#2

” Chỗ này không có ai ngồi chứ”

Giai Kỳ cười hỏi, người đàn ông ngẩng đầu lên, cong cong khóe môi

” Em ngồi đi”

Khoảng khắc khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, Giai Kỳ giật mình. Thật đẹp, vóc dáng cao lớn, hoàn mĩ tựa người mẫu, gương mặt cương nghị tràn đầy vẻ nam tính, hàng lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo sức hấp dẫn chết người.

Chiếc áo sơmi armani tùy ý mở bung 2 cúc, gợi cảm đến cực điểm. Cô không khách sáo ngồi xuống, đáy mắt không giấu được vẻ si mê

” Em tên gì?”

Giọng nói thật hay trầm thấp, từ tính hệt như tiếng đàn cello

” Lâm Giai Kỳ”

” Tên rất hay, em không hỏi tên anh à”

” không cần hỏi, Lục Tử Sâm anh nổi tiếng vậy ai không biết chứ”

” Vậy sao, nhìn em còn rất nhỏ”

” Um, tôi đang học đại học năm cuối”

Lâm Giai Kỳ lắc lắc ly rượu đã được uống hết

” Anh Lục à, rượu đã uống rồi, tôi đi trước nhé”

” Đang có mưa, tôi đưa em về”

Cô không để tâm lắm đến câu nói cuối cùng ấy, chắc khách sáo nói vậy thôi. Đứng lên, cười một cái thật tươi lộ ra hai cái núm đồng tiền duyên dáng mà rất rất lâu rồi cô cũng chưa từng trông thấy. Sau đó, thong thả rời đi.

Mãi đến khi bóng lưng cô khuất rồi, Lục Tử Sâm vẫn còn ngơ ngẩn Đôi mắt hẹp dài quyến rũ là thế khi cười lên lại thanh thuần biết bao, dường như mọi thứ đều bị lu mờ trước nụ cười của cô. Hai vẻ đẹp mâu thuẫn như thế có thể tồn tại trên một người hay sao. Cảm giác ngứa ngáy khó tả ở trong lòng. Thật sự muốn xé bộ mặt giả dối của cô ra.

Lúc ra đến bãi đỗ xe, trong chiếc Maybach màu đen đã có người ngồi. Cô vốn không nghỉ anh sẽ đợi cô. Cửa xe mở hờ, nhìn thấy một bên mặt của Lục Tử Sâm. Cửa xe mở ra, anh nhìn thấy trang phục của cô hôm nay. Áo thun có mũ màu trắng, quần jean xanh nhạt, tóc xõa. Anh lại nhìn lên mặt cô ” Lên đi”

Lưỡng lự một lát, Giai Kỳ vẫn ngồi xuống ghế lái phụ. Anh thò người qua đóng cửa xe, hơi thở của anh sượt qua đầu vai cô, vẫn cảm nhận được hơi ấm, tim cô hẫng một nhịp

” Trường nào đây”

” Học viện âm nhạc F”

Suốt dọc đường, họ không hề trò chuyện với nhau. Nhưng không ai cảm thấy ngương ngùng cả. Trước khi xuống xe, cô nói cảm ơn với anh. Anh lại theo cô xuống xe. Trong bóng đêm, chàng trai cô gái sóng vai nhau, bóng của họ dưới ánh đèn rất thân mật.

Giai Kỳ buồn bực, khó xử

” Đừng tiễn nữa, tôi có thể tự về”

” Chúng ta còn có thể gặp nhau không”

Lục Tử Sâm vừa nói vừa rút trong bóp ra một tấm danh thiếp. Cô không nhận lấy, đôi mắt nhìn thẳng vào anh

” Anh Lục à, không thể đâu”

Lục Tử Sâm vào trong xe, nhếch mép cười một cái. Còn chưa có ai từ chối anh đâu. Chắc chắn là lạt mềm buộc chặt. Muốn chơi với anh, còn non lắm

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương