Lắc Tay Tình Yêu
-
Chương 32: Họp cổ đông cận kề
Tối nay, Á Luân cùng Ánh Khiết nhận được điện thoại của sơ Phương Tâm, về Ân Nhi dùng cơm, đã lâu rồi bà không gặp được Ánh Khiết nên rất nhớ cô.
Bước vào trong nhà, Ánh Khiết chưa kịp thaydép đã chạy thẳng vào trong nhà, ôm chầm lấy bà, cô cất giọng nũng nịu:
-Sơ à, con nhớ người chết đi được.
-Nha đầu ngốc, nhớ tôi mà phải đợi tôi gọi điện thoại, bảo về ăn cơm thì mới đến đây hay sao?_ Sơ phương Tâm gõ nhẹ lên đầu Ánh Khiết, nhỏ giọng trách móc.
Ánh Khiết phình má, lắc lắc tay bà _ Sơ đừng giận, tại người ta bận mà, cho nên…
-Tiểu Khiết, mang dép vào cho anh, đi chân trần nhiễm lạnh thì sao đây?_ Á Luân nghiêm mặt, trên tay cầm đôi dép nhỏ đưa đến chỗ Ánh Khiết giúp cô mang vào.
Ánh Khiết mặt nghệt ra, sau đó đưa tay gãi đầu cười _ Xin lỗi, em quên
-Em đó chỉ được cái tội ngốc_ Á Luân lắc đầu nhìn cô. Sơ Phương Tâm nãy giờ đứng bên cạnh, quan sát hai người thầm mỉm cười.
Giống như bà nghĩ, trên đời này ngoài bà ra, thì chỉ có Á Luân mới dịu dàng chăm sóc Ánh Khiết như vậy thôi, thật cám ơn lão gia và phu nhân, hai người ở trên cao phù hộ, để cho tiểu thư có thể tìm lại được Á Luân thiếu gia.
-Chào dì Tâm, lâu quá con mới đưa Ánh Khiết đến thăm người, thật sự xin lỗi _ Á Luân quay qua cúi đầu nói với bà.
-Không sao, không sao, hai con về là tốt rồi, nhanh lên, mau ngồi xuống dùng cơm, Ánh Khiết mau đi lấy bát đĩa ra đây_ Bà kéo Á Luân ngồi xuống ghế, sau đó liền đẩy Ánh Khiết vào bên trong bếp mang thức ăn ra ngoài.
Ánh Khiết theo bà vào bên trong, nhưng phía sau lại vọng theo giọng của Á Luân, nhắc nhở cô cẩn thận.
Vào bên trong Ánh Khiết phụng phịu, nói với sơ Phương Tâm:
-Sao người lại cho anh ấy ngồi, rồi lại bắt con đi dọn thức ăn, con cũng là khách mà.
Bà lắc đầu, gõ mạnh lên đầu cô một cái, liền nói _ Con đó, ở đó mà còn so đo với Á Luân, người ta thương con như vậy, sắp làm vợ người ta rồi, mau ngoan ngoãn học nấu ăn đi, đàn ông ai cũng thích được vợ tự tay làm cơm cho mình, đó bí quyết giữ chồng đó nha đầu.
-Hừm, ai nói con không biết nấu chứ, mỗi lần xuống bếp con nấu món gì anh ấy cũng khen ngon cơ mà_ Ánh khiết đắc ý, nghĩ lại lúc thấy Á Luân cắm cúi ăn hết những món cô nấu, cảm giác ngọt ngào cứ xong thẳng lên mặt, khiến khóe miệng cô không thể khép lại được.
-Sao chứ, cậu ấy ăn hết luôn sao? _ Sơ Phương Tâm khẽ hốt hoảng, khuôn mặt càng ngày càng nhăn lại, thật sự Á Luân chiều Ánh khiết quá đáng rồi, những món ăn cô làm sao bà không biết được chứ, những thứ đó chính là thảm họa của thực vị.
Bữa cơm đạm bạc diễn ra, theo sau là những trận cười của Ánh Khiết, không gì tốt bằng không khí gia đình, chỉ có trở về nơi mà ta gọi là nhà mới cảm nhận được hương vị mỹ lạc của nhân gian.
Kết thúc bữa ăn, Á luân cùng Ánh Khiết lái xe ra về, trên đường Ánh khiết cứ gọi điện thoại liên tục, khiến Á Luân hơi nhíu mày:
-Em gọi điện thoại cho ai vậy?
-À, em gọi cho Tiểu Bối_ Ánh Khiết băng quơ trả lời, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang Á Luân, cao giọng :
-Anh có thể gọi cho Điền Khang dùm em được không, hỏi xem anh ấy có sao không ?
-Điền Khang ? Cậu ta làm sao? _ Á Luân dừng xe bên đường, sau đó nheo mắt nhìn Ánh Khiết ra chiều nguy hiểm.
-Ây da, không như anh nghĩ đâu_ Ánh Khiết vội vàng giải thích.
-Chính là do Tiểu Bối.
-Hạ Tiểu Bối, liên quan gì đến cô gái đó ? _ Á Luân càng ngày càng không hiểu.
-Là do, hồi chiều lúc đến đón em, giữa Điền Khang và Tiểu Bối xảy ra một chút hiểu lầm, cho nên Tiểu Bối đã đánh anh ấy, rồi bỏ đi, làm em cảm thấy có lỗi quá, anh gọi điện thoại hỏi thăm dùm em đi_ Ánh Khiết năm nỉ Á Luân.
Sau khi hiểu ra, Á Luân gật đầu đồng ý với Ánh Khiết, bảo là tối nay sẽ giúp cô gọi điện thoại hỏi thăm Điền Khang, rồi nhanh chóng lái xe về nhà.
Điền Khang đang dùng trứng gà, lăn nhẹ lên chỗ bị thương, vừa lăn vừa nghĩ ngợi, không ngờ sức đá của cô gái kia quả thật không phải hạng tầm thường, dù cậu đã được luyện võ từ lúc nhỏ, nhưng vẫn không chịu được liền cảm thấy đau.
-Reng… Reng…, tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cậu, nhanh tay bắt máy.
-Alo, Điền Khang nghe.
-Tôi đây, vết thương sao rồi, ngày mai có thể đi làm được chứ ?_ Á Luân bên đầu dây bên kia hỏi thăm bằng giọng điệu hơi giễu cợt.
-Tổng giám đốc, cám ơn anh tôi không sao, vẫn có thể đến công ty _ Điền Khang vừa trả lời vừa xoa vết thương của mình, không ngờ phu nhân tổng giám đốc nhanh thật, chưa gì đã báo cáo cho tổng giám đốc biết, thật là mất mặt đàn ông.
-Không sao thì tốt, trứng gà không giúp ích được gì đâu, cậu nên dùng khăn lạnh chườm nước đá mới có hiệu quả cao _ Á Luân nói xong, sau đó cúp máy, không đợi Điền Khang nói thêm lời nào.
Nhìn vào điện thoại Điền Khang nghiến răng ken két, đôi mắt liếc nhìn trứng gà trên tay, không nói một lời, liền quăn vào sọt rác bên cạnh, nhanh chóng đi lấy khăn lạnh, tên hồ ly này, không có gì có thể qua mắt được hắn ta.
Không khí phòng tài vụ hôm nay có chút kỳ lạ, không hiểu sao yên ắng khác thường, mọi người cảm thấy không quen, cứ liên tục hỏi nhau, sau đó cùng liếc mắt đưa về phía Tiểu Bối.
-Ây, ây, Hạ Tiểu Bối, cậu làm sao vậy, sao cứ như người mất hồn vậy hả _ cô đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tiểu Bối ra sức hỏi thăm.
-Ây da, cậu đừng làm phiền mình, để mình yên tĩnh suy nghĩ một chút, tìm cách đối phó tên hắc ám kia_ Tiểu Bối cứ viết viết, sau đó lại vẽ vẽ , khiến cô đồng nghiệp càng nhìn càng rối, nhìn cứ như Tiểu Bối đang lập ra bản đồ để chạy trốn không bằng.
-Cái tên khốn đó, nhìn như vậy mà cấp bậc còn cao hơn cả ông trưởng phòng của mình, lại còn là thân cận của tổng giám đốc, đắc tội với anh ta mình cũng khó sống, nhưng không đắc tội với hắn, thì lại có lỗi với lương tâm của mình, thôi đằng nào cũng vậy, cứ theo chủ tịch Mao mà làm « địch tiến ta lùi, địch lùi ta ẩn » chắc chắn bách chiến bách thắng.
Tiểu Bối suốt nữa ngày trời cứ như vậy mà lập ra kế hoạch, mới đó mà đã đến giờ ăn trưa, cô xuống dưới nhà ăn cũng không quên cầm theo quyển sổ, vừa ăn cơm vừa viết, cứ như vậy cho đến khi cảm thấy ánh sáng có phần hơi tối lại.
Tiểu Bối khẽ cau mày, không ngước mặt lên, lên tiếng :
-Xin lỗi, làm phiền bạn đi chỗ khác dùng cơm, tôi còn đang bận lập kế hoạch cần rất nhiều không gian và ánh sáng, không thể ngồi chung được.
Nói hơn nữa ngày, nhưng vẫn người kia vẫn không chịu rời đi, Tiểu Bối bực bội, liền ngẩn mặt định mắng cho người đó một trận, nhưng không ngờ lại thấy oan gia đang đứng trước mặt mình đang chăm chú đọc chữ trên quyển sổ.
Cô trợn tròn mắt, thiếu điều muốn sặc cơm, gập quyển sổ lại, giọng nói hơi lấp :
-Ya, anh.. anh làm gì ở đây vậy hả ?
Điền Khang ngồi xuống đối diện cô, không nói lời nào chỉ dùng tay chỉ vào phần cơm của mình, ý bảo “cô ngốc chắc, đến nhà ăn có nghĩa là dùng cơm rồi”.
Tiểu Bối, thấy mình hỏi hơi thừa, liền lớn giọng:
-Ăn cơm, thì anh đi chỗ khác mà ăn, chỗ này là của tôi, không có chỗ cho anh.
Điền Khang không nhúc nhít, cứ vậy mà gắp cơm của mình, trước ánh mắt phun ra lửa của Tiểu Bối, bất đắc dĩ chậm rãi mở miệng:
-Ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói không tốt cho sức khỏe.
-Anh.._ Tiểu Bối ngậm một ngụm máu, tự nói với bản thân phải kiềm chế, định đứng dậy đi chỗ khác, nhưng chưa kịp đi đã bị giọng nói của đối phương giữ lại.
-Ngồi xuống, trưởng phòng của cô đang ngồi ở bên kia, bây giờ muốn dùng cơm hay là muốn mất việc.
-Anh…_ Tiểu Bối nhìn về phía sau, thấy lão già đầu hói đang nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm, khiến lông tơ trên người cô như bị dựng ngược lên, liền nổi hết da gà, không khuất phục nhưng vẫn phải ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đắc ý của Điền Khang khiến Tiểu Bối hận không thể một cước đá bay anh ta.
Sau khi dùng cơm xong, Điền Khang cũng không vội đứng lên, cứ chăm chú mặt đối mặt với con nhím đang xù lông phía trước.
-Cô cũng hay thật, có thể trong một đêm mà vạch ra được toàn bộ kế hoạch bỏ trốn này, thật không thể coi thường.
-Ai nói tôi bỏ trốn, anh nằm mơ đi, người phải trốn là anh mới đúng _ Tiểu Bối nghiến răng.
Điền Khang không màng đến lời nói thiếu kính ngữ của cô, sau đó đứng dậy vươn người đưa mặt gần lại Tiểu Bối,làm cô không tự chủ được mà ngã người ra phía sau, dưới sự chứng kiến của mọi người trong nhà ăn, thì đây là một hành động đầy ám muội, khiến cho họ mặt chữ A miệng chữ O, kinh hãi.
-Anh.., định làm gì, tránh ra _ Tiểu Bối mặt hơi ngượng nói lớn.
-Tôi không làm gì cô đâu, nhưng muốn nhắc nhở cô, hôm nay cô đụng mặt tôi mới chỉ là lần đầu, sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau nữa, cho nên nhắc nhở cô phải chuẩn bị tâm lý, với lại…_ Điền Khang ngập ngừng như suy nghĩ điều gì đó.
-Với lại cái gì?_ Với khoảng cách gần như vậy, Tiểu Bối mới thấy rõ vết bầm tím trên khuôn mặt của Điền Khang, cô nắm chặt tay, cắn môi dưới của mình nghi thầm “ xem ra hôm qua cô ra tay có chút mạnh rồi”.
-Với lại, khuôn mặt này của tôi là dùng để kiếm vợ, cô lại dùng đôi chân ngọc ngà của mình làm cho nó bị thương, vậy thì xin hỏi việc bồi thường về mặt tinh thần lẫn thể xác cho tôi, có phải chúng ta nên cần thảo luận một chút không, thưa Hạ tiểu thư_ Điền Khang cười như không cười, nhìn Tiểu Bối nháy mắt với cô một cái:
-Lần này không làm phiền cô dùng cơm, lần khác chúng ta sẽ bàn chuyện lâu hơn, chúc cô ngon miệng, hẹn gặp lại_ sau đó liền rời đi.
Bỏ lại Tiểu Bối đang ngồi ngẩn người, vì những lời nói lúc nãy “ Cái gì chứ, tinh thần, thể xác, là cái quái gì” đợi cô hoàn hồn thì Điền Khang đã rời đi từ đời nào.
-Ya, anh đứng lại cho tôi, thật là tức chết mà, này đồ sao chổi, đứng lại nói chuyện rõ ràng cho tôi, ai muốn lần sau gặp lại anh chứ, aaaaaaaaaaa_ Tiểu Bối nắm đầu mình hét lớn, khiến cho cả nhà ăn như bị vỡ hết cả màng nhĩ.
Trong phòng làm việc, Á Luân đang cùng Điền Khang thảo luận một số vấn đề quan trọng, nhìn sắc mặt hai người có gì đó hơi căng thẳng.
Chủ đề thảo luận sẽ không thay đổi, nếu như Điền Khang không cẩn thận, đụng trúng mặt của của mình, khiến cậu khẽ rên nhẹ.
-Sao vậy, hôm qua cũng lăn qua bằng trứng gà hay sao?_ Á Luân nhìn Điền Khang khẽ cười, hỏi.
-À, dạ không_ Điền Khang hơi cứng ngờ, thật mất mặt đàn ông.
-Ừm, hôm qua Ánh Khiết khá lo lắng cho cậu, cảm thấy hơi có lỗi với cậu, chút nữa ra ngoài nói với cô ấy một câu, để cho cô ấy yên tâm một chút_ Á Luân vắt chéo chân, khẽ nâng tách trà đưa lên miệng.
-Vâng, tổng giám đốc.
Reng … reng.. tiếng điện thoại trong phòng vang lên, Á Luân bước lại bàn làm việc, nhận điện thoại:
-Có chuyện gì?
-Được.., để họ vào_ Á Luân lạnh mặt, nhưng bên khóe miêng vẫn không quên nở nụ cười chế giễu.
Thấy hơi lạ, Điền Khang chỉ nhíu mày, không dám hỏi, đang suy nghĩ thì nghe giọng của Á Luân cất lên:
-Con cáo già và tiểu hồ ly của ông ta tới rồi, cậu ra ngoài bảo thư ký khác chuẩn bị trà nước tử tế, chúng ta phải đón tiếp khách quý thật long trọng mới được.
-Vâng, tôi đi làm ngay_ Điền Khang nhận lệnh, nhanh chóng bước ra ngoài, xem ra bọn người đó chuẩn bị hành động rồi.
Thang máy khẽ mở, tiếng giày cứ vang lên đều đều trên sảnh .
-Vâng, mời hai vị đi lối này_ Cô trợ lý hướng dẫn cho Ngô Tuấn Khải và Tuyết Phù đến bên phòng của tổng giám đốc.
-Cô không cần hướng dẫn, nơi này trước đây tôi đi lên cả trăm lần, không dễ lạc thế đâu_ Tuyết Phù cười cười, nếu nói về văn phòng của CEO Thiên Ân, mọi ngóc ngách của nó cô còn nắm rõ hơn ai hết.
-Tuyết Phù, nên giữ phép tắc _ Ngô Tuấn Khải nhíu mày nhìn Tuyết Phù, vẻ không hài lòng, xuất hiện trên mặt ông.
-Vâng, con biết rồi_ Tuyết Phù hơi bực mình, hai người bước gần tới văn phòng thì chợt nhìn thấy Ánh Khiết đang chăm chú làm việc trên bàn, Tuyết Phù không nhanh không chậm liền bước về phía cô.
-Xem ra, làm phu nhân tổng giám đốc quả thật không dễ chút nào, còn phải bao thầu luôn cả việc này sao_ Tuyết Phù khoanh tay đứng trước mặt Ánh Khiết cao giọng.
Ánh Khiết hơi ngẩn mặt lên, kh trông thấy Tuyết Phù thì vẻ mặt hơi đanh lại, khó chịu:
-Cô đến đây làm gì?
-Tôi đến đây chỉ thm quan thôi, cô hỏi nghiêm trọng như vậy để làm gì?_ Tuyết Phù giơ bàn tay của mình lên, chăm chú nhìn vào những đầu ngón tay mới được chăm sóc tỉ mỉ.
-Nơi đây không quan nghênh cô mời về cho_ Ánh Khiết tức giận, la lớn.
Tuyết Phù chưa phản ứng thì phía sau, Ngô Tuấn Khải đã đẩy vai cô ra, lớn giọng:
-Tuyết Phù, không được tỏ thái độ với chị của con, nên nhớ chúng ta là khách.
-Chú ba, sao người lại đến đây?_ Lúc này Ánh Khiết mới nhìn Ngô Tuấn Khải ngạc nhiên.
-Ánh Khiết, hôm nay chú đến tìm Á Luân có việc, Tuyết Phù nó hơi bướng bỉnh con đừng chấp dứt_ Ông khẽ đưa tay vuốt nhẹ đầu cô, sau đó nói tiếp:
-Thời gian không có nhiều, ta vào trong trước đây, con đừng nên làm việc quá sức, chú ý giữ gìn sức khỏe.
-Vâng_ Ánh Khiết đáp một câu.
Sau đó đưa mắt nhìn theo hai người bọn họ tiến vào văn phòng, trong lòng có chút lo lắng.
-Tổng giám đốc, chủ tịch Ngô đã đến rồi ạ_ Cô trợ lý thông báo cho Á Luân.
-Được rồi, mời họ vào_ Cậu đứng dậy, hai tay cài lại nút áo vest của mình, bước nhanh về phia cửa.
-Viêm tổng, xin chào, cậu vẫn khỏe chứ_ Ngô Tuấn Khải bắt tay với Á Luân, vỗ vỗ vai cậu.
-Chào anh_ Tuyết Phù, chỉ mỉm cười, gật đầu nhẹ.
-Xin chào, mời hai người ngồi.
Á Luân đưa tay, chỉ thị trợ lý mang trà lên, rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ dành cho chủ nhà nhìn Ngô Tuấn Khải cười, nói :
-Không biết chủ tịch người đến đây có việc gì chỉ giáo không, sao lại bỏ một chút thời gian quý báu của mình, tiện thể ghé thăm con vậy?.
Ngô Tuấn Khải, đưa tách trà lên mũi của mình khẽ hít nhẹ, đây chính là thói quen của ông khi dùng trà, tiếp đó mớ nhẹ uống một ngụm nhỏ:
-Trà ngon, không ngờ con cũng biết thưởng thức dư vị của trà như vậy, quả thật trẻ tuổi tài cao, khá lắm.
-Người quá khen, con chỉ múa rìu qua măt thợ mà thôi_ Á Luân cười nhẹ.
-Haha, hôm nay ta đến đây cốt yếu chỉ để thăm cháu gái ta thôi, không biết nó làm việc như thế nào, xem ra rất ra dáng một người phu nhân tương lai, rất chăm chỉ.
-Vâng cô ấy rất hợp ý con _ Á luân khẽ cười hơ nheo mắt nhìn vè phái Tuyết Phù đang nắm chặt tay cầm của tách trà.
-Thế sao?_ Tuyết Phù bây giờ mới lên tiếng, nhưng giọng điệu cũng không xem là hòa nhã mấy.
Ngô Tuấn Khải cảm thấy không khí có chút đi lệch quỹ đạo, cho nên ông nhanh chóng đổi chủ đề:
-Ta nghe nói tình hình Thiên Ân dạo này rất không khả quan, con có khó khăn gì sao không nói cho ta biết, đừng quên chúng ta là người nhà.
“người nhà” trong lòng Á Luân khẽ chế nhạo hai từ này_ Không sao, con vẫn có thể chống đỡ nổi, chỉ là có một số thành phần gặm nhắm đang hăm he Thiên Ân thôi, người không cần lo, con xử lý được.
-Vậy sao, con nhất định phải cẩn thận, nếu nói bọn gặm nhắm đó chỉ là một thành phần nhỏ, nhưng chúng có thể ăn mòn con từ mọi ngóc ngách, đề phòng vẫn hơn, có biết chưa?_ Ngô Tuấn Khải cười, nhắc nhở.
-Vâng, cám ơn lời dạy của người, bây giờ người có muốn gặp Ánh Khiết không, để con gọi cô ấy vào đây_ Á Luân nhắc khéo.
-Không cần đâu, lúc nãy bên ngoài ta có trò chuyện với nó rồi, không còn sớm nữa ta phải quay về công ty, lần sau lại gặp con_ Ngô Tuấn Khải khẽ từ chối, mục đích đến đây ông đã đạt được, không nhất thiết phải ở đây thêm nữa.
-Vâng, vậy không giữ người nữa, đi thong thả_ Á Luân đứng lên bắt tay với Ngô Tuấn Khải, sau đó đi về phía cửa tiễn ông.
Trong thang máy, Ngô Tuấn Khải nhìn Tuyết Phù khẽ hỏi :
-Thế nào, có quan sát được gì không?
-Tình hình bọn họ khá căng thẳng, tôi nghĩ thời gian thích hợp đã đến rồi, chúng ta về nhanh chóng thuyết phục bọn cổ đông còn lại, yêu cầu tên Á Luân mở cuộc họp cổ đông, sau đó chúng ta thực hiện kế hoạch như đã tính.
Nãy giờ Tuyết Phù đã quan sát rất kỹ tình hình công ty, cảm thấy mọi người ai nấy cũng đều làm việc rất khẩn trương, có vẻ tình hình tài chính đã đi vào đường cùng rồi, cô cảm thấy thời gian thích hợp nhất chính là luc này.
-Được, cứ như vậy mà làm, tôi cho cô 1 tuần, đúng 1 tuần sau cô phải thuyết phục được bọn cổ đông đó, tôi không muốn trễ nải thời gian thêm nữa_ Ngô Tuấn Khải ra lệnh.
-Vâng, tôi sẽ làm ngay…
Trong lúc này, phía bên Á Luân, Điền Khang và cậu cũng đang chăm chú theo dõi camera, đợi đến khi Ngô Tuấn Khải và Tuyết Phù ra khỏi thang máy, hai người mới đóng laptop lại, nhìn nhau khẽ cười.
-Lão già này thật sự chịu hết nổi rồi, cậu nhanh chóng tung tin xuống các bộ phận, nói rằng các cổ đông muốn mở cuộc họp, tổng giám đốc đồng ý, thứ bảy tuần sau chúng ta sẽ họp.
-Vâng, tổng giám đốc_ Điền Khang nhận nhiệm vụ, cậu lập tức cho truyền tin xuống các phòng ban, nhằm gây tình trạng hoang mang cho mọi người, thứ bảy tuần sau, xem coi cáo già sẽ thắng hay bị chó sói nuốt chửng trong tíc tắc…
Bước vào trong nhà, Ánh Khiết chưa kịp thaydép đã chạy thẳng vào trong nhà, ôm chầm lấy bà, cô cất giọng nũng nịu:
-Sơ à, con nhớ người chết đi được.
-Nha đầu ngốc, nhớ tôi mà phải đợi tôi gọi điện thoại, bảo về ăn cơm thì mới đến đây hay sao?_ Sơ phương Tâm gõ nhẹ lên đầu Ánh Khiết, nhỏ giọng trách móc.
Ánh Khiết phình má, lắc lắc tay bà _ Sơ đừng giận, tại người ta bận mà, cho nên…
-Tiểu Khiết, mang dép vào cho anh, đi chân trần nhiễm lạnh thì sao đây?_ Á Luân nghiêm mặt, trên tay cầm đôi dép nhỏ đưa đến chỗ Ánh Khiết giúp cô mang vào.
Ánh Khiết mặt nghệt ra, sau đó đưa tay gãi đầu cười _ Xin lỗi, em quên
-Em đó chỉ được cái tội ngốc_ Á Luân lắc đầu nhìn cô. Sơ Phương Tâm nãy giờ đứng bên cạnh, quan sát hai người thầm mỉm cười.
Giống như bà nghĩ, trên đời này ngoài bà ra, thì chỉ có Á Luân mới dịu dàng chăm sóc Ánh Khiết như vậy thôi, thật cám ơn lão gia và phu nhân, hai người ở trên cao phù hộ, để cho tiểu thư có thể tìm lại được Á Luân thiếu gia.
-Chào dì Tâm, lâu quá con mới đưa Ánh Khiết đến thăm người, thật sự xin lỗi _ Á Luân quay qua cúi đầu nói với bà.
-Không sao, không sao, hai con về là tốt rồi, nhanh lên, mau ngồi xuống dùng cơm, Ánh Khiết mau đi lấy bát đĩa ra đây_ Bà kéo Á Luân ngồi xuống ghế, sau đó liền đẩy Ánh Khiết vào bên trong bếp mang thức ăn ra ngoài.
Ánh Khiết theo bà vào bên trong, nhưng phía sau lại vọng theo giọng của Á Luân, nhắc nhở cô cẩn thận.
Vào bên trong Ánh Khiết phụng phịu, nói với sơ Phương Tâm:
-Sao người lại cho anh ấy ngồi, rồi lại bắt con đi dọn thức ăn, con cũng là khách mà.
Bà lắc đầu, gõ mạnh lên đầu cô một cái, liền nói _ Con đó, ở đó mà còn so đo với Á Luân, người ta thương con như vậy, sắp làm vợ người ta rồi, mau ngoan ngoãn học nấu ăn đi, đàn ông ai cũng thích được vợ tự tay làm cơm cho mình, đó bí quyết giữ chồng đó nha đầu.
-Hừm, ai nói con không biết nấu chứ, mỗi lần xuống bếp con nấu món gì anh ấy cũng khen ngon cơ mà_ Ánh khiết đắc ý, nghĩ lại lúc thấy Á Luân cắm cúi ăn hết những món cô nấu, cảm giác ngọt ngào cứ xong thẳng lên mặt, khiến khóe miệng cô không thể khép lại được.
-Sao chứ, cậu ấy ăn hết luôn sao? _ Sơ Phương Tâm khẽ hốt hoảng, khuôn mặt càng ngày càng nhăn lại, thật sự Á Luân chiều Ánh khiết quá đáng rồi, những món ăn cô làm sao bà không biết được chứ, những thứ đó chính là thảm họa của thực vị.
Bữa cơm đạm bạc diễn ra, theo sau là những trận cười của Ánh Khiết, không gì tốt bằng không khí gia đình, chỉ có trở về nơi mà ta gọi là nhà mới cảm nhận được hương vị mỹ lạc của nhân gian.
Kết thúc bữa ăn, Á luân cùng Ánh Khiết lái xe ra về, trên đường Ánh khiết cứ gọi điện thoại liên tục, khiến Á Luân hơi nhíu mày:
-Em gọi điện thoại cho ai vậy?
-À, em gọi cho Tiểu Bối_ Ánh Khiết băng quơ trả lời, sau đó như chợt nhớ ra điều gì đó, liền quay sang Á Luân, cao giọng :
-Anh có thể gọi cho Điền Khang dùm em được không, hỏi xem anh ấy có sao không ?
-Điền Khang ? Cậu ta làm sao? _ Á Luân dừng xe bên đường, sau đó nheo mắt nhìn Ánh Khiết ra chiều nguy hiểm.
-Ây da, không như anh nghĩ đâu_ Ánh Khiết vội vàng giải thích.
-Chính là do Tiểu Bối.
-Hạ Tiểu Bối, liên quan gì đến cô gái đó ? _ Á Luân càng ngày càng không hiểu.
-Là do, hồi chiều lúc đến đón em, giữa Điền Khang và Tiểu Bối xảy ra một chút hiểu lầm, cho nên Tiểu Bối đã đánh anh ấy, rồi bỏ đi, làm em cảm thấy có lỗi quá, anh gọi điện thoại hỏi thăm dùm em đi_ Ánh Khiết năm nỉ Á Luân.
Sau khi hiểu ra, Á Luân gật đầu đồng ý với Ánh Khiết, bảo là tối nay sẽ giúp cô gọi điện thoại hỏi thăm Điền Khang, rồi nhanh chóng lái xe về nhà.
Điền Khang đang dùng trứng gà, lăn nhẹ lên chỗ bị thương, vừa lăn vừa nghĩ ngợi, không ngờ sức đá của cô gái kia quả thật không phải hạng tầm thường, dù cậu đã được luyện võ từ lúc nhỏ, nhưng vẫn không chịu được liền cảm thấy đau.
-Reng… Reng…, tiếng chuông điện thoại vang lên làm gián đoạn suy nghĩ của cậu, nhanh tay bắt máy.
-Alo, Điền Khang nghe.
-Tôi đây, vết thương sao rồi, ngày mai có thể đi làm được chứ ?_ Á Luân bên đầu dây bên kia hỏi thăm bằng giọng điệu hơi giễu cợt.
-Tổng giám đốc, cám ơn anh tôi không sao, vẫn có thể đến công ty _ Điền Khang vừa trả lời vừa xoa vết thương của mình, không ngờ phu nhân tổng giám đốc nhanh thật, chưa gì đã báo cáo cho tổng giám đốc biết, thật là mất mặt đàn ông.
-Không sao thì tốt, trứng gà không giúp ích được gì đâu, cậu nên dùng khăn lạnh chườm nước đá mới có hiệu quả cao _ Á Luân nói xong, sau đó cúp máy, không đợi Điền Khang nói thêm lời nào.
Nhìn vào điện thoại Điền Khang nghiến răng ken két, đôi mắt liếc nhìn trứng gà trên tay, không nói một lời, liền quăn vào sọt rác bên cạnh, nhanh chóng đi lấy khăn lạnh, tên hồ ly này, không có gì có thể qua mắt được hắn ta.
Không khí phòng tài vụ hôm nay có chút kỳ lạ, không hiểu sao yên ắng khác thường, mọi người cảm thấy không quen, cứ liên tục hỏi nhau, sau đó cùng liếc mắt đưa về phía Tiểu Bối.
-Ây, ây, Hạ Tiểu Bối, cậu làm sao vậy, sao cứ như người mất hồn vậy hả _ cô đồng nghiệp ngồi bên cạnh Tiểu Bối ra sức hỏi thăm.
-Ây da, cậu đừng làm phiền mình, để mình yên tĩnh suy nghĩ một chút, tìm cách đối phó tên hắc ám kia_ Tiểu Bối cứ viết viết, sau đó lại vẽ vẽ , khiến cô đồng nghiệp càng nhìn càng rối, nhìn cứ như Tiểu Bối đang lập ra bản đồ để chạy trốn không bằng.
-Cái tên khốn đó, nhìn như vậy mà cấp bậc còn cao hơn cả ông trưởng phòng của mình, lại còn là thân cận của tổng giám đốc, đắc tội với anh ta mình cũng khó sống, nhưng không đắc tội với hắn, thì lại có lỗi với lương tâm của mình, thôi đằng nào cũng vậy, cứ theo chủ tịch Mao mà làm « địch tiến ta lùi, địch lùi ta ẩn » chắc chắn bách chiến bách thắng.
Tiểu Bối suốt nữa ngày trời cứ như vậy mà lập ra kế hoạch, mới đó mà đã đến giờ ăn trưa, cô xuống dưới nhà ăn cũng không quên cầm theo quyển sổ, vừa ăn cơm vừa viết, cứ như vậy cho đến khi cảm thấy ánh sáng có phần hơi tối lại.
Tiểu Bối khẽ cau mày, không ngước mặt lên, lên tiếng :
-Xin lỗi, làm phiền bạn đi chỗ khác dùng cơm, tôi còn đang bận lập kế hoạch cần rất nhiều không gian và ánh sáng, không thể ngồi chung được.
Nói hơn nữa ngày, nhưng vẫn người kia vẫn không chịu rời đi, Tiểu Bối bực bội, liền ngẩn mặt định mắng cho người đó một trận, nhưng không ngờ lại thấy oan gia đang đứng trước mặt mình đang chăm chú đọc chữ trên quyển sổ.
Cô trợn tròn mắt, thiếu điều muốn sặc cơm, gập quyển sổ lại, giọng nói hơi lấp :
-Ya, anh.. anh làm gì ở đây vậy hả ?
Điền Khang ngồi xuống đối diện cô, không nói lời nào chỉ dùng tay chỉ vào phần cơm của mình, ý bảo “cô ngốc chắc, đến nhà ăn có nghĩa là dùng cơm rồi”.
Tiểu Bối, thấy mình hỏi hơi thừa, liền lớn giọng:
-Ăn cơm, thì anh đi chỗ khác mà ăn, chỗ này là của tôi, không có chỗ cho anh.
Điền Khang không nhúc nhít, cứ vậy mà gắp cơm của mình, trước ánh mắt phun ra lửa của Tiểu Bối, bất đắc dĩ chậm rãi mở miệng:
-Ăn cơm đi, vừa ăn vừa nói không tốt cho sức khỏe.
-Anh.._ Tiểu Bối ngậm một ngụm máu, tự nói với bản thân phải kiềm chế, định đứng dậy đi chỗ khác, nhưng chưa kịp đi đã bị giọng nói của đối phương giữ lại.
-Ngồi xuống, trưởng phòng của cô đang ngồi ở bên kia, bây giờ muốn dùng cơm hay là muốn mất việc.
-Anh…_ Tiểu Bối nhìn về phía sau, thấy lão già đầu hói đang nhìn cô với ánh mắt không thiện cảm, khiến lông tơ trên người cô như bị dựng ngược lên, liền nổi hết da gà, không khuất phục nhưng vẫn phải ngồi xuống, nhìn khuôn mặt đắc ý của Điền Khang khiến Tiểu Bối hận không thể một cước đá bay anh ta.
Sau khi dùng cơm xong, Điền Khang cũng không vội đứng lên, cứ chăm chú mặt đối mặt với con nhím đang xù lông phía trước.
-Cô cũng hay thật, có thể trong một đêm mà vạch ra được toàn bộ kế hoạch bỏ trốn này, thật không thể coi thường.
-Ai nói tôi bỏ trốn, anh nằm mơ đi, người phải trốn là anh mới đúng _ Tiểu Bối nghiến răng.
Điền Khang không màng đến lời nói thiếu kính ngữ của cô, sau đó đứng dậy vươn người đưa mặt gần lại Tiểu Bối,làm cô không tự chủ được mà ngã người ra phía sau, dưới sự chứng kiến của mọi người trong nhà ăn, thì đây là một hành động đầy ám muội, khiến cho họ mặt chữ A miệng chữ O, kinh hãi.
-Anh.., định làm gì, tránh ra _ Tiểu Bối mặt hơi ngượng nói lớn.
-Tôi không làm gì cô đâu, nhưng muốn nhắc nhở cô, hôm nay cô đụng mặt tôi mới chỉ là lần đầu, sau này sẽ còn nhiều cơ hội gặp nhau nữa, cho nên nhắc nhở cô phải chuẩn bị tâm lý, với lại…_ Điền Khang ngập ngừng như suy nghĩ điều gì đó.
-Với lại cái gì?_ Với khoảng cách gần như vậy, Tiểu Bối mới thấy rõ vết bầm tím trên khuôn mặt của Điền Khang, cô nắm chặt tay, cắn môi dưới của mình nghi thầm “ xem ra hôm qua cô ra tay có chút mạnh rồi”.
-Với lại, khuôn mặt này của tôi là dùng để kiếm vợ, cô lại dùng đôi chân ngọc ngà của mình làm cho nó bị thương, vậy thì xin hỏi việc bồi thường về mặt tinh thần lẫn thể xác cho tôi, có phải chúng ta nên cần thảo luận một chút không, thưa Hạ tiểu thư_ Điền Khang cười như không cười, nhìn Tiểu Bối nháy mắt với cô một cái:
-Lần này không làm phiền cô dùng cơm, lần khác chúng ta sẽ bàn chuyện lâu hơn, chúc cô ngon miệng, hẹn gặp lại_ sau đó liền rời đi.
Bỏ lại Tiểu Bối đang ngồi ngẩn người, vì những lời nói lúc nãy “ Cái gì chứ, tinh thần, thể xác, là cái quái gì” đợi cô hoàn hồn thì Điền Khang đã rời đi từ đời nào.
-Ya, anh đứng lại cho tôi, thật là tức chết mà, này đồ sao chổi, đứng lại nói chuyện rõ ràng cho tôi, ai muốn lần sau gặp lại anh chứ, aaaaaaaaaaa_ Tiểu Bối nắm đầu mình hét lớn, khiến cho cả nhà ăn như bị vỡ hết cả màng nhĩ.
Trong phòng làm việc, Á Luân đang cùng Điền Khang thảo luận một số vấn đề quan trọng, nhìn sắc mặt hai người có gì đó hơi căng thẳng.
Chủ đề thảo luận sẽ không thay đổi, nếu như Điền Khang không cẩn thận, đụng trúng mặt của của mình, khiến cậu khẽ rên nhẹ.
-Sao vậy, hôm qua cũng lăn qua bằng trứng gà hay sao?_ Á Luân nhìn Điền Khang khẽ cười, hỏi.
-À, dạ không_ Điền Khang hơi cứng ngờ, thật mất mặt đàn ông.
-Ừm, hôm qua Ánh Khiết khá lo lắng cho cậu, cảm thấy hơi có lỗi với cậu, chút nữa ra ngoài nói với cô ấy một câu, để cho cô ấy yên tâm một chút_ Á Luân vắt chéo chân, khẽ nâng tách trà đưa lên miệng.
-Vâng, tổng giám đốc.
Reng … reng.. tiếng điện thoại trong phòng vang lên, Á Luân bước lại bàn làm việc, nhận điện thoại:
-Có chuyện gì?
-Được.., để họ vào_ Á Luân lạnh mặt, nhưng bên khóe miêng vẫn không quên nở nụ cười chế giễu.
Thấy hơi lạ, Điền Khang chỉ nhíu mày, không dám hỏi, đang suy nghĩ thì nghe giọng của Á Luân cất lên:
-Con cáo già và tiểu hồ ly của ông ta tới rồi, cậu ra ngoài bảo thư ký khác chuẩn bị trà nước tử tế, chúng ta phải đón tiếp khách quý thật long trọng mới được.
-Vâng, tôi đi làm ngay_ Điền Khang nhận lệnh, nhanh chóng bước ra ngoài, xem ra bọn người đó chuẩn bị hành động rồi.
Thang máy khẽ mở, tiếng giày cứ vang lên đều đều trên sảnh .
-Vâng, mời hai vị đi lối này_ Cô trợ lý hướng dẫn cho Ngô Tuấn Khải và Tuyết Phù đến bên phòng của tổng giám đốc.
-Cô không cần hướng dẫn, nơi này trước đây tôi đi lên cả trăm lần, không dễ lạc thế đâu_ Tuyết Phù cười cười, nếu nói về văn phòng của CEO Thiên Ân, mọi ngóc ngách của nó cô còn nắm rõ hơn ai hết.
-Tuyết Phù, nên giữ phép tắc _ Ngô Tuấn Khải nhíu mày nhìn Tuyết Phù, vẻ không hài lòng, xuất hiện trên mặt ông.
-Vâng, con biết rồi_ Tuyết Phù hơi bực mình, hai người bước gần tới văn phòng thì chợt nhìn thấy Ánh Khiết đang chăm chú làm việc trên bàn, Tuyết Phù không nhanh không chậm liền bước về phía cô.
-Xem ra, làm phu nhân tổng giám đốc quả thật không dễ chút nào, còn phải bao thầu luôn cả việc này sao_ Tuyết Phù khoanh tay đứng trước mặt Ánh Khiết cao giọng.
Ánh Khiết hơi ngẩn mặt lên, kh trông thấy Tuyết Phù thì vẻ mặt hơi đanh lại, khó chịu:
-Cô đến đây làm gì?
-Tôi đến đây chỉ thm quan thôi, cô hỏi nghiêm trọng như vậy để làm gì?_ Tuyết Phù giơ bàn tay của mình lên, chăm chú nhìn vào những đầu ngón tay mới được chăm sóc tỉ mỉ.
-Nơi đây không quan nghênh cô mời về cho_ Ánh Khiết tức giận, la lớn.
Tuyết Phù chưa phản ứng thì phía sau, Ngô Tuấn Khải đã đẩy vai cô ra, lớn giọng:
-Tuyết Phù, không được tỏ thái độ với chị của con, nên nhớ chúng ta là khách.
-Chú ba, sao người lại đến đây?_ Lúc này Ánh Khiết mới nhìn Ngô Tuấn Khải ngạc nhiên.
-Ánh Khiết, hôm nay chú đến tìm Á Luân có việc, Tuyết Phù nó hơi bướng bỉnh con đừng chấp dứt_ Ông khẽ đưa tay vuốt nhẹ đầu cô, sau đó nói tiếp:
-Thời gian không có nhiều, ta vào trong trước đây, con đừng nên làm việc quá sức, chú ý giữ gìn sức khỏe.
-Vâng_ Ánh Khiết đáp một câu.
Sau đó đưa mắt nhìn theo hai người bọn họ tiến vào văn phòng, trong lòng có chút lo lắng.
-Tổng giám đốc, chủ tịch Ngô đã đến rồi ạ_ Cô trợ lý thông báo cho Á Luân.
-Được rồi, mời họ vào_ Cậu đứng dậy, hai tay cài lại nút áo vest của mình, bước nhanh về phia cửa.
-Viêm tổng, xin chào, cậu vẫn khỏe chứ_ Ngô Tuấn Khải bắt tay với Á Luân, vỗ vỗ vai cậu.
-Chào anh_ Tuyết Phù, chỉ mỉm cười, gật đầu nhẹ.
-Xin chào, mời hai người ngồi.
Á Luân đưa tay, chỉ thị trợ lý mang trà lên, rồi nhanh chóng ngồi vào chỗ dành cho chủ nhà nhìn Ngô Tuấn Khải cười, nói :
-Không biết chủ tịch người đến đây có việc gì chỉ giáo không, sao lại bỏ một chút thời gian quý báu của mình, tiện thể ghé thăm con vậy?.
Ngô Tuấn Khải, đưa tách trà lên mũi của mình khẽ hít nhẹ, đây chính là thói quen của ông khi dùng trà, tiếp đó mớ nhẹ uống một ngụm nhỏ:
-Trà ngon, không ngờ con cũng biết thưởng thức dư vị của trà như vậy, quả thật trẻ tuổi tài cao, khá lắm.
-Người quá khen, con chỉ múa rìu qua măt thợ mà thôi_ Á Luân cười nhẹ.
-Haha, hôm nay ta đến đây cốt yếu chỉ để thăm cháu gái ta thôi, không biết nó làm việc như thế nào, xem ra rất ra dáng một người phu nhân tương lai, rất chăm chỉ.
-Vâng cô ấy rất hợp ý con _ Á luân khẽ cười hơ nheo mắt nhìn vè phái Tuyết Phù đang nắm chặt tay cầm của tách trà.
-Thế sao?_ Tuyết Phù bây giờ mới lên tiếng, nhưng giọng điệu cũng không xem là hòa nhã mấy.
Ngô Tuấn Khải cảm thấy không khí có chút đi lệch quỹ đạo, cho nên ông nhanh chóng đổi chủ đề:
-Ta nghe nói tình hình Thiên Ân dạo này rất không khả quan, con có khó khăn gì sao không nói cho ta biết, đừng quên chúng ta là người nhà.
“người nhà” trong lòng Á Luân khẽ chế nhạo hai từ này_ Không sao, con vẫn có thể chống đỡ nổi, chỉ là có một số thành phần gặm nhắm đang hăm he Thiên Ân thôi, người không cần lo, con xử lý được.
-Vậy sao, con nhất định phải cẩn thận, nếu nói bọn gặm nhắm đó chỉ là một thành phần nhỏ, nhưng chúng có thể ăn mòn con từ mọi ngóc ngách, đề phòng vẫn hơn, có biết chưa?_ Ngô Tuấn Khải cười, nhắc nhở.
-Vâng, cám ơn lời dạy của người, bây giờ người có muốn gặp Ánh Khiết không, để con gọi cô ấy vào đây_ Á Luân nhắc khéo.
-Không cần đâu, lúc nãy bên ngoài ta có trò chuyện với nó rồi, không còn sớm nữa ta phải quay về công ty, lần sau lại gặp con_ Ngô Tuấn Khải khẽ từ chối, mục đích đến đây ông đã đạt được, không nhất thiết phải ở đây thêm nữa.
-Vâng, vậy không giữ người nữa, đi thong thả_ Á Luân đứng lên bắt tay với Ngô Tuấn Khải, sau đó đi về phía cửa tiễn ông.
Trong thang máy, Ngô Tuấn Khải nhìn Tuyết Phù khẽ hỏi :
-Thế nào, có quan sát được gì không?
-Tình hình bọn họ khá căng thẳng, tôi nghĩ thời gian thích hợp đã đến rồi, chúng ta về nhanh chóng thuyết phục bọn cổ đông còn lại, yêu cầu tên Á Luân mở cuộc họp cổ đông, sau đó chúng ta thực hiện kế hoạch như đã tính.
Nãy giờ Tuyết Phù đã quan sát rất kỹ tình hình công ty, cảm thấy mọi người ai nấy cũng đều làm việc rất khẩn trương, có vẻ tình hình tài chính đã đi vào đường cùng rồi, cô cảm thấy thời gian thích hợp nhất chính là luc này.
-Được, cứ như vậy mà làm, tôi cho cô 1 tuần, đúng 1 tuần sau cô phải thuyết phục được bọn cổ đông đó, tôi không muốn trễ nải thời gian thêm nữa_ Ngô Tuấn Khải ra lệnh.
-Vâng, tôi sẽ làm ngay…
Trong lúc này, phía bên Á Luân, Điền Khang và cậu cũng đang chăm chú theo dõi camera, đợi đến khi Ngô Tuấn Khải và Tuyết Phù ra khỏi thang máy, hai người mới đóng laptop lại, nhìn nhau khẽ cười.
-Lão già này thật sự chịu hết nổi rồi, cậu nhanh chóng tung tin xuống các bộ phận, nói rằng các cổ đông muốn mở cuộc họp, tổng giám đốc đồng ý, thứ bảy tuần sau chúng ta sẽ họp.
-Vâng, tổng giám đốc_ Điền Khang nhận nhiệm vụ, cậu lập tức cho truyền tin xuống các phòng ban, nhằm gây tình trạng hoang mang cho mọi người, thứ bảy tuần sau, xem coi cáo già sẽ thắng hay bị chó sói nuốt chửng trong tíc tắc…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook