Đi qua mấy ngã rẽ, phía trước thấp thoáng bóng dáng phòng ốc. “Nơi đó chính là tổng đàn U Hỏa giáo!” Hai mắt Lãnh Dạ Hồn nhìn chằm chằm vào nơi chốn quen thuộc nay đã trở nên quá đỗi xa lạ lại chất chứa căm thù.

Kẻ mà bọn hắn hận thấu xương đang thản nhiên ngồi trên tọa ỷ giữa phòng. Đứng sau hắn là Ảnh Mị, hai bên hắn còn có không ít giáo đồ U Hỏa giáo.

“Lại gặp nhau rồi, Diệp minh chủ.” Cổ Hoài Thiên hé ra một nụ cười tà ý trên môi, “Ta rất nhớ ngươi a, nhớ đến mất hồn cái thân thể xinh đẹp động lòng người của ngươi.”

Nét mặt Diệp Lăng Hiên cứng đờ, thân mình hơi hơi run lên, tuy rằng lúc ấy chưa phát sinh điều gì quá đáng nhưng hắn đã bị Cổ Hoài Thiên vũ nhục không ít.

Sắc mặt Duẫn Nguyệt Tình xanh mét, nắm chặt Lưu Vân tiên trong tay.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc chắn Cổ Hoài Thiên đã chết dưới ánh mắt ngập tràn sát khí của Lãnh Dạ Hồn mấy ngàn lần rồi.

“Hết thảy đều tan tành, kế hoạch của ngươi phá sản chắc rồi.” Thanh âm của Diệp Lăng Hiên lúc này hết sức lạnh lùng, hoàn toàn khác hẳn với giọng điệu ôn nhu thường ngày của hắn.

“Chưa đâu, cửa cuối các ngươi còn chưa vượt qua được mà.” Cổ Hoài Thiên cười nhạt, “Cửa này cũng chính là cửa tử của các ngươi! Chết đi!”

Hắn vừa dứt lời, Ảnh Mị lập tức ra tay, hướng về phía Lãnh Dạ Hồn. Diệp Lăng Hiên thấy vậy thét lên: “Cẩn thận, Lãnh huynh! Đừng nhìn vào mắt hắn!”

Lãnh Dạ Hồn cả kinh, lập tức nhắm mắt di chuyển thân người nên tránh được công kích của Ảnh Mị. Có điều không ai dự đoán được Cổ Hoài Thiên đang ngồi trên tọa ỷ bỗng dưng di chuyển chớp nhoáng về phía Lãnh Dạ Hồn, đánh hắn một chưởng.

Lãnh Dạ Hồn bị một chưởng của hắn đánh văng ra hơn một trượng. Diệp Lăng Hiên phất ống tay áo, tấn công Cổ Hoài Thiên. Duẫn Nguyệt Tình tung Lưu Vân tiên cuốn lấy Ảnh Mị. Tay phải Diệp Lăng Hiên phóng ra hai cây ngân châm đâm vào ngay mắt Ảnh Mị. Tay trái của hắn cũng vung lên ống tay áo hướng Cổ Hoài Thiên. Thấy tình thế không ổn, Cổ Hoài Thiên nhích người lùi lại gần tọa ỷ, kéo theo Ảnh Mị đang kêu gào thảm thiết.

“Lãnh huynh! Huynh không sao chứ.” Diệp Lăng Hiên cùng Duẫn Nguyệt Tình vội vàng chạy đến bên cạnh Lãnh Dạ Hồn, nâng hắn dậy. Diệp Lăng Hiên rút ra trong ngực một cái bình nhỏ, dốc ra một viên thuốc cho hắn uống vào.

Lãnh Dạ Hồn nuốt xong viên thuốc, cười cười, hướng bọn họ khoát tay, “Ta không sao, không chết được đâu.”

Mắt Ảnh Mị giờ đã bị hủy, máu hắn vấy lên tay Cổ Hoài Thiên. Cổ Hoài Thiên liếm ngón tay dính máu Ảnh Mị, cười lạnh, “Yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi!”

“Cổ Hoài Thiên, cửa thứ ba của ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao?” Duẫn Nguyệt Tình cười mỉa, “Chỉ bằng ngươi và mấy thứ phế nhân kia, ngươi cho rằng có thể đối phó được chúng ta à?”

Cổ Hoài Thiên không đáp lời, tay hắn đột nhiên run lên, hai mũi ám khí nhanh như chớp phóng đến Duẫn Nguyệt Tình. Duẫn Nguyệt Tình vung Lưu Vân tiên lên đánh rớt ám khí, đang định mở miệng nói gì đó thì phát giác trước mắt hắn lóe lên một luồng ngân quang. Ngân quang đánh vào vai phải hắn, thì ra trong hai mũi ám khí còn cất giấu mũi ám khí thứ ba. Thế nhưng kỳ quái là hắn bị ám khí đâm vào nhưng không hề thấy đau đớn chút nào. Nhìn qua bên cạnh, hắn thấy sắc mặt Diệp Lăng Hiên tối sầm, “Tiểu Hiên Hiên à, yên tâm, không sao đâu, chẳng thấy đau đớn gì hết á.” Lúc này mặt mày Diệp Lăng Hiên xanh mét, hắn kéo Duẫn Nguyệt Tình lại gần, xé áo xem xét chỗ bị ám khí công kích thì chỉ thấy một vết thương bé tí màu bạc.

“Ám Ngân!” Diệp Lăng Hiên vừa thốt ra hai chữ này, cả Lãnh Dạ Hồn và Duẫn Nguyệt Tình đều hết sức kinh hoàng. “Ám Ngân – thiên hạ đệ nhất ám khí!”

“Ám Ngân” có hình dạng như một giọt lệ, tốc độ bắn đi nhanh như chớp, trong nó có chứa lượng lớn thiên hạ đệ nhất kịch độc “Diệt Hồn”, khi đâm vào trong cơ thể độc sẽ lập tức dung hòa với máu.

“Ngươi cư nhiên có Ám Ngân!” Lãnh Dạ Hồn kinh ngạc nhìn Cổ Hoài Thiên.

“Ta đây vất vả lắm mới có được nó, dùng để đối phó với các ngươi cũng không uổng.” Cổ Hoài Thiên cười ha hả nhìn Duẫn Nguyệt Tình nói, “Hắn cùng lắm cũng chỉ sống được trong khoảng một nén hương mà thôi, chuẩn bị tinh thần đi!” Vết thương trên vai Duẫn Nguyệt Tình giờ đã bắt đầu chuyển sang màu đen.

“Giải dược đâu!” Lãnh Dạ Hồn hướng hắn hô to.

“Ta sao có giải dược chứ, có điều muốn giải “Diệt Hồn” cũng không phải là không có cách, chỉ cần dùng Bích Lạc Châu cùng Giáng Châu Thảo là giải được. Đáng tiếc cho các ngươi a, Bích Lạc Châu chỉ cốc chủ Lạc Diệp cốc mới có, mà Giáng Châu Thảo lại trăm năm khó gặp, có thể cũng chỉ duy nhất cốc chủ Lạc Diệp cốc mới có. Ha ha…” Tiếng cười của Cổ Hoài Thiên lúc này trở nên điên cuồng. (tội thằng này quá)

Không tệ, sắc mặt Duẫn Nguyệt Tình và Lãnh Dạ Hồn trở nên vui vẻ, hai người tia mắt sang Diệp Lăng Hiên.

“Ôi ôi, trên đời không thể có chuyện nào trùng hợp hơn như thế này đâu, lão Diêm Vương lần này không muốn nhận ta rồi.” Duẫn Nguyệt Tình cười nói.

“Duẫn huynh a, huynh phước lớn mạng lớn thiệt đó.” Lãnh Dạ Hồn vỗ vỗ vai hắn.

“Hai người các ngươi a…” Diệp Lăng Hiên lắc đầu bó tay.

“Các ngươi còn có thể vui vẻ sao.” Cổ Hoài Thiên mất hứng ngưng cười.

Chỉ thấy Diệp Lăng Hiên lấy ra trong ngực một chiếc túi nhỏ tinh xảo, hắn dốc ra từ bên trong túi một hạt châu xanh biếc mượt mà. Sau đó hắn đặt hạt châu lên miệng vết thương của Duẫn Nguyệt Tình rồi vận khởi nội lực. Màu sắc hạt châu từ từ tối dần, đợi đến lúc hạt châu trở nên đen bóng, Diệp Lăng Hiên mới cầm hạt châu lên đặt trong lòng bàn tay xoa xoa, hạt châu lúc này lại trở về màu sắc xanh biếc như ban đầu.

“Bích Lạc Châu!” Cổ Hoài Thiên quá sợ hãi, thiên hạ chí bảo, có thể giải bách độc – Bích Lạc Châu!

Hắn lại thấy Diệp Lăng Hiên xuất ra một viên thuốc đưa cho Duẫn Nguyệt Tình ăn vào, “Đây là thuốc giải độc được chế từ Giáng Châu Thảo.”

Giáng Châu Thảo! Cổ Hoài Thiên lúc này ở tọa ỷ ngồi không yên, “Ngươi… Ngươi đến tột cùng là ai?”

Duẫn Nguyệt Tình cười lạnh, “Ngươi không phải nói chỉ có cốc chủ Lạc Diệp cốc mới có Bích Lạc Châu cùng Giáng Châu Thảo sao?”

“Hắn là cốc chủ Lạc Diệp cốc?! Không thể nào, tuyệt đối không thể! Cốc chủ Lạc Diệp cốc tên Diệp Phong Hoa, ta đã thấy hắn lúc hắn cứu đi mấy tên chưởng môn.” (thằng này ngu mà lì nà)

“Ngươi là thông minh nhất thời hồ đồ một đời a, bọn họ đều họ Diệp, ngươi nói xem quan hệ của bọn họ là gì?” Duẫn Nguyệt Tình hảo tâm đánh thức hắn.

“Đều họ Diệp?” Cổ Hoài Thiên nhìn Diệp Lăng Hiên rồi nhớ tới bộ dạng Diệp Phong Hoa, trong đầu chợt lóe, “Bọn họ là cha con!”

“Đúng vậy, ngươi hoàn toàn tính sai !” Lãnh Dạ Hồn rút ngay trường Kiếm ra khỏi vỏ, hắn muốn giết Cổ Hoài Thiên, vì phụ thân báo thù.

“Thất bại? Ta thất bại sao?” Cổ Hoài Thiên miệng lẩm bẩm nói, hắn nhìn Ảnh Mị đang bên cạnh, nhìn lại chính mình rồi nhìn tất cả giáo đồ U Hỏa giáo. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, “Tất cả đều kết thúc rồi sao? Hắn nhắm mắt, khi mở mắt ra, trong mắt hắn tràn ngập điên cuồng cùng tử khí, “Thất bại thì thế nào! Ta muốn các ngươi phải cùng ta chôn thân tại đây!” Hắn nói xong rút ra trong ngực hai khối đá lửa, cọ sát chúng cho phát ra tia lửa rồi châm ngòi kíp nổ đã chuẩn bị sẵn.

“Không tốt! Chạy mau! Là thuốc nổ!” Diệp Lăng Hiên kêu to.

“Hừ, còn chạy, khắp nơi đều bị ta mai phục thuốc nổ, xem các ngươi còn chạy đi đâu!” Trong mắt Cổ Hoài Thiên hiện lên một cái nhìn mãn nguyện, hết thảy sẽ kết thúc tại đây.

“Thì ra ngươi sớm tính toán đường cùng sẽ kéo bọn ta chết chùm với ngươi.” Lãnh Dạ Hồn tức giận thét lên

“Cùng chết đi…” Lời nói Cổ Hoài Thiên vừa dứt, một tiếng nổ mạnh phát ra, cả sơn cốc rung chuyển, khói lửa mịt mù, tất cả cự thạch đều ngã nhào.



Kết thúc

Hai tháng sau, thành Hàng Châu tổ chức đại hội võ lâm ăn mừng U Hỏa giáo bị tiêu diệt. Võ lâm nhân sĩ từ khắp nơi đều tề tụ đông đủ tại đây.

“Minh chủ đâu?” Chưởng môn phái Thanh Thành hỏi Tề Ngự Thiên.

“Minh chủ a, sáng sớm đã ra ngoài cùng Duẫn công tử rồi.” Tề Ngự Thiên đang thu xếp bố trí mọi thứ.

“Thiệt không ngờ minh chủ cũng chính là cốc chủ Lạc Diệp cốc. Lời đồn trước kia sai bét, người ôn nhu nhã nhặn như minh chủ đây làm sao có thể là kẻ lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt được chớ.” Chưởng môn phái Côn Lôn tiến vào đại sảnh.

“Chí phải, Diệp công tử làm võ lâm minh chủ thực sự quá thích hợp.” Chưởng môn Hoa sơn vuốt râu vui vẻ cười nói.

Đại hội võ lâm sắp bắt đầu nhưng không ai thấy bóng dáng Diệp Lăng Hiên cùng Duẫn Nguyệt Tình đâu cả, “Minh chủ sao chưa thấy?” những người có liên can rối rít hỏi.

Đột nhiên có gì đó nhanh như chớp phóng vào, nhìn lại chính là một cái lệnh bài đang cắm trên một thân cây, ngoài ra còn có một tờ giấy được xiên vào đó.

Tề Ngự Thiên tháo tờ giấy vừa thấy xuống, sắc mặt tối sầm.

[ Lệnh bài minh chủ ta xin trả lại. Thỉnh các vị tìm cho võ lâm một vị minh chủ mới xứng đáng. Diệp ]

“Minh chủ, ngài ấy…” Mọi người hối hả chạy ra ngoài cửa, bên ngoài đã không thấy bóng dáng ai. Tất cả đều thở dài, lắc đầu, bắt tay vào chuẩn bị sửa đại hội võ lâm thành đại hội tuyển chọn võ lâm minh chủ.

“Tiểu Hiên Hiên, mạng mình lớn thiệt há, trận nổ lớn như vậy mà mình cũng thoát được.” Lúc này Diệp Lăng Hiên cùng Duẫn Nguyệt Tình đang chậm rãi dạo bước ở bên cạnh Tây Hồ trong thành Hàng Châu.

“Ừm, may là Lãnh huynh biết phụ cận có một cái hồ, kéo chúng ta nhảy xuống đó ẩn nấp.” Diệp Lăng Hiên đang thưởng thức một cành liễu rủ ven hồ.

“À, chúng ta đi tìm Lãnh huynh được không? Ta nghe nói huynh ấy đang sáng lập một môn phái mới ở Thanh Châu.”

“Đồng ý.”

“Tiểu Hiên Hiên à, chúng ta cứ ngao du khắp thiên hạ như vậy cả đời có được không?”

“Được chứ. Dù sao bên cạnh ta cũng có Nguyệt Tình ngươi.”

“Ừa dĩ nhiên rồi, người ta đã nói là huynh phải nuôi người ta cả đời cơ mà.”

Tiếng cười dần xa, đâu đó thấp thoáng hai bóng người thân mật dựa vào nhau.

Thế sự giang hồ, tất cả như tan trong tiếng cười…

————————————————————————————

Lạc diệp hữu tình đến đây là kết thúc. Một kết cục viên mãn phải không nào? Trải qua nhiều sóng gió, rốt cuộc hai bạn trẻ của chúng ta cũng có được những ngày tháng bình yên thong thả ngao du thiên hạ ^.^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương