Lạc Hoa Không Kết Nhị
-
Chương 4
Đỗ Việt không dám chậm trễ, cầm thủ dụ vội vàng đến trong lao, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh sợ hít một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy người nọ nằm ở trong lao, sắc mặt trắng bệch, bụng nhô cao, quanh thân mảng lớn máu.
Đỗ Việt vội vàng nhào qua dò xét mạch, may mắn, người còn sống.
Nhưng lúc này người này mang thai đã hơn tám tháng, thân thể kém rối tinh rối mù, còn có triệu chứng sinh non và băng huyết.
Đỗ Việt vội vàng ghim kim, lại để cho y ngậm một miếng sâm tuyết, sau đó cẩn thận kiểm tra lại.
Sản khẩu mở khoảng năm ngón, nhưng nước ối đã chảy ra hơn phân nửa, cung lui không còn chút sức lực nào, đại nhân rõ ràng cũng mất sức lực, phải nhanh chóng sinh thai nhi ra, nếu không thai chết trong bụng, vô cùng có khả năng tạo thành băng huyết.
Ngục tốt bên cạnh cúi đầu khom lưng hỏi: “Đại nhân, có cần phái người hỗ trợ chuyển đi ra ngoài không?”
Đỗ Việt khoát khoát tay: “Không còn kịp rồi, người này không thể di chuyển được, ngươi đi chuẩn bị đệm chăn sạch sẽ, khăn mặt và nước nóng, vầm thêm mấy chậu than tới, tốc độ phải nhanh! Người này xảy ra vấn đề gì đầu của ngươi lập tức dọn nhà!”
Ngục tốt lại càng hoảng sợ, vội vã chạy đi chuẩn bị.
—
Lần thứ hai Tô Tử Mộc chuyển tỉnh, cảm thấy quanh thân ấm không ít, thể lực hình như cũng khôi phục một chút.
Nội tâm y cười khổ một cái, mình thực sự đến cực hạn rồi, hồi quang phản chiếu sao?
Đợi tầm nhìn rõ ràng, y phát hiện mình vẫn ở trong đại lao, nhưng được nằm trên đệm dày đắp chăn ấm, xung quanh cũng đốt một đống lửa và chậu than.
“Tô công tử, đã tỉnh?”
Tô Tử Mộc cả kinh, quay đầu nhìn lại, đúng là một người mặc triều phục.
“Thần họ Đỗ, thái y trực ở Thái y viện ngày hôm nay, là hoàng thượng phái thần tới, công tử, ngươi sinh non thấy máu, thể lực hao tổn gần hết, kế tiếp cần phải phối hợp thần, nếu không cả người và thai đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Tô Tử Mộc nhất thời không phản ứng kịp, nhưng nghe nói là thái y tới, trong lòng lập tức dấy lên hi vọng.
“Đỗ, Đỗ thái y, cầu người, cầu người mau cứu hài tử, mau cứu hài tử của ta…”
“Thần biết, thần biết, công tử không nên kích động, bảo tồn thể lực.”
Đỗ Việt một bên đáp lời, trong lòng một bên thổn thức.
Theo ý chỉ của hoàng thượng, hài tử này là không được sống, mặc dù sinh ra, cũng không được để lại.
Lúc này, ngục tốt vội vã bưng tới một chén thuốc.
“Công tử uống nó, tóc độ sản khẩu mở sẽ nhanh hơn.”
Tô Tử Mộc gật đầu, vội vã uống một hơi cạn sạch.
Trong chốc lát, cung lui lại đến,, đau nhức kéo tới.
“A —-!”
Tô Tử Mộc lần thứ hai đau kêu lên thảm thiết, không tự chủ được cong thắt lưng lại.
“Công tử đừng dùng sức!” Đỗ Việt nói, “Sản khẩu chưa mở hết, đừng lãng phí sức lực!”
Tô Tử Mộc nghe vậy, nỗ lực để cho mình trầm tĩnh lại.
Nhưng bụng vẫn đau như đao xoắn, đau y nhịn không được ôm bụng trăn trở liên tục.
Đỗ Việt vội vã kiểm tra, sản khẩu quả nhiên mở nhanh.
“Công tử, kiên trì nữa, nhanh thôi!”
“Ngô…”
Thái y nói tạo hi vọng to lớn cho Tô Tử Mộc, y cường đánh tinh thần, cắn răng chịu đựng đau đớn.
Cứ như vậy không biết lại chịu đựng bao lâu, Đỗ Việt lau mồ hôi, nói: “Được rồi được rồi, đã mở toàn bộ, công tử, lần sau cung lui lại đến, ngươi có thể dùng lực, chúng ta tranh thủ một lần thành công!”
“… Tốt.” Tô Tử Mộc thở hổn hển, run rẩy trả lời.
Cũng không lâu lắm, đau đớn lại nữa rồi.
“Ách… A…”
Tô Tử Mộc rên rỉ, lần thứ hai giơ lên thắt lưng, ra sức dùng sức.
“Đúng, đúng, cứ như vậy, công tử, dùng sức, lại dùng sức!”
Tô Tử Mộc theo đau nhức liều mạng dùng sức, mặt vốn tái nhợt vì dùng sức mà nghẹn đến có chút đỏ lên.
Nhưng chung quy thân thể quá yếu, liều mạng dùng sức như vậy, cũng đột nhiên một hơi thở không được, ngất xỉu.
Đỗ Việt vội vã ghim châm vào mấy huyệt lớn.
Chờ Tô Tử Mộc tỉnh lại lần thứ hai, cung lui lại đến.
Đỗ Việt lần thứ hai bắt mạch.
Tâm mạch của Tô Tử Mộc cực kỳ suy yếu, nước ối hầu như đã chảy hết, dược hiệu của thuốc trợ sản cũng hết, tiếp theo lại không sinh được sợ là muốn phụ tử đều chết.
“Công tử, nhanh, thần đã thấy đầu, tiếp theo lại nỗ lực liền sinh ra đi!”
Đỗ Việt an ủi như vậy.
Tô Tử Mộc nghe vậy, ánh mắt ảm đạm một lần nữa sáng lên.
“Thật… Thật vậy chăng?”
Đỗ Việt liền vội vàng gật đầu: “Thực sự thực sự, công tử kiên trì chút nữa.”
Trước mắt Tô Tử Mộc đã không rõ ràng, cả người hư mềm không có nửa điểm sức lực, thế nhưng nghe được thái y nói, lần thứ hai cắn chặc hàm răng, chuẩn bị lại thử một lần nữa.
Chỉ thấy người nọ nằm ở trong lao, sắc mặt trắng bệch, bụng nhô cao, quanh thân mảng lớn máu.
Đỗ Việt vội vàng nhào qua dò xét mạch, may mắn, người còn sống.
Nhưng lúc này người này mang thai đã hơn tám tháng, thân thể kém rối tinh rối mù, còn có triệu chứng sinh non và băng huyết.
Đỗ Việt vội vàng ghim kim, lại để cho y ngậm một miếng sâm tuyết, sau đó cẩn thận kiểm tra lại.
Sản khẩu mở khoảng năm ngón, nhưng nước ối đã chảy ra hơn phân nửa, cung lui không còn chút sức lực nào, đại nhân rõ ràng cũng mất sức lực, phải nhanh chóng sinh thai nhi ra, nếu không thai chết trong bụng, vô cùng có khả năng tạo thành băng huyết.
Ngục tốt bên cạnh cúi đầu khom lưng hỏi: “Đại nhân, có cần phái người hỗ trợ chuyển đi ra ngoài không?”
Đỗ Việt khoát khoát tay: “Không còn kịp rồi, người này không thể di chuyển được, ngươi đi chuẩn bị đệm chăn sạch sẽ, khăn mặt và nước nóng, vầm thêm mấy chậu than tới, tốc độ phải nhanh! Người này xảy ra vấn đề gì đầu của ngươi lập tức dọn nhà!”
Ngục tốt lại càng hoảng sợ, vội vã chạy đi chuẩn bị.
—
Lần thứ hai Tô Tử Mộc chuyển tỉnh, cảm thấy quanh thân ấm không ít, thể lực hình như cũng khôi phục một chút.
Nội tâm y cười khổ một cái, mình thực sự đến cực hạn rồi, hồi quang phản chiếu sao?
Đợi tầm nhìn rõ ràng, y phát hiện mình vẫn ở trong đại lao, nhưng được nằm trên đệm dày đắp chăn ấm, xung quanh cũng đốt một đống lửa và chậu than.
“Tô công tử, đã tỉnh?”
Tô Tử Mộc cả kinh, quay đầu nhìn lại, đúng là một người mặc triều phục.
“Thần họ Đỗ, thái y trực ở Thái y viện ngày hôm nay, là hoàng thượng phái thần tới, công tử, ngươi sinh non thấy máu, thể lực hao tổn gần hết, kế tiếp cần phải phối hợp thần, nếu không cả người và thai đều sẽ gặp nguy hiểm.”
Tô Tử Mộc nhất thời không phản ứng kịp, nhưng nghe nói là thái y tới, trong lòng lập tức dấy lên hi vọng.
“Đỗ, Đỗ thái y, cầu người, cầu người mau cứu hài tử, mau cứu hài tử của ta…”
“Thần biết, thần biết, công tử không nên kích động, bảo tồn thể lực.”
Đỗ Việt một bên đáp lời, trong lòng một bên thổn thức.
Theo ý chỉ của hoàng thượng, hài tử này là không được sống, mặc dù sinh ra, cũng không được để lại.
Lúc này, ngục tốt vội vã bưng tới một chén thuốc.
“Công tử uống nó, tóc độ sản khẩu mở sẽ nhanh hơn.”
Tô Tử Mộc gật đầu, vội vã uống một hơi cạn sạch.
Trong chốc lát, cung lui lại đến,, đau nhức kéo tới.
“A —-!”
Tô Tử Mộc lần thứ hai đau kêu lên thảm thiết, không tự chủ được cong thắt lưng lại.
“Công tử đừng dùng sức!” Đỗ Việt nói, “Sản khẩu chưa mở hết, đừng lãng phí sức lực!”
Tô Tử Mộc nghe vậy, nỗ lực để cho mình trầm tĩnh lại.
Nhưng bụng vẫn đau như đao xoắn, đau y nhịn không được ôm bụng trăn trở liên tục.
Đỗ Việt vội vã kiểm tra, sản khẩu quả nhiên mở nhanh.
“Công tử, kiên trì nữa, nhanh thôi!”
“Ngô…”
Thái y nói tạo hi vọng to lớn cho Tô Tử Mộc, y cường đánh tinh thần, cắn răng chịu đựng đau đớn.
Cứ như vậy không biết lại chịu đựng bao lâu, Đỗ Việt lau mồ hôi, nói: “Được rồi được rồi, đã mở toàn bộ, công tử, lần sau cung lui lại đến, ngươi có thể dùng lực, chúng ta tranh thủ một lần thành công!”
“… Tốt.” Tô Tử Mộc thở hổn hển, run rẩy trả lời.
Cũng không lâu lắm, đau đớn lại nữa rồi.
“Ách… A…”
Tô Tử Mộc rên rỉ, lần thứ hai giơ lên thắt lưng, ra sức dùng sức.
“Đúng, đúng, cứ như vậy, công tử, dùng sức, lại dùng sức!”
Tô Tử Mộc theo đau nhức liều mạng dùng sức, mặt vốn tái nhợt vì dùng sức mà nghẹn đến có chút đỏ lên.
Nhưng chung quy thân thể quá yếu, liều mạng dùng sức như vậy, cũng đột nhiên một hơi thở không được, ngất xỉu.
Đỗ Việt vội vã ghim châm vào mấy huyệt lớn.
Chờ Tô Tử Mộc tỉnh lại lần thứ hai, cung lui lại đến.
Đỗ Việt lần thứ hai bắt mạch.
Tâm mạch của Tô Tử Mộc cực kỳ suy yếu, nước ối hầu như đã chảy hết, dược hiệu của thuốc trợ sản cũng hết, tiếp theo lại không sinh được sợ là muốn phụ tử đều chết.
“Công tử, nhanh, thần đã thấy đầu, tiếp theo lại nỗ lực liền sinh ra đi!”
Đỗ Việt an ủi như vậy.
Tô Tử Mộc nghe vậy, ánh mắt ảm đạm một lần nữa sáng lên.
“Thật… Thật vậy chăng?”
Đỗ Việt liền vội vàng gật đầu: “Thực sự thực sự, công tử kiên trì chút nữa.”
Trước mắt Tô Tử Mộc đã không rõ ràng, cả người hư mềm không có nửa điểm sức lực, thế nhưng nghe được thái y nói, lần thứ hai cắn chặc hàm răng, chuẩn bị lại thử một lần nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook