Trong phòng vẽ ban trưa, ánh dương quang xuyên qua cửa sổ chiếu vào khiến bóng người trong phòng kéo dài trên sàn, ánh sáng trắng hắt lên khuôn mặt nghiêng nghiêng tựa như tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh.

Bút chì theo chuyển động cánh tay lưu lại từng đường nét lưu loát trên giấy trắng, hình ảnh trên giấy dần trở nên rõ ràng, mái tóc ngắn năng động, khuôn mặt nghiêng góc cạnh phân minh, ánh mắt nghiêm túc chuyên chú, bức vẽ nam nhân đầy sức sống dần thành hình.

La Thiếu Hằng lui ra sau một chút, vừa lòng gật đầu, quay sang gọi người đang làm việc ở bên cạnh: “Nè, anh tới đây chút.”

Thẩm Mạc Thành nghe vậy ngừng tay lại, đứng dậy đi tới bên cạnh người yêu, sau khi nhìn thấy người trong tranh liền giật mình sửng sốt.

“Thấy thế nào?” La Thiếu Hằng ngẩng đầu hỏi anh.

“…Vẽ anh làm gì?” Thẩm Mạc Thành hỏi, bức tranh vẽ cảnh anh đang điều chỉnh giá vẽ lúc trước, phi thường tỉ mỉ chi tiết.

“Có đẹp không?” La Thiếu Hằng hỏi lại lần nữa.

Nói đẹp thì giống như đang tự khen mình mà nói không đẹp thì rất dối lòng, Thẩm Mạc Thành dứt khoát không lên tiếng, xoay người giúp cậu nhặt đống bút vẽ rơi vương vãi dưới đất.

“Người học vẽ luôn muốn dùng chính đôi tay mình vẽ lại tất cả những thứ đẹp nhất trên đời.” La Thiếu Hằng nhìn tư thế xoay người nhặt đồ của Thẩm Mạc Thành, thắt lưng tạo ra đường cong hoàn mỹ khiến cậu không rời mắt khỏi anh được, bút trong tay bất giác lại phác thảo vài nét, đường cong thắt lưng lại dần hiện ra.

Thẩm Mạc Thành để gọn đống bút vẽ ở bên cạnh giá, vừa quay đầu, lại thấy La Thiếu Hằng đang chăm chú nhìn mình, hai mắt tựa như đang phát sáng, không khỏi lên tiếng hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”

La Thiếu Hằng cười cười: “Cởi quần áo ra.”

Thẩm Mạc Thành sửng sốt, còn tưởng mình nghe lầm, nhưng lại lần nữa nghe thấy em ấy nói: “Cởi xong ra bên kia ngồi, hôm nay vẽ anh cởi trần trước.”

“….Anh còn chưa đồng ý.” Thẩm Mạc Thành đứng bất động.

“Huh?” La Thiếu Hằng nghiêng đầu nhìn người yêu, khóe môi cong cong cười: “Không phải đã nói mạng anh là của em à? Còn để ý thân thể làm chi.”

“….”

“Nếu anh không muốn, em cũng không ép.”

“….Anh cởi.”

………………………………

“Ziii…..”

Di động để bên cạnh khẽ rung lên đánh thức giấc mộng, những hình ảnh quá mức tốt đẹp đó chợt tan biến.

La Thiếu Hằng vươn tay với lấy cái di động đưa tới trước mặt, thấy cái tên “La Hào” hiện lên trên màn hình cuộc gọi. La Hào là con trai của anh cả, tuy rằng anh bởi vì chuyện với Thẩm Mạc Thành mà đã cắt đứt quan hệ với người trong nhà nhưng lại vẫn thường xuyên liên hệ với đứa cháu này.

“Alo.” La Thiếu Hằng nghe điện.

La Hào nói cuối tuần có bạn của nó tới làng du lịch chơi, nhờ La Thiếu Hằng giúp đỡ bố trí sắp xếp.

La Thiếu Hằng nghe xong đáp: “Hai người đúng không, được rồi, chú sẽ sắp xếp… à, cháu có thời gian thì cùng bạn bè tới đây chơi, không sao, đừng lo lắng.”

Sau khi cúp điện thoại, La Thiếu Hằng thả chiếc di động lên chiếc bàn bên cạnh.

Cửa sổ phòng không đóng, gió nhẹ mang theo chút hàn ý tràn vào phòng, anh kéo chăn bọc kín bản thân, nhắm mắt lại tiếp tục ngồi trên xích đu, một lần nữa từng chút miêu tả hình dáng người trong mộng, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười mỉm.

Nửa năm qua anh thường xuyên mơ thấy những kí ức đã qua, đặc biệt là từ sau khi trở về từ Cổ Nham Tự hình ảnh trong mơ thấy càng rõ ràng hơn.

Lúc đó, Thẩm Mạc Thành tỉnh lại trong bênh viện phát hiện mình đã mất trí nhớ, bác sĩ nói đầu anh đã bị thương nặng, mất trí nhớ là chuyện đã dự kiến trước, có lẽ rất nhanh sẽ nhớ lại cũng có khả năng vĩnh viễn không thể nhớ ra.

Không liên lạc được với người nhà Thẩm Mạc Thành, trên người anh ấy còn đang bị thương, La Thiếu Hằng tốn bao sức lực mới cứu được người trở về cũng không thể buông tay mặc kệ. Sau khi nghĩ mãi, cậu quyết định đưa Thẩm Mạc Thành về chỗ trọ của mình.

Ai cũng không ngờ được, vốn chỉ là không đành nhẫn tâm ra quyết định, cuối cùng lại phát triển thành mối quan hệ yêu đương ân ái.

Nhớ lại lúc mình thổ lộ với Thẩm Mạc Thành, biểu tình anh ấy có chút trống rỗng, La Thiếu Hằng nhịn không được khẽ bật cười.

Anh bỏ tay che mắt xuống, rồi lại cầm quyển nhật kí trên bàn bắt đầu viết viết.

Viết nhật kí là thói quen được hình thành khi anh còn ở trong viện điều dưỡng, hồi đó áp lực trong lòng vô cùng lớn, nội tâm hỗn loạn đan xen những cảm xúc trái chiều khiến cả người anh như sắp nổ tung, tựa như bị vây trong khốn cảnh tìm không thấy lối ra, cũng không cách nào mở miệng cầu xin người khác giúp đỡ. Trải qua nhiều lần trao đổi không có kết quả, bác sĩ trưởng cho anh một quyển nhật kí, để anh viết ra những thứ muốn biểu đạt từ thâm tâm. Đúng một năm đầu tiên, điều duy nhất anh viết ra chỉ có ba chữ “Thẩm Mạc Thành”.

Dù sau này đã rời khỏi viện điều dưỡng, thói quen đó vẫn được giữ lại, chẳng qua trong mấy năm gần đây, số lần anh viết nhật ký đã dần ít đi.

— Gần đây luôn mơ thấy anh, anh vẫn giống trước đây, mà em đã không còn là bộ dạng trước đây anh yêu thích, em sợ lần tiếp theo gặp lại anh, liệu anh có còn nhận ra em nữa không…

Ý thức được mình đã viết cái gì, La Thiếu Hằng dừng bút.

Lần gặp mặt tiếp theo… khi đó chắc mình cũng đã bảy, tám chục tuổi rồi đi. Anh mỉm cười, khẽ đóng quyển nhật kí lại, ánh mắt vừa vặn dừng trên chuỗi tràng hạt nơi cổ tay. Nhìn nó hồi lâu, anh cởi chiếc vòng ra, ngón tay khẽ miết lên Phật châu có khắc chữ, tinh tế vuốt ve chữ “Thẩm”, nội tâm một mảnh an bình.

Đến cuối tuần, La Thiếu Hằng nhận được điện thoại của bạn La Hào, nói bọn họ đã tới làng du lịch.

La Thiếu Hằng nghe La Hào nói bạn thằng bé sẽ đưa bạn gái tới đây, nhờ anh sắp xếp cho một phòng nghỉ, lại không ngờ rằng người tới lại là hai nam sinh, mà phòng anh sắp xếp là phòng đôi tình nhân cao cấp.

“Thứ lỗi, tiểu tử thối La Hào không nói rõ cho anh biết.” La Thiếu Hằng có chút xấu hổ nhìn hai thanh niên trước mắt, chú ý thấy trong đó có một cậu nhóc hai tai đỏ bừng, vội nói: “Anh lập tức kêu nhân viên đổi sang phòng tiêu chuẩn cho hai em.”

“Thật ra cũng không sai.” Cố Bách sờ sờ mũi, kiên định nắm chặt tay Quý Dư bên cạnh: “Tuy không phải bạn gái, nhưng là bạn trai.”

“….” La Thiếu Hằng ngây ngẩn cả người, tình huống này có chút chệch hướng rất lớn a!

La Thiếu Hằng thật sự không ngờ hai người bạn của La Hào lại là một đôi, càng không ngờ được rằng, hai nhóc ấy đã được song phương cha mẹ chấp nhận. Nói cách khác tình cảm của bọn họ đều được trưởng bối chúc phúc và ủng hộ.

Nhìn sắc mặt thản nhiên của hai thanh niên, anh kinh ngạc rất nhiều nhưng cũng không khỏi nhớ tới bóng dáng mẹ mình vẫn luôn cao cao tại thượng, đối đãi với bất cứ ai cũng xa cách hữu lễ không chút thân cận.

Sau khi mẹ biết chuyện giữa anh và Thẩm Mạc Thành, đã ném luôn bộ cốc chén Thanh Hoa mà bà thích nhất xuống bên chân anh, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quở trách hành vi của anh khiến La gia phải xấu hổ.

Chính mình lúc trước vì Thẩm Mạc Thành mà lựa chọn liều lĩnh hết thảy rời bỏ người thân, lại chưa từng nghĩ cuối cùng lại rơi vào kết quả thiên nhân vĩnh viễn cách biệt, nghĩ tới lại thấy mình thực đáng đời.

…………….

Làng du lịch của La Thiếu Hằng nằm dưới chân núi Vân Sơn, trên Vân Sơn có hai thắng cảnh nổi tiếng, một là suối nước nóng thiên nhiên, hai là thạch miếu trên đỉnh núi.

Hôm sau, La Thiếu Hằng dẫn bọn Cố Bách lên thạch miếu trên đỉnh núi thắp hương. Trên đỉnh, trừ bỏ ngôi miếu cổ, dọc hai bên đường đi cũng có không ít cư dân sống trên núi mở quán bày bán một ít đặc sản cùng những đồ kỉ niệm linh tinh để các nhóm du khách tới đây mua về làm kỉ  niệm. Đồ kỉ niệm phần lớn chỉ là một số món đồ nhỏ, đa số được chế tác bằng gỗ, có thẻ gỗ bản nhỏ khắc tên, khắc chữ, làm lược, có loại gỗ hương điêu khắc hình hoa sen, hoặc ô truyền thống làm bằng giấy dầu, không quá đắt nhưng hơn ở cái được làm thủ công tỉ mỉ cẩn thận.

Sau khi La Thiếu Hằng dẫn hai người bọn họ lên thạch miếu cầu phúc xong, liền đi dạo một vòng quanh các sạp hàng, để hai người bọn họ mua chút quà về làm kỉ niệm.

“Bọn em có muốn mua cái gì đó không, Vân Sơn có rất nhiều đồ vật mang hàm nghĩa chúc phúc, có thể giữ lại cho mình hoặc tặng cho bạn bè người thân.” La Thiếu Hằng ngừng lại trước một sạp hàng, chỉ chỉ một ít đồ vật nho nhỏ hỏi hai người.

“Để em xem thử.” Quý Dư nghe anh nói vậy cũng đứng trước sạp hàng lựa chọn. Trên giá treo vô số các thẻ gỗ nhỏ đủ loại hình thức kiểu dáng, mặt trên có khắc một số lời chúc phúc, ngoài ra còn có một số tượng điêu khắc nhỏ, trông phi thường đáng yêu.

“Ông chủ, có thể khắc chữ lên không?” Cố Bách cầm một thẻ gỗ chưa khắc chữ hỏi chủ quán.

“Có thể, nhưng hai ngày sau mới lấy được, khắc chữ xong còn phải phủ sơn bên ngoài nên hơi tốn thời gian, hai cậu muốn khắc chữ gì?” Chủ quán hỏi lại.

Nghe nói phải mất hai ngày mới lấy được, Quý Dư có chút do dự, ngày mai cậu và Cố Bách phải về rồi.

La Thiếu Hằng nhìn ra sự băn khoăn của cậu nhóc, liền lên tiếng: “Để anh lấy hộ các em, La Hào thường xuyên tới đây, anh sẽ nhờ nó mang về cho các em.”

Quý Dư cảm thấy phương án này có vẻ khả thi, sau khi cảm ơn La Thiếu Hằng rồi cùng Cố Bách chọn hai thẻ gỗ hình dáng giống nhau, nhờ chủ quán khắc chữ cho mình. Cậu trả tiền xong quay đầu bỗng thấy La Thiếu Hằng cầm một thẻ gỗ nhìn tới ngẩn người: “Thiếu Hằng ca, anh có khắc không?”

“Hả?” La Thiếu Hằng hoàn hồn, buông thẻ gỗ xuống, cười nói: “Anh có rồi, hai đứa chọn xong chưa? Anh dẫn bọn em tới nơi khác tham quan.”

Ba người vừa đi vừa tán gẫu, La Thiếu Hằng giới thiệu cho cả hai về một số phong tục đặc sắc của Vân Sơn, nhìn thấy sạp hàng nào thú vị sẽ dừng lại chọn lựa… Đang đi bỗng nhiên La Thiếu Hằng đột ngột dừng lại, biểu tình có chút sững sờ, hai mắt rõ ràng có chút không dám tin, môi bất giác run rẩy…

“Làm sao vậy?” Quý Dư thấy anh đột nhiên dừng lại, thắc mắc hỏi.

“Mạc Thành… Thẩm Mạc Thành!” La Thiếu Hằng tựa như bị cậu nhóc đánh thức, mãnh liệt gọi ầm lên, bước chân nhanh chóng chạy về phía trước.

Cố Bách và Quý Dư không hiểu gì, liếc nhau rồi cũng chạy theo sau.

Phút giây này, La Thiếu Hằng cảm thấy mình thực sự điên rồi, loại cảm giác này giống như nhiều năm làm cái xác không hồn bỗng nhiên phát hiện mình vẫn còn sống, người mình luôn tâm tâm niệm niệm lại bất ngờ không dự báo mà xuất hiện ngay trước mắt, tuy rằng chỉ thấy qua sườn mặt nghiêng nghiêng, nhưng anh tuyệt đối không nhìn lầm.

Đường đi không quá rộng mà lữ khách đi lại cũng không ít, chạy giữa đám đông không dễ dàng, nhưng anh không chút nào để ý, chỉ muốn lao nhanh tới phía trước, giữ chặt người kia lại. Nhưng tình huống này quả thật không cách nào thuận lợi đi qua, thật vất vả mới lao qua đám người cuối cùng lại không nhìn thấy bóng dáng người kia đâu, chung quanh chỉ toàn các gương mặt xa lạ, duy độc không có người anh yêu.

Cố Bách và Quý Dư cũng chạy tới bên cạnh La Thiếu Hằng, phát hiện vẻ mặt anh có chút mờ mịt, rõ ràng một nam nhân đã gần 30 tuổi, lúc này lại trông giống như tiểu hài tử bị lạc đường.

“Thiếu Hằng ca, anh không sao chứ?” Quý Dư nhẹ giọng hỏi thăm.

La Thiếu Hằng chậm rãi lấy lại tinh thần, thu liễm cảm xúc, cười cười với cậu nhóc: “Không sao, chỉ là vừa rồi nhìn thấy bạn cũ đã lâu không gặp, đuổi theo thì không thấy đâu.”

“Liệu có phải anh nhận lầm không?” Cố Bách hỏi.

“Có lẽ thế.” La Thiếu Hằng đáp.

Làm sao có thể nhận lầm được? đó là người anh yêu suốt 12 năm qua, đã từng vẽ chân dung anh ấy vô số lần, sao có thể nhận lầm?!

Lúc này trên một con đường nhỏ xuống núi khác, một nam tử khẽ dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía đỉnh núi.

“Boss?” người bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Cậu có nghe thấy không?” Nam tử nhíu mày: “Hình như có người gọi tên tôi?”

Hết chương 4

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương