Lạc Thần Tái Sinh
-
Chương 21: An thiên vương ra tay
Trợ lý của Đổng Luân lập tức nở nụ cười thân thiện bước tới: “An thiên vương, xe của chúng tôi bị hỏng rồi, có thể phiền anh cho chúng tôi đi nhờ lên thị trấn được không?”
An Tiệp đeo kính râm dựa vào ghế lái, hơi nghiêng đầu nói: “Xe tôi không có chỗ ngồi trống.”
Trợ lý của Đổng Luân nghe vậy, khóe miệng run mạnh lên vài cái. Không có chỗ ngồi trống à? Thế ba ghế ngồi phía sau xe với ghế phụ lái kia là cái gì? Trợn mắt nói dối cũng không đến mức như vậy chứ?
“An thiên vương, ở đây di động cũng bị mất sóng, chúng tôi không gọi xe cứu hộ được. Giờ cũng ra đến giữa đường rồi, dù quay về hay lên thị trấn đều xa cả, anh có thể giúp chúng tôi chút được không?” Trợ lý của Đổng Luân cúi đầu xuống nước năn nỉ.
“Thì ra các cậu cũng còn biết xe mình đang chặn giữa đường à?!” An Tiệp chậm rãi tháo kính râm xuống, “Vậy phiền hai cậu dịch xe sang bên cạnh để tôi đi qua chút.”
Cả cái xe Suvs to như vậy muốn dịch là dịch được sao? Anh nghĩ nó là xe đồ chơi à?! Mặt tay trợ lý của Đổng Luân nhăn lại như cái bánh bao, lo chết đi được! Từ sau khi đi theo Đổng thiên vương, dù là bất cứ lúc nào, cứ gặp phải An thiên vương là hắn ta chưa từng được đối xử tử tế, hắn có trêu chọc vào ai đâu chứ?!
“An thiên vương, anh thấy đấy, giờ cũng không còn sớm nữa.” Còn chần chừ nữa thì đừng nói là giữa trưa, có khi đến tối bọn họ cũng không quay về thị trấn được. Giữa nơi hoang vu vắng vẻ này, chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ thôi cũng phiền phức to.
“Nên là các cậu mau tránh xe sang một bên đi, tôi còn vội về quay phim nữa.” An Tiệp lại đeo lại kính râm lên.
Trợ lý của Đổng Luân chỉ muốn gào lên khóc một trận. An thiên vương, xin ngài giơ cao đánh khẽ đi mà!
“An thiên vương, tâm trạng của anh có vẻ không được tốt lắm nhỉ?” Đổng Luân có chịu đau ở đầu lưỡi, cố tươi cười ra vẻ bình thản.
Đôi mắt sau kính râm của An Tiệp hơi nheo lại nhìn Đổng Luân, không nói gì.
“Ai chà, mà nghe nói An thiên vương còn có scandal với Nhược nhi đúng không nhỉ? Có điều, ngại quá, tôi mới là bạn trai thực sự của Nhược nhi.” Đổng Luân cười vô cùng gợi đòn: “Hơn nữa, vừa rồi tôi đã bàn bạc ổn thỏa với Nhược nhi rồi, để tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có, chúng tôi quyết định sẽ công khai tình cảm của mình. Vì thế, An thiên vương này, thật ngại quá.”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Tiệp, trong lòng Đổng Luân thầm sung sướng! An Tiệp, không ngờ cũng có ngày anh bị tôi đè ngược lại phải không?!
Trợ lý của Đổng Luân đứng bên cạnh nghe vậy chỉ muốn lao tới bịt mồm Đổng Luân lại. Quậy phá cái gì thế, áp suất không khí xung quanh đều giảm mạnh rồi, tôi còn có cảm giác như đang đứng giữa mùa đông giá rét đây này! An thiên vương sẽ không đánh người chứ? Hẳn là vẫn phải giữ hình tượng của mình đúng không?!
Nhưng sự thật chứng minh rằng, trợ lý của Đổng Luân vẫn còn ngây thơ lắm.
An thiên vương là ai nào? Đương nhiên là người có thể vừa ra tay đánh người, lại vừa giữ trọn vẹn hình tượng của mình.
Đổng Luân đứng dựa vào cửa xe, đắc ý vênh mặt lên, căn bản không hề nghĩ đến An Tiệp sẽ đột ngột mở cửa xe ra, hơn nữa còn mở cực kỳ nhanh, hoàn toàn dùng cánh cửa xe như vũ khí lợi hại vậy.
“Rầm”, cửa xe bị mở mạnh ra đẩy Đổng Luân ngã nhào sang một bên, đập phịch mông xuống đất.
Bụng bị một lực va chạm lớn đập vào khiến hắn đau quặn lên. Đổng Luân ngẩng đầu u ám nhìn An Tiệp.
“A? Đụng phải cậu à?” An Tiệp hơi cúi người xuống, đưa tay phải về phía Đổng Luân, “Sao lại không có mắt mà đứng cạnh cửa xe thế? Mau đứng dậy đi!”
Vừa rồi bị đẩy bất ngờ trong lúc đang nói chuyện, không kịp đề phòng, nên răng cũng cắn lại vào đúng vết thương trên đầu lưỡi. Đổng Luân đau đến nghẹn thở, căn bản không nói được thành lời, mặt đen lại đưa tay ra nắm lấy tay An Tiệp định đứng dậy.
Cổ tay An Tiệp xoay một cái, vô cùng khéo léo buông lỏng tay Đổng Luân ra. Đổng Luân vừa được kéo lên lưng chừng, lại tiếp tục đập phịch mông xuống đất. Hơn nữa, không hiểu vì sao vừa rồi vẫn còn là mặt cỏ êm ái, đột nhiên bây giờ lại nhảy ra thêm một hòn đá sắc nhọn nữa.
“Ui da!” Mông Đổng Luân bị đâm đau nhói, nhưng vì thể diện nên không muốn kêu đau thành tiếng, đành phải cắn răng nhịn xuống.
“Ngại quá, trượt tay!” An Tiệp bình tĩnh rút tay lại, đút vào trong túi quần, quay người bước lên xe.
Tên khốn kiếp nham hiểm, xảo quyệt này, không biết đám fan hâm mộ nhìn thế nào mà nghĩ anh ta thanh cao lịch lãm chứ? Rắm thối ấy!!!
An Tiệp vắt một tay lên cửa kính xe, hỏi trợ lý của Đổng Luân: “Tôi phải về quay phim, có cần tôi đưa cậu quay trở lại đoàn phim không?”
“Tôi á?” Trợ lý của Đổng Luân ngẩn ra, chỉ tay vào mũi mình.
“Ừ.” An Tiệp gật đầu, “Nếu đi bộ thì dù là quay về đoàn phim hay là lên thị trấn hẳn là cũng phải đi đến tối mịt mới tới.”
An thiên vương, tuy tôi rất cảm động vì sự quan tâm của anh, nhưng mà, hiện giờ thủ trưởng của tôi là Đổng thiên vương, xin anh đừng làm gia tăng chỉ số thù hận cho tôi nữa!!!
“À, cảm ơn An thiên vương, nhưng mà không cần đầu ạ.” Trợ lý của Đổng Luân lau hai dòng nước mắt, nói cảm ơn.
An Tiệp không nói thêm gì nữa, quay cửa kính xe lên, đảo tay lái một cái, xe Hummer ngang ngược lao thẳng xuống bãi cỏ, rồi phóng đi thẳng.
Đổng Luân nghiến răng nghiến lợi, An Tiệp, mày chờ đấy!!!
“Đổng ca, hay là chúng ta khóa xe lại rồi vừa đi vừa bắt xe được không?” Trợ lý vừa nói vừa kéo Đổng Luân dậy, “Chưa biết chừng sẽ gặp được xe đi qua ngay thôi.”
“Tôi như thế này rồi còn đi đi cái gì nữa!” Mặt Đổng Luân đen như đít nồi, “Cậu chạy lên thôn bên cạnh, gọi xe quay lại đây đón tôi!”
Trong lòng trợ lý cũng hơi oán giận, nhưng kẻ nào trả tiền lương thì kẻ đó to nhất: “Vâng, vậy Đổng ca ngồi trên xe chờ em một chút.”
“Đợi đã! Cậu mua giúp tôi một chai rượu ngon, thêm một bó hoa lily nữa, sau đó đi đến shop người lớn mua giúp tôi cái này!” Đổng Luân cúi đầu nói nhỏ tên thuốc vào tai trợ lý.
“Đổng ca, cái đó… không ổn lắm đâu ạ!” Trợ lý khẽ nhíu mày.
“Có nhớ thỏa thuận bảo mật mà trợ lý phải ký không? Tôi bảo cậu làm việc gì thì lo mà làm cho ổn thỏa, những chuyện khác đừng có nói nhiều.” Đổng Luân nhấc chân khập khiễng bước vào xe, “Cái nơi thối nát gì thế này, chỗ nào cũng có muỗi. Tốt nhất là cậu nên quay lại trước 6h tối! Còn nữa, phải mua cho được mấy thứ quan trọng kia!”
Lâm Nhược, An Tiệp, chúng ta cùng chờ xem!!!
Hết chương 21.
An Tiệp đeo kính râm dựa vào ghế lái, hơi nghiêng đầu nói: “Xe tôi không có chỗ ngồi trống.”
Trợ lý của Đổng Luân nghe vậy, khóe miệng run mạnh lên vài cái. Không có chỗ ngồi trống à? Thế ba ghế ngồi phía sau xe với ghế phụ lái kia là cái gì? Trợn mắt nói dối cũng không đến mức như vậy chứ?
“An thiên vương, ở đây di động cũng bị mất sóng, chúng tôi không gọi xe cứu hộ được. Giờ cũng ra đến giữa đường rồi, dù quay về hay lên thị trấn đều xa cả, anh có thể giúp chúng tôi chút được không?” Trợ lý của Đổng Luân cúi đầu xuống nước năn nỉ.
“Thì ra các cậu cũng còn biết xe mình đang chặn giữa đường à?!” An Tiệp chậm rãi tháo kính râm xuống, “Vậy phiền hai cậu dịch xe sang bên cạnh để tôi đi qua chút.”
Cả cái xe Suvs to như vậy muốn dịch là dịch được sao? Anh nghĩ nó là xe đồ chơi à?! Mặt tay trợ lý của Đổng Luân nhăn lại như cái bánh bao, lo chết đi được! Từ sau khi đi theo Đổng thiên vương, dù là bất cứ lúc nào, cứ gặp phải An thiên vương là hắn ta chưa từng được đối xử tử tế, hắn có trêu chọc vào ai đâu chứ?!
“An thiên vương, anh thấy đấy, giờ cũng không còn sớm nữa.” Còn chần chừ nữa thì đừng nói là giữa trưa, có khi đến tối bọn họ cũng không quay về thị trấn được. Giữa nơi hoang vu vắng vẻ này, chỉ xảy ra chút chuyện nhỏ thôi cũng phiền phức to.
“Nên là các cậu mau tránh xe sang một bên đi, tôi còn vội về quay phim nữa.” An Tiệp lại đeo lại kính râm lên.
Trợ lý của Đổng Luân chỉ muốn gào lên khóc một trận. An thiên vương, xin ngài giơ cao đánh khẽ đi mà!
“An thiên vương, tâm trạng của anh có vẻ không được tốt lắm nhỉ?” Đổng Luân có chịu đau ở đầu lưỡi, cố tươi cười ra vẻ bình thản.
Đôi mắt sau kính râm của An Tiệp hơi nheo lại nhìn Đổng Luân, không nói gì.
“Ai chà, mà nghe nói An thiên vương còn có scandal với Nhược nhi đúng không nhỉ? Có điều, ngại quá, tôi mới là bạn trai thực sự của Nhược nhi.” Đổng Luân cười vô cùng gợi đòn: “Hơn nữa, vừa rồi tôi đã bàn bạc ổn thỏa với Nhược nhi rồi, để tránh xảy ra những hiểu lầm không đáng có, chúng tôi quyết định sẽ công khai tình cảm của mình. Vì thế, An thiên vương này, thật ngại quá.”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của An Tiệp, trong lòng Đổng Luân thầm sung sướng! An Tiệp, không ngờ cũng có ngày anh bị tôi đè ngược lại phải không?!
Trợ lý của Đổng Luân đứng bên cạnh nghe vậy chỉ muốn lao tới bịt mồm Đổng Luân lại. Quậy phá cái gì thế, áp suất không khí xung quanh đều giảm mạnh rồi, tôi còn có cảm giác như đang đứng giữa mùa đông giá rét đây này! An thiên vương sẽ không đánh người chứ? Hẳn là vẫn phải giữ hình tượng của mình đúng không?!
Nhưng sự thật chứng minh rằng, trợ lý của Đổng Luân vẫn còn ngây thơ lắm.
An thiên vương là ai nào? Đương nhiên là người có thể vừa ra tay đánh người, lại vừa giữ trọn vẹn hình tượng của mình.
Đổng Luân đứng dựa vào cửa xe, đắc ý vênh mặt lên, căn bản không hề nghĩ đến An Tiệp sẽ đột ngột mở cửa xe ra, hơn nữa còn mở cực kỳ nhanh, hoàn toàn dùng cánh cửa xe như vũ khí lợi hại vậy.
“Rầm”, cửa xe bị mở mạnh ra đẩy Đổng Luân ngã nhào sang một bên, đập phịch mông xuống đất.
Bụng bị một lực va chạm lớn đập vào khiến hắn đau quặn lên. Đổng Luân ngẩng đầu u ám nhìn An Tiệp.
“A? Đụng phải cậu à?” An Tiệp hơi cúi người xuống, đưa tay phải về phía Đổng Luân, “Sao lại không có mắt mà đứng cạnh cửa xe thế? Mau đứng dậy đi!”
Vừa rồi bị đẩy bất ngờ trong lúc đang nói chuyện, không kịp đề phòng, nên răng cũng cắn lại vào đúng vết thương trên đầu lưỡi. Đổng Luân đau đến nghẹn thở, căn bản không nói được thành lời, mặt đen lại đưa tay ra nắm lấy tay An Tiệp định đứng dậy.
Cổ tay An Tiệp xoay một cái, vô cùng khéo léo buông lỏng tay Đổng Luân ra. Đổng Luân vừa được kéo lên lưng chừng, lại tiếp tục đập phịch mông xuống đất. Hơn nữa, không hiểu vì sao vừa rồi vẫn còn là mặt cỏ êm ái, đột nhiên bây giờ lại nhảy ra thêm một hòn đá sắc nhọn nữa.
“Ui da!” Mông Đổng Luân bị đâm đau nhói, nhưng vì thể diện nên không muốn kêu đau thành tiếng, đành phải cắn răng nhịn xuống.
“Ngại quá, trượt tay!” An Tiệp bình tĩnh rút tay lại, đút vào trong túi quần, quay người bước lên xe.
Tên khốn kiếp nham hiểm, xảo quyệt này, không biết đám fan hâm mộ nhìn thế nào mà nghĩ anh ta thanh cao lịch lãm chứ? Rắm thối ấy!!!
An Tiệp vắt một tay lên cửa kính xe, hỏi trợ lý của Đổng Luân: “Tôi phải về quay phim, có cần tôi đưa cậu quay trở lại đoàn phim không?”
“Tôi á?” Trợ lý của Đổng Luân ngẩn ra, chỉ tay vào mũi mình.
“Ừ.” An Tiệp gật đầu, “Nếu đi bộ thì dù là quay về đoàn phim hay là lên thị trấn hẳn là cũng phải đi đến tối mịt mới tới.”
An thiên vương, tuy tôi rất cảm động vì sự quan tâm của anh, nhưng mà, hiện giờ thủ trưởng của tôi là Đổng thiên vương, xin anh đừng làm gia tăng chỉ số thù hận cho tôi nữa!!!
“À, cảm ơn An thiên vương, nhưng mà không cần đầu ạ.” Trợ lý của Đổng Luân lau hai dòng nước mắt, nói cảm ơn.
An Tiệp không nói thêm gì nữa, quay cửa kính xe lên, đảo tay lái một cái, xe Hummer ngang ngược lao thẳng xuống bãi cỏ, rồi phóng đi thẳng.
Đổng Luân nghiến răng nghiến lợi, An Tiệp, mày chờ đấy!!!
“Đổng ca, hay là chúng ta khóa xe lại rồi vừa đi vừa bắt xe được không?” Trợ lý vừa nói vừa kéo Đổng Luân dậy, “Chưa biết chừng sẽ gặp được xe đi qua ngay thôi.”
“Tôi như thế này rồi còn đi đi cái gì nữa!” Mặt Đổng Luân đen như đít nồi, “Cậu chạy lên thôn bên cạnh, gọi xe quay lại đây đón tôi!”
Trong lòng trợ lý cũng hơi oán giận, nhưng kẻ nào trả tiền lương thì kẻ đó to nhất: “Vâng, vậy Đổng ca ngồi trên xe chờ em một chút.”
“Đợi đã! Cậu mua giúp tôi một chai rượu ngon, thêm một bó hoa lily nữa, sau đó đi đến shop người lớn mua giúp tôi cái này!” Đổng Luân cúi đầu nói nhỏ tên thuốc vào tai trợ lý.
“Đổng ca, cái đó… không ổn lắm đâu ạ!” Trợ lý khẽ nhíu mày.
“Có nhớ thỏa thuận bảo mật mà trợ lý phải ký không? Tôi bảo cậu làm việc gì thì lo mà làm cho ổn thỏa, những chuyện khác đừng có nói nhiều.” Đổng Luân nhấc chân khập khiễng bước vào xe, “Cái nơi thối nát gì thế này, chỗ nào cũng có muỗi. Tốt nhất là cậu nên quay lại trước 6h tối! Còn nữa, phải mua cho được mấy thứ quan trọng kia!”
Lâm Nhược, An Tiệp, chúng ta cùng chờ xem!!!
Hết chương 21.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook