Tin tức về lũ lụt ở thành phố H dần dần thưa thớt, tình hình thiên tai đã được kiểm soát, đồng thời các vật tư do cư dân mạng quyên góp cũng được chuyển đến, ngoài ra còn có rất nhiều tình nguyện viên tham gia xây dựng lại nhà cửa, mỗi ngày mọi người đều có thể nhìn thấy thay đổi dần dần của thành phố H trong các bức hình.


Đoàn làm phim Ánh bình minh trở về an toàn từ thành phố H trở về an toàn dẫn tới rất nhiều sự chú ý, rất nhiều tạp chí bày tỏ sự tò mò về cách thoát hiểm của họ ở thành phố H, tất cả đều gửi lời mời phỏng vấn, cuối cùng đều do Lâm Đạo đại diện đi tham gia phỏng vấn.

Trong buổi phỏng vấn, Lâm Đạo nói đại khái về tình hình lúc đó, tất cả đã được chọn lọc nhưng khi nghe thấy fan hâm mộ vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Trận lũ lụt này, đoàn làm phim của Lâm Nghị Sâm bị tổn thất rất nặng nề, sau khi trở về hắn liền tích cực mua lại thiết bị và tìm chỗ mới, đồng thời cho đoàn làm phim nghỉ vài ngày, chỉ nói chờ thông báo.

Vì vậy, tất cả mọi người trong đoàn phim đều bắt đầu bận rộn việc riêng của mình.

Tham gia chương trình thì tham gia chương trình, quay quảng cáo thì quay quảng cáo, tất cả mọi người đều bắt đầu bận rộn, dường như chỉ có Khổng Hi Nhan là rảnh rỗi.

Thật ra Khổng Hi Nhan cũng không rảnh rỗi, là cô bảo Đồng Duyệt từ chối tất cả thông cáo, mỗi ngày cô đều ở nhà nấu những bữa ăn đa dạng cho Trì Vãn Chiếu, đến giờ ăn thì gọi video với Trì Huyên để Trì Huyên dạy cô nấu ăn, có đôi khi đêm khuya cô không tiện quấy rầy, Trì Huyên còn chủ động gọi video qua, lúc đó Trì Huyên sẽ khí thế hừng hực hỏi:

"Chị dâu, hôm nay chị em tha thứ cho chị chưa?"

Khi nhìn thấy Khổng Hi Nhan lắc đầu, Trì Huyên thở dài:

"Mật ngọt chết ruồi cũng không dùng được sao?"

"Thôi xong, có vẻ lần này chị ấy rất tức giận."

Khổng Hi Nhan nhếch môi:

"Được rồi, đừng nói chị nữa, mọi người ở bên kia có khỏe không?"

Trì Huyên cười nói:

"Khỏe lắm ạ."

Cô nói xong liền lè lưỡi, Khổng Hi Nhan thấy vậy hỏi:

"Phạm lỗi?"

Trì Huyên ừ một tiếng:

"Hôm qua em nói cho mẹ biết chuyện hai người ở thành phố H."

Đương nhiên bị mắng xối xả một trận, nói chị dâu quá liều, cũng nói Tiểu Vãn làm việc không chừng mực, rõ ràng tức giận đến mức không nói nên lời.

Khổng Hi Nhan biết, chuyện này vốn không giấu được Tạ Đan, các cô cũng không muốn giấu diếm cho nên nói ra bị mắng cũng là hiển nhiên.

Khó trách hôm qua lúc sắp khi đi ngủ Trì Vãn Chiếu vẫn nói chuyện điện thoại, cô còn tưởng trao đổi công việc với Chu Sinh, không nghĩ tới là Tạ Đan gọi, hơn nữa người kia không nói gì với mình.

Trì Huyên thấy dáng vẻ có chút cô đơn của Khổng Hi Nhan liền hỏi:

"Chị dâu, chị ấy không nói chuyện với chị à?"

Khổng Hi Nhan:

"Không có."

Cách màn hình Trì Huyên vẫn có thể cảm giác được sự mất mát trên gương mặt của Khổng Hi Nhan, cô muốn an ủi nhưng không biết nên mở miệng thế nào, cô không hiểu gì về tình cảm chỉ sợ càng giúp càng rối.

Cũng may Khổng Hi Nhan nhanh chóng đổi đề tài, để cô dạy chị ấy làm cơm.

Trì Huyên nhìn dáng vẻ miễn cưỡng tươi cười của chị dâu trong màn hình, cô nhíu mày, sau đó nghĩ đến điều gì đó cô nhờ Khổng Hi Nhan đi rửa rau, còn cô cầm điện thohại gởi đi một tin nhắn.

Cô soạn một tin nhắn rất dài, gõ gõ xóa xóa rồi nhấn gởi đi.

Người nhận.

Vương Hải Ninh.


Khổng Hi Nhan thấy Trì Huyên ôm điện thoại, hỏi:

"Em có việc phải không?"

Trì Huyên cười cười:

"Dạ không."

Cô tin một người thông minh như Vương Hải Ninh nhất định có cách giải quyết, chị và chị dâu sẽ nhanh chóng làm lành.

Khổng Hi Nhan nhìn đôi mắt cười rạng rỡ của Trì Huyên, cúi đầu nói:

"Ừm."

Trong phòng bếp thỉnh thoảng chỉ vang vọng tiếng của Trì Huyên.

"Đầu tiên chị cho ớt xanh vào... đúng, xào xào, không phải, sai rồi, sai rồi!"

Tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng xào rau bay ra ngoài cửa sổ.

Trì Vãn Chiếu vẫn còn tăng ca.

Sau khi trở về từ thành phố H, mỗi ngày cô đều tăng ca, ngày đầu tiên đến khuya mới về nhà, Chu Sinh và Giang Viễn cũng bận rộn tới lui.

Hơn 9 giờ tối.

Chu Sinh gõ cửa văn phòng.

"Trì tổng, cần đặt đồ ăn cho ngài không?"

Trì Vãn Chiếu nhìn đồng hồ, chớp mắt:

"Anh đặt đi."

Mặt Chu Sinh lộ vẻ khó xử:

"Còn có việc, phu nhân đã gọi ba cuộc điện thoại đến, phu nhân hỏi khi nào ngài tan tầm."

Trì Vãn Chiếu ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng đặt trên người Chu Sinh, Chu Sinh đứng thẳng lưng, cúi đầu nói:

"Dạ biết Trì tổng."

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại.

Trì Vãn Chiếu một tay đỡ trán, một tay cầm bút, đầu bút đặt trên tài liệu nhanh hiện ra một chấm màu đen lớn dần.

Cô nhìn chằm chằm chấm đen, sau đó giơ tay lên thu bút lại.

Hơn chín giờ tối, cuộc sống xa hoa trụy lạc ở ngoài cửa đã sớm bắt đầu, Trì Vãn Chiếu đứng trước cửa sổ sát đất nhìn xuống bên dưới. Ánh đèn neon lập lòe, nhảy múa trước mắt cô, cô nhắm mắt lại.

Một lúc sau, cửa văn phòng có người gõ, cô cho rằng là Chu Sinh đưa đồ ăn đến, cũng không quay đầu lại nói:

"Vào đi."

Cánh cửa được mở ra.

Sau đó có tiếng đồ vật đặt lên bàn, cô tiếp tục nói:

"Không còn gì anh đi ra ngoài đi."

Phía sau không có trả lời.

Trì Vãn Chiếu vừa định quay đầu đã bị người ta ôm chặt từ phía sau.


Tiếp theo là giọng yếu ớt của Khổng Hi Nhan mang theo chút tủi thân nói:

"Tiểu Vãn..."

Trì Vãn Chiếu cúi đầu nhìn thấy đôi bàn tay của Khổng Hi Nhan đang ôm eo mình, cô nhích người, hỏi:

"Sao en lại tới đây?"

Giọng buồn buồn của Khổng Hi Nhan từ sau vang lên:

"Em không thể đến sao?"

Trì Vãn Chiếu mím môi, hai tay cô đặt trên mu bàn tay Khổng Hi Nhan, cố để cô ấy buông cô ra nhưng người này cố chấp không buông tay, hơn nữa còn ôm chặt hơn.

"Buông chị ra trước."

Khổng Hi Nhan lắc đầu:

"Không muốn."

"Em muốn ôm chị vậy đó."

Trì Vãn Chiếu thở dài:

"Em làm vậy chị không có cách nào nói chuyện nghiêm túc với em."

Khổng Hi Nhan áp đầu vào lưng Trì Vãn Chiếu:

"Vậy thì không cần nghiêm túc nói gì hết."

"Em cũng không muốn nghe những lời làm tổn thương người kia."

"Chị nghe em nói là được rồi."

Trì Vãn Chiếu muốn quay đầu, Khổng Hi Nhan lại dùng một tay ngăn cản hành động của cô.

"Đừng quay đầu lại."

Trì Vãn Chiếu nhìn cửa sổ sát đất ở phía trước, hỏi:

"Tại sao?"

Khổng Hi Nhan rầu rĩ:

"Em sợ nhìn thấy ánh mắt của chị."

Ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, giống như các cô chỉ là người xa lạ. Mấy ngày nay mỗi lần cô vét hết dũng khí muốn mở miệng nhưng đối mặt với đôi mắt sáng kia cô lại như bị câm, cái gì cũng không nói nên lời.

Trì Vãn Chiếu nghe vậy chỉ cúi đầu nhìn những ngón tay trắng nõn của Khổng Hi Nhan:

"Em nói đi."

Không bao lâu, trong phòng chỉ có tiếng khe khẽ, đầu Khổng Hi Nhan áp mặt lên chiếc lưng mảnh khảnh của Trì Vãn Chiếu, đã ướt một mảng lớn, xúc cảm âm ấm đó làm cho Trì Vãn Chiếu khó khăn phát ra tiếng.

Khổng Hi Nhan nói rất lâu, đến cuối cùng cô nói:

"Tiểu Vãn, em xin lỗi."

Trì Vãn Chiếu trầm tư nhìn chằm chằm cửa sổ sát đất trước mặt, ánh đèn phía dưới vẫn lập lòe, cô mở miệng giọng có chút khàn khàn:


"Em đừng nói xin lỗi với chị, Hi Nhan, chị..."

Khổng Hi Nhan không muốn nghe những lời tiếp theo của Trì Vãn Chiếu, cô buông Trì Vãn Chiếu ra, bước nhanh đến trước mặt cô ấy, áp tay lên gò má của cô ấy sau đó kéo cô ấy cúi đầu xuống hôn lên!

Trì Vãn Chiếu vừa nắm lấy cổ tay Khổng Hi Nhan liền nhìn thấy Khổng Hi Nhan nhắm mắt lại, có nước mắt rơi xuống, lông mi dài run run, cả người đang run rẩy.

Em ấy đang sợ hãi.

Trì Vãn Chiếu khó khăn lắm mới dựng lên vách ngăn nhưng trong nháy mắt đã sụp đổ, có một luồng nhiệt từ bên trong tranh nhau thoát ra, chạy đến mọi ngóc ngách trong cơ thể cô.

Nụ hôn của Khổng Hi Nhan không hề có quy luật, nhưng không hề ngừng lại, đôi tay cô bị Trì Vãn Chiếu giữ trong lòng bàn tay, không thể phản kháng, toàn thân căng chặt, giống như phạm nhân đang đứng ở pháp trường, tha thứ hay phán tội chết, chỉ chờ người trước mắt nói một câu.

Trì Vãn Chiếu nhìn Khổng Hi Nhan chằm chằm, chậm rãi buông tay ra, ôm ngược lại Khổng Hi Nhan, kéo cô ấy vào lòng mình.

Vừa rồi chỉ là môi dán lên môi, lúc này hai cánh môi quấn lấy nhau kéo dài hơn, hô hấp dồn dập, hai người giống như thú hoang không ngừng cắn xé đối phương, Trì Vãn Chiếu ôm Khổng Hi Nhan đi thẳng tới phòng nghỉ, ngay cả đèn cũng không kịp bật đã lăn lộn trên giường, nhiệt độ phòng đang tăng vọt lên.

Quần áo từng cái từng cái bị ném xuống đất, trên mặt trắng nõn, trên cổ, trên cở thể của Khổng Hi Nhan đều ửng đỏ, khi ngón tay của Trì Vãn Chiếu tiến vào cơ thể cô cô bất ngờ sụp đổ, bật khóc thành tiếng tràn ra khóe miệng.

"Tiểu Vãn..."

Trì Vãn Chiếu ngừng tay, sau đó cúi đầu ghé lên xương quai của Khổng Hi Nhan, điên cuồng cắn xuống, dấu răng ngay lập tức xuất hiện trên da thịt trắng noãn, làm cho người ta nhìn thấy rõ ràng.

Cả hai đều trút nỗi sợ hãi của họ theo cách riêng của mình.

Không lâu sau, trên người Khổng Hi Nhan phủ đầy vết đỏ, hai người còn kịch liệt hơn đêm trước khi rời đi, cô ôm chặt Trì Vãn Chiếu, nghênh hợp với động tác của cô ấy, cuối cùng khóc đến giọng khàn khàn cũng không cầu xin buông tha dù chỉ một câu.

Cô biết nỗi sợ hãi của Trì Vãn Chiếu, cô muốn cô ấy mặc sức trút hết nỗi niềm trong lòng.

Hai người ở trong phòng dây dưa đến nửa đêm, Khổng Hi Nhan cũng khóc đến nửa đêm, cuối cùng cùng với đôi mắt sưng đỏ chìm vào giấc ngủ, Trì Vãn Chiếu ôm lấy Khổng Hi Nhan tỉ mỉ quan sát một lúc lâu, cô nhịn không được siết chặt vòng tay, ôm chặt cô ấy hơn, chặt đến mức tứ chi hai người quấn lấy nhau, kín kẽ.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, Trì Vãn Chiếu cầm lấy xem, là điện thoại của Vương Hải Ninh.

Cô buông Khổng Hi Nhan ra, giúp Khổng Hi Nhan đắp kín chăn, sau khi xuống giường chỉ mặc một bộ đồ ngủ liền ra khỏi phòng nghỉ.

Đèn văn phòng vẫn sáng như trước, Trì Vãn Chiếu dùng tay che mắt giọng khàn khàn nói:

"Alo."

Giọng của Vương Hải Ninh lập tức truyền tới:

"Hi Nhan?"

Trì Vãn Chiếu:

"Có chuyện gì?"

Vương Hải Ninh:

"Trì tổng?"

"Ừm."

Vương Hải Ninh nói:

"Trì Huyên gửi tin nhắn cho tôi, nói một chút chuyện của Hi Nhan."

Trì Vãn Chiếu ừm một tiếng:

"Ngày mai hãy gọi lại cho em ấy."

Cô nói xong liền muốn cúp, Vương Hải Ninh gọi cô lại:

"Trì tổng, tôi biết tôi nói những lời này sẽ làm cô không vui nhưng tôi ủng hộ quyết định của Hi Nhan."

Quả nhiên Trì Vãn Chiếu không mở miệng nói chuyện nữa.

Vương Hải Ninh tiếp tục:

"Năm đầu tiên em ấy đến thôn Trường Ninh, thôn xảy ra một vụ sạt lở nhỏ, lúc đó Hi Nhan và bọn trẻ bị mắc kẹt trong trường học, có mấy em đã mất, mặc dù sau này em ấy giống như người bình thường, nhưng tôi biết, cô ấy rất tự trách."

"Sau này thỉnh thoảng em ấy hay đi ra ngoài, tôi không yên tâm, có lần đi theo em ấy, nhìn thấy cô ấy mặc quần áo tình nguyện, chạy ở đầu, cả người rất dơ."

"Nhưng sau khi em ấy trở về thì hoàn toàn thay đổi, cũng buông xuống chuyện đó."


Trì Vãn Chiếu không nói gì, chỉ có tiếng hít thở đều đều cách điện thoại truyền qua.

Vương Hải Ninh tiếp tục nói:

"Trì tổng, tôi biết cô lo lắng cái gì, Hi Nhan là em gái của tôi, tôi lo lắng cho em ấy không hề ít hơn cô, nhưng tôi nghĩ, đối xử tốt với một người, có lẽ nên giúp người đó hoàn thiện đôi cánh của mình, để cho người đó giương cánh bay lượn, chứ không phải bẽ gãy đôi cánh của người đó, nhốt người đó ở bên cạnh mình."

Trì Vãn Chiếu nhấp môi:

"Tôi biết."

Vương Hải Ninh thở phào nhẹ nhõm, nhìn thời gian:

"Hi Nhan không có ở đó sao? Tôi có vài lời muốn nói với em ấy."

Trì Vãn Chiếu nhìn về phía phòng nghỉ:

"Em ấy rất mệt, đang ngủ."

Mắt phải của Vương Hải Ninh giật giật, cô có một dự cảm không tốt, cô do dự hỏi:

"Tôi có phải... tôi quấy rầy hai người?"

Trì Vãn Chiếu nhìn cảnh vật dưới cửa sổ sát đất, đôi môi mỏng khẽ mở:

"Hơi hơi."

Vương Hải Ninh: ...

Tác giả có điều muốn nói:

Vương Hải Ninh: Cho nên nửa đêm cô chị tri kỷ như tôi hết lòng khuyên giải nhưng lại ăn cơm chó????

Trì Huyên: Không sao, chúng ta ăn chung!

Chu Sinh: Chà, thêm một đôi đũa.

Giang Viễn: Thêm một đôi nữa.

Vương Hải Ninh: ...

------Hết chương 141------

Ps. Cho em thêm một đôi nữa :)

Nội tâm Hải Ninh:




Ps. Các bộ truyện mình đang edit:

Hiện đại:

1. Chương trình kết hôn trước khi ly hôn-Diệp Sáp

Minh tinh x minh tinh

2. Lạc bước vào con đường hôn nhân_Ngư Sương

Tổng tài x minh tinh

3. Hôn hôn dục thụy_Ngư Sương

Minh tinh x minh tinh

4. Lửa cháy lan ra đồng cỏ-Đông Giai

Tổng tài (học sinh) x lão sư, cách 10 tuổi, 419

Cổ đại:

1. Quận chúa muốn sủng thê_Liễm Chu

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương