Lạc Bước Vào Con Đường Hôn Nhân - Tiểu Tiểu Tiểu Ô Quy.
-
C42: Ánh Trăng Đẹp Không?
Chuyện khôi hài trên sân khấu cũng không kéo dài bao lâu, sau khi Trì Vãn Chiếu và Khổng Hi Nhan xuống sân khấu không ít người tới học hỏi kinh nghiệm, ngay cả Trần Tuấn Sơn cũng dẫn theo vợ tới.
Khổng Hi Nhan biết Trì Vãn Chiếu không thích bầu không khí ồn ào, cũng dùng mấy câu để họ rời đi.
Hai người trở lại bàn, thím Hai nhỏ giọng kéo Khổng Hi Nhan qua hỏi:
"Khổng lão sư, làm sao vợ cô nhận ra cô?"
"Đúng vậy, quá thần kỳ."
"Cũng không chạm vào tay, cũng không nói gì liền nhận ra."
Mấy người bên cạnh dì Hai đều nhỏ giọng nói, Khổng Hi Nhan cười, suy nghĩ một chút nói:
"Có lẽ trên người con và cô ấy có mùi giống nhau. "
Đây là sự thật, từ sau khi Khổng Hi Nhan và Trì Vãn ký hợp đồng, vẫn dùng loại sữa tắm đó, Trì Vãn Chiếu nói, những mùi khác Yên Yên ngửi không quen cho nên cho dù về nông thôn, cô cũng mang theo.
Tuy rằng trong đáy lòng cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết rốt cuộc Trì Vãn Chiếu nhận ra cô như thế nào, nhưng trừ cái ra, cô ấy cũng không giải thích.
Có khi là nhận mùi.
Trì Vãn Chiếu ngồi bên cạnh Khổng Hi Nhan lắng nghe lời của Khổng Hi Nhan cũng chỉ cụp mắt, không nói một lời.
Không lâu sau, khi bữa tiệc kết thúc hiệu trưởng mang theo vài giáo viên trong trường đi tới, bà đứng ở trước bàn nâng ly nói:
"Khổng lão sư."
Khổng Hi Nhan vội vàng đứng dậy: "Hiệu trưởng. "
Hiệu trưởng mỉm cười và nói:
"Lần này cô đã trở về còn mang theo rất nhiều thứ, tôi thay mặt mọi người xin cảm ơn cô."
Người dân trong làng vốn dĩ sắp tản ra nhưng nghe thấy lời của hiệu trưởng, lại vây quanh, xì xào bàn tán.
"Lần này Khổng lão sư tốn không ít tiền."
"Không những vậy, cô ấy còn mua áo lông cho con của tôi."
"Tôi cũng chưa mặc thứ đó bao giờ, chắc mắc tiền lắm."
"Aizz, Khổng lão sư đối tốt với mấy đứa nhỏ lắm..."
"Tôi đợi lát nữa sẽ kính một ly, vì con của tôi."
"Tôi cũng vậy..."
Tiếng thì thầm không ngừng truyền đến đây, Khổng Hi Nhan cười:
"Hiệu trưởng, cô đừng khách sao, nơi này giống như nhà tôi vậy, mọi người đều là gia đình tôi, tôi không đối tốt với mọi người, còn có thể đối tốt với ai. "
"Nói rất hay!"
Không biết ai nói câu đó, dẫn đám trẻ đang chơi pháo trúc ở bên cạnh đi tới.
Khổng Hi Nhan thấy hiệu trưởng còn bưng ly, cô vội vàng bưng ly lên, đồ uống bên trong đã uống cạn, cô đưa tay lấy chai rượu gạo, đổ đầy một ly, nói với hiệu trưởng:
"Vậy tôi cũng kính hiệu trưởng, ba năm nay cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi. "
Cô nói xong liền chuẩn bị ngửa đầu uống, cổ tay bị người ta nắm lấy, Trì Vãn Chiếu không biết khi nào đã đứng lên, Trì Vẫn Chiếu nhận lấy ly trên tay Khổng Hi Nhan nói với hiệu trưởng:
"Xin lỗi, dạ dày của cô ấy không tốt lắm, để tôi uống thay cô ấy."
"Quả nhiên thương vợ!"
"Vợ của Khổng lão sư thật tốt."
Khổng Hi Nhan còn muốn lấy ly từ trên tay Trì Vãn Chiếu, lại bị Trì Vãn Chiếu dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua đó, cô thành thật.
Hiệu trưởng mặt mày hớn hở:
"Không sao không sao, Trì tiểu thư thay mặt uống cũng được, đều là người một nhà. "
Bà nói xong cùng với Trì Vãn Chiếu chạm ly.
Sau khi hiệu trưởng đi, Khổng Hi Nhan liền bị quấn lấy, không phải thím nhà này thì là chú nhà kia, đều là vì con của mình tới đây kính rượu, cô ngược lại không uống một ngụm, toàn bộ đều bị Trì Vãn Chiếu đỡ hết.
Uống đến bàn cuối cùng không đủ rượu gạo mới bỏ qua.
Khổng Hi Nhan lo lắng Trì Vãn Chiếu sẽ say, muốn đỡ người ta về nhà trước, nào ngờ Trì Vãn Chiếu còn bình tĩnh hơn cả cô, đáy đôi cong ngươi trong trẻo, không khác gì bình thường.
Cô phải tự hỏi liệu cô ấy có uống rượu hay không.
Các nàng ở lại cho đến khi bữa tiệc kết thúc mới trở về.
Vương Hải Ninh đã đi trước hai người một bước, trên đường chỉ có Khổng Hi Nhan và Trì Vãn Chiếu đi cạnh nhau.
Ánh trăng sáng ngời chiếu lên người hai người, Trần gia cách đó không xa còn ầm ĩ, Khổng Hi Nhan đi bên cạnh Trì Vãn Chiếu, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:
"Trì tổng, cô ổn không? "
Vốn dĩ Trì Vãn Chiếu thành thật lúc này quay đầu:
"Tại sao gọi chị là Trì tổng?"
Khuôn mặt của Khổng Hi Nhan mờ mịt:
"Hả? "
Trì Vãn Chiếu nhíu mày:
"Tại sao em không gọi cho chị là Tiểu Vãn?"
Nhìn bộ dáng nghiêm túc của người kia, Khổng Hi Nhan có chút do dự có phải cô ấy uống say không.
Trì Vãn Chiếu cũng không đợi Khổng Hi Nhan trả lời, nặng nề hừ một tiếng:
"Về nhà! "
Khổng Hi Nhan giật giật khóe miệng:
"Ừm."
Ba phút sau, cô kéo cổ tay của Trì Vãn Chiếu:
"Nhà ở chỗ này."
Trì Vãn Chiếu:
"Ồ. "
Bộ dạng này, Khổng Hi Nhan không nhận ra Trì Vãn Chiếu uống rượu say sẽ không có đầu óc, cô không nghĩ tới thì ra lúc Trì Vãn Chiếu uống rượu là như vậy.
Không ồn ào không làm khó, sắc mặt biểu cảm bình thản không có khác gì, ngay cả lông mày luôn lạnh thấu xương cũng giống nhau.
Không trách cô nhìn không ra, chỉ trách cô ấy che dấu quá tốt.
Khổng Hi Nhan biết Trì Vãn Chiếu sau khi say rượu liền nâng cánh tay Trì Vãn Chiếu, muốn đỡ Trì Vãn Chiếu về nhà, Trì Vãn Chiếu lại đẩy tay cô ra:
"Cô chạm vào tôi làm gì? "
......
Đôi con ngươi của Trì Vãn Chiếu dưới ánh trăng đặc biệt đen nhánh, Khổng Hi Nhan xem như phát hiện ra chút bất đồng.
Trong mắt có chút ngu ngốc.
Không thông minh như bình thường.
Khổng Hi Nhan mím môi, thành thật trả lời:
"Đưa cô về nhà."
Trì Vãn Chiếu liếc nhìn KHổng Hi Nhan:
"Tôi không muốn về nhà."
Khổng Hi Nhan nhẹ nhàng hỏi:
"Vậy cô muốn làm gì? "
Ánh mắt Trì Vãn Chiếu thâm thúy, nhìn chằm chằm Khổng Hi Nhan nửa ngày, phút chốc nở nụ cười:
"Chúng ta hẹn hò đi. "
Hẹn hò?
Vậy mà cũng nghĩ ra được.
Trời đông lạnh giá, không nói không thích hợp hẹn hò, nói hẹn hò mà chỗ cũng không có.
Khổng Hi Nhan nhìn Vãn Chiếu nói xong liền muốn đi, cô nắm lấy người kia:
"Cô đi đâu vậy? "
Trì Vãn Chiếu trầm tư một lúc:
"Chị muốn đi trường học."
......
Gió lạnh xào xạc, thổi lên mặt khiến người ta đau thấu xương, Khổng Hi Nhan nhìn Trì Vãn Chiếu hăng hái đi phía trước, cô khép chặt quần áo, cúi đầu không biết phải làm sao.
Không nên đùa với người điên say rượu, sẽ muốn mạng đó!
Buổi tối, gần trường chỉ còn lại các căn phòng trống, có gió thổi qua cổng chính, đung đưa va vào nhau tạo thành tiếngvang lớn, Trì Vãn Chiếu kéo tay Khổng Hi Nhan đứng ở cửa trường, cô nhìn rồi nói:
"Sao lại thế này."
"Không phải như vậy."
"Có phải cô dẫn sai đường?"
Một loạt các câu hỏi khiến Khổng Hi Nhan trăm miệng không thể biện minh, cô mím môi nói:
"Trì tổng, có thể về nhà không?"
Gió thổi lên người cô lạnh muốn chết, thở ra khí cũng thành khói trắng rồi, sớm biết thì không nên nghe lời người kia đến trường học làm gì.
Nhưng khi nghĩ tới cô ấy say là vì mình.
Khổng Hi Nhan lại không khỏi mềm lòng.
Trì Vãn Chiếu cũng nghe thấy tiếng người kia rên rỉ liền quay đầu nhìn người kia.
Gần đây không có ánh sáng, chỉ có trăng tròn vừa mới lên ngọn cây nhưng cũng có thể nhìn rõ người trước mắt, cô bước hai bước về phía Khổng Hi Nhan, giống như nghi ngờ hỏi:
"Hi Nhan? "
Vẻ mặt Khổng Hi Nhan vẫn còn không biết làm sao.
Cô quen biết Trì Vãn Chiếu một khoảng thời gian dài.
Từ trước tới giờ đều nghe cô ấy gọi mình là Khổng tiểu thư.
Lần đầu tiên từ trong miệng cô ấy nghe được xưng hô khác, làm cho tim cô thoáng cái đập nhanh hơn.
"Sao... sao vậy?"
Dưới ánh trăng, khuôn mặt Khổng Hi Nhan đỏ bừng, nóng bỏng, gió lạnh cũng không thổi được phiền muộn này.
Trì Vãn Chiếu chỉ nắm lấy tay Khổng Hi Nhan, cười như một đứa trẻ: "Không có gì, muốn gọi em thôi."
Khổng Hi Nhan hất tay người kia ra, không được tự nhiên đi phía trước, Trì Vãn Chiếu bị người ta hất tay cũng không thấy tức giận, vẫn như cũ điên cuồng đi theo phía sau.
Dưới ánh trăng, bóng của hai người bị kéo dài vô hạn.
"Trở về nha?"
"Không về."
"Lạnh quá."
"Vậy chị ôm em?"
Khổng Hi Nhan vẻ mặt kinh ngạc nhìn sắc mặt nghiêm túc của Trì Vãn Chiếu, khẽ cắn môi:
"Không cần."
Hai người dọc theo trường học đi dạo vài vòng, Trường học ban đêm và ban ngày rất khác, có lẽ do không nhìn thấy những vách tường loang lổ, cũng không nhìn thấy bộ dáng cũ nát của nó, buổi tối trường học hiện ra trước mặt có vài phần đồ sộ.
Trì Vãn Chiếu không có nhiều lời, đôi khi thì thầm:
"Xích đu ở đây đâu?"
"Hoa trong vườn bị xúc đi rồi?"
Cô cũng không phải muốn Khổng Hi Nhan trả lời, giống như đang tự mình độc thoại, Khổng Hi Nhan xem như hiểu, Trì Vãn Chiếu đang tưởng tượng nơi này thành nơi nào cô ấy biết.
Chỉ là những danh từ sắp xếp vị trí của cô ấy nói.
Làm cho cô cảm thấy quen thuộc không giải thích được.
Khổng Hi Nhan lắc đầu, Trì Vãn Chiếu say rượu thì thôi, cô cũng não tàn theo.
Đi dạo vòng thứ năm, Khổng Hi Nhan rốt cục cũng không muốn động đậy, trước cổng trường có một tấm ván gỗ, bình thường dùng để cho bọn trẻ chơi, giờ phút này Khổng Hi Nhan ngồi trên một tấm ván gỗ, ngửa đầu nhìn Trì Vãn Chiếu:
"Tôi không thể đi được nữa."
Trì Vãn Chiếu cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Hai người ngốc nghếch để gió lạnh thổi nửa ngày.
Khổng Hi Nhan vốn là muốn thừa dịp Trì Vãn Chiếu uống say nói ra chút gì đó, nhưng lại nghĩ đến vạn nhất ngày mai cô ấy tỉnh lại, nhớ kỹ những chuyện này, vậy thì quá mất mặt.
Cô cũng từ bỏ ý tưởng này.
Ánh trăng đã sáng hơn rồi, có lẽ ở bên ngoài đi dạo lâu, đã không còn lạnh như lúc đầu nữa.
Trì Vãn Chiếu ngửa đầu nhìn ánh trăng, đột nhiên mở miệng gọi:
"Hi Nhan."
Khổng Hi Nhan ừ một tiếng, quay đầu nhìn người kia.
Dưới ánh trăng, Trì Vãn Chiếu ngẩng đầu, đường nét của chiếc cổ thon dài thật đẹp, có mấy sợi tóc bị gió thổi bay lên, quét lên sườn mặt tinh xảo.
"Em xem ánh trăng đêm nay có đẹp không?"
Khổng Hi Nhan cũng học theo người kia ngẩng đầu lên.
Hai ba ngôi sao, ánh trăng bán nguyệt, không khác gì với bình thường lắm.
Cô ngẩng đầu lên thành thật hỏi.
"Đẹp không?"
Trì Vãn Chiếu sát đến bên cạnh Khổng Hi Nhan, nhìn chằm chằm góc nghiêng khuôn mặt Khổng Hi Nhan:
"Rất đẹp."
Khổng Hi Nhan nhướng mày, nhận ra ánh mắt nóng bỏng kia, cô chậm rãi cúi đầu, đối diện với Trì Vãn Chiếu, vừa định mở miệng liền ngửi thấy một mùi thơm.
Sau đó trên môi cảm thấy ấm áp.
Trì Vãn Chiếu cắn cánh môi cô, đầu lưỡi đặt ở ngoài hàm răng của cô, nhắm mắt lại.
Trái tim Khổng Hi Nhan đập thình thịch, có chút ù tai, lông mi của cô quét lên mặt Trì Vãn Chiếu, ngứa ngáy.
Trì Vãn Chiếu một tay ôm eo cô, tay kia bắt lấy cằm cô, nâng lên, để cô ngửa đầu, cô muốn đẩy ra nhưng phát hiện hai tay mềm nhũn.
Lúc này đôi môi hai người tràn đầy mùi hương của rượu gạo.
Trì Vãn Chiếu dường như không hài lòng khi Khổng Hi Nhan vẫn cắn chặt răng, vươn tay nhéo eo Khổng Hi Nhan, Khổng Hi Nhan bị đau, khẽ rên, Trì Vãn Chiếu thuận thế tấn công vào thành trì.
Khổng Hi Nhan bị hôn ngây ngốc, lúc đó dường như còn nghe thấy câu hỏi của Trì Vãn Chiếu.
"Có đẹp không?"
Đẹp, đẹp lắm.
......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook