Lạc Diễn Tiên
-
Chương 47
Tiêu Khoan thấy thiếu nãi nãi tức giận như vậy, cũng không dám thất lễ, không để ý đến thiếu gia liền trực tiếp điều xe hồi phủ.
Tiêu Thành Diễn nhìn xe ngựa đã đi xa, còn chưa kịp phản ứng. Lạc Nhi đến đây khi nào? Tiêu Khoan còn là tùy tùng của mình sao?
"Lão đại... ngươi... ngươi không sao chứ?" Trần Khải chạy theo phía sau. Vội vàng hỏi, xem ra, đại tẩu tức giận không hề nhẹ a, phải biết làm sao cho phải.
"Còn hỏi? Ngươi xem ta thế này giống không có chuyện gì sao? Ngươi sao lại không nhắc nhở ta là nàng đang ở bên cạnh? Giờ thì xong rồi, thật sự là tức chết mà." Hỏa khí không chỗ ph4t tiết, trực tiếp dồn hết lên ngươi Trần Khải mà quát.
Lư Tử Huân thấy Tiêu Thành Diễn mắng Trần Khải, kéo cánh tay Trần Khải, cũng không biết nói gì cho phải, dù sao bọn hắn cũng chơi chung từ nhỏ đến lớn, cảm tình sâu đậm.
Tiêu Thành Diễn thấy Trần Khải đứng trơ người, không chịu nói lời nào, cũng đành đuổi theo xe ngựa.
Tiêu Thành Hành làm tới hình bộ thị lang, cũng do là con trai cả của Hầu Gia, lại có đại hoàng tử bảo kê, nên không đem hình bộ thượng thư để vào mắt, gần đây còn nghe được chỉ thị của đại hoàng tử, nói muốn đẩy ba thượng thư xuống, trong lòng đang bày mưu tính.
"Tiêu Chí" Tiêu Thành Hành gọi lớn trước cửa.
"Đại thiếu gia." Tiêu Chí nghe đại thiếu gia gọi mình, vội vàng quỳ trên mặt đất. Chính mình cũng đi theo đại thiếu gia bao nhiêu năm nên biết đại thiếu gia không phải thiện chủ. Biểu hiện bên ngoài trông thì nhẹ nhàng hữu lễ, nên người ngoài không nhìn ra mà thôi.
"Ngươi, đi... Đã nghe rõ chưa?" Sau đó nói thầm bên tai Tiêu Chí, nói xong vẫn không quên cười tà.
"Đại thiếu gia... thế này không tốt đâu." Đây là chuyện thất đức Tiêu Chí thực không muốn làm, nhưng mình lúc trước là do đại thiếu gia cứu, chịu ân của hắn, có ân phải báo a.
"Ngươi chỉ cần làm như thế, những chuyện khác không cần xen vào." Tiêu Thành Hành chắc chắn trăm phần trăm Tiêu Chí sẽ không phản bội mình, hắn mang ân mình nên nhất định sẽ không dám làm trái ý.
"Vâng đại thiếu gia." Tiêu Chí hành lễ rồi đi ra ngoài.
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào. "Tiêu công tử, gia chủ muốn thuộc hạ đưa cho ngài thứ này." Nói xong đưa ra trước mặt một phong thư nặc danh. Nhưng lòng dạ thế nào tất cả đều đã rõ.
"Ân, ngươi đi đi." Nói xong mở thư ra, đọc thư được một lúc, sẽ có trò hay để xem sao. Nhạc phụ quả là lợi hại, không hổ ngồi được trên cao như vậy, mình và đại hoàng tử không phải chỉ là quân cờ của hắn sao? Có điều... chỉ cần thừa kế được Hầu vị, tiếp theo sẽ là?
Văn Nhân Lạc trở lại phủ, Tiểu Niên chạy ra đón, Tiểu Niên còn chưa bái kiến đã thấy công chúa tức giận đi thẳng tới "Công chúa, ngài đã trở về?"
"Tiểu Niên, ngươi đi điều tra chỗ ở của phu tử phò mã cho ta." Lạnh giọng phân phó. Phu tử nói không cho hắn đi tư thục nữa, nhưng mà phu tử trong kinh thành này có ai là chịu dạy hắn? Đi thư viện phải còn đến mấy tháng nữa, cũng không thể từ lúc này tới đó chỉ có chơi không. Mặc dù mình có thể dạy hắn ở nhà, nhưng mình bây giờ không phải đang tức giận hay sao?
Tiểu Niên nghe xong mệnh lệnh cũng không dám nói gì, hôm nay công chúa thực sự có điểm dọa người.
"Khoan đã Tiểu Niên." Tiểu Niên vừa định đi, Văn Nhân Lạc như nhớ ra điều gì, vội vàng hô: "Tiểu Niên, lát nữa ngươi ôm chăn đệm đến thư phòng, phò mã hôm nay sẽ ngủ tại thư phòng."
"A... Vâng." Tiểu Niên ngẩn người, quả nhiên phò mã đã làm cho công chúa tức giận, khó trách công chúa lại biểu hiện như vậy.
Sau đó Văn Nhân Lạc xoay người đi vào phòng ngủ.
Tiêu Thành Diễn chạy về đến trước phủ, gặp được Tiểu Niên, vội vàng cầm lấy tay Tiểu Niên nói: "Tiểu Niên, công chúa đâu?" Mày nhíu lại chăm chú. Chính mình lần sau không dám chọc giận công chúa nữa.
"Phò mã... công chúa hiện đang trong phòng." Trước mặt mình người này dù sao cũng là phò mã, mình cũng chỉ có thể cung kính, Tiểu Niên thành thật trả lời.
Tiêu Thành Diễn đã nghe được câu trả lời, vội vàng chạy hướng đông phòng.
"Lạc Nhi... Nàng mở cửa ra... Ta... sai rồi... Thật mà, lẽ ra ta nên đi tư thục, lẽ ra ta không nên nhiễu loạn lớp học... Ôi, ôi ta thật sự biết sai rồi mà." Chạy đến trước cửa phòng, Tiêu Thành Diễn thấy cửa đã đóng, vì vậy liền gõ cửa, nhưng công chúa bên trong dường như không nghe thấy điều gì.
"Ôi..." Tiêu Thành Diễn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Văn Nhân Lạc ngồi trong phòng như trước vẫn bình tĩnh, trên bàn đã bày biện sách ra đấy nhưng nửa canh giờ rồi vẫn không có lật qua lật lại. Chợt nghe thấy Tiêu Thành Diễn bên ngoài gõ cửa, không hề có chút ý nghĩ sẽ đáp ứng hắn. Bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa đột nhiên ngưng bẹt, nghĩ đến hẳn là hắn đã đi rồi, ngược lại có chút mất mát. Nửa ngày sau lại có tiếng kêu. Văn Nhân Lạc nghe vậy tranh thủ thời gian đứng lên, mày nhíu lại, không chút nghĩ ngợi chạy ra mở cửa, lo lắng Tiêu Thành Diễn sẽ xảy ra chuyện gì.
Tiêu Thành Diễn nhìn xe ngựa đã đi xa, còn chưa kịp phản ứng. Lạc Nhi đến đây khi nào? Tiêu Khoan còn là tùy tùng của mình sao?
"Lão đại... ngươi... ngươi không sao chứ?" Trần Khải chạy theo phía sau. Vội vàng hỏi, xem ra, đại tẩu tức giận không hề nhẹ a, phải biết làm sao cho phải.
"Còn hỏi? Ngươi xem ta thế này giống không có chuyện gì sao? Ngươi sao lại không nhắc nhở ta là nàng đang ở bên cạnh? Giờ thì xong rồi, thật sự là tức chết mà." Hỏa khí không chỗ ph4t tiết, trực tiếp dồn hết lên ngươi Trần Khải mà quát.
Lư Tử Huân thấy Tiêu Thành Diễn mắng Trần Khải, kéo cánh tay Trần Khải, cũng không biết nói gì cho phải, dù sao bọn hắn cũng chơi chung từ nhỏ đến lớn, cảm tình sâu đậm.
Tiêu Thành Diễn thấy Trần Khải đứng trơ người, không chịu nói lời nào, cũng đành đuổi theo xe ngựa.
Tiêu Thành Hành làm tới hình bộ thị lang, cũng do là con trai cả của Hầu Gia, lại có đại hoàng tử bảo kê, nên không đem hình bộ thượng thư để vào mắt, gần đây còn nghe được chỉ thị của đại hoàng tử, nói muốn đẩy ba thượng thư xuống, trong lòng đang bày mưu tính.
"Tiêu Chí" Tiêu Thành Hành gọi lớn trước cửa.
"Đại thiếu gia." Tiêu Chí nghe đại thiếu gia gọi mình, vội vàng quỳ trên mặt đất. Chính mình cũng đi theo đại thiếu gia bao nhiêu năm nên biết đại thiếu gia không phải thiện chủ. Biểu hiện bên ngoài trông thì nhẹ nhàng hữu lễ, nên người ngoài không nhìn ra mà thôi.
"Ngươi, đi... Đã nghe rõ chưa?" Sau đó nói thầm bên tai Tiêu Chí, nói xong vẫn không quên cười tà.
"Đại thiếu gia... thế này không tốt đâu." Đây là chuyện thất đức Tiêu Chí thực không muốn làm, nhưng mình lúc trước là do đại thiếu gia cứu, chịu ân của hắn, có ân phải báo a.
"Ngươi chỉ cần làm như thế, những chuyện khác không cần xen vào." Tiêu Thành Hành chắc chắn trăm phần trăm Tiêu Chí sẽ không phản bội mình, hắn mang ân mình nên nhất định sẽ không dám làm trái ý.
"Vâng đại thiếu gia." Tiêu Chí hành lễ rồi đi ra ngoài.
Một bóng đen từ ngoài cửa sổ nhảy vào. "Tiêu công tử, gia chủ muốn thuộc hạ đưa cho ngài thứ này." Nói xong đưa ra trước mặt một phong thư nặc danh. Nhưng lòng dạ thế nào tất cả đều đã rõ.
"Ân, ngươi đi đi." Nói xong mở thư ra, đọc thư được một lúc, sẽ có trò hay để xem sao. Nhạc phụ quả là lợi hại, không hổ ngồi được trên cao như vậy, mình và đại hoàng tử không phải chỉ là quân cờ của hắn sao? Có điều... chỉ cần thừa kế được Hầu vị, tiếp theo sẽ là?
Văn Nhân Lạc trở lại phủ, Tiểu Niên chạy ra đón, Tiểu Niên còn chưa bái kiến đã thấy công chúa tức giận đi thẳng tới "Công chúa, ngài đã trở về?"
"Tiểu Niên, ngươi đi điều tra chỗ ở của phu tử phò mã cho ta." Lạnh giọng phân phó. Phu tử nói không cho hắn đi tư thục nữa, nhưng mà phu tử trong kinh thành này có ai là chịu dạy hắn? Đi thư viện phải còn đến mấy tháng nữa, cũng không thể từ lúc này tới đó chỉ có chơi không. Mặc dù mình có thể dạy hắn ở nhà, nhưng mình bây giờ không phải đang tức giận hay sao?
Tiểu Niên nghe xong mệnh lệnh cũng không dám nói gì, hôm nay công chúa thực sự có điểm dọa người.
"Khoan đã Tiểu Niên." Tiểu Niên vừa định đi, Văn Nhân Lạc như nhớ ra điều gì, vội vàng hô: "Tiểu Niên, lát nữa ngươi ôm chăn đệm đến thư phòng, phò mã hôm nay sẽ ngủ tại thư phòng."
"A... Vâng." Tiểu Niên ngẩn người, quả nhiên phò mã đã làm cho công chúa tức giận, khó trách công chúa lại biểu hiện như vậy.
Sau đó Văn Nhân Lạc xoay người đi vào phòng ngủ.
Tiêu Thành Diễn chạy về đến trước phủ, gặp được Tiểu Niên, vội vàng cầm lấy tay Tiểu Niên nói: "Tiểu Niên, công chúa đâu?" Mày nhíu lại chăm chú. Chính mình lần sau không dám chọc giận công chúa nữa.
"Phò mã... công chúa hiện đang trong phòng." Trước mặt mình người này dù sao cũng là phò mã, mình cũng chỉ có thể cung kính, Tiểu Niên thành thật trả lời.
Tiêu Thành Diễn đã nghe được câu trả lời, vội vàng chạy hướng đông phòng.
"Lạc Nhi... Nàng mở cửa ra... Ta... sai rồi... Thật mà, lẽ ra ta nên đi tư thục, lẽ ra ta không nên nhiễu loạn lớp học... Ôi, ôi ta thật sự biết sai rồi mà." Chạy đến trước cửa phòng, Tiêu Thành Diễn thấy cửa đã đóng, vì vậy liền gõ cửa, nhưng công chúa bên trong dường như không nghe thấy điều gì.
"Ôi..." Tiêu Thành Diễn kêu lên một tiếng thảm thiết.
Văn Nhân Lạc ngồi trong phòng như trước vẫn bình tĩnh, trên bàn đã bày biện sách ra đấy nhưng nửa canh giờ rồi vẫn không có lật qua lật lại. Chợt nghe thấy Tiêu Thành Diễn bên ngoài gõ cửa, không hề có chút ý nghĩ sẽ đáp ứng hắn. Bỗng nhiên nghe tiếng đập cửa đột nhiên ngưng bẹt, nghĩ đến hẳn là hắn đã đi rồi, ngược lại có chút mất mát. Nửa ngày sau lại có tiếng kêu. Văn Nhân Lạc nghe vậy tranh thủ thời gian đứng lên, mày nhíu lại, không chút nghĩ ngợi chạy ra mở cửa, lo lắng Tiêu Thành Diễn sẽ xảy ra chuyện gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook