Lạc Mất Một Người Thương
-
Chương 82
Nhìn vợ chồng nhà người ta tình cảm ngọt ngào như thế, ánh mắt Hạ Mạt trở nên sắc bén nhưng ngay sau đó cô liền tỏ vẻ đáng thương lên tiếng: “ Khải Luân đây là chắc hẳn là vợ của anh rồi, lần trước gặp mặt ngắn ngủi chưa kịp chào hỏi làm quen nhau, em thật thất lễ quá rồi”.
Diệp Hạ Lam nở nụ cười thân thiện xua tay: “ Cô không cần tự trách như thế đâu, sau này chúng ta vẫn còn thời gian làm bạn mà”.
Hạ Mạt nở nụ cười nhạt yếu ớt trên môi: “ Vậy thì tốt quá…nhìn cô và Khải Luân đứng là một đôi trời sinh…cho phép tôi gửi lời chúc phúc muộn màng đến hai người”.
“ Cảm ơn cô…không biết cô bệnh gì vậy có nghiêm trọng không?”.
Hạ Mạt nhìn qua Thịnh Khải Luân rồi rủ mắt đáp: “ Cũng không có gì…chỉ là tôi phát hiện ra người tôi yêu thương đã không còn tình cảm nào với tôi nữa hết cho nên nghĩ quẩn tự tử thôi”.
Diệp Hạ Lam hốt hoảng khi nghe Hạ Mạt nói như thế, cô cứ nghĩ người mà Hạ Mạt đang nói đến là người đã kết hôn với cô trong tấm thiệp cưới trước đây gửi đến Tiệp Tương Trang nên tỏ vẻ thương cảm.
Diệp Hạ Lam cầm lấy bàn tay của Hạ Mạt rồi lên tiếng an ủi Hạ Mạt: “ Cô là cô gái tốt, cô đừng làm những chuyện dại dột tự làm tổn thương mình như thế chứ…tôi tin rồi có ngày người đó sẽ hối hận vì đã không trân trọng cô thôi”.
Hạ Mạt lại mỉm cười, cô nhìn Thịnh Khải Luân rồi đáp: “ Tôi không mong anh ấy hối hận vì đã bỏ qua tôi chỉ cần anh ấy cho tôi một cơ hội bắt đầu lại với anh ấy là đủ rồi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: “ Tôi cũng hy vọng cô sẽ tìm lại được hạnh phúc của mình”.
Thịnh Khải Luân sợ Hạ Mạt không kìm chế được bản thân lại nói lung tung nên liền nắm tay của Diệp Hạ Lam rồi nói: “ Hạ Mạt em cố gắng nghỉ ngơi cho nhiều vào nhé, bọn anh về đây cũng muộn rồi”.
Hạ Mạt vẫy vẫy tay: “ Tạm biệt hai người”.
Diêu Tư Dương thấy Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cùng bước ra ngoài thì liền nói: “ Em có người hộ tống về nhà rồi chắc là không cần chị nữa đúng không Hạ Lam?”.
“ Chị đừng nói vậy mà”.
Diêu Tư Dương khẽ mỉm cười: “ Nói vậy thôi chứ hai người về đi chị còn có chút công việc nữa”.
Diệp Hạ Lam vẫy vẫy tay với Diêu Tư Dương: “ Vậy gặp lại sau nha”.
Hạ Mạt ở lại bệnh viện gần một tuần lễ, ngày nào Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cũng đến thăm cô hết.
Trước mặt Diệp Hạ Lam thì Hạ Mạt luôn tỏ vẻ đứng đắn đáng thương nhưng sau lưng lại cứ gọi điện lôi kéo Thịnh Khải Luân về phía của mình.
Không biết Viên Đình Đình sắp xếp kiểu gì mà Hạ Mạt lại trở thành đại sứ thương hiệu cho Hoàng Thịnh Quốc Tế.
Lúc biết chuyện Thịnh gia liền gọi điện cho Thịnh Khải Luân, anh cũng rất ngạc nhiên: “ Có chuyện này sao ông nội?”.
Thịnh gia tức giận quát: “ Con đang giỡn mặt ông đó hả, công ty do con quản lý giờ con lại hỏi ngược ông”.
“ Dạ chuyện này cũng do bên bộ phận PR sắp xếp thôi, con thật sự không có nhúng tay vào đâu ông”.
“ Đổi người đi”.
Thịnh Khải Luân lên tiếng khuyên can: “ Ông nội à, Hạ Mạt đang là ngôi sao nổi tiếng để cô ấy làm đại sứ cho thương hiệu của mình cũng có sao đâu chứ”.
Thịnh lão gia kiên định: “ Ông không thích con bé đó”.
“ Ông thường nói với con làm việc công tư phân minh nhưng hiện giờ con thấy ông đang xen chuyện tư vào chuyện công đó ông nội à”.
“ Con”.
Tiếng Diệp Hạ Lam vang lên ở đầu dây bên kia: “ Ông nội à, con thấy để Hạ Mạt là đại sứ thương hiệu cho chúng ta cũng tốt mà, cô ấy đang là ngôi sao được săn đón lại đồng ý làm đại sứ cho chúng ta là tốt lắm rồi”.
Thịnh lão gia nói với Diệp Hạ Lam: “ Con không biết gì về con nhỏ đó nên mới nói vậy thôi…nó không phải hạng tốt lành gì đâu”.
“ Hợp đồng của lỡ ký rồi hay là để cô ấy làm lần này thôi cũng được, nếu cô ấy tệ quá thì lần sau chúng ta sẽ đổi người”.
Thịnh Khải Luân cũng lên tiếng nói vào: “ Con thấy Hạ Lam nói đúng đó ông nội”.
Thịnh lão gia khẽ lắc đầu: “ Hai cái đứa này thật là cứ thích dẫn sói vào nhà là sao cơ chứ…rồi có ngày cả hai đứa đều sẽ phải hối hận cho mà xem”.
Thế là Hạ Mạt trở thành đại sự thương hiệu của Hoàng Thịnh Quốc Tế nên có cơ hội thường xuyên gặp mặt Thịnh Khải Luân.
Có lần Diệp Hạ Lam bắt gặp Thịnh Khải Luân và Hạ Mạt ăn cơm cùng nhau ở văn phòng tổng giám đốc nhưng cô không nghĩ nhiều chỉ cho là hai người bạn cùng ăn cơm với nhau thôi.
Những lời đồn Thịnh Khải Luân và Hạ Mạt có tình cảm riêng ngoài công việc bắt đầu xuất hiện rồi lan cả công ty sau đó thì về đến Thịnh gia.
Diệp Hạ Lam đến công ty đưa cơm cho Thịnh Khải Luân, có mấy nhân viên không biết tưởng cô là người giúp việc ở Thịnh gia còn lôi cô lại nói chuyện nữa: “ Này cô gì ơi, không biết tam thiếu có đưa cô Hạ Mạt về ra mắt gia đình chưa ha?”.
Diệp Hạ Lam nở nụ cười thân thiện xua tay: “ Cô không cần tự trách như thế đâu, sau này chúng ta vẫn còn thời gian làm bạn mà”.
Hạ Mạt nở nụ cười nhạt yếu ớt trên môi: “ Vậy thì tốt quá…nhìn cô và Khải Luân đứng là một đôi trời sinh…cho phép tôi gửi lời chúc phúc muộn màng đến hai người”.
“ Cảm ơn cô…không biết cô bệnh gì vậy có nghiêm trọng không?”.
Hạ Mạt nhìn qua Thịnh Khải Luân rồi rủ mắt đáp: “ Cũng không có gì…chỉ là tôi phát hiện ra người tôi yêu thương đã không còn tình cảm nào với tôi nữa hết cho nên nghĩ quẩn tự tử thôi”.
Diệp Hạ Lam hốt hoảng khi nghe Hạ Mạt nói như thế, cô cứ nghĩ người mà Hạ Mạt đang nói đến là người đã kết hôn với cô trong tấm thiệp cưới trước đây gửi đến Tiệp Tương Trang nên tỏ vẻ thương cảm.
Diệp Hạ Lam cầm lấy bàn tay của Hạ Mạt rồi lên tiếng an ủi Hạ Mạt: “ Cô là cô gái tốt, cô đừng làm những chuyện dại dột tự làm tổn thương mình như thế chứ…tôi tin rồi có ngày người đó sẽ hối hận vì đã không trân trọng cô thôi”.
Hạ Mạt lại mỉm cười, cô nhìn Thịnh Khải Luân rồi đáp: “ Tôi không mong anh ấy hối hận vì đã bỏ qua tôi chỉ cần anh ấy cho tôi một cơ hội bắt đầu lại với anh ấy là đủ rồi”.
Diệp Hạ Lam gật đầu: “ Tôi cũng hy vọng cô sẽ tìm lại được hạnh phúc của mình”.
Thịnh Khải Luân sợ Hạ Mạt không kìm chế được bản thân lại nói lung tung nên liền nắm tay của Diệp Hạ Lam rồi nói: “ Hạ Mạt em cố gắng nghỉ ngơi cho nhiều vào nhé, bọn anh về đây cũng muộn rồi”.
Hạ Mạt vẫy vẫy tay: “ Tạm biệt hai người”.
Diêu Tư Dương thấy Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cùng bước ra ngoài thì liền nói: “ Em có người hộ tống về nhà rồi chắc là không cần chị nữa đúng không Hạ Lam?”.
“ Chị đừng nói vậy mà”.
Diêu Tư Dương khẽ mỉm cười: “ Nói vậy thôi chứ hai người về đi chị còn có chút công việc nữa”.
Diệp Hạ Lam vẫy vẫy tay với Diêu Tư Dương: “ Vậy gặp lại sau nha”.
Hạ Mạt ở lại bệnh viện gần một tuần lễ, ngày nào Thịnh Khải Luân và Diệp Hạ Lam cũng đến thăm cô hết.
Trước mặt Diệp Hạ Lam thì Hạ Mạt luôn tỏ vẻ đứng đắn đáng thương nhưng sau lưng lại cứ gọi điện lôi kéo Thịnh Khải Luân về phía của mình.
Không biết Viên Đình Đình sắp xếp kiểu gì mà Hạ Mạt lại trở thành đại sứ thương hiệu cho Hoàng Thịnh Quốc Tế.
Lúc biết chuyện Thịnh gia liền gọi điện cho Thịnh Khải Luân, anh cũng rất ngạc nhiên: “ Có chuyện này sao ông nội?”.
Thịnh gia tức giận quát: “ Con đang giỡn mặt ông đó hả, công ty do con quản lý giờ con lại hỏi ngược ông”.
“ Dạ chuyện này cũng do bên bộ phận PR sắp xếp thôi, con thật sự không có nhúng tay vào đâu ông”.
“ Đổi người đi”.
Thịnh Khải Luân lên tiếng khuyên can: “ Ông nội à, Hạ Mạt đang là ngôi sao nổi tiếng để cô ấy làm đại sứ cho thương hiệu của mình cũng có sao đâu chứ”.
Thịnh lão gia kiên định: “ Ông không thích con bé đó”.
“ Ông thường nói với con làm việc công tư phân minh nhưng hiện giờ con thấy ông đang xen chuyện tư vào chuyện công đó ông nội à”.
“ Con”.
Tiếng Diệp Hạ Lam vang lên ở đầu dây bên kia: “ Ông nội à, con thấy để Hạ Mạt là đại sứ thương hiệu cho chúng ta cũng tốt mà, cô ấy đang là ngôi sao được săn đón lại đồng ý làm đại sứ cho chúng ta là tốt lắm rồi”.
Thịnh lão gia nói với Diệp Hạ Lam: “ Con không biết gì về con nhỏ đó nên mới nói vậy thôi…nó không phải hạng tốt lành gì đâu”.
“ Hợp đồng của lỡ ký rồi hay là để cô ấy làm lần này thôi cũng được, nếu cô ấy tệ quá thì lần sau chúng ta sẽ đổi người”.
Thịnh Khải Luân cũng lên tiếng nói vào: “ Con thấy Hạ Lam nói đúng đó ông nội”.
Thịnh lão gia khẽ lắc đầu: “ Hai cái đứa này thật là cứ thích dẫn sói vào nhà là sao cơ chứ…rồi có ngày cả hai đứa đều sẽ phải hối hận cho mà xem”.
Thế là Hạ Mạt trở thành đại sự thương hiệu của Hoàng Thịnh Quốc Tế nên có cơ hội thường xuyên gặp mặt Thịnh Khải Luân.
Có lần Diệp Hạ Lam bắt gặp Thịnh Khải Luân và Hạ Mạt ăn cơm cùng nhau ở văn phòng tổng giám đốc nhưng cô không nghĩ nhiều chỉ cho là hai người bạn cùng ăn cơm với nhau thôi.
Những lời đồn Thịnh Khải Luân và Hạ Mạt có tình cảm riêng ngoài công việc bắt đầu xuất hiện rồi lan cả công ty sau đó thì về đến Thịnh gia.
Diệp Hạ Lam đến công ty đưa cơm cho Thịnh Khải Luân, có mấy nhân viên không biết tưởng cô là người giúp việc ở Thịnh gia còn lôi cô lại nói chuyện nữa: “ Này cô gì ơi, không biết tam thiếu có đưa cô Hạ Mạt về ra mắt gia đình chưa ha?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook