Lạc Tâm
-
Chương 2: Tiêu gia vong mạng
Biệt viện Hoa Lâm nằm ở phía sau hoàng cung. Đây là nơi tiên hoàng dựng nên để tưởng nhớ vương hậu của mình. Biệt viện được xây xong không bao lâu, tâm bệnh ngày càng nặng, trở nên u uất, sau thì băng hà một năm sau đó. Thái tử của Mạc quốc là Dương Vương Vũ đăng cơ, dùng tên tiên đế, tiên hậu ghép lại mà đổi niên hiệu là Thuận Như. Ban chỉ nghiêm cấm lại gần biệt viện Hoa Lâm.
Ngay sau khi lên ngôi, hoàng đế thi triển chính sách mới cải tổ lại máy triều đình. Trên cơ bản, chính sách mới rất hợp ý dân, nhưng lại đụng chạm vào quyền lợi của không ít quý tộc. Cũng vì thế mà triều đình cư nhiên ngấm ngầm xuất hiện hai phe đối lập. Một, là do Vương gia Dương Vương Luận đứng đầu – chủ trương ủng hộ Hoàng đế. Hai là, Quốc sư Liễu Bảng – nguyên là huynh trưởng của cựu phi Liễu Gia Nghi – bày kéo thế lực chống đối Hoàng đế.
Liễu Bảng ngoài mặt đứng ở vị trí trung lập nhưng phía sau y cho người điều tra sơ hở của Dương Vương Vũ nhầm tạo cơ hội uy hiếp. Tin tức truyền về khiến hắn thống khoái vô cùng. Tại sao Hoàng đế đăng cơ đã hơn một năm nhưng vẫn nhất quyết cự tuyệt nạp giai nhân? Quốc sư cười to:” Hoàng đế a, ta sẽ có món quà bất ngờ cho Ngài
Đêm đó, một toán hắc y nhân tiến công Tiêu gia trang được lệnh thanh trừng toàn gia và bắt sống Tiêu Minh Dân.
Tiếng người bi thảm vô lực kêu cứu, toàn gia lâm nạn diệt vong.
Tiêu Minh Dân thân là thư sinh trói gà không chặt, được gia nhân truy cản nhưng không khiến y tránh được tiểu đao bay tới. Mắt thấy từng người trong Tiêu gia ngã xuống, Y thấy mình khó lòng bảo toàn sinh mạng. ” Vương Vũ, kiếp này giã lai ” – thầm mỉm cười nhắm mắt chờ nhân mạng của mình bị lấy đi.
Đám hắc y nhân hoảng hốt, lệnh Quốc sư nhất quyết bảo toàn Tiêu Minh Dân mang về. Nay người trước mặt gần như hấp hối, chỉ sợ bản thân bọn họ khó lòng quay về phục mệnh. Chỉ vì một tiểu đao lạc mà bọn hắn có nguy cơ vong mạng. Liếc mắt nhìn nhau, một hắc y tiến đến ý định kiểm tra thương thế người kia nhầm tìm kiếm cơ hội cứu chữa tình hình hiện tại.
_ Tám phần không qua khỏi – hắn nghiêm mày hệ trọng. Đoạn lấy trong người viên dược hoàn trong người nhét vào miệng Tiêu Minh Dân. Ít nhất, cũng có thể kéo dài mạng sống lay lắt của y được vài ngày, giúp Quốc Sư hoàn thành đại nghiệp. Bọn hắn cũng vì thế mà bình an.
_ Ai đó! – Hắc y nhân phát giác có kẻ ngoại xâm.
Bóng người vụt qua cướp lấy Tiêu Minh Dân. Đám hắc y nhân ban đầu vì bất ngờ mà lơ lỏng phòng bị. Vội phi người đuổi theo thân ảnh người kia, thoáng chốc vì đạn mù mà lạc dấu. Bọn họ toả người ra khắp trang viên tìm kiếm nhưng tuyệt không thấy người đâu. Quay về chỉ có đường chết, bỏ trốn thì thân nhân không yên ổn. Nhìn nhau, gật đầu. Cắn viên độc hoàn dưới lưỡi mà tự sát.
Người kia sau khi cứu Tiêu Minh Dân thì liền đưa y vào mật thất của Tiêu gia lẩn trốn. Thấy tình hình không thể mang người ra khỏi Tiêu gia trang, suy nghĩ hồi lâu đã quyết định.
_ Thiếu gia, người nhất định phải bảo trọng. Lão nô đi cầu cứu chủ tử.
Tiêu Minh Dân nhờ viên dược hoàn kia mà kéo dài sinh mạng vốn đoạn tử kia. Toàn thân vô lực ngồi dựa tường. Y cảm nhận thấy có luồng khí lạnh lại gần mình, trong mật thất tối tăm không nhìn thấy được phía trước mặt. Khí lạnh ngày càng gần mình hơn, trong cơn ảo giác mà hướng tay mình về phía trước:
_ Cứ… cứu!
Luồng khí kia dừng lại rồi đột nhiên hút về phía thân mình. Tiêu Minh Dân cảm thấy một tràn khí lạnh xâm nhập vào tim. Đau đến xé nát tim can! Y thấy đầu óc mình trở nên choáng váng, không tự chủ được ý nghĩ bản thân, càng trở nên mơ hồ mà bị hút vào luồng khí lạnh kia.
Chập choạng sáng, lão nô cùng với chủ tử của mình vội vã chạy về phía mật thất kia. Thấy y một thân bất động, vị chủ tử sà tới ôm lấy tấm thân đầy máu đang trở lạnh. Hận không thể chính tay mình đoạt mạng đám người kia.
_ Là ai? – vị chủ tử quay đầu về lão nô hét lên thống giận! Ánh mắt cừu địch toát lên tia máu. Ôm càng chặt thân thể lạnh toát kia. ” Tim còn đập ” – lập tức một tay vận khí truyền vào người Tiêu Minh Dân.
Bổng thốc cả dáng người thanh mảnh kia lên.
_ Hồi cung!
Ngay sau khi lên ngôi, hoàng đế thi triển chính sách mới cải tổ lại máy triều đình. Trên cơ bản, chính sách mới rất hợp ý dân, nhưng lại đụng chạm vào quyền lợi của không ít quý tộc. Cũng vì thế mà triều đình cư nhiên ngấm ngầm xuất hiện hai phe đối lập. Một, là do Vương gia Dương Vương Luận đứng đầu – chủ trương ủng hộ Hoàng đế. Hai là, Quốc sư Liễu Bảng – nguyên là huynh trưởng của cựu phi Liễu Gia Nghi – bày kéo thế lực chống đối Hoàng đế.
Liễu Bảng ngoài mặt đứng ở vị trí trung lập nhưng phía sau y cho người điều tra sơ hở của Dương Vương Vũ nhầm tạo cơ hội uy hiếp. Tin tức truyền về khiến hắn thống khoái vô cùng. Tại sao Hoàng đế đăng cơ đã hơn một năm nhưng vẫn nhất quyết cự tuyệt nạp giai nhân? Quốc sư cười to:” Hoàng đế a, ta sẽ có món quà bất ngờ cho Ngài
Đêm đó, một toán hắc y nhân tiến công Tiêu gia trang được lệnh thanh trừng toàn gia và bắt sống Tiêu Minh Dân.
Tiếng người bi thảm vô lực kêu cứu, toàn gia lâm nạn diệt vong.
Tiêu Minh Dân thân là thư sinh trói gà không chặt, được gia nhân truy cản nhưng không khiến y tránh được tiểu đao bay tới. Mắt thấy từng người trong Tiêu gia ngã xuống, Y thấy mình khó lòng bảo toàn sinh mạng. ” Vương Vũ, kiếp này giã lai ” – thầm mỉm cười nhắm mắt chờ nhân mạng của mình bị lấy đi.
Đám hắc y nhân hoảng hốt, lệnh Quốc sư nhất quyết bảo toàn Tiêu Minh Dân mang về. Nay người trước mặt gần như hấp hối, chỉ sợ bản thân bọn họ khó lòng quay về phục mệnh. Chỉ vì một tiểu đao lạc mà bọn hắn có nguy cơ vong mạng. Liếc mắt nhìn nhau, một hắc y tiến đến ý định kiểm tra thương thế người kia nhầm tìm kiếm cơ hội cứu chữa tình hình hiện tại.
_ Tám phần không qua khỏi – hắn nghiêm mày hệ trọng. Đoạn lấy trong người viên dược hoàn trong người nhét vào miệng Tiêu Minh Dân. Ít nhất, cũng có thể kéo dài mạng sống lay lắt của y được vài ngày, giúp Quốc Sư hoàn thành đại nghiệp. Bọn hắn cũng vì thế mà bình an.
_ Ai đó! – Hắc y nhân phát giác có kẻ ngoại xâm.
Bóng người vụt qua cướp lấy Tiêu Minh Dân. Đám hắc y nhân ban đầu vì bất ngờ mà lơ lỏng phòng bị. Vội phi người đuổi theo thân ảnh người kia, thoáng chốc vì đạn mù mà lạc dấu. Bọn họ toả người ra khắp trang viên tìm kiếm nhưng tuyệt không thấy người đâu. Quay về chỉ có đường chết, bỏ trốn thì thân nhân không yên ổn. Nhìn nhau, gật đầu. Cắn viên độc hoàn dưới lưỡi mà tự sát.
Người kia sau khi cứu Tiêu Minh Dân thì liền đưa y vào mật thất của Tiêu gia lẩn trốn. Thấy tình hình không thể mang người ra khỏi Tiêu gia trang, suy nghĩ hồi lâu đã quyết định.
_ Thiếu gia, người nhất định phải bảo trọng. Lão nô đi cầu cứu chủ tử.
Tiêu Minh Dân nhờ viên dược hoàn kia mà kéo dài sinh mạng vốn đoạn tử kia. Toàn thân vô lực ngồi dựa tường. Y cảm nhận thấy có luồng khí lạnh lại gần mình, trong mật thất tối tăm không nhìn thấy được phía trước mặt. Khí lạnh ngày càng gần mình hơn, trong cơn ảo giác mà hướng tay mình về phía trước:
_ Cứ… cứu!
Luồng khí kia dừng lại rồi đột nhiên hút về phía thân mình. Tiêu Minh Dân cảm thấy một tràn khí lạnh xâm nhập vào tim. Đau đến xé nát tim can! Y thấy đầu óc mình trở nên choáng váng, không tự chủ được ý nghĩ bản thân, càng trở nên mơ hồ mà bị hút vào luồng khí lạnh kia.
Chập choạng sáng, lão nô cùng với chủ tử của mình vội vã chạy về phía mật thất kia. Thấy y một thân bất động, vị chủ tử sà tới ôm lấy tấm thân đầy máu đang trở lạnh. Hận không thể chính tay mình đoạt mạng đám người kia.
_ Là ai? – vị chủ tử quay đầu về lão nô hét lên thống giận! Ánh mắt cừu địch toát lên tia máu. Ôm càng chặt thân thể lạnh toát kia. ” Tim còn đập ” – lập tức một tay vận khí truyền vào người Tiêu Minh Dân.
Bổng thốc cả dáng người thanh mảnh kia lên.
_ Hồi cung!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook