Lạc Hồng Ký
-
Quyển 2 - Chương 14: Phượng hoàng
Một tiếng rống khủng khiếp vang lên khiến trời đất như muốn sụp đổ. Huyết thành rung chuyển dữ dội. Từ lầu thành, An Văn Thắng nét mặt hoảng hốt, phóng tầm mắt ra xa, nơi chiến địa chết chóc kia.
Tiểu Bât Tử giờ đây đã trở thành một ma thần thượng cổ, tuyệt nhiên không có chút dấu vết của con người trong hắn nữa. Toàn thân hắn rực đỏ như máu, cơ bắp cuồn cuộn. Đôi mắt đỏ rực, sáng chói trong đêm. Dường như khí lực ngàn năm tích tụ trong Xung Thiên Thần Kiếm đã chiếm hữu lấy cơ thể của Tiểu Bất Tử khi hắn tuyên bố trả tự do và giao lại tấm thân này.
Hắn rống lên rồi nhún mình một cái, phóng vọt tới tấn công Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ đang lao xuống công kích. Xem ra, Tiểu Bất Tử phải lớn gấp 3 lần Vô Tình Quỷ.
- Ngươi chết đi – Quỷ Đế gầm lên, vươn tay đánh xuống phía Tiểu Bất Tử hàng trăm chưởng lực. Dường như Quỷ Đế cũng đang bị kích động bởi thứ dị chủng đột ngột xuất hiện kia.
Chưởng lực như mưa, ẩn chứa khí thế kinh người ào ạt phóng xuống. Tiểu Bất Tử không thèm né tránh, lao lên phía trên, đem tấm thân khủng bố đón đỡ những luồng chưởng lực đang giáng xuống. Uỳnh uỳnh…những tiếng nổ nối đuôi nhau vang lên, tựa như những bánh pháo được đốt ngày tết, chỉ có điều thanh âm của chúng khủng khiếp hơn nhiều.
Thân thể Tiểu Bất Tử như con diều, rơi thẳng xuống đất đánh rầm một cái. Bụi bay, đã lăn, xung quanh mù mịt. Quỷ Đế nheo mắt nhìn xuống, một trường im lặng kéo đến. Nhưng cũng nhanh chóng, tiếng rống lại phát ra, thân ảnh quỷ dị kia lại nhún người lao lên, hình như những đòn đánh vừa rồi không khiến hắn phải bận tâm.
Quỷ Đế giật mình, toàn thân nổi lên da gà, vung cây côn lao xuống, đoạn cũng hét váng trời.
Khi buông mình lao xuống, Quỷ Đế lập tức chĩa cây gậy về phía Tiểu Bất Tử. Hai viên châu trong hốc mắt rực sáng chói lọi, ầm ầm bắn ra những tia chết chóc về phía địch thủ. Cái tên Tiểu Bất Tử kia cũng chẳng thèm né tránh, cứ thế lĩnh trọn những luồng huyết khí mà Quỷ Đế tạo ra. Thân thể hắn bị huyết khí rạch chi chit, tựa như bị người ta lấy dao cắt. Nhưng biểu hiện của hắn chẳng lấy gì làm đau đớn.
Tiểu Bất Tử thu nắm tay lại, trên đà lao lên, đến gần QUỷ Đế thì hắn há mồm gào lên, vung quyền đấm một cái vào hư vô phía trên. Kình lực từ quyền này bạo phát dữ dội, chớp mắt đã đánh ầm một cái vào Quỷ Đế. Ả rú lên một tiếng, thân thể ngọc ngà bắn vọt lên cao.
Vô Tình Quỷ tái mặt, xuất Quỷ Đầu Đao xông tới trợ chiến. Y chém liên tiếp vào hư vô mười mấy nhát. Mỗi nhát chém lại hung hãn kết thành hình những sợi quang mang màu máu, xông tới trói chặt cái tên Tiểu Bất Tử kia. Nhận thấy đối thủ có vẻ đã bị áp chế, Vô Tình Quỷ ngước mắt nhìn về phía Quỷ Đế. Lúc này ả đã lấy lại được thăng bằng, đôi mắt đẹp đẽ bắn ra những tia giận dữ. Từ khóe miệng rỉ ra một chút máu.
- Tên khốn! – Quỷ Đế rít lên, nhìn xuống.
Chợt ả tái mặt, thét lớn:
- Huynh coi chừng.
Lúc này Vô Tình Quỷ lơ là phòng bị, chỉ hướng mắt nhìn về phía Quỷ Đế xem nàng có hề gì không. Hắn không thể biết, Tiểu Bất Tử kia chỉ gồng nhẹ người là đám huyết khí đã tan biến nhanh chóng. Và cũng chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bất Tử đã lù lù đứng bên cạnh Vô Tình Quỷ.
Vô Tình Quỷ nghe thấy tiếng Quỷ Đế gào thét, chợt cảm giác như có một bóng tối phủ lên trên. Y lập tức quay ngoắt người lại.
Bàng hoàng! Vô Tình Quỷ quá bàng hoàng, đến mức tay chân cứng đờ ra, không kịp làm gì cả. Trước mặt y, Tiểu Bất Tử sừng sững như núi, toàn thân phả ra những âm khí lạnh lẽo ghê người. “Rầm” một tiếng. Quyền từ Tiểu Bất Tử phóng ra không chút nể nang, nhắm ngay vào tấm thân nhỏ bé của Vô Tình Quỷ. Một vệt sáng vạch vào hư không, rơi ầm một tiếng xuống đất, khói bụi cuồn cuộn bốc lên. Đòn này quả thực quá mạnh đối với Vô Tình Quỷ.
Như không để đối thủ kịp bình tâm, Tiểu Bất Tử phóng vọt xuống ngay nơi Vô Tình Quỷ rơi xuống. Dường như hắn đã thay đổi mục tiêu công kích. Bên trên, Quỷ Đế thấy vậy, thét lớn, toàn thân bạo phát huyết khí, vọt xuống, vẽ nên một đường thẳng tắp, chói sáng giữa trời.
Cả tấm thân đồ sộ của Tiểu Bất Tử lao xuống phía dưới đánh rầm một cái, tựa như người ta nhẩy lên rồi hạ hai chân xuống. Đất đá dưới chân Tiểu Bất Tử như muốn nát bấy ra sau cú hạ xuống vừa rồi. Không hiểu Vô Tình Quỷ nếu trúng đòn đấy, thân thể có nhừ ra như tương hay không.
- KHÔNG…ÔNG….ÔNG! – Tiếng thét đầy đau đớn phát ra từ Quỷ Đế. Ả chỉ mới phóng xuống được nửa đường, cả thân hình đồ sộ kia của Tiểu Bất Tử đã nhẩy phốc xuống, như muốn dẫm nát Vô Tình Quỷ.
Quỷ Đế gào lên, toàn thân bạo phát quang mang dữ dội, cây côn trong tay vung về phía sau, đột ngột phình to ra gấp hàng chục lần. Nhìn từ xa, trông giống như Quỷ Đế đang ôm một chiếc cột khủng bố. Trong chớp mắt, ả đã phóng tới, vung côn đập một nhát vào người của Tiểu Bất Tử.
Tiểu Bất Tử rú lên một tiếng, liền sau bị đánh vọt ra xa tít, không đếm được. Ra đòn xong, Quỷ Đế vội đáp xuống, vứt sang bên cạnh cây côn. Côn vừa rời tay, lập tức trở lại hình dáng ban đầu.
Quỷ Đế xông tới đống đổ nát, vươn bàn tay xinh đẹp, cố gắng đào bới trong đống đổ nát. Miệng ả thét lên bi ai:
- Sư huynh! Sư huynh….
Chợt phía sau ả, vang lên tiếng nói:
- Nàng! Nàng…lo cho ta?
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Quỷ Đế bỗng đứng phắt lên, xoay người nhìn vào Vô Tình Quỷ. Trông hắn thật thảm hại. Y phục đã rách mấy phần. Chiếc mặt nạ văng đi, để lộ dung nhan xấu xí, đầy vết sẹo nhằng nhịt do lửa đốt. Khóe miệng y trào ra một vệt máu.
Quỷ Đế lúc này đã biến mất hoàn toàn những thái độ hung hãn. Trông ả như một thiên thần áo trắng đứng đó. Chầm chậm, ả đưa tay lên, quệt vệt máu vương trên khóe miệng Vô Tình Quỷ, khẽ nói:
- Huynh không sao chứ?
Giá như thời điểm này, có ai đó không hiểu chuyện mà nhìn vào, chắc hẳn sẽ chịu sự đả kích lớn lao. Hai người đứng đối diện với nhau, một xinh đẹp như thần tiên còn một xấu xí như ma quỷ. Thần tiên kia đang tỏ thái độ hết sức trìu mến với một thân quỷ dị. Thật chẳng hiểu nổi.
Vô Tình Quỷ chợt thấy nhịp tim đập mạnh. Chỉ là khuôn mặt của y vốn đã méo mó dị dạng nên chẳng thể đoán biết được việc nó đang đỏ ửng lên như quả cà chua chín.
Còn chưa kịp trả lời, phía xa đã văng vẳng tới tiếng gào thét. Liền sau đó là những âm thanh hỗn loạn, la hét váng trời. Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ ngước mắt nhìn tới. Xa xa, Tiểu Bất Tử đang tả xung hữu đột giữa đạo quân của Quỷ Đế. Tình cảnh của những tên lính phải nói hết sức thảm thương. Chúng bị đánh rạp đi hết, số còn lại dẫm đạp lên nhau mà chạy.
- Cái tên này, hình như hắn đã phát điên rồi. – Vô Tình Quỷ nhìn về phía Tiểu Bất Tử, khẽ nói.
Quỷ Đế không nói, lặng im dõi theo. Ả không rõ pháp môn hắn sử dụng là gì nhưng có vẻ đây là một ngõ cụt, đã đâm đầu vào thì không còn đường trở ra. Chợt Quỷ Đế run người, hoàn cảnh của ả và tên Tiểu Bất Tử này sao lại giống nhau đến thế? Đều tự dồn mình vào ngõ cụt, vào tử địa không đường ra. Chợt ả cảm thấy nóng rực. Hoàn Hồn Linh Thạch le lói phát quang mang. Mặc dù bị phong ấn nhưng dường như linh hồn Song Mai đang muốn giãy dụa để thoát ra ngoài.
Ả toan thò tay lấy Hoàn Hồn Linh Thạch ra thì Vô Tình Quỷ đã thét lên:
- Hắn tới kìa!
Từ xa, Tiểu Bất Tử đã nhận ra sự xuất hiện của Vô Tình Quỷ và Quỷ Đế, hắn liền rống lên như dã thú rồi ầm ầm xông tới.
- Phải đánh hết sức thôi. Hắn đã quyết tử đến cùng rồi. – Quỷ Đế rít qua kẽ răng. Ả hiểu rằng việc bắt sống Tiểu Bất Tử giờ đây khó hơn lên trời.
Vô Tình Quỷ khẽ nhìn Quỷ Đế, trong lòng không hiểu đang nghĩ gì nữa. Y gật đầu, đoạn buông tay cho Quỷ Đầu Đao bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Quỷ Đế nhún người, phóng vọt lên cao. Sát Thần Hoành Tảo Côn cũng vọt lên theo. Giữa thinh không, Quỷ Đế phẩy tay một cái. Chợt một ánh chớp lóe lên, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm không rõ từ đâu đột ngột xuất hiện. Cả không gian nồng đượm mùi hương êm dịu của hoa. Ả vươn hai tay nắm chặt kiếm và côn, ngửa cổ lên trời lầm rầm đọc khẩu quyết.
Gió thổi, chớp động. Chiến trường chuyển sang một thứ màu quỷ quái không thể tả nổi. Trên cao mây đen vần vũ, trong bóng đêm điên cuồng phóng ra những tia sét dữ dội.
Nhìn từ phía Huyết thành, một con ma long rực sáng xuất hiện trên nền trời, liền đó là cả băng tiên, chiến thần cũng xuất hiện nhanh chóng. Những chiêu thức này, đều do Vô Tình Quỷ và Quỷ Đế điều động mà xuất ra.
An Văn Thắng ánh mắt kích động, cứ chằm chặp nhìn về phía xa, nơi một nhân ảnh bé xíu đang vọt tới hai đại ma đầu kia với khí thế bức nhân.
Liền sau đó, An Văn Thắng phải lấy tay che mặt cho khỏi bị thứ ánh sáng phát kích đằng xa làm cho mù mắt. Một cột sáng không giấy bút nào tả siết bùng lên chói lòa. Mặt đất rung động như thủa hỗn mang. Theo sau luồng sáng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc tràn đến khiến toàn bộ Huyết thành rung lắc ầm ầm. Những phiến cự thạch đắp tường răng rắc kêu, tựa muốn nứt toác ra thành hàng ngàn mảnh.
Phải mất một thời gian dài sau đó, trời đất mới dịu đi, dần dần để bóng tối bao trùm. Cả một khoảnh đất rộng lớn phía xa đã bị san phẳng. Những đồi núi thấp xung quanh cũng bạt hết, chỉ còn lại một khoảng bằng phẳng ngút tầm mắt.
Ánh sáng vừa dịu đi, liền sau đó trên nền trời lại xuất hiện một thứ ánh sáng khác lung linh, ma mị. Quỷ Đế mặt trắng như tờ giấy, hô hấp mệt mỏi, những giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Ả bàng hoàng nhìn tới trước mặt. Vô Tinh Quỷ lúc này sức cũng đã gần cạn, ngước mắt nhìn lên cũng với thái độ tương tự.
Nền trời lung linh rực sáng bởi một bóng linh điểu. Linh điểu này bập bềnh giữa không trung, đứng trước mặt Quỷ Đế. Nó tỏa ra 5 thứ màu sắc khác nhau, khiến người ta phải mê đắm cõi lòng. Đây chẳng phải là Ngũ sắc phượng hoàng của Song Mai hay sao?
Quỷ Đế như bị thu hút bởi linh điểu, cứ ngây người ra ngắm nhìn. Phía dưới, Vô Tình Quỷ cũng chẳng hơn gì ả. Linh điểu hướng mắt nhìn Quỷ Đế, đôi cánh nhè nhẹ vỗ rồi rất tự nhiên, nó ngoảnh xuống phía dưới, nơi cách đó không xa, một cơ thể đang nằm bất động, toàn thân bốc lên những cột khói mờ mờ. Đó chính là Tiểu Bất Tử. Lúc này, hắn đã trở về với bộ dạng con người bình thường. Hắn nằm đó, im lìm, không một tia của sự sống.
“Oác” – Linh điểu vỗ mạnh đôi cánh, lao xuống phía Tiểu Bất Tử như một tia chớp. Quỷ Đế sực tỉnh lại, thét lên:
- Ngăn nó lại!
Vô Tình Quỷ gầm lên, vung đao xông tới. Chỉ là y đã gần như kiệt quệ sức lực sau chiêu vừa rồi nên di chuyển rất chậm chạp. So với tốc độ của Ngũ sắc phượng hoàng và Vô Tình Quỷ, tựa như lấy thỏ so với rùa vậy.
Ngũ sắc phượng hoàng xông tới nhanh như điện, vươn móng quắp lấy Tiểu Bất Tử rồi vút bay cao lên những tầng mây, nhắm về hướng đông mà vỗ cánh. Quỷ Đế nhìn theo bất lực, chỉ biết gào thét một cách tuyệt vọng. Có vẻ như, Quỷ Đế cũng đã chịu tổn hại nguyên khí không ít trong trận chiến này.
Cả Vô Tình Quỷ và Quỷ Đế nhìn theo thứ ánh sáng lung linh cứ nhỏ dần, nhỏ dần, trong lòng tức giận không ngừng. Một lúc sau, Quỷ Đế nhìn xuống, rít lên:
- Công thành cho ta!
Hừng đông rực lên một màu chói lọi. Những tia nắng tràn ngập khắp chiến trường. Từ xa, những tiếng hô vang đầy khí thế. Chân trời bị phủ kín bởi một đạo quân đông đảo. Xem ra Quỷ Đế đã quyết dốc toàn bộ binh lực để hạ Huyết thành.
Tiểu Bât Tử giờ đây đã trở thành một ma thần thượng cổ, tuyệt nhiên không có chút dấu vết của con người trong hắn nữa. Toàn thân hắn rực đỏ như máu, cơ bắp cuồn cuộn. Đôi mắt đỏ rực, sáng chói trong đêm. Dường như khí lực ngàn năm tích tụ trong Xung Thiên Thần Kiếm đã chiếm hữu lấy cơ thể của Tiểu Bất Tử khi hắn tuyên bố trả tự do và giao lại tấm thân này.
Hắn rống lên rồi nhún mình một cái, phóng vọt tới tấn công Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ đang lao xuống công kích. Xem ra, Tiểu Bất Tử phải lớn gấp 3 lần Vô Tình Quỷ.
- Ngươi chết đi – Quỷ Đế gầm lên, vươn tay đánh xuống phía Tiểu Bất Tử hàng trăm chưởng lực. Dường như Quỷ Đế cũng đang bị kích động bởi thứ dị chủng đột ngột xuất hiện kia.
Chưởng lực như mưa, ẩn chứa khí thế kinh người ào ạt phóng xuống. Tiểu Bất Tử không thèm né tránh, lao lên phía trên, đem tấm thân khủng bố đón đỡ những luồng chưởng lực đang giáng xuống. Uỳnh uỳnh…những tiếng nổ nối đuôi nhau vang lên, tựa như những bánh pháo được đốt ngày tết, chỉ có điều thanh âm của chúng khủng khiếp hơn nhiều.
Thân thể Tiểu Bất Tử như con diều, rơi thẳng xuống đất đánh rầm một cái. Bụi bay, đã lăn, xung quanh mù mịt. Quỷ Đế nheo mắt nhìn xuống, một trường im lặng kéo đến. Nhưng cũng nhanh chóng, tiếng rống lại phát ra, thân ảnh quỷ dị kia lại nhún người lao lên, hình như những đòn đánh vừa rồi không khiến hắn phải bận tâm.
Quỷ Đế giật mình, toàn thân nổi lên da gà, vung cây côn lao xuống, đoạn cũng hét váng trời.
Khi buông mình lao xuống, Quỷ Đế lập tức chĩa cây gậy về phía Tiểu Bất Tử. Hai viên châu trong hốc mắt rực sáng chói lọi, ầm ầm bắn ra những tia chết chóc về phía địch thủ. Cái tên Tiểu Bất Tử kia cũng chẳng thèm né tránh, cứ thế lĩnh trọn những luồng huyết khí mà Quỷ Đế tạo ra. Thân thể hắn bị huyết khí rạch chi chit, tựa như bị người ta lấy dao cắt. Nhưng biểu hiện của hắn chẳng lấy gì làm đau đớn.
Tiểu Bất Tử thu nắm tay lại, trên đà lao lên, đến gần QUỷ Đế thì hắn há mồm gào lên, vung quyền đấm một cái vào hư vô phía trên. Kình lực từ quyền này bạo phát dữ dội, chớp mắt đã đánh ầm một cái vào Quỷ Đế. Ả rú lên một tiếng, thân thể ngọc ngà bắn vọt lên cao.
Vô Tình Quỷ tái mặt, xuất Quỷ Đầu Đao xông tới trợ chiến. Y chém liên tiếp vào hư vô mười mấy nhát. Mỗi nhát chém lại hung hãn kết thành hình những sợi quang mang màu máu, xông tới trói chặt cái tên Tiểu Bất Tử kia. Nhận thấy đối thủ có vẻ đã bị áp chế, Vô Tình Quỷ ngước mắt nhìn về phía Quỷ Đế. Lúc này ả đã lấy lại được thăng bằng, đôi mắt đẹp đẽ bắn ra những tia giận dữ. Từ khóe miệng rỉ ra một chút máu.
- Tên khốn! – Quỷ Đế rít lên, nhìn xuống.
Chợt ả tái mặt, thét lớn:
- Huynh coi chừng.
Lúc này Vô Tình Quỷ lơ là phòng bị, chỉ hướng mắt nhìn về phía Quỷ Đế xem nàng có hề gì không. Hắn không thể biết, Tiểu Bất Tử kia chỉ gồng nhẹ người là đám huyết khí đã tan biến nhanh chóng. Và cũng chỉ trong chớp mắt, Tiểu Bất Tử đã lù lù đứng bên cạnh Vô Tình Quỷ.
Vô Tình Quỷ nghe thấy tiếng Quỷ Đế gào thét, chợt cảm giác như có một bóng tối phủ lên trên. Y lập tức quay ngoắt người lại.
Bàng hoàng! Vô Tình Quỷ quá bàng hoàng, đến mức tay chân cứng đờ ra, không kịp làm gì cả. Trước mặt y, Tiểu Bất Tử sừng sững như núi, toàn thân phả ra những âm khí lạnh lẽo ghê người. “Rầm” một tiếng. Quyền từ Tiểu Bất Tử phóng ra không chút nể nang, nhắm ngay vào tấm thân nhỏ bé của Vô Tình Quỷ. Một vệt sáng vạch vào hư không, rơi ầm một tiếng xuống đất, khói bụi cuồn cuộn bốc lên. Đòn này quả thực quá mạnh đối với Vô Tình Quỷ.
Như không để đối thủ kịp bình tâm, Tiểu Bất Tử phóng vọt xuống ngay nơi Vô Tình Quỷ rơi xuống. Dường như hắn đã thay đổi mục tiêu công kích. Bên trên, Quỷ Đế thấy vậy, thét lớn, toàn thân bạo phát huyết khí, vọt xuống, vẽ nên một đường thẳng tắp, chói sáng giữa trời.
Cả tấm thân đồ sộ của Tiểu Bất Tử lao xuống phía dưới đánh rầm một cái, tựa như người ta nhẩy lên rồi hạ hai chân xuống. Đất đá dưới chân Tiểu Bất Tử như muốn nát bấy ra sau cú hạ xuống vừa rồi. Không hiểu Vô Tình Quỷ nếu trúng đòn đấy, thân thể có nhừ ra như tương hay không.
- KHÔNG…ÔNG….ÔNG! – Tiếng thét đầy đau đớn phát ra từ Quỷ Đế. Ả chỉ mới phóng xuống được nửa đường, cả thân hình đồ sộ kia của Tiểu Bất Tử đã nhẩy phốc xuống, như muốn dẫm nát Vô Tình Quỷ.
Quỷ Đế gào lên, toàn thân bạo phát quang mang dữ dội, cây côn trong tay vung về phía sau, đột ngột phình to ra gấp hàng chục lần. Nhìn từ xa, trông giống như Quỷ Đế đang ôm một chiếc cột khủng bố. Trong chớp mắt, ả đã phóng tới, vung côn đập một nhát vào người của Tiểu Bất Tử.
Tiểu Bất Tử rú lên một tiếng, liền sau bị đánh vọt ra xa tít, không đếm được. Ra đòn xong, Quỷ Đế vội đáp xuống, vứt sang bên cạnh cây côn. Côn vừa rời tay, lập tức trở lại hình dáng ban đầu.
Quỷ Đế xông tới đống đổ nát, vươn bàn tay xinh đẹp, cố gắng đào bới trong đống đổ nát. Miệng ả thét lên bi ai:
- Sư huynh! Sư huynh….
Chợt phía sau ả, vang lên tiếng nói:
- Nàng! Nàng…lo cho ta?
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Quỷ Đế bỗng đứng phắt lên, xoay người nhìn vào Vô Tình Quỷ. Trông hắn thật thảm hại. Y phục đã rách mấy phần. Chiếc mặt nạ văng đi, để lộ dung nhan xấu xí, đầy vết sẹo nhằng nhịt do lửa đốt. Khóe miệng y trào ra một vệt máu.
Quỷ Đế lúc này đã biến mất hoàn toàn những thái độ hung hãn. Trông ả như một thiên thần áo trắng đứng đó. Chầm chậm, ả đưa tay lên, quệt vệt máu vương trên khóe miệng Vô Tình Quỷ, khẽ nói:
- Huynh không sao chứ?
Giá như thời điểm này, có ai đó không hiểu chuyện mà nhìn vào, chắc hẳn sẽ chịu sự đả kích lớn lao. Hai người đứng đối diện với nhau, một xinh đẹp như thần tiên còn một xấu xí như ma quỷ. Thần tiên kia đang tỏ thái độ hết sức trìu mến với một thân quỷ dị. Thật chẳng hiểu nổi.
Vô Tình Quỷ chợt thấy nhịp tim đập mạnh. Chỉ là khuôn mặt của y vốn đã méo mó dị dạng nên chẳng thể đoán biết được việc nó đang đỏ ửng lên như quả cà chua chín.
Còn chưa kịp trả lời, phía xa đã văng vẳng tới tiếng gào thét. Liền sau đó là những âm thanh hỗn loạn, la hét váng trời. Quỷ Đế và Vô Tình Quỷ ngước mắt nhìn tới. Xa xa, Tiểu Bất Tử đang tả xung hữu đột giữa đạo quân của Quỷ Đế. Tình cảnh của những tên lính phải nói hết sức thảm thương. Chúng bị đánh rạp đi hết, số còn lại dẫm đạp lên nhau mà chạy.
- Cái tên này, hình như hắn đã phát điên rồi. – Vô Tình Quỷ nhìn về phía Tiểu Bất Tử, khẽ nói.
Quỷ Đế không nói, lặng im dõi theo. Ả không rõ pháp môn hắn sử dụng là gì nhưng có vẻ đây là một ngõ cụt, đã đâm đầu vào thì không còn đường trở ra. Chợt Quỷ Đế run người, hoàn cảnh của ả và tên Tiểu Bất Tử này sao lại giống nhau đến thế? Đều tự dồn mình vào ngõ cụt, vào tử địa không đường ra. Chợt ả cảm thấy nóng rực. Hoàn Hồn Linh Thạch le lói phát quang mang. Mặc dù bị phong ấn nhưng dường như linh hồn Song Mai đang muốn giãy dụa để thoát ra ngoài.
Ả toan thò tay lấy Hoàn Hồn Linh Thạch ra thì Vô Tình Quỷ đã thét lên:
- Hắn tới kìa!
Từ xa, Tiểu Bất Tử đã nhận ra sự xuất hiện của Vô Tình Quỷ và Quỷ Đế, hắn liền rống lên như dã thú rồi ầm ầm xông tới.
- Phải đánh hết sức thôi. Hắn đã quyết tử đến cùng rồi. – Quỷ Đế rít qua kẽ răng. Ả hiểu rằng việc bắt sống Tiểu Bất Tử giờ đây khó hơn lên trời.
Vô Tình Quỷ khẽ nhìn Quỷ Đế, trong lòng không hiểu đang nghĩ gì nữa. Y gật đầu, đoạn buông tay cho Quỷ Đầu Đao bay ra, lơ lửng giữa không trung.
Quỷ Đế nhún người, phóng vọt lên cao. Sát Thần Hoành Tảo Côn cũng vọt lên theo. Giữa thinh không, Quỷ Đế phẩy tay một cái. Chợt một ánh chớp lóe lên, Bách Hợp Vạn Hoa Kiếm không rõ từ đâu đột ngột xuất hiện. Cả không gian nồng đượm mùi hương êm dịu của hoa. Ả vươn hai tay nắm chặt kiếm và côn, ngửa cổ lên trời lầm rầm đọc khẩu quyết.
Gió thổi, chớp động. Chiến trường chuyển sang một thứ màu quỷ quái không thể tả nổi. Trên cao mây đen vần vũ, trong bóng đêm điên cuồng phóng ra những tia sét dữ dội.
Nhìn từ phía Huyết thành, một con ma long rực sáng xuất hiện trên nền trời, liền đó là cả băng tiên, chiến thần cũng xuất hiện nhanh chóng. Những chiêu thức này, đều do Vô Tình Quỷ và Quỷ Đế điều động mà xuất ra.
An Văn Thắng ánh mắt kích động, cứ chằm chặp nhìn về phía xa, nơi một nhân ảnh bé xíu đang vọt tới hai đại ma đầu kia với khí thế bức nhân.
Liền sau đó, An Văn Thắng phải lấy tay che mặt cho khỏi bị thứ ánh sáng phát kích đằng xa làm cho mù mắt. Một cột sáng không giấy bút nào tả siết bùng lên chói lòa. Mặt đất rung động như thủa hỗn mang. Theo sau luồng sáng, một tiếng nổ đinh tai nhức óc tràn đến khiến toàn bộ Huyết thành rung lắc ầm ầm. Những phiến cự thạch đắp tường răng rắc kêu, tựa muốn nứt toác ra thành hàng ngàn mảnh.
Phải mất một thời gian dài sau đó, trời đất mới dịu đi, dần dần để bóng tối bao trùm. Cả một khoảnh đất rộng lớn phía xa đã bị san phẳng. Những đồi núi thấp xung quanh cũng bạt hết, chỉ còn lại một khoảng bằng phẳng ngút tầm mắt.
Ánh sáng vừa dịu đi, liền sau đó trên nền trời lại xuất hiện một thứ ánh sáng khác lung linh, ma mị. Quỷ Đế mặt trắng như tờ giấy, hô hấp mệt mỏi, những giọt mồ hôi chảy dài trên trán. Ả bàng hoàng nhìn tới trước mặt. Vô Tinh Quỷ lúc này sức cũng đã gần cạn, ngước mắt nhìn lên cũng với thái độ tương tự.
Nền trời lung linh rực sáng bởi một bóng linh điểu. Linh điểu này bập bềnh giữa không trung, đứng trước mặt Quỷ Đế. Nó tỏa ra 5 thứ màu sắc khác nhau, khiến người ta phải mê đắm cõi lòng. Đây chẳng phải là Ngũ sắc phượng hoàng của Song Mai hay sao?
Quỷ Đế như bị thu hút bởi linh điểu, cứ ngây người ra ngắm nhìn. Phía dưới, Vô Tình Quỷ cũng chẳng hơn gì ả. Linh điểu hướng mắt nhìn Quỷ Đế, đôi cánh nhè nhẹ vỗ rồi rất tự nhiên, nó ngoảnh xuống phía dưới, nơi cách đó không xa, một cơ thể đang nằm bất động, toàn thân bốc lên những cột khói mờ mờ. Đó chính là Tiểu Bất Tử. Lúc này, hắn đã trở về với bộ dạng con người bình thường. Hắn nằm đó, im lìm, không một tia của sự sống.
“Oác” – Linh điểu vỗ mạnh đôi cánh, lao xuống phía Tiểu Bất Tử như một tia chớp. Quỷ Đế sực tỉnh lại, thét lên:
- Ngăn nó lại!
Vô Tình Quỷ gầm lên, vung đao xông tới. Chỉ là y đã gần như kiệt quệ sức lực sau chiêu vừa rồi nên di chuyển rất chậm chạp. So với tốc độ của Ngũ sắc phượng hoàng và Vô Tình Quỷ, tựa như lấy thỏ so với rùa vậy.
Ngũ sắc phượng hoàng xông tới nhanh như điện, vươn móng quắp lấy Tiểu Bất Tử rồi vút bay cao lên những tầng mây, nhắm về hướng đông mà vỗ cánh. Quỷ Đế nhìn theo bất lực, chỉ biết gào thét một cách tuyệt vọng. Có vẻ như, Quỷ Đế cũng đã chịu tổn hại nguyên khí không ít trong trận chiến này.
Cả Vô Tình Quỷ và Quỷ Đế nhìn theo thứ ánh sáng lung linh cứ nhỏ dần, nhỏ dần, trong lòng tức giận không ngừng. Một lúc sau, Quỷ Đế nhìn xuống, rít lên:
- Công thành cho ta!
Hừng đông rực lên một màu chói lọi. Những tia nắng tràn ngập khắp chiến trường. Từ xa, những tiếng hô vang đầy khí thế. Chân trời bị phủ kín bởi một đạo quân đông đảo. Xem ra Quỷ Đế đã quyết dốc toàn bộ binh lực để hạ Huyết thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook