Là Yêu Hay Hận
Chương 47

Tối khuya, trong biệt thự Hoa Thinh châu, trưởng đội thị vệ Trần Đăng Bình đã đặt mình nằm nghỉ trong phòng thị vệ thì bỗng nghe thấy một tràng gõ cửa, một giọng phụ nữ nóng ruột vọng vào: "Đội trưởng Trần, đội trưởng Trần, tôi là Vân Nghệ! Thiếu phu nhân không hay rồi, mau mau gọi bác sỹ!"

Trần Đăng Bình nghe vậy liện vội vội vàng vàng xuống giường, túm quần áo mặc vào, sau đó mở cửa chạy ra. Thấy mặt mày Vân Nghệ tái mét, đứng ở ngoài cửa run run cả người, vừa thấy hắn thì hoang mang nói: "Tôi... Vừa mới lên lầu thì thấy thiếu phu nhân sốt mạnh lắm, ngất đi rồi... đội trưởng Trần mau..."

Trần Đăng Bình trông thấy cô như vậy thì cũng sợ cuống lên, dù cô chưa nói hết nhưng cũng không kịp nghe cho hết nữa, vội chạy qua phòng trực ở đối diện hành lang, đẩy cửa vào hét to: "Mau! Mấy người các cậu mau mau lái xe đón bác sỹ Lục đến!"

***

Tiêu Bắc Thần vừa qua đảo Tân Bình thị sát việc phòng bị ở đó, đi liền hai ba ngày, tối nay vừa về đến đại doanh bắc. Dư Bạch lão tiên sinh ngậm tẩu thuốc, đang đợi hắn ở trong đại doanh cũng mấy người thư ký của bộ chỉ huy. Tiêu Bắc Thần nhanh chóng đi vào, cởi áo mưa đang rỏ nước xuống sau đó quay mặt sang nói với thư ký trưởng Khổng Tổ Thanh: "Cậu đi đánh ngay một bức điện tín cho Sở Văn Phủ, bảo với ông ta là Dĩnh quân sẽ vĩnh viễn kháng lại Nhật, ông ta vừa muốn bắt tay hòa bình với Nhật vừa muốn Dĩnh quân ta đổi màu cờ thì cứ nằm đó mà mơ đi!"

Dư Bạch lão tiên sinh ngậm tẩu thuốc, tuy không châm lửa nhưng vẫn rít vài hơi: "Tam thiếu gia cần gì phải nóng vội thế, lúc này trở mặt với chính phủ trung ương miền nam không hay đâu."

Tiêu Bắc Thần cực lực đè nén sự tức giận trong bụng hắn: "Dư Bạch lão tiên sinh, bác không biết đấy chứ, những lời như: nào là làm theo tôn chỉ hòa bình của Liên Minh Quốc Tế, rồi tránh xung đột với Nhật, mấy lời này đều do sứ giả phía nam phái tới nói! Cháu không giết hắn ngay tại chỗ đã là nể mặt Sở Văn Phủ lắm rồi!"

Dư Bạch ngẩn người, mặt cũng dần dần trở nên khó coi: "Đúng là một tên bán nước!"

Ánh mắt Tiêu Bắc Thần lạnh dần, hắn kiên quyết: "Xem ra Sở Văn Phủ sắp bỏ cái hiệp định liên hợp nam bắc rồi! Nhưng trên người Tiêu Bắc Thần này gánh hận nước thù nhà, thề không đội trời chung với bọn Nhật! Nhất định phải đánh một mất một còn! Dù có tan xương nát thịt thì cũng đánh! Chết cũng đánh!"

Hắn nói chắc như đinh đóng cột, khí thế hùng hồn. Dư Bạch lão tiên sinh chầm chậm đặt chiếc tẩu xuống, nhìn Tiêu Bắc Thần đang đứng cạnh cửa sổ, mặt hắn toát ra cái lạnh lùng như băng tuyết. Tay cầm cái tẩu của ông khẽ run, lòng cũng lạnh hẳn, cảm giác được màn đêm đen như mực ngoài kia như đang xông vào, như quấn trọn lấy Tiêu Bắc Thần... Không biết người nào mới có thể kéo được hắn ra...

Quách Thiệu Luân thấy Dư Bạch cũng mấy người thư ký đi ra thì biết trong phòng chỉ còn lại Tiêu Bắc Thần, cậu ta vội vã gõ cửa, được gọi thì mau chóng đi vào. Hắn đang nằm nghỉ trên sô pha, mắt nhắm, vẻ mặt đầy mỏi mệt. Quách Thiệu Luân còn đang do dự, Tiêu Bắc Thần liền hỏi: "Có chuyện gì?"

Quách Thiệu Luân ngẫm nghĩ, sau đó vẫn nói ra: "Báo cáo tổng tư lệnh, mấy hôm trước Trần Đăng Bình ở Hoa Thinh châu có gọi điện tới báo thiếu phu nhân ốm nặng lắm."

Hắn mở mắt, nhưng không lên tiếng. Quách Thiệu Luân vội nói thêm: "Mấy hôm tổng tư lệnh không có đây, ngày nào tôi cũng gọi điện qua hỏi tình hình, thấy bảo là bệnh đỡ hơn rồi, nhưng sốt thì chưa hết hẳn."

Tiêu Bắc Thần trầm mặc một hồi lâu, sau đó mới nói lạnh nhạt: "Ừ, biết rồi, cậu ra ngoài đi." [[email protected]]

Quách Thiệu Luân ngẩn ra, thấy hắn lại nhắm mắt, trông có vẻ như đang ngủ. Cậu đừng ngần ngừ một lát xong mới đi ra ngoài. Đóng cửa lại mà lòng vẫn còn kinh ngạc, quay đầu quát người lính đứng canh bên ngoài: "Cậu! Tát tôi một cái! Xem có phải tôi đang mơ không!"

Người lính đó cũng chỉ là một cậu vô danh tiểu tốt, nhận được mệnh lệnh này thì không bình tĩnh nổi, buột miệng kêu: "Sỹ quan Quách, tôi không dám đâu! Anh cứ tát tôi một cái đi, tôi sẽ nói anh biết là đây không phải mơ!"

Nửa đêm, mưa vẫn rơi tí tách. Hiện giờ đúng vào lúc Quách Thiệu Luân trực, hắn ngồi đọc vài tờ báo dưới ngọn đèn. Báo chí toàn là nội dung chẳng có gì hay ho, hắn liền quẳng qua một bên, đứng dậy. Đang ngơ ngẩn thì chợt nghe tiếng gọi từ bên trong phòng làm việc: "Quách Thiệu Luân."

Quách Thiệu Luân vừa nghe liền nhanh chóng đẩy cửa vào, thấy Tiêu Bắc Thần ngồi trên sô pha, đôi mắt hiện vẻ hoảng hốt, trông như vừa tỉnh dậy. Hắn hỏi: "Hình như tôi nghe thấy có người đang khóc, cậu có nghe thấy không?"

Quách Thiệu Luân giật mình: "Đâu có ai khóc?"

Ánh mắt Tiêu Bắc Thần vẫn tràn ngập sự hoảng hốt, hơi thở không được ổn định, hắn ngoảnh mặt đi nhìn chiếc đồng hồ quả lắc, đã hơn hai giờ đêm. Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi như cũ. Hắn bỗng nhiên nói: "Giờ về Hoa Thinh châu."

***

Cơ thể Lâm Hàng Cảnh vốn dĩ không khỏe sẵn, lần ốm này càng nặng hơn, bệnh thay nhau kéo tới, suýt nữa thì chuyển thành viêm phổi. Vân Nghệ sợ gần chết, dẫn người hầu ngày đêm chăm sóc. Bác sỹ Lục ở luôn tại Hoa Thinh châu, ngày nào cũng đo nhiệt độ, bấm mạch, ông ta không dám lơ là chút nào. Sau ba ngày, tình trạng của Lâm Hàng Cảnh mới thấy khá hơn, người cũng tỉnh lại. Đêm nay cô lại hơi sốt, bác sỹ Lục không dám ngủ, ông ở ngay căn phòng nhỏ bên ngoài phòng ngủ. Trán Lâm Hàng Cảnh nóng hâm hấp, mê man ngủ, cô nghe tiếng bác sỹ Lục hỏi nho nhỏ ở bên ngoài phòng: "Tổng tư lệnh về rồi?"

Sau đó là giọng Vân Nghệ, cực kỳ vui vẻ: "Về rồi về rồi, chắc chắn là về thăm thiếu phu nhân, xe vừa mới về tới nơi, sẽ lên đây nhanh thôi. Hiện giờ thiếu phu nhân sao rồi? Lát nữa chỉ được nói mặt tốt thôi đấy..."

Những lời phía sau cô không nghe rõ nữa, trong đầu giờ chỉ còn một suy nghĩ, hắn sắp đến rồi, cô không kiềm chế được tâm trạng bồn chồn, không dám nhắm mắt lại, sợ bản thân ngủ quên mất mà lỡ đi lần gặp mặt này. Cô gượng mở mắt, chờ hắn đi vào.

Mưa đêm mùa thu cực kỳ lạnh.

Tiêu Bắc Thần đi một đường về tới Hoa Thinh châu, sau đó, vào khoảnh khắc đi vào đại sảnh, bước chân hắn bỗng khựng lại, dừng ngay trước cầu thang lên tầng.

Cô ở ngay trên lầu.

Thế nhưng hắn lại đứng im, lẳng lặng nhìn mấy đóa phù dung đặt bên hành lang, nhiều suy nghĩ phức tạp đan xen trong mắt hắn, những cánh hoa màu trắng muốt của cây hoa như tỏa ra ánh sáng ám áp, như lúc khóe miệng cô hơi nhếch lên, như nụ cười khẽ khàng, dịu dàng khiến người ta quyến luyến. Hắn như đang cố gắng tới liều mạng để trốn tránh một điều gì đó, hắn cúi đầu, mi mắt cũng khép lại, sau đó hít sâu vào một hơi. Trái tim đập càng ngày càng nhanh hơn.

Quách Thiệu Luân dẫn mấy người lính về phòng trực, còn chưa kịp thay đồ bị mưa ướt hết thì đã nghe có người gác bên ngoài báo: "Sỹ quan Quách, tổng tư lệnh phải đi rồi."

Quách Thiệu Luân buột miệng: "Sao mới đó đã đi?" Cậu ta không kịp thay đồ, chỉ đành vội vàng chạy ra, thấy Tiêu Bắc Thần không đi lên lầu mà đang sải bước dài đi thẳng ra cổng Hoa Thinh châu. Những người lính đứng gác ngoài đó đứng nghiêm chào, Tiêu Bắc Thần không nói một lời, xông thẳng vào màn mưa trong đêm. Quách Thiệu Luân không biết chuyện gì đã xảy ra, nhanh chóng cầm áo mưa trong tay người lính đứng cạnh rồi chạy theo.

Mưa cực kỳ nặng hạt, Tiêu Bắc Thần lại đi rất nhanh. Quách Thiệu Luân chạy theo một mạch tới tận bến đò thì mới bắt kịp được hắn. Hắn đứng ở đó, bên cây quế cạnh bờ sông. Trong màn mưa, hoa quế bị những hạt mưa phả vào liên tiếp, rơi rụng đầy đất từ lâu.

Tiêu Bắc Thần chỉ đứng thẳng người tại nơi đó.

Quách Thiệu Luân đi lên một bước, khoác áo mưa lên người hắn, cuối cùng cậu ta không nhẫn nhịn được nữa mà hỏi một câu: "Tổng tư lệnh, việc gì anh phải khổ thế này?"

Cả người Tiêu Bắc Thần ướt đẫm, đôi mắt dưới chiếc mũ quân đội vừa đen vừa sâu thẳm, trái tim vẫn đập nhanh như cũ, khó mà khống chế. Bốn bề chỉ có tiếng mưa ào ào. Trong lòng hắn, nỗi đau đớn không ngừng châm chích, giọng hắn khàn khàn: "... Tôi rất sợ, nhìn thấy cô ấy... Chỉ cần nhìn thấy tôi liền không muốn chết nữa."

Quách Thiệu Luân hốt hoảng: "Tổng tư lệnh?"

Tiêu Bắc Thần khoát tay, ngăn lại những lời Quách Thiệu Luân định nói, hắn vẫn tiếp tục đứng cạnh cái cây, nhìn những cánh hoa bay trong màn mưa, sau cùng chúng đều rơi xuống đất và lẫn vào với đất bùn. Áo mưa màu xanh vang lên tiếng tí tách do hạt mưa rơi vào, tiếng động ồn ã, còn ánh mắt hắn lại tĩnh lặng như ngôi sao cuối cùng nơi chân trời.

Trên thế giới này làm gì có chuyện đẹp cả đôi đường: không phụ trời và không phụ người.

Mưa đổ xuống như trút nước, đêm càng đen hơn, trời và đất như hòa làm một, mưa phả vào người, lạnh tới tận xương.

***

Bác sỹ Lục cùng mấy y tá vẫn tiếp tục trực ngoài phòng, thấy cửa mở ra, Vân Nghệ đi vào với khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu, khác hẳn với lúc trước. Bác sỹ Lục bèn cười hỏi: "Sao thế? Tổng tư lệnh mắng cô?"

Vân Nghệ lại khá ấp úng, đè giọng thật nhỏ: "Tôi còn muốn hỏi có chuyện gì đây này, tam thiếu gia đi mất rồi!"

Bác sỹ Lục ngẩn người: "Sao lại đi rồi?"

Vân Nghệ đáp: "Tôi không biết, có lẽ là về nhà lấy đồ gì đó, chẳng thấy nói năng gì, quay người đi thẳng. Tôi còn tưởng tam thiếu gia định lên lầu nên chuẩn bị xong xuôi trà nước cả rồi..."

Một ý tá không nhịn được mà xen vào: "Tôi từng thấy nhiều người nhẫn tâm, những chưa từng thấy ai nhẫn tâm đến như tổng tư lệnh cả. Thật thương cho thiếu phu nhân, ốm đến mức này rồi... Tim của tổng tư lệnh đùng là làm bằng đá..."

Mọi người đang nói chuyện thì bỗng nghe có hồi tiếng ho vọng ra từ trong phòng, Vân Nghệ và bác sỹ Lục người trước người sau vội vàng chạy vào. Lâm Hàng Cảnh đang nằm trong chăn, tay che miệng, ho cực mạnh, cả hai má đều đỏ bừng. Vân Nghệ buột miệng: "Thiếu phu nhân, đừng dọa tôi... Bác sỹ Lục, mau mau qua xem..." Ai ngờ Lâm Hàng Cảnh chầm chậm bỏ tay xuống, sau đó gắng gượng nói: "Em không sao, vừa nãy thở gấp quá... nên mới thế này..."

Vân Nghệ lo cuống hết cả lên, y tá vào đo nhiệt độ, Lâm Hàng Cảnh ngoan ngoãn nằm im trong chăn, cười cười: "Không cần đâu, tôi không sao thật mà." Cô vừa nói vừa chống tay ngồi dậy trên giường. Vân Nghệ nhanh chóng lấy chiếc gối chèn vào sau lưng cô. Sắc mặt Lâm Hàng Cảnh quả thật có khá hơn một chút, nhìn mấy người đang đứng trước mặt, cô nói chầm chậm: "Đã phiền mọi người phải chăm sóc tôi, tôi đỡ nhiều rồi, mọi người đi nghỉ cả đi."

Bác sỹ Lục thấy cô không sao nữa nên dẫn mấy người y tá ra ngoài. Vân Nghệ dém chăn cho cô, nhìn thấy khuôn mặt cô đã gầy đi khá nhiều, mặt nhợt nhạt, đến chính Vân Nghệ cũng không chịu nổi mà than: "Thiếu phu nhân, cô xem mình gầy thế này..."

Lâm Hàng Cảnh dựa người vào giường, cười hiền hòa: "Gầy chút cũng đâu có sao, có khi còn nhanh nhẹn hơn. Chị Vân, đợt này lại phiền chị phải chăm sóc em, đợi sau này em đi rồi..."

Vân Nghệ hoảng hốt: "Thiếu phu nhân, cô định đi đâu?"

Lâm Hàng Cảnh che miệng, ho mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Vân Nghệ. nói nhỏ: "Ở Mỹ em có vài người thân... Khoảng thời gian này anh ấy bận rộn nên em cũng không muốn mang thêm phiền phức cho anh. Đợi tới khi khỏi bệnh. em sẽ đi." Cô ngừng một lát, nhìn Vân Nghệ, ánh mắt ấm áp: "Em là một đứa đến chính mình còn không lo nổi. Chị thông minh như vậy, chắc chắn có thể chăm sóc cho anh ấy. Sau này em sẽ không về nữa, vị trí thiếu phu nhân này dành cho chị..."

Vân Nghệ nghe mà hoảng: "Tam thiếu phu nhân, cô nói gì vậy? Tôi nào dám... tôi..." Cô sợ tới mức nói líu cả lưỡi. Lâm Hàng Cảnh lại cười: "Chị đừng hoảng, là lỗi của em, không ngờ lại dọa chị thành thế này. Sau này em sẽ không nói những lời này nữa."

Vân Nghệ nghe tiếng Lâm Hàng Cảnh rất bình thản, thần thái lại cực kỳ kiên quyết, đúng là hết cách, cô chỉ đành đồng ý trước rồi mới đi ra.

Lâm Hàng Cảnh thấy Vân Nghệ đi, liền ho một hồi. Lồng ngực cực kỳ khó chịu. Cô đứng dậy, khoác vào chiếc áo khoác dài màu trắng rồi đi đến trước bàn. Trên bàn có bút có giấy. Cô có khả năng thư pháp cực giỏi, giờ lại không ngủ được nên bèn mở hộp mực ra, trải giấy lên bàn và chầm chậm viết. Vừa viết xong thì cảm thấy đầu chóng váng, tim đập nhanh, vì vậy cô thôi không viết nữa, dùng một cái chặn giấy bằng ngọc đặt chèn lên tờ giấy.

Lâm Hàng Cảnh không ngủ một đêm, chỉ đứng trước cửa sổ nghe tiếng mưa. Gò má nóng bừng, cô bèn xoay người soi gương. Trong đó cô thấy mặt mình đỏ như hoa đào, tóc đen nhánh, mắt sáng ngời. Cô nhìn chính mình trong gương, ho khe khẽ, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười và nói một tiếng: "... Vậy cũng tốt..."

Hết chương 47.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương