Từ hôm đó, ngoại trừ lâm triều và một ít chuyện cần thiết, Bùi Thành Trạch cơ bản đều ở bên người Tô Tử Mộc, tư thế nghiễm nhiên sắp đem Tuyên Chính điện dời đến Hiên Ngưng cung.

Tô Tử Mộc tự biết thời gian của mình không nhiều, cũng không lại dùng cái gì đạo lý gia quốc thiên hạ cự tuyệt Bùi Thành Trạch, an tâm hưởng thụ ôn nhu cuối cùng của hắn.

Ngày hôm đó, Bùi Thành Trạch ôm Tô Tử Mộc vào trong ngực, biến mình thành gối đầu, một tay ấn theo chỉ đạo của Đỗ Việt, giúp Tô Tử Mộc xoa bóp thắt lưng.

“Tử Mộc, vài ngày nữa liền đến mười lăm tháng tám đi, ngươi còn nhớ rõ sao, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là trong hội đèn lồng Trung thu.

“Tử Mộc có thể nào quên, lúc đó bệ hạ một thân huyền sắc, ở dưới ánh đèn, tao nhã vô song.”

Nói, Tô Tử Mộc xoa bụng.

“Hy vọng hai tiểu tử kia ở trong bụng lâu một chút, đợi Tử Mộc và bệ hạ lại cùng một lần Trung thu mới…”

“Không, ” Bùi Thành Trạch cắt đứt, “Trẫm hy vọng bọn họ đi ra sớm một chút, sau đó chúng ta một nhà bốn người, cùng nhau ăn tết.”

“Bệ hạ…”

“Tử Mộc, ” Bùi Thành Trạch nắm tay của Tô Tử Mộc, đặt ở bên môi, “Trung thu năm ngoái, ngươi không ở bên người trẫm, đêm hôm đó, một mình trẫm dưới trăng tròn càng không ngừng uống rượu, cũng không biết thế nào chống nổi… Đồng ý trẫm, sau này mỗi một năm, đều phải bên cạnh trẫm, được không?”

Trong lòng Tử Mộc chua xót khổ sở, biết rõ lần này sinh sản của mình, dữ nhiều lành ít, y cắn khoé môi, thực sự không thể nói ra chứ “được”.

Lúc này, trong bụng lai một trận máy thai, bụng bỗng nhiên có chút buộc chặt, kèm theo một trận buồn bực đau, Tô Tử Mộc nhịn không được rên rỉ ra.

Bùi Thành Trạch cũng cảm thụ được bụng dưới tay có chút phát cứng rắn, khẩn trương nói: “Cái này… Làm sao vậy? Lẽ, lẽ nào…”

Tô Tử Mộc xoa đáy bụng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, tới gần sinh sản, đã nhiều ngày bắt đầu sẽ có nhiều cung lui, còn chưa tới thời gian sinh, bệ hạ thả lỏng.”

“Không được, hãy để cho Đỗ Việt đến xem, người a, truyền Đỗ Việt!”

Bùi Thành Trạch nói như vậy, Tô Tử Mộc cũng có chút kỳ quái, hình như ngày hôm nay Đỗ Việt đến đặc biệt muộn, dã gần trưa rồi, hắn cũng chưa thấy đến xem mạch bình an.

Một lúc sau, Trần Hải mới có hơi kinh hoảng chạy tới: “Bệ hạ, người Thái y viện đến báo, ngày hôm nay Đỗ đại nhân không có tới Thái y viện.”

Bùi Thành Trạch nhíu mày: “Ngày hôm nay hắn xin nghỉ?’

“Hồi bệ hạ, không có.”

“Vậy đây là vì sao?”

“Người ở Thái y viện nói không biết, nô tài đã phái người đi đến nhà Đỗ đại nhân.”

Trong lòng Tô Tử Mộc ngầm có chút bất an: “Bệ hạ, Đỗ thái y không phải là người vô cớ tư tiện rời cương vị, chẳng lẽ là gặp biến cố gì?”

“Tử Mộc đừng vội, Trần Hải phái người đi nhà hắn rồi, rất nhanh sẽ tìm được hắn.”

Nói như vậy, nhưng trong lòng Bùi Thành Trạch cũng có điểm hoảng, Đỗ Việt là cái phao cứu mạng sau cùng của Tô Tử Mộc, nghìn vạn lần đừng ở lúc mấu chốt này gặp chuyện không may.

Nhưng mà trời không chiều lòng người, ngay lúc Tô Tử Mộc gần lâm bồn, Đỗ Việt thực sự mất tích.

Trong lòng Bùi Thành Trạch khẩn trương, khiến Nam Cung Đình lập tức phong tỏa cửa thành, lùng khắp nơi tìm người, Tả Xuyên Lợi cũng phối hợp cùng lục soát khắp thành.

Vì một thái y náo loạn khắp thành, nhưng chậm chạp không tìm được người.

May mà hai người mới Đỗ Việt mang theo chỉ dẫn đều là người thông minh, y thuật đều rất ưu tú, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm, đã nhiều ngày này thay Đỗ Việt trông chừng Tô Tử Mộc.

Nhưng Tô Tử Mộc vẫn quan tâm an toàn của Đỗ Việt, Bùi Thành Trạch càng nóng lòng, rất sợ tìm không được Đỗ Việt, Tô Tử Mộc liền muốn sinh.

Thời gian nhoáng cái trôi qua bày ngày, Tô Tử Mộc đau bụng càng thêm nhiều lần, bụng mượt mà cũng xuống thấp vô cùng, khó chịu ngày đêm không yên ổn, đoán là sắp sinh. Hai tiểu thái y chưa thấy qua trường hợp như vậy, vài ngự y khác ở lĩnh vực này cũng không có kinh nghiệm không bằng Đỗ Việt, Bùi Thành Trạch vội quả thực như con kiến bò trên chảo nóng.

Chớp mắt đã đến ngày Trung thu, đây là ngày hội Trung thu đầu tiên kể từ khi tân đế đăng cơ, nên yến tiệc mời hết quần thần, nhưng hiện tại Bùi Thành Trạch nào còn có lòng vào mấy chuyện này.

“Bệ hạ, Tử Mộc không sao…” Tô Tử Mộc mới vừa chịu qua một trận đau bụng, mồ hôi mỏng trên trán chưa khô, “Những này qua vì chuyện của Tử Mộc đã quá ồn ào huyên náo, ngày hôm nay không thể lại lại đưa lễ nghi không để ý, bệ hạ, coi như tích đức cho Tử Mộc và hài tử trong bụng…”

Bùi Thành Trạch đau lòng lau đi mồ hôi trên mặt Tô Tử Mộc, “Tốt, trẫm đi, trẫm sẽ mau chóng kết thúc, trở về với ngươi.”

Tô Tử Mộc gật đầu, nhìn Bùi Thành Trạch rời đi, đi xa, lại tê liệt ngã xuống giường, ôm bụng rên rỉ.

“Chủ tử!” Xuân nhi kinh hoảng.

“Truyền… Truyền thái y… Nhanh…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương