Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ
Chương 30: 30: Nhìn Thẳng Vào Cô Ta


Phòng kính chỉ cách phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên một búc tường thâm chí chỉ cần mở cánh cửa dẫn từ phòng ngủ ra ban công là có thể nói liên với nhau.
Hai lồng chuột để ở trong này đã chết, vì đã dự đoán được từ trước nên Cảnh Thiên không hề giật mình.
"Mợ chủ, vì sao số chuột này lại chết?"
Tuy trước đó đã từng thấy rồi, nhưng khi lại thấy những con chuột chết một cách khủng khiếp như thế này lần nữa, quản gia Từ vẫn không nhịn được cơn ghê tỏm.
Lúc này Khương Vũ Hi cũng theo vào đúng lúc, Cảnh Thiên liếc nhìn cô ta theo bản năng, Khương Vũ Hi xù lông lên ngay lập tức.
"Cô nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ cô còn định ngậm máu phun người, bảo số chuột này là do tôi hại chết? Cảnh Thiên, ngậm máu phun người cũng phải có mức độ thôi!"
Khương Vũ Hi vô cùng ấm ức, nói với ông cụ Chiến: “Ông ơi, cháu đến nhà họ Chiến từ năm 17 tuổi, trong năm năm trời ở đây, ông cũng biết rõ cháu đổi xử với anh Xuyên như thế nào.

Cháu cũng mong anh Xuyên có thể sống tốt như ông vậy, sao lại để chuột chết xung quanh anh ấy cho xui rủi được?"
Nói xong, cô ta lại nhìn sang Cảnh Thiên: “Cảnh Thiên, cô không biết chuột là thứ bẩn thỉu lây bệnh à? Từ sau khi
anh Xuyên bị tai nạn giao thông, hệ miễn dịch đã không tốt rồi, cô còn để chuột chết ở cửa phòng anh ấy.


Cho dù không phải cô gϊếŧ chuột thì cô cũng nói cho tôi biết đi, vì sao cô lại để những con chuột bẩn thiu này quanh phòng ngủ của anh Xuyên?"
Ông cụ cũng nhận ra manh mới từ sự bình thản của Cảnh Thiên, ông nổi giận ngay lập tức, cau mày hỏi: “Phòng kính của A Xuyên có vấn đề?"
Cảnh Thiên tỏ ra như chung mối hận, gật đầu một cách vô cùng ngoan ngoãn và đáp: “Ông nội thật tinh tường, không giống ai đó, đầu óc đi xa y hệt như nơi ở vậy.

Đúng là phòng kính này của cậu ba có vấn đề."
Khương Vũ Hi thực sự bị cái miệng độc địa này của Cảnh Thiên chọc cho tức chết.
Hôm qua chuyển phòng sang phòng ngủ cho khách, dù là một tòa biệt thự riêng, vẫn là cảnh đẹp như thế, nhưng làm sao có thể sánh bằng tòa biệt thự chính được?
Rõ ràng là cô ta đang cố tình giẫm vào cái chân đau của mình!
Nhưng khi nghe nói phòng kính có vấn đề, có khả năng con ả này đã tìm được vấn đề thông qua đám chuột, Khương Vũ Hi đành phải nuốt lại những lời đang định thốt ra.
Ông cụ vừa nghe bảo phòng kính có vấn đề, mà căn phòng này lại nổi liền với phòng ngủ của Chiến Lê Xuyên, ông hốt hoảng vội vàng đi vào phòng ngủ của cháu trai.
Khương Vũ Hi thấy vậy cũng nhân cơ hội mà xông vào trong.

"A Xuyên!"
Ông cụ lao vào phòng rồi gọi một tiếng.
Trạch Ngôn và Vân Chu nghe thấy tiếng động bên trong bèn vội vàng đẩy cửa đi vào, vừa vào đã thấy một đống người.
"Ông nội."
Chiến Lê Xuyên không ngủ nhưng vẫn đang nhắm mắt.

Nghe thấy tiếng động, anh mở mắt ra rồi trông thấy Cảnh Thiên đầu tiên.

Cô theo sau ông cụ đang hốt hoảng, trông cô hơi lo lắng, cúi mắt cúi mày, thái độ vô cùng tốt nhưng thực ra lại đi vào một cách rất nhàn nhã.
Chiến Lê Xuyên chỉ liếc mắt quan sát, theo lý mà nói thì đối phương không thể nhận thấy được, nhưng Cảnh Thiên lại cảm nhận được ngay, sau đó nhìn về phía anh.
Cảnh Thiên nhanh, Chiến Lê Xuyên còn nhanh hơn cô.
Khi ánh mắt Cảnh Thiên liếc tới, ánh mắt Chiến Lê Xuyên đã nhanh chóng chuyển sang Khương Vũ Hi đứng trước Cảnh Thiên.
Khương Vũ Hi cảm nhận được ngay lập tức, cô ta cảm thấy như cả thế giới đều chìm trong sắc cầu vồng.
Anh Xuyên nhìn thẳng vào cô ta rồi!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương