Lạc Diễn Tiên
-
Chương 41
Tiêu Thành Diễn cầm lấy hai bức tượng từ tay ông chủ, một tượng hình mình thì đưa đến cho Văn Nhân Lạc, một tượng hình Văn Nhân Lạc thì giữ lại cho mình.
Văn Nhân Lạc tiếp nhận lấy nhìn nhìn: "Nhìn giống Diễn thật."
"Lúc nào thấy nhớ ta, thì đem nó ra nhìn." Nói xong sờ sờ vào cái mũi Văn Nhân Lạc, sau đó chỉ vào tượng đất trong tay Văn Nhân Lạc.
"Vậy lúc nào thấy nhớ ta, Diễn cũng phải đem tượng ta ra nhìn."
Tiêu Thành Diễn nắm lấy tay Văn Nhân Lạc, từ xa bỗng nàng phát hiện có một thân ảnh quen thuộc đi tới "Tiểu Thủy".
"Tiểu Thủy là ai?" Văn Nhân Lạc nghe hắn nói cái tên này, mới hỏi ngược lại.
"Tiểu Thủy là đầu bếp ở Hầu phủ." Nói xong nắm tay Văn Nhân Lạc vội vàng chạy theo, thấy khuôn mặt Tiểu Thủy hơi bối rối, còn mang theo cả nước mắt, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Văn Nhân Lạc rất ngạc nhiên, một đầu bếp nữ sao lại làm hắn khẩn trương như vậy?
Tiểu Thủy tựa hồ phát giác có người đi theo, quay đầu lại liền phát hiện hai người Tiêu Thành Diễn, mới đầu có hơi kinh ngạc, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu Thành Diễn quỳ xuống.
"Tiểu Thủy, ngươi làm sao vậy? Mau đứng lên." Tiêu Thành Diễn vội vàng đi đến đỡ Tiểu Thủy đứng dậy.
"Nhị thiếu gia, cầu xin ngài cứu mẹ ta với." Tiểu Thủy khóc lóc cầu khẩn.
"Mẹ ngươi?" Tiêu Thành Diễn chưa từng nghe Tiểu Thủy nói đến người nhà mình.
"Mẹ ta, người ngã bệnh, đại phu nói nhanh lên nếu không sẽ không kịp." Tiểu Thủy vẫn khóc từ đầu đến đuôi.
Tiêu Thành Diễn nghe xong vội nói: "Tiểu Thủy, mau dẫn ta đi nhìn xem." Nói xong cũng không quên nắm tay Văn Nhân Lạc đi theo Tiểu Thủy.
Tiểu Thủy mang hai người đến một con phố nhỏ, nhà cửa bên trong đều tồi tàn, chung quanh thỉnh thoảng còn nghe thấy có tiếng trẻ con đùa giỡn, người chung quanh nhìn thấy có một vị công tử tuấn lãng cùng một vị cô nương mặc bạch y đi tới, đều nhao nhao chạy lại xem náo nhiệt.
Tiểu Thủy dẫn hai người đến cuối khu phố, đập vào mắt chính là một ngôi nhà tranh hết sức tồi tàn, mái tranh đã mất đi màu sắc thuở ban đầu, biến thành một màu đen hư thối, mấy cây trụ bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Xung quanh nhà tranh toàn những thứ rác rưởi, thỉnh thoảng bốc lên mùi tanh tưởi.
Văn Nhân Lạc có chút nhíu mày, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ ngửi qua thứ mùi này, trong dạ dày cồn cào khó chịu, lập tức đưa tay bịt miệng lại.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy tranh thủ thời gian vỗ vỗ sau lưng Văn Nhân Lạc. "Ở bên kia chờ ta, đừng có chạy loạn, nếu có việc gì cứ gọi ta, ta vào trong xem một chút." Đồng thời nàng cũng chỉ một gốc cây phía trước.
Văn Nhân Lạc nhìn thần sắc hắn có chút lo lắng, đáy lòng liền dâng lên một dòng nước ấm, nhìn bóng lưng hắn đã đi xa, trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất an toàn.
Tiểu Thủy cố sức đẩy cửa gỗ ra, "Con về rồi đây." Tiêu Thành Diễn thấy Tiểu Thủy ra sức như vậy, sợ biết đâu cửa gỗ sẽ ngã xuống đè nàng ta, nàng nhanh chóng chạy lại giúp một tay.
"Ta.. ta không có cố ý." Tiêu Thành Diễn thấy vậy vội vàng nói xin lỗi.
"Không sao đâu ca ca." Tiểu Thủy nói xong đi về phía gian phòng.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy cũng đuổi theo, trong phòng âm u ẩm ướt, có một người phụ nữ nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, bộ mặt tái nhợt, vẫn không hề nhúc nhích, không hề có một chút sinh khí.
Tiểu Thủy ngẩn người, lập tức nhào về phía người phụ nữ đó, một hồi khóc rống lên.
Tiêu Thành Diễn nuốt từng ngụm nước, ngón tay run run di chuyển từ từ đến gần cánh mũi của bà, nàng chợt mở to hai mắt, bà không còn thở nữa, thấy vậy Tiểu Thủy càng khóc dữ dội hơn, trong lòng tê rần, từ nay về sau Tiểu Thủy sẽ là cô nhi.
Tiêu Thành Diễn một mực chờ Tiểu Thủy khóc xong, mới lấy khăn tay lau sạch nước mắt nàng. "Về sau ca ca chính là người nhà của Tiểu Thủy, ngươi đừng khóc nữa."
Văn Nhân Lạc đứng dưới gốc cây, con mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía căn nhà tranh, kinh thành vậy mà vẫn còn có chỗ thế này, phụ hoàng sao lại không biết nhỉ?
Bỗng nhiên từ phía nhà tranh có hai người bước ra, một cao một thấp, Tiêu Thành Diễn nhìn rất nghiêm túc, lông mày cau rất chặt, Tiểu Thủy đôi má còn mang theo dấu vết nước mắt.
Văn Nhân Lạc chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Thành Diễn, bình thường hắn đều trưng ra bộ mặt đùa giỡn, trong tay hắn đang cầm chặt lấy tượng đất của mình.
"Lạc Nhi." Tiêu Thành Diễn đến gần nàng, hô một tiếng, Văn Nhân Lạc mới phục hồi tinh thần lại. Thấy Tiêu Thành Diễn đã đi tới trước mặt mình, đang mỉm cười cưng chiều.
"Tiểu Thủy, xảy ra chuyện gì sao?" Chính mình cũng nghe được tiếng khóc, có dự cảm không hay.
"Lạc Nhi, ta có việc muốn thương lượng với nàng." Tiêu Thành Diễn nói xong kéo Tiểu Thủy lại trước mặt Văn Nhân Lạc. "Tiểu Thủy bây giờ là cô nhi, ta... muốn nhận nàng ấy làm muội muội, ta nghĩ Lạc Nhi có thể đem nàng ấy theo bên người."
Văn Nhân Lạc nghe hắn nói vậy, tuy rằng không biết giữa hắn và Tiểu Thủy đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thân thế Tiểu Thủy quả thực đáng thương, hắn có việc lại cùng mình thương lượng, đây chẳng phải là một mở đầu tốt hay sao?
Văn Nhân Lạc tiếp nhận lấy nhìn nhìn: "Nhìn giống Diễn thật."
"Lúc nào thấy nhớ ta, thì đem nó ra nhìn." Nói xong sờ sờ vào cái mũi Văn Nhân Lạc, sau đó chỉ vào tượng đất trong tay Văn Nhân Lạc.
"Vậy lúc nào thấy nhớ ta, Diễn cũng phải đem tượng ta ra nhìn."
Tiêu Thành Diễn nắm lấy tay Văn Nhân Lạc, từ xa bỗng nàng phát hiện có một thân ảnh quen thuộc đi tới "Tiểu Thủy".
"Tiểu Thủy là ai?" Văn Nhân Lạc nghe hắn nói cái tên này, mới hỏi ngược lại.
"Tiểu Thủy là đầu bếp ở Hầu phủ." Nói xong nắm tay Văn Nhân Lạc vội vàng chạy theo, thấy khuôn mặt Tiểu Thủy hơi bối rối, còn mang theo cả nước mắt, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?
Văn Nhân Lạc rất ngạc nhiên, một đầu bếp nữ sao lại làm hắn khẩn trương như vậy?
Tiểu Thủy tựa hồ phát giác có người đi theo, quay đầu lại liền phát hiện hai người Tiêu Thành Diễn, mới đầu có hơi kinh ngạc, sau đó vội vàng chạy đến trước mặt Tiêu Thành Diễn quỳ xuống.
"Tiểu Thủy, ngươi làm sao vậy? Mau đứng lên." Tiêu Thành Diễn vội vàng đi đến đỡ Tiểu Thủy đứng dậy.
"Nhị thiếu gia, cầu xin ngài cứu mẹ ta với." Tiểu Thủy khóc lóc cầu khẩn.
"Mẹ ngươi?" Tiêu Thành Diễn chưa từng nghe Tiểu Thủy nói đến người nhà mình.
"Mẹ ta, người ngã bệnh, đại phu nói nhanh lên nếu không sẽ không kịp." Tiểu Thủy vẫn khóc từ đầu đến đuôi.
Tiêu Thành Diễn nghe xong vội nói: "Tiểu Thủy, mau dẫn ta đi nhìn xem." Nói xong cũng không quên nắm tay Văn Nhân Lạc đi theo Tiểu Thủy.
Tiểu Thủy mang hai người đến một con phố nhỏ, nhà cửa bên trong đều tồi tàn, chung quanh thỉnh thoảng còn nghe thấy có tiếng trẻ con đùa giỡn, người chung quanh nhìn thấy có một vị công tử tuấn lãng cùng một vị cô nương mặc bạch y đi tới, đều nhao nhao chạy lại xem náo nhiệt.
Tiểu Thủy dẫn hai người đến cuối khu phố, đập vào mắt chính là một ngôi nhà tranh hết sức tồi tàn, mái tranh đã mất đi màu sắc thuở ban đầu, biến thành một màu đen hư thối, mấy cây trụ bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống. Xung quanh nhà tranh toàn những thứ rác rưởi, thỉnh thoảng bốc lên mùi tanh tưởi.
Văn Nhân Lạc có chút nhíu mày, từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ ngửi qua thứ mùi này, trong dạ dày cồn cào khó chịu, lập tức đưa tay bịt miệng lại.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy tranh thủ thời gian vỗ vỗ sau lưng Văn Nhân Lạc. "Ở bên kia chờ ta, đừng có chạy loạn, nếu có việc gì cứ gọi ta, ta vào trong xem một chút." Đồng thời nàng cũng chỉ một gốc cây phía trước.
Văn Nhân Lạc nhìn thần sắc hắn có chút lo lắng, đáy lòng liền dâng lên một dòng nước ấm, nhìn bóng lưng hắn đã đi xa, trong lòng vẫn luôn cảm thấy rất an toàn.
Tiểu Thủy cố sức đẩy cửa gỗ ra, "Con về rồi đây." Tiêu Thành Diễn thấy Tiểu Thủy ra sức như vậy, sợ biết đâu cửa gỗ sẽ ngã xuống đè nàng ta, nàng nhanh chóng chạy lại giúp một tay.
"Ta.. ta không có cố ý." Tiêu Thành Diễn thấy vậy vội vàng nói xin lỗi.
"Không sao đâu ca ca." Tiểu Thủy nói xong đi về phía gian phòng.
Tiêu Thành Diễn thấy vậy cũng đuổi theo, trong phòng âm u ẩm ướt, có một người phụ nữ nằm ở trên giường, hai mắt nhắm nghiền, bộ mặt tái nhợt, vẫn không hề nhúc nhích, không hề có một chút sinh khí.
Tiểu Thủy ngẩn người, lập tức nhào về phía người phụ nữ đó, một hồi khóc rống lên.
Tiêu Thành Diễn nuốt từng ngụm nước, ngón tay run run di chuyển từ từ đến gần cánh mũi của bà, nàng chợt mở to hai mắt, bà không còn thở nữa, thấy vậy Tiểu Thủy càng khóc dữ dội hơn, trong lòng tê rần, từ nay về sau Tiểu Thủy sẽ là cô nhi.
Tiêu Thành Diễn một mực chờ Tiểu Thủy khóc xong, mới lấy khăn tay lau sạch nước mắt nàng. "Về sau ca ca chính là người nhà của Tiểu Thủy, ngươi đừng khóc nữa."
Văn Nhân Lạc đứng dưới gốc cây, con mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía căn nhà tranh, kinh thành vậy mà vẫn còn có chỗ thế này, phụ hoàng sao lại không biết nhỉ?
Bỗng nhiên từ phía nhà tranh có hai người bước ra, một cao một thấp, Tiêu Thành Diễn nhìn rất nghiêm túc, lông mày cau rất chặt, Tiểu Thủy đôi má còn mang theo dấu vết nước mắt.
Văn Nhân Lạc chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Tiêu Thành Diễn, bình thường hắn đều trưng ra bộ mặt đùa giỡn, trong tay hắn đang cầm chặt lấy tượng đất của mình.
"Lạc Nhi." Tiêu Thành Diễn đến gần nàng, hô một tiếng, Văn Nhân Lạc mới phục hồi tinh thần lại. Thấy Tiêu Thành Diễn đã đi tới trước mặt mình, đang mỉm cười cưng chiều.
"Tiểu Thủy, xảy ra chuyện gì sao?" Chính mình cũng nghe được tiếng khóc, có dự cảm không hay.
"Lạc Nhi, ta có việc muốn thương lượng với nàng." Tiêu Thành Diễn nói xong kéo Tiểu Thủy lại trước mặt Văn Nhân Lạc. "Tiểu Thủy bây giờ là cô nhi, ta... muốn nhận nàng ấy làm muội muội, ta nghĩ Lạc Nhi có thể đem nàng ấy theo bên người."
Văn Nhân Lạc nghe hắn nói vậy, tuy rằng không biết giữa hắn và Tiểu Thủy đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nhìn thân thế Tiểu Thủy quả thực đáng thương, hắn có việc lại cùng mình thương lượng, đây chẳng phải là một mở đầu tốt hay sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook