Lạc Lối Trong Tim Anh
-
Chương 28
Hứa Oánh khóc lóc chạy đi, Giản Vi bất động đứng tại chỗ, hết nhìn ra cửa, lại nhìn Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn lạnh giọng:" thất thần đứng đó làm cái gì? Còn không mau đi vào!"
Giản Vi lúc này mới hoàn hồn, đi qua mép giường ngồi xuống, tò mò hỏi:" cô gái vừa nãy là ai vậy?"
" Liên quan gì đến em?" Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái,lạnh giọng đáp lại.
Giản Vi run rẩy, vô thức siết chặt tay:" tôi chỉ tò mò hỏi một chút, không tính..."
" Là mẹ anh sắp xếp cho anh." Giản Vi còn chưa nói xong, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lại trả lời cô.
Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Giản Vi nhìn thấy trên đầu giường để một bát cơm, đoán chừng cô gái kia muốn đến khuyên nhủ anh.
Cô bưng bát cơm lên nói:" nếu là mẹ anh sắp xếp đôi tượng cho anh sao anh còn đối với người ta hung dữ như vậy."
" Anh không thích người khác tự ý vào phòng của mình."
"Tôi không phải thường xuyên tự ý vào phòng của anh sao?" Giản Vi khẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi anh.
Lâm Cẩn Ngôn yết hầu có chút khẩn trương, nhìn cô một cái, ánh mắt đen lại, không trả lời cô, nhưng đột nhiên ngữ khí có chút giận dỗi:" Hôm nay thứ năm, sao lại đột nhiên trở về? Không ở trường yêu đương sao?"
Giản Vi hơi ngẩn ra, không khỏi mở to mắt:" ai... ai yêu đương?"
Lâm Cẩn Ngôn cười lạnh:" không có? không phải với Giang Lẫm sao?"
" Đương nhiên là không có!" Giản Vi thập phần kinh ngạc, hỏi lại:" tôi cùng Giang Lẫm hẹn hò khi nào?"
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô, ý cười càng sâu,nói:" Mấy hôm trước tôi thấy hai người ở cùng với nhau, vô cùng thân mật. Em không cần gạt tôi, trưởng thành, yêu đương cũng là chuyện bình thường, tôi không là gì của em, càng không có tư cách quản chuyện đó."
Giản Vi nhíu mày:" tôi cùng Giang Lẫm thân mật khi nào?"
Trên thực tế cô gặp Giang Lẫm đúng một lần. Chính là ngày đại hội xong, cậu ta hẹn cô ra ngoài ăn cơm, nói cho cô biết chuyện bức thư tình.
Về sau là Giang Lẫm đối tốt với cô, không có chính thức thổ lộ với cô, cô chính có thể nói với cậu ta đừng tốt với cô như vậy,khó mà có thể từ chối thẳng.
Nhưng buổi tôi hôm đó, Giang Lẫm đã đem bức vách mỏng ngăn cách giữa hai người đâm thủng, cô lúc ấy liền cự tuyệt, nói rất rõ ràng.
Từ đó về sau Giang Lẫm cũng không bao giờ tìm cô nữa.
Căn bản là không có gặp lại, khi nào lại vô cớ thấy bọn họ thân mật?
Giản Vi không nghĩ là Lâm Cẩn Ngôn có thể hiểu lầm cô như vậy, vội vàng giải thích:" sau nhập học tôi chỉ gặp qua Giang Lẫm có một lần vào buổi tối hôm kết thúc đại hội. Cậu ấy... có thổ lộ với tôi nhưng tôi từ chối rồi, từ đó về sau không còn gặp nhau nữa, ai nói với anh tôi cùng cậu ấy ở bên nhau?"
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lơi này, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ rất nhạt. Ngay sau đó lại bày ra bộ mặt lạnh nhạt:"em không phải là thích trẻ tuổi sao? Giang Lẫm không phải rất phù hợp hay sao, cứ như vậy cự tuyệt sau này sẽ không hối hận chứ?"
" Nhưng không phải sao, bạn cùng phòng đều cảm thấy đáng tiếc,Giang Lẫm vừa đẹp trai dáng lại cao, học tập cũng không tồi, đối với tôi rất tốt."
Lâm Cẩn Ngân tay đặt dưới chăn vô thức nắm chặt, môi mím thành một đường, lạnh giọng nói:" cảm thấy đáng tiếc thì liền theo đuổi đi không sau này lại hối hận."
"Hối hận hay không là chuyện của tôi,không liên quan gì đến anh."
Giản Vi lúc này cảm thấy trong lòng có chút rối loạn, không nghĩ bản thân sẽ cùng anh cãi cọ vấn đề này, lấy bát cháo ở bên cạnh, múc một thìa đưa đến bên miệng, nói:" ăn một chút gì đi."
Lâm Cẩn Ngôn ngoài miệng chua lòm, nhưng trong lòng khi nghe thấy Giản Vi từ chối Giang Lẫm tâm tình thực sự tốt lên không ít, thấy Giản Vi đút cháo bèn cúi đầu ăn một miếng.
Giản Vi đút hết thìa này đến thìa khác, Lâm Cẩn Ngôn cũng vì vậy mà ăn hết.
Dì Lan ở bên ngài nhìn trộm, trong lòng thầm than, quả nhiên thu phục được ông chủ nhà bọn họ cũng chỉ có duy nhất Giản Vi.
Lúc trước khuyên bảo thế nào cũng không chịu ăn bất cứ cái gì, vạy mà khi Giản Vi đến lại ngoan ngoãn ăn.
Dì Lan lắc đầu rồi đi xuống dưới nhà, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trong phòng, Giản Vi đút cháo cho Lâm Cẩn Ngôn xong rồi,lấy khăn giấy cho anh, nói:" Vốn dĩ thứ bảy muốn cùng anh đi ăn tối, nhưng anh như thế này sợ là không đi được."
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy những lời này, cho rằng thứ bảy này cô đã có sắp xếp, trong lòng mừng thầm hỏi:" ăn ở chỗ nào?"
Giản Vi trả lời anh:" cũng chưa biết được, nhưng anh bệnh tình thế này chắc là không đi được rồi."
Lâm Cẩn Ngôn lập tức nói:" bệnh cũ, ăn một chút thì không việc gì."
Giản Vi liếc mắt nhìn anh một cái:" rồi nói sau!"
Đem bát cháo đã hết từ trên mép giường đứng lên,nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái đã thấy một bên tay đang truyền dịch, hỏi:" Cái này lát nữa thay thế nào?"
"Dì Lan sẽ thay, em không cần phải xen vào."
Giản Vi "A" lên một tiếng,:" tôi đi xuống đây."
" Cầm bát xuống rồi lên đây."
Giản Vi mơ hồ hỏi:"làm gì?"
"Đau đầu, đi lên matxa cho anh."
Giản Vi:"........"
Giản Vi đem bát xuống dưới nhà bếp rửa sạch, xong rồi về phòng tắm rửa thay đồ ngủ ở nhà, đi xuống phòng Lâm Cẩn Ngôn ở dưới lầu.
Dì Lan vừa mới rút kim tuyền dịch ra đang ở trong phòng thu dọn, thấy Giản Vi tới thì tươi cười nói:" Vi Vi con chăm sóc cậu ấy một lát đi, gần đây giấc ngủ của cậu ấy không được tốt lắm."
" Dạ, con biết rồi." Giản Vi đáp.
Dì Lan thu dọn xong, xoay người đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.
Giản Vi ngồi vào mép giường, đỡ Lâm Cẩn Ngôn nói:" Anh mau nằm xuống đi."
Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng rồi nằm xuống.
Giản Vi ngồi dịch vào bên trong, tay nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương.
Không phải lần đầu mát xa cho anh, cho nên vô cùng thuần thục.
Một bên vừa xoa, một bên hỏi:" thoải mái không?"
Lâm Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng hưởng thụ, nhẹ nhàng " ừ" một tiếng.
Giản Vi nhịn không được thở dài:" anh nói xem tuổi anh không tính là lớn, nhưng lại đau đầu lại còn đau dạ dày nữa, tuy rằng kiếm tiền rất quan trọng nhưng cũng không cần liều mạng như vậy."
Lâm Cẩn Ngôn mở mắt:" không tính là lớn? Không phải lần trước em chê tôi già hay sao?"
Ngữ khí có chút khó chịu.
Giản Vi chột dạ, nhỏ giọng nói thầm:" Ai nói anh già..."
Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, hừ một tiếng, sau đó liền nhắm mắt lại.
Giản Vi có chút ghét bỏ mà lườm anh một cái: đàn ông lớn như vậy rồi mà còn chấp nhặt, đúng là keo kiệt!
Đêm khuya tĩnh lặng,đồng hồ trên tường đã điểm 11 giờ, Lâm Cẩn Ngôn đã ngủ rồi. Giản Vi mới dừng lại, từ trên giường lặng lẽ đi xuống, đắp chăn cho anh mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trở về phòng, Giản Vi nằm trên giường đến nửa đêm vẫn còn chưa ngủ.
Từ trên giường ngồi dậy, lấy quà sinh nhật mà cô chuẩn bị cho anh ra.
Là một cái kẹp cà vạt, cô tiền nhuận bút không nhiều nên khong thể mua đồ hàng hiệu tặng cho anh, nhưng nó cũng vô cùng tinh xảo.
Nhìn một lát lại cất hộp quà đi, đi ra ngoài ban công cho gió nhè nhẹ thổi.
Thời tiết tháng chín, đến đêm rồi mà nhiệt độ không vì gió đêm mà có chút nào hạ nhiệt, phiền não mà nằm trên ghế sô pha ngoài ban công, chìm vào màn đêm yên tĩnh.
Thổ lộ.... Rốt cuộc phải biểu đạt như thế nào?
.......
Lúc đó.
Nhà họ Lâm.
Phòng khách sáng ngời như ban ngày,Hứa Oánh ngồi ở trên sô pha, hai mắt đỏ bừng, ủy khuất,nói:" bác gái,Oánh Oánh biết bác thích con, cũng muốn tác hợp cho con, nhưng nếu như tác hợp cho người đã có người trong lòng thì... Muốn trách cũng phải trách con không có phúc phần đấy."
" Oánh Oánh con đừng có hiểu lầm, cô bé đó là Lâm Cẩn Ngôn thấy đáng thương nên mới mới nhận nuôi thôi, cô bé đó giờ đang học đại học, không có nhiều thời gian ở nhà."
Hứa Oánh chua xót mà cười cười nói:" Bác gái, bác không cần phải an ủi cháu, con là con gái, nên con cũng có thể nhìn ra được ánh mắt của anh ấy đối với cô bé đó và đối với những người phụ nữa khác căn bản là không giốngnhau."
Từ Lệ nhíu mày, kỳ thật lần trước bà đã có chút hoài nghi, nhưng suy cho cùng mà nói, bà thật sự tin rằng cô bé đó sẽ sớm chuyển ra ngoài nhưng xem ra con trai bà làm như vậy chỉ là đang tạm thời hoãn binh mà thôi.
Bà cười vỗ vỗ tay Hứa Oánh nói:" Oánh Oánh chuyện này con cũng đừng có gấp, thằng bé đó cũng là có chút chậm nhiệt, chỉ cần ở với nhau một thời gian tự nhiên tình cảm cũng sẽ tốt lên thôi. Như vậy đi, thứ bảy là sinh nhật nó, đến lúc đó bác giúp con cùng với nó ăn bữa cơm,hai người các con giao lưu một chút.""
Sau khi tiễn Hứa Oánh ra về, Từ Lệ sắc mặt không được tốt mà quay trở lại phòng khách, oán trách thằng con trai:" thằng nhóc đó cũng sắp 28 rồi, việc này còn không gấp,thực là muốn làm bà già này tức chết mà!"
"Mẹ đừng có quá nhọc lòng,anh trai nếu thích một cô gái nào đó sẽ tự khắc nghĩ tới hôn nhân thôi, anh ấy không thích mẹ có sắp xếp như nào cũng vô ích thôi." Một cô gái mặc chiếc váy ngủ bằng lụa màu trắng đang lười biếng dựa vào tay vịn sô pha,tóc đen dài, tùy ý mà đung đưa trước ngực, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí về thời trang.
Từ Lệ nhìn cô một cái, đi tới, đem quyển tạp chí gấp lại, giơ tay chọc vào đầu cô ấy:" con còn dám nói đỡ cho nó, lần trước con không thích thì thôi còn ra tay đánh người."
Nhắc tới chuyện này bà lại càng thêm tức giận, cũng không biết kiếp trước bà gây ra tội tình gì mà lại sinh ra hai đứa con như vậy.
Lâm Mạn từ trên sô pha lười biếng ngồi dậy:" ai bảo hắn ta động tay động chân với con trước, con không bẻ gãy tay hắn đã là may cho hắn rồi."
"Con...."
Lâm Mạn ngẩng đầu nhìn mẹ trong mắt không hề có chút sợ hãi.
Từ Lệ một bụng tức, cuối cùng xua xua tay:" mẹ hiện tại chưa quản đến con, đợi chuyện của anh trai con xong, thì sẽ đến lượt con.""
Lâm Mạn cúi đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Từ Lệ phất tay:"" thôi được rồi, đi ngủ đi. Đúng là kiếp trước thiếu nợ hai đứa mà.""
- --------------
Ngày hôm sau, hơn 7 giờ sáng, Giản Vi duỗi eo từ trên lầu xuống dưới, vừa duỗi được một nửa, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn ứng ở dưới lầu, hai tay đút trong túi quần, nhìn cô trong mắt hiện lên ý cười nhạo.
Giản Vi ngượng ngùng, đứng tại chỗ bỏ tay xuống, sau đó xuống lầu bèn hỏi:" anh khỏe rồi?"
Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng.
"" Ăn cơm thì sao?""
""Ăn!"
"Úc...""
Lần đầu tiên thổ lộ với một người, Giản Vi có chút khẩn trương, tay chân luống cuống.
Lâm Cẩn Ngon bỗng nhiên nói:"" Anh có chút việc bây giờ phải đến công ty, buổi tối sẽ về.""
"A!" Giản Vi khẽ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi:" hôm nay không phải thứ bảy sao?"
"Mấy hôm nay vẫn luôn ở nhà, công ty có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý."
"Vậy thân thể anh không sao rồi chứ?"
"Ừ, không việc gì rồi."
" Vậy anh đi đi, trưa nhớ ăn cơm đúng giờ, còn nữa... Buổi tối nhớ về sớm một chút,tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Nói cái gì?" Lâm Cẩn Ngôn hỏi.
"Buổi tối nói sau, anh bận thì đi đi." Giản Vi lúc này vẫn chưa chuẩn bị tốt để nỏia,luôn miệng giục Lâm Cẩn Ngôn đi ra cửa.
Lâm Cẩn Ngôn không truy hỏi cô, nhưng tâm tình bỗng dưng cảm thấy có chút khá hơn, giơ tay xoa đầu Giản Vi sau đó mới lên lầu thay quần áo.
- --------------------
Lâm Cẩn Ngôn 8 giờ mới ra khỏi nha, hơn 10 giờ sáng,dì Lan cũng ra ngoài mua đồ ăn, Giản Vi một mình ở trong phòng khách đi tới đi lui, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bày tỏ với Lâm Cẩn Ngôn,chốc lát nhíu mày, chốc lát lại lắc đầu,đôi khi cong môi cười nhưng rồi lại lắc đầu...
Nếu như không thổ lộ thì không biết như thế nào. Nhưng nếu thổ lộ rồi bị Lâm Cẩn Ngôn từ chối thì phải làm sao?
Cô chính là cảm thấy vô cùng lo lắng thì đột nhiên di động vang lên.
Từ trên bàn trà cầm lấy, là một dãy số lạ, cô hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
"Có phải là Giản Vi không? Là bác."
- ---------
Đến một quán trà, Giản Vi khẩn trương ngồi xuống.
Từ Lệ trên mặt cố nặn ra một nụ cười,nói:" con không cần phải lo lắng, hôm nay bác mời con tới, là muốn con giúp bác một chuyện."
Giản Vi có chút ngây ngốc:" con?"
Cô thì có thể giúp được gì?
Từ Lệ gật đầu, mỉm cười nói:" là thế này, con cũng biết Cẩn Ngôn năm nay đã 27 tuổi rồi, cả ngày chỉ có công việc,thời gian tìm bạn gái cũng không có. Còn nữa, năm nay bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, mấy năm nay sức khỏe cũng không được tốt lắm, luôn mong rằng trước khi đi có thể nhìn thấy mặt cháu nội, nhưng thằng nhóc đó lại cứ chần chừ, chúng ta có nói nhiều nhưng nó lại thấy phiền, sợ bác cùng ba nó lại giục đã nửa năm không về nhà."
Giản Vi cắn môi,bàn tay đặt trên bàn gắt gao nắm chặt vào nhau.
"Vi Vi, hôm nay bác mời cháu tới đây, chính là muốn cháu giúp bác khuyên nhủ nó, hai người ngày thường ở cùng nhau một thời gian lâu như vậy, nó còn có khả năng nghe lời người nó coi như em gái là cháu nói."
Giản Vi ngẩn ra, vô thức cắn môi:" cháu không phải...."
"Vi Vi này, bác có hai tấm vé xem ca nhạc, cháu giúp bác đưa cho nó,ngày mai 8 giờ ở lầu ba."
Giản Vi sắc mặt trắng bệch, thanh âm có chút run rấy::"ngày mai... ngày mai là sinh nhật anh ấy."
" Cũng không phải sao,Oánh Oánh con bé da mặt mỏng, không dám hẹn nó, con giúp bác hẹn nó hộ con bé đi."
Từ Lệ kéo tay Giản Vi nhẹ nhàng mà giao trọng trách,nói: Vi Vi hơn nửa năm nó đối với con chiếu cố vô cùng, chuyện chung thân đại sự của nó, em gái như con cũng nên giúp một tay chứ."
- --------
Giữa trưa, Giản Vi từ trong quán trà đi ra ngoài.
Trong tay cầm hai vé xem nhạc mà cảm tưởng như đang cầm một lưỡi dao sắc.
Cô đứng ở dưới nắng cảm giác như thiêu như đốt.
Cô thiếu chút nữa đã quên việc mình chuẩn bị thổ lộ với Lâm Cẩn Ngôn. Gia tộc lớn như bọn họ liệu có dễ dàng chấp nhận cô?
Cô cảm thấy có chút chua xót, ngửa đầu lên ngăn không cho bản thân khóc.
Trên đường về nhà, Tương Tương gửi tin nhắn cho cô:" thế nào? anh ta trả lời sao?"
Cô cắn môi, đỏ hoe mắt nhắn lại một tin: thất bại.
- ------------------
Buổi tối hơn 8 giờ, trong trung tâm mua sắm, trước quầy nhẫn kim cương.
Nhân vien bán hàng đầy mặt tươi cười, đang nhiệt tình giới thiệu cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng tìm được một chiếc ưng ý, gõ xuống mặt quầy:" phiền cô lấy giùm tôi chiếc này!"
Ngườ bán hàng cẩn thận lấy chiếc nhẫn kia ra,:"tiên sinh thật là có mắt nhìn, đây là chiếc nhẫn đắt giá nhất ở chỗ chúng tôi?"
Kim cương được cắt mài sáng bóng, bất luận là viên lớn hay viên nhỏ cũng đều rất đẹp.
Lâm Cẩn Ngôn rất vừa ý, hỏi:" có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
" Tình cảm chân thành, cả đời gắn bó."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn một lát, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng:" phiền cô gói lại giúp tôi."
Lâm Cẩn Ngôn lạnh giọng:" thất thần đứng đó làm cái gì? Còn không mau đi vào!"
Giản Vi lúc này mới hoàn hồn, đi qua mép giường ngồi xuống, tò mò hỏi:" cô gái vừa nãy là ai vậy?"
" Liên quan gì đến em?" Lâm Cẩn Ngôn liếc nhìn cô một cái,lạnh giọng đáp lại.
Giản Vi run rẩy, vô thức siết chặt tay:" tôi chỉ tò mò hỏi một chút, không tính..."
" Là mẹ anh sắp xếp cho anh." Giản Vi còn chưa nói xong, Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên lại trả lời cô.
Cô ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Giản Vi nhìn thấy trên đầu giường để một bát cơm, đoán chừng cô gái kia muốn đến khuyên nhủ anh.
Cô bưng bát cơm lên nói:" nếu là mẹ anh sắp xếp đôi tượng cho anh sao anh còn đối với người ta hung dữ như vậy."
" Anh không thích người khác tự ý vào phòng của mình."
"Tôi không phải thường xuyên tự ý vào phòng của anh sao?" Giản Vi khẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên hỏi anh.
Lâm Cẩn Ngôn yết hầu có chút khẩn trương, nhìn cô một cái, ánh mắt đen lại, không trả lời cô, nhưng đột nhiên ngữ khí có chút giận dỗi:" Hôm nay thứ năm, sao lại đột nhiên trở về? Không ở trường yêu đương sao?"
Giản Vi hơi ngẩn ra, không khỏi mở to mắt:" ai... ai yêu đương?"
Lâm Cẩn Ngôn cười lạnh:" không có? không phải với Giang Lẫm sao?"
" Đương nhiên là không có!" Giản Vi thập phần kinh ngạc, hỏi lại:" tôi cùng Giang Lẫm hẹn hò khi nào?"
Lâm Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm cô, ý cười càng sâu,nói:" Mấy hôm trước tôi thấy hai người ở cùng với nhau, vô cùng thân mật. Em không cần gạt tôi, trưởng thành, yêu đương cũng là chuyện bình thường, tôi không là gì của em, càng không có tư cách quản chuyện đó."
Giản Vi nhíu mày:" tôi cùng Giang Lẫm thân mật khi nào?"
Trên thực tế cô gặp Giang Lẫm đúng một lần. Chính là ngày đại hội xong, cậu ta hẹn cô ra ngoài ăn cơm, nói cho cô biết chuyện bức thư tình.
Về sau là Giang Lẫm đối tốt với cô, không có chính thức thổ lộ với cô, cô chính có thể nói với cậu ta đừng tốt với cô như vậy,khó mà có thể từ chối thẳng.
Nhưng buổi tôi hôm đó, Giang Lẫm đã đem bức vách mỏng ngăn cách giữa hai người đâm thủng, cô lúc ấy liền cự tuyệt, nói rất rõ ràng.
Từ đó về sau Giang Lẫm cũng không bao giờ tìm cô nữa.
Căn bản là không có gặp lại, khi nào lại vô cớ thấy bọn họ thân mật?
Giản Vi không nghĩ là Lâm Cẩn Ngôn có thể hiểu lầm cô như vậy, vội vàng giải thích:" sau nhập học tôi chỉ gặp qua Giang Lẫm có một lần vào buổi tối hôm kết thúc đại hội. Cậu ấy... có thổ lộ với tôi nhưng tôi từ chối rồi, từ đó về sau không còn gặp nhau nữa, ai nói với anh tôi cùng cậu ấy ở bên nhau?"
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy lơi này, trong mắt hiện lên một tia mừng rỡ rất nhạt. Ngay sau đó lại bày ra bộ mặt lạnh nhạt:"em không phải là thích trẻ tuổi sao? Giang Lẫm không phải rất phù hợp hay sao, cứ như vậy cự tuyệt sau này sẽ không hối hận chứ?"
" Nhưng không phải sao, bạn cùng phòng đều cảm thấy đáng tiếc,Giang Lẫm vừa đẹp trai dáng lại cao, học tập cũng không tồi, đối với tôi rất tốt."
Lâm Cẩn Ngân tay đặt dưới chăn vô thức nắm chặt, môi mím thành một đường, lạnh giọng nói:" cảm thấy đáng tiếc thì liền theo đuổi đi không sau này lại hối hận."
"Hối hận hay không là chuyện của tôi,không liên quan gì đến anh."
Giản Vi lúc này cảm thấy trong lòng có chút rối loạn, không nghĩ bản thân sẽ cùng anh cãi cọ vấn đề này, lấy bát cháo ở bên cạnh, múc một thìa đưa đến bên miệng, nói:" ăn một chút gì đi."
Lâm Cẩn Ngôn ngoài miệng chua lòm, nhưng trong lòng khi nghe thấy Giản Vi từ chối Giang Lẫm tâm tình thực sự tốt lên không ít, thấy Giản Vi đút cháo bèn cúi đầu ăn một miếng.
Giản Vi đút hết thìa này đến thìa khác, Lâm Cẩn Ngôn cũng vì vậy mà ăn hết.
Dì Lan ở bên ngài nhìn trộm, trong lòng thầm than, quả nhiên thu phục được ông chủ nhà bọn họ cũng chỉ có duy nhất Giản Vi.
Lúc trước khuyên bảo thế nào cũng không chịu ăn bất cứ cái gì, vạy mà khi Giản Vi đến lại ngoan ngoãn ăn.
Dì Lan lắc đầu rồi đi xuống dưới nhà, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trong phòng, Giản Vi đút cháo cho Lâm Cẩn Ngôn xong rồi,lấy khăn giấy cho anh, nói:" Vốn dĩ thứ bảy muốn cùng anh đi ăn tối, nhưng anh như thế này sợ là không đi được."
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy những lời này, cho rằng thứ bảy này cô đã có sắp xếp, trong lòng mừng thầm hỏi:" ăn ở chỗ nào?"
Giản Vi trả lời anh:" cũng chưa biết được, nhưng anh bệnh tình thế này chắc là không đi được rồi."
Lâm Cẩn Ngôn lập tức nói:" bệnh cũ, ăn một chút thì không việc gì."
Giản Vi liếc mắt nhìn anh một cái:" rồi nói sau!"
Đem bát cháo đã hết từ trên mép giường đứng lên,nhìn Lâm Cẩn Ngôn một cái đã thấy một bên tay đang truyền dịch, hỏi:" Cái này lát nữa thay thế nào?"
"Dì Lan sẽ thay, em không cần phải xen vào."
Giản Vi "A" lên một tiếng,:" tôi đi xuống đây."
" Cầm bát xuống rồi lên đây."
Giản Vi mơ hồ hỏi:"làm gì?"
"Đau đầu, đi lên matxa cho anh."
Giản Vi:"........"
Giản Vi đem bát xuống dưới nhà bếp rửa sạch, xong rồi về phòng tắm rửa thay đồ ngủ ở nhà, đi xuống phòng Lâm Cẩn Ngôn ở dưới lầu.
Dì Lan vừa mới rút kim tuyền dịch ra đang ở trong phòng thu dọn, thấy Giản Vi tới thì tươi cười nói:" Vi Vi con chăm sóc cậu ấy một lát đi, gần đây giấc ngủ của cậu ấy không được tốt lắm."
" Dạ, con biết rồi." Giản Vi đáp.
Dì Lan thu dọn xong, xoay người đi ra ngoài, còn nhẹ nhàng đem cửa phòng đóng lại.
Giản Vi ngồi vào mép giường, đỡ Lâm Cẩn Ngôn nói:" Anh mau nằm xuống đi."
Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng rồi nằm xuống.
Giản Vi ngồi dịch vào bên trong, tay nhẹ nhàng xoa hai bên thái dương.
Không phải lần đầu mát xa cho anh, cho nên vô cùng thuần thục.
Một bên vừa xoa, một bên hỏi:" thoải mái không?"
Lâm Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng hưởng thụ, nhẹ nhàng " ừ" một tiếng.
Giản Vi nhịn không được thở dài:" anh nói xem tuổi anh không tính là lớn, nhưng lại đau đầu lại còn đau dạ dày nữa, tuy rằng kiếm tiền rất quan trọng nhưng cũng không cần liều mạng như vậy."
Lâm Cẩn Ngôn mở mắt:" không tính là lớn? Không phải lần trước em chê tôi già hay sao?"
Ngữ khí có chút khó chịu.
Giản Vi chột dạ, nhỏ giọng nói thầm:" Ai nói anh già..."
Lâm Cẩn Ngôn liếc mắt nhìn cô một cái, hừ một tiếng, sau đó liền nhắm mắt lại.
Giản Vi có chút ghét bỏ mà lườm anh một cái: đàn ông lớn như vậy rồi mà còn chấp nhặt, đúng là keo kiệt!
Đêm khuya tĩnh lặng,đồng hồ trên tường đã điểm 11 giờ, Lâm Cẩn Ngôn đã ngủ rồi. Giản Vi mới dừng lại, từ trên giường lặng lẽ đi xuống, đắp chăn cho anh mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Trở về phòng, Giản Vi nằm trên giường đến nửa đêm vẫn còn chưa ngủ.
Từ trên giường ngồi dậy, lấy quà sinh nhật mà cô chuẩn bị cho anh ra.
Là một cái kẹp cà vạt, cô tiền nhuận bút không nhiều nên khong thể mua đồ hàng hiệu tặng cho anh, nhưng nó cũng vô cùng tinh xảo.
Nhìn một lát lại cất hộp quà đi, đi ra ngoài ban công cho gió nhè nhẹ thổi.
Thời tiết tháng chín, đến đêm rồi mà nhiệt độ không vì gió đêm mà có chút nào hạ nhiệt, phiền não mà nằm trên ghế sô pha ngoài ban công, chìm vào màn đêm yên tĩnh.
Thổ lộ.... Rốt cuộc phải biểu đạt như thế nào?
.......
Lúc đó.
Nhà họ Lâm.
Phòng khách sáng ngời như ban ngày,Hứa Oánh ngồi ở trên sô pha, hai mắt đỏ bừng, ủy khuất,nói:" bác gái,Oánh Oánh biết bác thích con, cũng muốn tác hợp cho con, nhưng nếu như tác hợp cho người đã có người trong lòng thì... Muốn trách cũng phải trách con không có phúc phần đấy."
" Oánh Oánh con đừng có hiểu lầm, cô bé đó là Lâm Cẩn Ngôn thấy đáng thương nên mới mới nhận nuôi thôi, cô bé đó giờ đang học đại học, không có nhiều thời gian ở nhà."
Hứa Oánh chua xót mà cười cười nói:" Bác gái, bác không cần phải an ủi cháu, con là con gái, nên con cũng có thể nhìn ra được ánh mắt của anh ấy đối với cô bé đó và đối với những người phụ nữa khác căn bản là không giốngnhau."
Từ Lệ nhíu mày, kỳ thật lần trước bà đã có chút hoài nghi, nhưng suy cho cùng mà nói, bà thật sự tin rằng cô bé đó sẽ sớm chuyển ra ngoài nhưng xem ra con trai bà làm như vậy chỉ là đang tạm thời hoãn binh mà thôi.
Bà cười vỗ vỗ tay Hứa Oánh nói:" Oánh Oánh chuyện này con cũng đừng có gấp, thằng bé đó cũng là có chút chậm nhiệt, chỉ cần ở với nhau một thời gian tự nhiên tình cảm cũng sẽ tốt lên thôi. Như vậy đi, thứ bảy là sinh nhật nó, đến lúc đó bác giúp con cùng với nó ăn bữa cơm,hai người các con giao lưu một chút.""
Sau khi tiễn Hứa Oánh ra về, Từ Lệ sắc mặt không được tốt mà quay trở lại phòng khách, oán trách thằng con trai:" thằng nhóc đó cũng sắp 28 rồi, việc này còn không gấp,thực là muốn làm bà già này tức chết mà!"
"Mẹ đừng có quá nhọc lòng,anh trai nếu thích một cô gái nào đó sẽ tự khắc nghĩ tới hôn nhân thôi, anh ấy không thích mẹ có sắp xếp như nào cũng vô ích thôi." Một cô gái mặc chiếc váy ngủ bằng lụa màu trắng đang lười biếng dựa vào tay vịn sô pha,tóc đen dài, tùy ý mà đung đưa trước ngực, trên đầu gối đặt một quyển tạp chí về thời trang.
Từ Lệ nhìn cô một cái, đi tới, đem quyển tạp chí gấp lại, giơ tay chọc vào đầu cô ấy:" con còn dám nói đỡ cho nó, lần trước con không thích thì thôi còn ra tay đánh người."
Nhắc tới chuyện này bà lại càng thêm tức giận, cũng không biết kiếp trước bà gây ra tội tình gì mà lại sinh ra hai đứa con như vậy.
Lâm Mạn từ trên sô pha lười biếng ngồi dậy:" ai bảo hắn ta động tay động chân với con trước, con không bẻ gãy tay hắn đã là may cho hắn rồi."
"Con...."
Lâm Mạn ngẩng đầu nhìn mẹ trong mắt không hề có chút sợ hãi.
Từ Lệ một bụng tức, cuối cùng xua xua tay:" mẹ hiện tại chưa quản đến con, đợi chuyện của anh trai con xong, thì sẽ đến lượt con.""
Lâm Mạn cúi đầu, lè lưỡi làm mặt quỷ.
Từ Lệ phất tay:"" thôi được rồi, đi ngủ đi. Đúng là kiếp trước thiếu nợ hai đứa mà.""
- --------------
Ngày hôm sau, hơn 7 giờ sáng, Giản Vi duỗi eo từ trên lầu xuống dưới, vừa duỗi được một nửa, đã thấy Lâm Cẩn Ngôn ứng ở dưới lầu, hai tay đút trong túi quần, nhìn cô trong mắt hiện lên ý cười nhạo.
Giản Vi ngượng ngùng, đứng tại chỗ bỏ tay xuống, sau đó xuống lầu bèn hỏi:" anh khỏe rồi?"
Lâm Cẩn Ngôn "ừ" một tiếng.
"" Ăn cơm thì sao?""
""Ăn!"
"Úc...""
Lần đầu tiên thổ lộ với một người, Giản Vi có chút khẩn trương, tay chân luống cuống.
Lâm Cẩn Ngon bỗng nhiên nói:"" Anh có chút việc bây giờ phải đến công ty, buổi tối sẽ về.""
"A!" Giản Vi khẽ ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi:" hôm nay không phải thứ bảy sao?"
"Mấy hôm nay vẫn luôn ở nhà, công ty có chút chuyện quan trọng cần phải xử lý."
"Vậy thân thể anh không sao rồi chứ?"
"Ừ, không việc gì rồi."
" Vậy anh đi đi, trưa nhớ ăn cơm đúng giờ, còn nữa... Buổi tối nhớ về sớm một chút,tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Nói cái gì?" Lâm Cẩn Ngôn hỏi.
"Buổi tối nói sau, anh bận thì đi đi." Giản Vi lúc này vẫn chưa chuẩn bị tốt để nỏia,luôn miệng giục Lâm Cẩn Ngôn đi ra cửa.
Lâm Cẩn Ngôn không truy hỏi cô, nhưng tâm tình bỗng dưng cảm thấy có chút khá hơn, giơ tay xoa đầu Giản Vi sau đó mới lên lầu thay quần áo.
- --------------------
Lâm Cẩn Ngôn 8 giờ mới ra khỏi nha, hơn 10 giờ sáng,dì Lan cũng ra ngoài mua đồ ăn, Giản Vi một mình ở trong phòng khách đi tới đi lui, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện bày tỏ với Lâm Cẩn Ngôn,chốc lát nhíu mày, chốc lát lại lắc đầu,đôi khi cong môi cười nhưng rồi lại lắc đầu...
Nếu như không thổ lộ thì không biết như thế nào. Nhưng nếu thổ lộ rồi bị Lâm Cẩn Ngôn từ chối thì phải làm sao?
Cô chính là cảm thấy vô cùng lo lắng thì đột nhiên di động vang lên.
Từ trên bàn trà cầm lấy, là một dãy số lạ, cô hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn nghe máy.
"Có phải là Giản Vi không? Là bác."
- ---------
Đến một quán trà, Giản Vi khẩn trương ngồi xuống.
Từ Lệ trên mặt cố nặn ra một nụ cười,nói:" con không cần phải lo lắng, hôm nay bác mời con tới, là muốn con giúp bác một chuyện."
Giản Vi có chút ngây ngốc:" con?"
Cô thì có thể giúp được gì?
Từ Lệ gật đầu, mỉm cười nói:" là thế này, con cũng biết Cẩn Ngôn năm nay đã 27 tuổi rồi, cả ngày chỉ có công việc,thời gian tìm bạn gái cũng không có. Còn nữa, năm nay bà nội cũng đã lớn tuổi rồi, mấy năm nay sức khỏe cũng không được tốt lắm, luôn mong rằng trước khi đi có thể nhìn thấy mặt cháu nội, nhưng thằng nhóc đó lại cứ chần chừ, chúng ta có nói nhiều nhưng nó lại thấy phiền, sợ bác cùng ba nó lại giục đã nửa năm không về nhà."
Giản Vi cắn môi,bàn tay đặt trên bàn gắt gao nắm chặt vào nhau.
"Vi Vi, hôm nay bác mời cháu tới đây, chính là muốn cháu giúp bác khuyên nhủ nó, hai người ngày thường ở cùng nhau một thời gian lâu như vậy, nó còn có khả năng nghe lời người nó coi như em gái là cháu nói."
Giản Vi ngẩn ra, vô thức cắn môi:" cháu không phải...."
"Vi Vi này, bác có hai tấm vé xem ca nhạc, cháu giúp bác đưa cho nó,ngày mai 8 giờ ở lầu ba."
Giản Vi sắc mặt trắng bệch, thanh âm có chút run rấy::"ngày mai... ngày mai là sinh nhật anh ấy."
" Cũng không phải sao,Oánh Oánh con bé da mặt mỏng, không dám hẹn nó, con giúp bác hẹn nó hộ con bé đi."
Từ Lệ kéo tay Giản Vi nhẹ nhàng mà giao trọng trách,nói: Vi Vi hơn nửa năm nó đối với con chiếu cố vô cùng, chuyện chung thân đại sự của nó, em gái như con cũng nên giúp một tay chứ."
- --------
Giữa trưa, Giản Vi từ trong quán trà đi ra ngoài.
Trong tay cầm hai vé xem nhạc mà cảm tưởng như đang cầm một lưỡi dao sắc.
Cô đứng ở dưới nắng cảm giác như thiêu như đốt.
Cô thiếu chút nữa đã quên việc mình chuẩn bị thổ lộ với Lâm Cẩn Ngôn. Gia tộc lớn như bọn họ liệu có dễ dàng chấp nhận cô?
Cô cảm thấy có chút chua xót, ngửa đầu lên ngăn không cho bản thân khóc.
Trên đường về nhà, Tương Tương gửi tin nhắn cho cô:" thế nào? anh ta trả lời sao?"
Cô cắn môi, đỏ hoe mắt nhắn lại một tin: thất bại.
- ------------------
Buổi tối hơn 8 giờ, trong trung tâm mua sắm, trước quầy nhẫn kim cương.
Nhân vien bán hàng đầy mặt tươi cười, đang nhiệt tình giới thiệu cho Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn chọn tới chọn lui, cuối cùng cũng tìm được một chiếc ưng ý, gõ xuống mặt quầy:" phiền cô lấy giùm tôi chiếc này!"
Ngườ bán hàng cẩn thận lấy chiếc nhẫn kia ra,:"tiên sinh thật là có mắt nhìn, đây là chiếc nhẫn đắt giá nhất ở chỗ chúng tôi?"
Kim cương được cắt mài sáng bóng, bất luận là viên lớn hay viên nhỏ cũng đều rất đẹp.
Lâm Cẩn Ngôn rất vừa ý, hỏi:" có ý nghĩa gì đặc biệt không?"
" Tình cảm chân thành, cả đời gắn bó."
Lâm Cẩn Ngôn nhìn một lát, sau đó đưa cho nhân viên bán hàng:" phiền cô gói lại giúp tôi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook