Lạc Điệp Hữu Tình
-
Chương 14
Duẫn Nguyệt Tình và Diệp Lăng Hiên hiện đang cưỡi chung một con ngựa trắng như tuyết chạy như bay trên đường, để lại phía sau nó cát bụi mịt mù .”Còn hai canh giờ nữa mới đến Hàng Châu.” Duẫn Nguyệt Tình vừa nhìn đường đi phía trước vừa nói.Bởi vì chưởng môn phái Không Động và Nga Mi đột ngột mất tích nên bọn họ phải vội vàng quay về Hàng Châu.
“Theo yêu cầu của minh chủ, chưởng môn các phái đều tề tụ ở Hàng Châu. Chưởng môn Không Động và Nga Mi đến Hàng Châu vài ngày cảm thấy chán nên đi ra ngoài tìm vài thứ tiêu khiển giải sầu, sau đó mất tích luôn.” Tề Ngự Thiên giận dữ nói.
“Lần này tình huống cũng giống hệt như hai lần trước sao?” Diệp Lăng Hiên muốn xác định chính xác phỏng đoán của mình.
“Đúng vậy.”
“Xem ra, phỏng đoán của ta là không sai .” Diệp Lăng Hiên lẩm bẩm nói.
“Tiểu Hiên Hiên, huynh phát hiện ra chuyện gì sao? Đúng rồi, lần trước hình như huynh có nói, huynh biết U Hỏa giáo dùng thủ pháp gì phải không?” Duẫn Nguyệt Tình đột nhiên nhớ tới suy luận lúc trước của Diệp Lăng Hiên.
“Nếu ta đoán không lầm, U Hỏa giáo sử dụng nội gián tinh thông nhiếp hồn thuật.” Diệp Lăng Hiên nói ra lời này làm hai người kia hết sức kinh hãi.
“Nhiếp hồn thuật á?” Duẫn Nguyệt Tình tăng thêm ngữ khí.
“Đây là một loại tuyệt kỷ hiếm thấy trong võ lâm, theo lão phu biết, ba mươi năm trước chỉ có Độc Tẩu tinh thông độc thuật mới sử dụng được tuyệt kỷ này. Thật không ngờ ba mươi năm sau lại xuất hiện người biết dùng nó.” Tề Ngự Thiên vuốt râu nói lẩm bẩm.
“Nhiếp hồn thuật làm cho người ta bị mê muội tâm trí, ngoan ngoãn nghe lệnh người thi triển thuật.” Diệp Lăng Hiên giải thích điểm lợi hại của nhiếp hồn thuật cho hai người kia.
“Cho nên, bọn họ bị mất tích mới không để lại dấu vết gì.” Duẫn Nguyệt Tình nói.
“Đúng vậy.”
“Hiện tại nhiệm vụ mấu chốt là phải mau chóng tìm cho ra người sử dụng nhiếp hồn thuật, thêm nữa, trong giai đoạn này chúng ta không được để cho bất kỳ vị chưởng môn nào đi ra ngoài.” Diệp Lăng Hiên phân phó.
Hai người rời khỏi đại sảnh sau khi bàn luận cùng Tề Ngự Thiên. Duẫn Nguyệt Tình vẫn không nói gì, tựa hồ như đang phân vân chuyện gì đó. “Tiểu Hiên Hiên”, hắn đột nhiên mở miệng nói, “Huynh nghĩ xem kẻ tinh thông nhiếp hồn thuật có khi nào cũng là một cao thủ khinh công không?”
“Cao thủ khinh công sao?”
“Đúng vậy, cho dù hắn tinh thông nhiếp hồn thuật, khi hắn chuẩn bị ra tay ắt hẳn cũng làm kinh động các vị chưởng môn vài phần, như thế sẽ phải để lại chút dấu vết, đằng này một tí vết tích cũng không lưu lại. Có thể suy ra khinh công của người này hẳn là đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, khiến cho khi hắn ở gần các vị chưởng môn cũng không bị phát hiện, đợi đến lúc bọn họ phát hiện ra hắn thì đã muộn rồi.” Duẫn Nguyệt Tình nói ra quan điểm của bản thân.
“Nói rất có lý.” Diệp Lăng Hiên gật gật đầu, “Nguyệt Tình, ta thấy bây giờ chúng ta phải đề cao cảnh giác, e rằng mục tiêu kế tiếp của hắn sẽ là chúng ta a. Chúng ta đã làm bọn họ tổn thất khá nhiều nhân lực, bọn họ chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.” Nói thật, Diệp Lăng Hiên thật sự không thể nào yên tâm với Duẫn Nguyệt Tình, kinh nghiệm giang hồ của Duẫn Nguyệt Tình chẳng được bao nhiêu, hơn nữa hắn nghi ngờ kẻ sử dụng nhiếp hồn thuật nhiều khả năng võ công còn cao hơn Duẫn Nguyệt Tình.
“Yên tâm, ta đâu có ngốc đến mức bị bắt. Hắn muốn dùng nhiếp hồn thuật đối phó ta hả, mơ đi.” Duẫn Nguyệt Tình xem ra rất tự tin vào chính mình.
“Ai yu.” Diệp Lăng Hiên thở dài, dường như Duẫn Nguyệt Tình còn chưa rõ lắm lợi hại của nhiếp hồn thuật.
Ba ngày sau, quả thật Duẫn Nguyệt Tình đã xảy ra chuyện. Hắn đi ra ngoài một ngày cũng chưa trở về. Hắn nói hắn đi Vân Thiên bang thăm dò tin tức, đi rồi không thấy bóng dáng đâu nữa. Cảm giác bất an trong lòng Diệp Lăng Hiên càng ngày càng lớn, chẳng lẽ Nguyệt Tình thật sự bị kẻ kia bắt cóc ư. Sao có thể chứ, Nguyệt Tình thông minh lắm mà. Có điều nhiếp hồn thuật quá lợi hại, hắn chưa chắc đối phó được. Rốt cuộc Diệp Lăng Hiên không nhẫn nại được nữa, đang chuẩn bị ra ngoài tìm người thì Tề Ngự Thiên đã trở lại, “Minh chủ, nơi này có một phong thư, là gửi cho ngươi.”
Diệp Lăng Hiên tiếp nhận thư, vừa mở ra thì sắc mặt đã có chút thay đổi.”Làm sao vậy?” Tề Ngự Thiên thấy sắc mặt Diệp Lăng Hiên cực kì khó coi, mở miệng hỏi.
“Nguyệt Tình thật sự bị người nọ bắt giữ!” Thư trong tay Diệp Lăng Hiên bị hắn vò nát .”Thư này làm sao đến được đây?”
“Do một đứa bé mang đến”
“Tề tiền bối, hết thảy nơi này giao cho ngươi, ta đi cứu Nguyệt Tình.” Diệp Lăng Hiên lúc này tâm loạn như ma, nhấc chân nghĩ muốn rời đi.
“Minh chủ, ngươi đi một mình sao, rất nguy hiểm a, ngươi cũng không có võ công.” Tề Ngự Thiên thấy thế vội vàng ngăn cản.
Diệp Lăng Hiên không trả lời, ống tay áo vung lên, một đạo kình lực nhanh chóng bắn ra làm vỡ nát bình hoa cao hơn nửa người trong đại sảnh. Tề Ngự Thiên sững sờ nhìn những mảnh vỡ của bình hoa. Đợi lúc hắn lấy lại tinh thần thì Diệp Lăng Hiên đã đi mất không thấy bóng dáng “Thì ra võ công của hắn cao đến vậy, ta quả thực đã nhìn lầm a.” Tề Ngự Thiên lẩm bẩm nói.
Diệp Lăng Hiên đi đến điểm hẹn đề cập trong thư, là một rừng trúc nhỏ ở ngoại ô Hàng Châu. Bên trong rừng trúc đã có người đứng chờ sẵn.
“Ngươi chính là người đã bắt đi Nguyệt Tình?” Diệp Lăng Hiên lạnh lùng hỏi.
“Ha hả, Diệp minh chủ thật là đúng giờ.” Người nọ chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt âm lãnh hé ra một nụ cười quỷ dị.
“Xem ra U Hỏa giáo các ngươi cũng có không ít cao thủ nhỉ.” Lời nói Diệp Lăng Hiên mang theo chút châm chọc.
“Đa tạ khích lệ, ta là Ảnh Mị. Diệp minh chủ cũng không đơn giản mà, lúc trước đánh giá ngươi quá thấp khiến chúng ta tổn thất nặng nề. Hơn nữa, chúng ta đến nay còn chưa điều tra được thân phận của ngươi.” Ảnh Mị âm âm cười.
“Thôi, bớt nói nhảm đi, Nguyệt Tình đâu?” Diệp Lăng Hiên không nghĩ muốn dây dưa thêm chút nào nữa.
“Hừ, hừ, ngươi có biết vì sao ta dùng nhiếp hồn thuật với hắn mà không phải ngươi không?” Ảnh Mị hỏi.Diệp Lăng Hiên lắc đầu.
“Bởi vì, ta hoài nghi, nhiếp hồn thuật đối với ngươi vô dụng, trên người ngươi cất giấu nhiều thứ lắm, để an toàn, ta ra tay với hắn .” Ảnh Mị lạnh lùng nói ra lý do.
“Hơn nữa, lợi dụng hắn để bắt ngươi, chắc chắn thành công!” Hắn vừa mới dứt lời, một đạo ngân quang phóng như bay đến Diệp Lăng Hiên. Diệp Lăng Hiên xoay người né tránh, tập trung nhìn vào, “Nguyệt Tình!”
Lúc này hai mắt Duẫn Nguyệt Tình trống rỗng vô thần, huy khởi Lưu Vân tiên, tấn công Duẫn Nguyệt Tình kịch liệt.
“Đê tiện!” Diệp Lăng Hiên oán hận mắng.
“Ha hả, có sao đâu, ta đây bất chấp thủ đoạn, chỉ cần có thể thành công. Duẫn Nguyệt Tình! Bắt hắn đi!” Ảnh Mị hạ lệnh.
“Biết!” Duẫn Nguyệt Tình đáp lời một cách máy móc, công kích của Lưu Vân tiên cũng càng ngày gay gắt.
Diệp Lăng Hiên không đánh trả, nhất mực trốn tránh, hắn sử dụng tuyệt đỉnh khinh công Phiêu Diệp khiến Duẫn Nguyệt Tình dù công kích gần nửa canh giờ mà đến vạt áo của hắn cũng chưa thể chạm tới được.
Ảnh Mị biết tình thế không ổn, bèn hướng Duẫn Nguyệt Tình vỗ tay. Duẫn Nguyệt Tình đột nhiên thu hồi Lưu Vân tiên, lấy từ trong ngực ra một cái chủy thủ, kề sát cổ mình. (chài ơi, đòn này hiểm nà)
“Nguyệt Tình!” Diệp Lăng Hiên vừa thấy lập tức hướng về phía Duẫn Nguyệt Tình, đoạt lấy chủy thủ trên tay hắn, thế nhưng lại bị Ảnh Mị ngăn cản, “Khoan đã, nếu ngươi còn tiến tới, hắn sẽ phơi thây tại đây a.”
“Ngươi…” Diệp Lăng Hiên tức giận trừng mắt, “Được rồi, ngươi nói đi, muốn ta làm gì.” Diệp Lăng Hiên buông lơi hai tay, mặc hắn xử trí, hắn biết, nếu động một chút, Ảnh Mị sẽ hạ lệnh, khiến cho Nguyệt Tình tự sát!
Ảnh Mị vươn mười ngón, điểm hết ba mươi sáu đại huyệt của Diệp Lăng Hiên, còn sử dụng ngưu cân trói chặt hai tay của hắn “Ta vốn định giết ngươi, có điều, giáo chủ hạ lệnh, muốn ta mang ngươi đi gặp ngài. Mạng ngươi lớn a!”
“Nguyệt Tình, ngươi mang hắn, đi theo ta.”
“Biết!” Duẫn Nguyệt Tình tiến đến vác Diệp Lăng Hiên trên vai, theo Ảnh Mị tiến vào sâu trong rừng trúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook