú nhìn không rời mắt, một bên thì ghi nhớ hành động của y.

Bạch Cửu uống xong ấm trà, giờ cũng giữa buổi nên chắc Tiểu Chu đã về rồi, y định đứng dậy thì hắc y nhân che mắt đã ngồi xuống trước mặt y.

"Vị bằng hữu này, ta có thể biết danh tính của ngươi không?", hắc y nhân mỉm cười, đặt lồng bánh bao xuống, cũng không có toan tính hay sát ý nào.

Bạch Cửu im lặng trong chốc lát, rất ít khi có người lạ nào bắt chuyện với y nên nhất thời có chút lúng túng, lát sau mới trả lời: "Ta gọi Huyễn Bạch Cửu, đến từ Huyễn Lệ Chi."

Mà điều y không ngờ tới được, hắc y nhân vừa nghe thấy cái tên này sắc mặt đã biến đổi: "Cái gì!??"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương