Bùi Thành Trạch đi tới Vĩnh Thọ cung.

Tống thái hậu nghe nói, vội vã để người thay y phục cho mình, rồi chỉnh sửa lại vẻ ngoài.

“Tới cũng không để người báo trước.”

Tống thái hậu từ ái quở trách.

“Là hài nhi suy nghĩ không chu toàn.” Bùi Thành Trạch cũng giống như hài tử, ngoan ngoãn nhận sai.

“Được rồi được rồi, mau tới, ngồi bên người mẫu hậu.”

Bùi Thành Trạch khom người hành lễ, qua ngồi cạnh.

“Hoàng thượng vừa lên ngôi, ngày bận trăm công nghìn việc, thế nào hôm nay đột nhiên rảnh rỗi tới chỗ này vậy?”

“Hài nhi… Hài nhi nhớ mẫu hậu.”

Tống thái hậu nhìn Bùi Thành Trạch nói có chút nói quanh co, vẻ mặt tiều tụy, biết hắn có tâm sự.

Nàng vẫy lui người hầu, kéo tay của Bùi Thành Trạch.

“Trạch nhi, xảy ra chuyện gì, trên triều đình không thuận lợi sao?”

“Không, cục diện chính trị hiện nay coi như ổn định…”

“Đó là…”

“Mẫu hậu, con muốn tuyển phi!”

Tống thái hậu sửng sốt một chút, “Con nói cái gì?”

“Mẫu hậu, hài nhi mặc dù vừa lên ngôi, nhưng hậu cung cũng không thể để trống, vì vậy muốn làm phiền mẫu hậu giúp hài nhi tuyển phi!”

Tống thái hậu nghi ngờ nhìn Bùi Thành Trạch.

Lấy hiểu biết không gần nữ sắc của mình đối với nhi tử, cùng với tình thế tiên hoàng mới vừa băng hà không lâu, thế nào cũng không thích hợp tổ chức cái gì tuyển phi.

“Nhưng, thế nhưng… Có người nào vừa ý sao?”

Bùi Thành Trạch ngập ngừng nửa ngày: “Không có.”

Tống thái hậu thở dài.

“Trạch nhi, lúc này không thích hợp gióng trống khua chiêng tuyển phi, nếu con có cô nương nào vừa ý, mẫu hậu sẽ làm chủ cho con, nhưng con cái này không đầu không đuôi, đến tột cùng là…”

Ánh mắt của Bùi Thành Trạch bỗng nhiên đỏ lên.

Tống thái hậu có chút nóng nảy: “Hài tử, con rốt cuộc làm sao vậy?”

Bùi Thành Trạch đứng dậy quỳ xuống.

“Mẫu hậu, hài nhi chết tiệt, hài nhi không quên y được…”

Tống thái hậu lại giật mình sửng sốt một chút, lập tức ý thức được từ “y” này chỉ ai.

“Quên không được, vậy cũng không cần quên.”

Bùi Thành Trạch kinh ngạc ngẩng đầu: “Mẫu hậu, người không hận y sao?”

Tống thái hậu né tránh ánh nhìn của Bùi Thành Trạch.

“Y… Y cũng là bất đắc dĩ, mẫu hậu, mẫu hậu đã sớm không so đo.”

Đầu gối Bùi Thành Trạch lê hai bước ôm Tống thái hậu.

Tống thái hậu vuốt ve đỉnh đầu nhỉ tử mình, hỏi: “Vậy, hiện tại y ở nơi nào?”

“Nhốt tại trong lao.”

“Hài tử này cũng là mệnh khổ, không nơi nương tựa, tuy bị nhị hoàng tử thu lưu, cũng là coi y như công cụ đoạt quyền, con nếu, con nếu thật còn không bỏ xuống được y, liền giữ ở bên người đi…”

Tống thái hậu nói, trong ánh mắt có chút lóe ra.

“… Tạ mẫu hậu.”



Một lát sau, Bùi Thành Trạch đi ra từ Vĩnh Thọ cung.

“Tuyên thái y đang trực tới Tuyên Chính điện.”

Trần công công vội hỏi: “Long thể bệ hạ không khoẻ sao?”

“Không phải là tuyên cho trẫm, làm theo là được.”

Trần Hải vội vàng thưa vâng, nhanh chóng làm theo.

“Trở về!”

Bùi Thành Trạch còn nói.

“Bệ hạ còn có cái gì dặn dò?”

“Sai người thu dọn ra một gian nhà sạch sẽ ở Dịch Đình cung, tất cả đồ dùng đều phải chuẩn bị đầy đủ.”

“Tuân chỉ.”

Mặc dù không biết tiểu hoàng đế vừa tuyên thái y vừa muốn dọn dẹp lãnh cung để làm gì, nhưng Trần Hải còn là thông minh không có hỏi nhiều.

Chẳng được bao lâu, thái y đang trực Đỗ Việt đã tới rồi, Dịch Đình cung cũng cấp tốc chuẩn bị xong gian phòng, dù sao cũng là lãnh cung, tất cả giản lược, dọn dẹp rất nhanh.

“Đỗ Việt, trẫm viết một thủ dụ* cho ngươi, ngươi đi trong địa lao đem phạm nhân này ra, thu xếp đến trong Dịch Đình cung, sau đó…” Bùi Thành Trạch cắn răng, “Xoá sạch bào thai trong bụng y.”

*mệnh lệnh được viết ra

Đỗ Việt bị mấy câu nói đó làm cho hoảng sợ, hắn ngẩng đầu muốn hỏi một câu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn đến sắc mặt hoàng đế, vẫn đem nghi hoặc nghìn vạn lần áp đến đáy lòng, chỉ trả lời một câu: “Thần tuân chỉ.”

“Nhớ kỹ, không thể bị thương tính mệnh đại nhân.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương