Là Yêu Hay Hận
Chương 1: Đêm nay chẳng rõ đem nào

Tuyết rơi rất nhiều vào năm đó.

Tàu phun ra từng hồi hơi nước, tiếng vang ồn ào, nó sắp đến bến Bắc Tân. Hơi nước như sương trắng khiến những bông tuyết đang rơi xuống tan thành những giọt nước. Trong toa hạng nhất trên tàu, thím Lưu quá năm mươi đang hà hơi lên tấm kính, thấy tuyết bám ở đó bị tan chảy một ít thì cố gắng nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng chỉ nhìn thấy trời tuyết mênh mông, không thể nhìn rõ được gì.

A hoàn Kim Hương bên cạnh sốt ruột nói: "Thím đừng mở cửa sổ đấy, khó khăn lắm toa mình mới ấm lên được chút, thím không sợ lạnh nhưng con không chịu nổi rồi đây."

Thím Lưu xoay mặt lại, bực mình mắng Kim Hương: "Nhìn con kìa, như con mèo nhỏ bị đông lạnh vậy. Quên lúc tàu mới đến đảo Tân Bình rồi hả, khi đó vừa thấy trận tuyết lớn này thì hớn hở bao nhiêu, giờ biết lạnh rồi thì lại dám trách thím Lưu này. Tuyết cũng chẳng làm đông nổi cái đứa không có lòng như con."

Thím Lưu là vú nuôi của tiểu thư Lâm gia, mà cũng đã làm nhiều năm nên không khác như chủ nhà là mấy, không thể đắc tội nên Kim Hương vội vàng cười hì hì nịnh nọt: "Thím đừng giận, ai mà không biết thím đến từ nơi băng tuyết ngập trời chứ, nếu không thì lão gia cũng không dám để thím đi cùng tiểu thư lên phương bắc."

Trên mặt Kim Hương đầy vẻ lấy lòng cũng khiến cho thím Lưu đỡ bực, bà nhìn quanh toa tàu rồi lập tức nghiêm mặt: "Cô chín đâu?"

Kim Hương chỉ phía ngoài toa, "Vừa nãy tiểu thư nói trong toa bí quá nên muốn ra ngoài cho thoáng."

Thím Lưu lườm Kim Hương lười biếng mà mau miệng một cái, cũng chẳng nói thêm gì, chỉ cầm chiếc cái khoác bên cạnh rồi đi ra cửa, quả nhiên thấy Lâm Hàng Cảnh mới mười lăm tuổi đang đứng ở cuối toa, mặc bộ váy liền màu xanh nước biển nhạt, những dải ren hoa trên váy tung bay trước gió lạnh. Trông cô như còn nhẹ hơn cả cái váy, cả người nghiêng ngả theo chiều gió.

Thím Lưu đi nhanh đến, khoác áo choàng lên đầu vai gầy của Lâm Hàng Cảnh: "Cửu Nhi, nếu cứ đứng ở đầu gió thế này thì lát trúng gió rồi bị đau đầu mất."

Lâm Hàng Cảnh gật đầu khẽ.

Tay áo chiếc váy cô mặc hơi dài một chút, che hết cả tay của cô, chỉ lộ ra đầu ngón tay thon nhỏ. Chiếc váy màu lam đó quá rộng so với thân thể chưa phát triển hết này, khiến người cô lọt thỏm ở trong. Cô duỗi tay bắt lấy dải ren trên váy, nhẹ nhàng cuốn tròn nó từng vòng.

Thím Lưu biết cô chín này vốn rất bướng, lúc này lại chẳng nói năng gì thì không biết trong lòng đang buồn bã tới mức nào. Bà cũng chỉ đành dỗ cô: "Cha tiểu thư cũng vì tạm thời gặp khó khăn, để cô ở nhà thì lại thêm lo lắng nên mới sắp xếp cho cô đến chỗ Tiêu đại soái. Tiêu đại soái là bạn thân của cha tiểu thư, nhất định sẽ không khiến cô chịu khổ. Đợi cha tiểu thư vượt qua quãng thời gian này, tất cả yên ổn thì tất sẽ đón cô về. Tiểu thư thấy làm gì có chuyện đường đường một bộ trưởng bộ tài chính nào lại bị người ta chơi dễ dàng đâu."

Lâm Hàng Cảnh vẫn im lặng không nói câu nào.

Thím Lưu đang định khuyên thêm mấy câu thì nghe một tiếng còi dài, sau khi tàu vào bến Bắc Tân thì dần dần dừng hẳn. Bà nhìn cảnh vật dừng chuyển động bên ngoài cửa sổ, thở dài nói: "Một đường lắc lư từ Thượng Hải đến Bắc Lâm, cuối cùng cũng đến rồi."

Lúc xuống tàu, từng trận gió lạnh ập tới, Kim Hương bên cạnh lạnh tới mức cóng cả chân tay, cô xách một va li da to, cả người run mạnh một cái. Thím Lưu phủi phủi tuyết trên áo choàng của Lâm Hàng Cảnh. Lâm Hàng Cảnh đã thấy có lính gác xung quanh ga tàu từ lâu, lúc nhóm cô vừa xuống xe thì lập tức có một người lính mặc quân phục đi về hướng họ, đằng sau có ba cảnh vệ đi theo. Thím Lưu biết người của Tiêu đại soái đã đến thì vội đi lên trước nói chuyện, sau đó quay người, mặt mày hớn hở nói với Lâm Hàng Cảnh: "Là Tiêu đại soái phái người đến đón chúng ta. Người đó họ Lý, là một phó quan, nói là xe đợi bên ngoài."

Lâm Hàng Cảnh gật đầu, đã có cảnh vệ bước đến xách va li da trong tay Kim Hương. Vị Lý phó quan này cực kỳ lịch sự, hắn dẫn ba người bọn họ ra khỏi bến tàu. Bên ngoài có ba chiếc ô tô màu đen đang đợi, Lâm Hàng Cảnh bước lên xe, thím Lưu và Kim Hương cũng định lên cùng chiếc đó, ai ngờ lính cảnh vệ đứng bên xe ngăn bọn họ lại, ra ý cho họ ngồi xe đằng sau. Thím Lưu cũng không thể làm gì, đành dẫn Kim Hương lên xe sau.

Lâm Hàng Cảnh ngồi đằng sau chẳng hề mở miệng. Lý phó quan tự mình lái xe, lúc xe bắt đầu lăn bánh, cô nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ. Tuyết rơi cả đêm dường như vẫn chưa muốn dừng, trên đường phủ một màu trắng xóa, cây cối hai bên thì trơ trụi, không có lấy một chiếc lá, đây lại là những cảnh trước đây cô chưa từng thấy.

Xe đi quá nửa thành phố thì cuối cùng cũng tới dinh thự của Tiêu đại soái, xe đi thẳng vào trong sân rộng lớn. Lúc này trời đã tối, lại có tuyết rơi, cô chỉ nhìn thấy những bóng tuyết di động qua cửa sổ xe, xa xa là những bức tường đá cao, còn lại toàn là các gian phòng, chính giữa là một tòa lầu kiểu tây. Cuối cùng xe cũng dừng.

Lý phó quan xuống xe trước, mở cửa sau: "Mời Lâm tiểu thư xuống xe, đại soái đang ở Giang Bắc chưa về. Thất phu nhân đã bày tiệc tiếp đón Lâm tiểu thư."

Cô cẩn thận bước xuống xe, xoay mặt thấy thím Lưu và Kim Hương cũng đang đi tới, bà đi vội vã đến nắm lấy bàn tay nho nhỏ của cô, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm. Lý phó quan đã dẫn ba người kia đi hướng phòng khách của tòa nhà kiểu tây. Có hai lính gác đứng bên ngoài, trên mũi đao sắc nhọn của súng trong tay có phủ tuyết, thấy Lý phó quan thì dậm chân giơ tay chào kiểu binh, làm cho Kim Hương giật mình, sợ run cả người.

Đẩy cửa đi vào trong được mấy bước thì đã cảm thấy hơi ấm phả tới. Cửa phòng khách đang mở, a hoàn đã chạy đi báo, có tiếng phụ nữ cười từng hồi ở bên trong, tiếng cười uyển chuyển như chim ca, khiến người ta cảm thấy dễ chịu đôi phần, đâu đó có tiếng phụ nữ vừa cười vừa nói.

"Ai da, lão tam, con xem con hư hỏng đến mức nào rồi, ai đời lại đặt hoa quả trên đầu người ta để luyện thương chứ? Người làm thì nghe lời con đấy, nhưng cứ đợi dì nói với đại soái xem đại soái có đánh gãy chân của con đi không!"

A hoàn truyền tin đi ra vẫy vẫy tay, Lý phó quan xoay mặt nói với Hàng Cảnh đang đứng bên thím Lưu: "Mời Lâm tiểu thư vào."

Cô đi vào phòng khách, trước mắt sáng bừng, đèn thủy tinh rọi sáng ngời cả phòng, dưới đất trải thảm kiểu tây, giẫm chân lên rất êm mà không gây tiếng động. Cô vừa bước vào thì đã nghe thấy một tiếng cười duyên, hương thơm phả tới, một bàn tay đeo vòng phỉ thúy trong veo nắm lấy bàn tay nhỏ và lạnh lẽo của cô.

"Đây đây đây, hôm nay dì được mở rộng tầm mắt rồi, cũng chỉ có non nước Giang Nam mới nuôi lớn được cô gái xinh đẹp nhường này thôi. Lão tam, nhanh đến đây xem xem, so với chị hai của con thì thế nào?"

Lý phó quan đứng bên vội giới thiệu: "Đây là thất phu nhân."

"Đừng gọi thất phu nhân gì gì, cứ gọi dì là dì bảy là được."

Lâm Hàng Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thất phu nhân đang nắm tay cô, bà mặc một bộ sườn xám màu hồng phấn, viền áo là nút cài bằng ngọc thạch lộng lẫy, khuôn mặt thanh tú. Cô còn chưa lên tiếng đã thấy một thanh niên khoảng mười chín tuổi đi đến, mặt mày ngay thẳng anh tuấn, dáng vẻ đầy khí khái, hắn nhìn thoáng qua cô một cách hời hợt, cười cười, trông y như đang nhìn một đứa trẻ.

"Ấy, cứ như phim vậy, bỗng dưng có một em Lâm từ trên trời rơi xuống."

Thất phu nhân cười xinh đẹp, kéo tay cô rồi nói: "Đây là anh ba của con, Tiêu Bắc Thần."

Cô nhìn xuống, ánh mắt người thanh niên kia sáng ngời, giống như tuyết lấp lánh, không hiểu sao khiến cô thấy từng hồi bất an. Trong tay hắn có một chiếc roi ngựa, thi thoảng lại gõ gõ lên mũi nhọn nơi chiếc bốt đen, mũi nhọn đó sáng loáng, trông vừa lạnh vừa sắc.

Tiêu Bắc Thần cũng nhìn cô, thấy những ngón tay thon nhỏ của cô lộ ra dưới lớp tay áo đính ren hoa, ngón tay trắng mịn như ngọc, như tuyết hóa thành, dường như khẽ chạm vào sẽ tan ra vậy. Hắn cười khẽ, với tính tình chẳng kiêng nể gì của mình, hắn liền giơ tay cầm lấy tay cô.

"Em Lâm cẩn thận không tay lại lạnh."

Lâm Hàng Cảnh rụt tay lại, thím Lưu đứng bên không vui nói: "Xin Tam thiếu gia tự trọng một chút, tay của tiểu thư nhà chúng tôi không thể tùy ý nắm lấy như vậy được."

Thất phu nhân xinh đẹp mím môi cười, đang định nói thì thấy Tiêu Bắc Thần cũng bật cười. Hắn đi tới bên thím Lưu một lòng bảo vệ chủ, mặt mũi nghiêm nghị kia, mồm mép láu lỉnh nói: "Chẳng qua là thấy em ấy lạnh, trong lòng thương nên mới làm vậy, có chỗ nào không đúng thì thím có tuổi đây khoan dung một chút là được."

"Em không lạnh, không phiền anh lo lắng."

Giọng nói đúng mực đó từ sau lưng Tiêu Bắc Thần truyền đến, hắn quay người, Lâm Hàng Cảnh đã ngẩng đầu lên, một đôi mắt sáng như ngọc thạch chìm trong làn nước. Cô nói xong câu đó thì mím nhẹ môi, làn môi mềm mại mà hồng như cánh hoa hơi cong cong, biểu lộ một sự quật cường.

Tiêu Bắc Thần nhướn mày nhưng không nói gì, vẫn nghịch chiếc roi ngựa trong tay, ánh mắt nhìn Lâm Hàng Cảnh một hồi, mặt mày thản nhiên.

"Không hổ danh là tiểu thư thế gia vọng tộc, nói một câu đã chặn họng lão tam chúng ta." Thấy Tiêu Bắc Thần bực mình thì thất phu nhân đứng bên liền đi tới giảng hòa, kéo bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Lâm Hàng Cảnh rồi cười nói: "Lão tam, dì bảo, con coi em ấy như Ngọc Bảo Nhi, Kim Bảo Nhi gì gì đấy ở rạp hát chắc, với em Lâm mà vẫn dám thô lỗ như vậy sao?" Tiêu Bắc Thần cười hờ hững, xoay người đi khỏi phòng khách, thất phu nhân vội đuổi theo hỏi: "Con lại định đi đâu đấy? Khó khăn lắm mới về lại vội đi, dì bảy này của con là hổ à, dì ăn con chắc?"

"Cha bận việc nên con chỉ qua cho có lệ thôi, dì bảy cũng đừng kéo con, nếu dì nhàn quá thì tìm chị cả, chị hai, hay em tư mà buôn chuyện." Hắn khoác lên một chiếc áo khoác ngoài kiểu quân đội màu đen, thắt nút ở giữa, quay đầu nhìn Lâm Hàng Cảnh đang đứng một bên, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh lùng.

"Còn chẳng phải thêm một em Lâm không sợ lạnh đây chơi với dì sao."

Thất phu nhân vừa cười vừa nói: "Con vẫn nóng tính như vậy, mấy chuyện nhỏ nhặt đều nhớ rõ cả. Lát nữa chị cả, chị hai và em tư của con đều tới, hiếm khi cả nhà mới tụ họp, con xem con..."

"Một phòng phụ nữ ồn ào con chịu thế nào được!"

Tiêu Bắc Thần vừa nói vừa đi ra cửa phòng khách. Lính theo hầu đứng bên ngoài đã bước đến bên, hắn không nói gì, chỉ đi khỏi tòa nhà kiểu tây. Xe đã chuẩn bị xong xuôi, thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân thấy dáng điệu này của Tiêu Bắc Thần thì cũng tự hiểu, tự mình ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe đi khỏi dinh thự đại soái, nhanh chóng lái xe đến nhà hàng Minh Ngọc Nguyệt lớn nhất trong thành Bắc Tân này.

***

Tiêu Bắc Thần xuống xe rồi đi lên phòng trên lầu tư. Vừa vào phòng thì đã thấy ồn ào, các học viên của Giảng Vũ đường đã ngồi kín phòng từ bao giờ. Trên bàn có bày mấy loại bánh trái, còn chưa có đồ ăn chính. Con trai duy nhất của Mạc thống đốc - Mạc Vỹ Nghị không ngừng cười: "Tiêu tam ca đến rồi đấy à, Ngọc Bảo Nhi nhắc mãi mới chịu tới, rượu còn chưa uống nữa, đúng là vừa đẹp một đôi anh hùng mỹ nhân."

Tiêu Bắc Thần đi vào phòng, Ngọc Bảo Nhi nổi danh chuyên hát Côn khúc cười nói dịu dàng, đích thân tới cầm lấy áo choàng cho hắn. Cô mặc một bộ sườn xám màu xanh lơ nhạt, hoa văn hoa nhỏ, làm tóc kiểu thời thượng nhất, mặt mày như trăng tròn, mười đầu ngón tay nhỏ dài, sơn màu đỏ thắm, đôi mắt long lanh đong đầy tình cảm. Các vị công tử ngồi quanh bàn đều đứng dậy kính, Mạc Vỹ Nghị cầm đầu hỏi: "Tiêu tam ca tới muộn, đừng bảo lại là bị ông già đánh?"

Tiêu Bắc Thần ngồi xuống, cười lạnh nhạt. Khuôn mặt thiếu niên đầy khí khái, hắn nói: "Ông già còn đang thị sát quân sự ở Giang Bắc, cũng chẳng vươn tay đánh được anh, nếu không anh đâu rảnh chơi với cái đám chẳng ra làm sao đây."

Trên bàn bắt đầu có những tiếng kêu la, tỏ ý bất mãn với cụm "chẳng ra làm sao", con trai của Hứa đội trưởng - Hứa Tử Tuấn, người nổi tiếng cả Giảng Vũ đường với danh "dốt nát ngây ngô", người tưởng dùng đại bác cũng như châm cái pháo kép lúc này đập rầm rầm lên mặt bàn, trừng mắt rướn cổ gọi Ngọc Bảo Nhi đang ngồi cạnh Tiêu Bắc Thần: "Ngọc Bảo Nhi, mau thay Hứa gia đây rót cho Tiêu tam ca một chén to, lát nữa hắn say khướt rồi thì anh em chúng ta sẽ vác hắn vứt lên giường em!"

Ngọc Bảo Nhi yêu kiều rót cho hắn một chén rượu đầy ắp, tự tay đưa đến bên miệng để hắn uống. Hắn hơi nheo đôi mắt dài nhìn lướt qua, lướt đến bờ môi đỏ thắm hấp dẫn của cô, còn đỏ hơn cả hoa hồng mới nở trong dinh thự, đỏ đến mức không rõ hình dạng, tựa như một đống sáp nến.

Hắn ngẩn người, một đôi mắt trong sáng chợt hiện lên trong đầu, long lanh xinh đẹp, còn có đôi môi hồng hồng mềm mại như cánh hoa, một đường cong cong, ẩn hiện một sự kiên cường. Hắn cũng không biết tại sao mình lại nhớ đến nữa, thấy Ngọc Bảo Nhi lại cầm lên chén thứ hai, hắn hơi nhếch khóe miệng, thầm cười trong bụng, nói như giễu cợt chính bản thân mình: "Chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu!"

Ăn uống xong buổi tiệc rượu này thì đêm đã tối đen.

Khi hắn về tới dinh thự thì đã ngà ngà say, cũng không định phiền người khác nên tự mình đi men theo hành lang về phòng. Trang trí trong căn phòng này lại có chút hơi hướm Trung Quốc, nội thất từ gỗ tử đàn, đồ trang trí cực kỳ hoa lệ. Vải sa mỏng treo trên cửa sổ như cánh bướm, trông nhẹ nhàng và im ắng.

Tiêu Bắc Thần ngồi trên sô pha, quản gia Tiêu An của phủ đại soái sai người hầu đem một chén canh giải rượu lành lạnh lên, hắn đích thân bưng đến, dâng bằng hai tay trước Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thần khoát tay, ý không cần bát canh này, mở miệng hỏi: "Sao lại yên ắng thế này? Dì bảy không tìm ai đánh bài à?"

Tiêu An khom người, đáp một cách cung kính: "Ban đầu có gọi vài vị phu nhân cùng đến đánh bài, bài cũng bày cả ra bàn rồi, nhưng đúng vào tối nay thì vị Lâm tiểu thư vừa tới từ Giang Nam đó bỗng bị sốt cao, sốt tới mức mê man. Lúc này đã gọi bác sỹ đến, thất phu nhân đang ở đó chăm sóc ạ."

Tiêu Bắc Thần không nói gì nữa.

Hắn dựa trên ghế sô pha, ánh mắt trong vắt, nhìn tùy ý ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tuyết đang rơi không ngừng, từng hạt tuyết trắng như có trọng lượng vậy, rơi xuống vang tiếng rì rào. Đèn điện trong đình viện sáng ngời, chiếu sáng cả đêm đen nhưng trông cũng rất lạnh lẽo. Tiêu Bắc Thần ngồi một lát rồi bỗng dưng đứng dậy.

"Vậy qua bên đó xem xem."

Hắn đi ra khỏi phòng, thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân cũng đã đi theo, cả đường cầm ô chắn tuyết, đi qua bức tường che ở hành lang đằng đông, lại qua cổng tròn thì mới đến căn lầu nhỏ kiểu tây của thất phu nhân. Vừa vào phòng khách thì đã nghe tiếng ồn từ trên lầu, là tiếng của thất phu nhân.

"Bác sỹ ngoại cái gì chứ! Hôm nay ông không làm cho Lâm cô nương nhà chúng tôi hết sốt, tôi bảo lão tam đem cảnh vệ dỡ luôn cái bệnh viện nhà ông!"

"Dì bảy càng ngày càng nóng nảy rồi."

Tiêu Bắc Thần đi lên lầu, thuận miệng đáp: "Bỗng dưng dỡ đi cái bệnh viện của người ta, sau này cha biết thì chắc chắn lại dạy dỗ con, dì bảy thì lại không liên quan. Dì tính ván này rất hay."

Thất phu nhân nghe thấy giọng hắn thì nói: "Lão tam, mau vào đây."

Hắn đi vào một căn phòng lớn trên lầu hai, ánh sáng đèn trang trí khiến cả phòng phủ một quầng vàng. Hắn thấy thím Lưu đang đi theo bác sỹ ra ngoài viết đơn thuốc. Dì bảy ngồi bên chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn, tay cầm một chiếc khăn tay bằng lụa lau mồ hôi cho Lâm Hàng Cảnh nằm trên giường. Cô đang ngủ say dưới chiếc chăn từ hàng thêu Hồ Nam, tóc dài đen nhánh xõa ra trên gối, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nhợt không chút máu chỉ nhỏ bằng bàn tay, trên trán toát ra một lớp mồ hôi nhỏ và dày. Đầu ngón tay lộ dưới lớp chăn, đang hơi co lại như của em bé.

Ánh mắt hắn nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Lâm Hàng Cảnh, không ngờ đôi mắt vẫn đang nhắm lại hơi động đậy hàng mi, cô mở mắt, trong đôi con ngươi đen nhánh trong sáng như có một làn nước. Tim hắn như có một chiếc lông khẽ cọ, bỗng thấy ngưa ngứa từng hồi.

Lâm Hàng Cảnh mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy dì bảy đang lau mồ hôi cho mình thì liền gắng gượng ngồi dậy, trong chớp mắt mái tóc đen đó đã xõa xuống bên gò má cô.

"Dì bảy..."

"Đừng cử động, đừng động."

Dì bảy cuống quýt giữ cô, lại để cô tiếp tục nằm trên giường, đắp một lớp chăn thật dày lên, miệng nói không ngừng: "Nếu con muốn ăn gì, uống gì, muốn làm gì thì cứ nói hết với dì. Con đừng có động đậy đấy."

Lâm Hàng Cảnh nằm đó nhìn dì bảy, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, môi mấp máy nói nhỏ: "Dì bảy, con vừa đến... đã mang phiền phức cho dì."

Câu nói này rất khẽ, lại bằng giọng nhẹ Tô Châu khiến người nghe không khỏi trở nên dịu lại, Tiêu Bắc Thần nhìn giọt nước mắt như thủy tinh trong suốt lăn xuống theo sườn mặt cô dưới ánh đèn vàng.

"Đứa bé này nói chuyện thật khiến người ta thương." Khóe mắt dì bảy cũng có nước mắt, lại càng vén chặt chăn cho cô hơn, sợ cô lại bị lạnh: "Phiền gì đâu, đại soái giao con cho dì, chúng ta lại là người một nhà nữa. Con tuổi còn nhỏ thật đáng thương, đi từ miền nam đến cái nơi trời băng đất tuyết này của chúng ta, thật là đã làm khổ con rồi. Lão tam..." Dì bảy quay mặt nhìn hắn đang đứng bên ánh đèn: "Đến phòng dì cầm củ nhân sâm bốn lạng, ở bên tủ quần áo..."

"Đồ của dì bảy con không thể lấy." Tiêu Bắc Thần khoát tay, cười cười: "Hơn nữa củ nhân sâm đó dì giấu rõ là kỹ, con cũng tìm không nổi."

"Con giỏi đùn đẩy đấy."

Dì bảy vừa cười vừa lườm hắn một cái, "Con quên chuyện ngày nhỏ con vào phòng dì lấy trang sức để đi đãi bạn, rồi bị cha con phạt quỳ cả đêm ở phòng khách sao?"

Tiêu Bắc Thần chỉ để ý nghịch miếng ngọc cổ bày trên giá gỗ cổ bên cạnh, cũng không nói gì. Dì bảy hết cách, đành đứng lên, lại nguýt hắn một cái.

"Vậy ông thánh, lại giúp dì trông em Lâm."

Dì bảy đi ra khỏi cửa, hắn cúi đầu ngắm miếng ngọc cổ trong tay, ngón tay vuốt ve mặt ngọc. Trong phòng không hề có một tiếng động, ngay cả Lâm Hàng Cảnh đang nằm trên giường cũng đã nhắm mắt, hít thở nhẹ nhàng hơn, trên trán vẫn toát ra một lớp mồ hôi li ti.

Hắn đặt miếng ngọc xuống, quay người nhìn lướt qua cô đang nằm đó, ánh mắt vui vẻ.

Hắn bước lảo đảo đến bên giường lớn, kéo một cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, thấy khăn tay bằng lụa của dì bảy vẫn đặt ở bên cũng chẳng nghĩ là bất lịch sự hay không, hắn cầm lấy rồi lau mồ hôi trên trán cô. Ai ngờ chiếc khăn vừa mới chạm vào cái trán đầy mồ hôi li ti kia thì đầu cô đã tránh nghiêng qua một bên, mắt vẫn nhắm chặt.

Ánh mắt đen nhánh của hắn ngày càng hiện sự vui vẻ, thấy cô nhắm mắt không nói một tiếng, mới còn nhỏ tuổi mà đã có một sự kiên cường như vậy, thật là thú vị, hắn thấy càng trêu cô càng vui. Những ngón tay thon nhỏ của cô lộ ra dưới lớp chăn, cô vẫn chưa lớn, những ngón tay trông càng trẻ con hơn.

Hắn nhất thời không kiềm chế được mà nắm lấy tay cô, cả người cô run lên, mắt bỗng dưng mở to, nhìn thấy tay hắn đang nắm tay mình thì mặt lộ rõ sự tức giận. Cô cố gắng rụt tay, nhưng không hề ngờ tay mình bị hắn nắm chặt lấy, không nhúc nhích nổi. Cô lại càng tức càng khó xử, nhịn cơn đau đầu mà mở to mắt trừng hắn, dưới ánh đen vàng, khuôn mặt anh tuấn của hắn càng hiện rõ niềm vui, đúng là đang trêu cô.

Đầu cô như nặng nghìn cân, trán nóng hầm hập, đến hơi thở thở ra cũng nóng, cơ thể càng nặng nên như không phải cơ thể mình. Hắn nắm tay cô, cô lại không giãy ra được, đúng là bực mình. Lại thấy tay còn lại của hắn nắm lấy tóc dài của cô xõa bên gối, vuốt nhẹ nhàng giữa những ngón tay, cô càng quýnh, nước mắt liền rơi lã chã thành tiếng.

"Em..."

Hắn cười nhẹ, liếc mắt ra ngoài một cái rồi nói nhỏ: "Em xem em đấy, vừa mới đến nhà tôi đã đem bao nhiêu phiền phức đến nhà chúng tôi rồi..."

Cô nghe thấy tiếng bước chân của dì bảy ở bên ngoài càng ngày càng gần, nhưng rồi lại càng ngày càng xa, có lẽ đã xuống lầu. Loáng thoáng có tiếng nói, là sai bảo người hầu. Cô định mở miệng bảo hắn đi đi, lúc này lại không dám lên tiếng. Cô tự nhủ mình là người ngoài, giờ đã khiến người ta cả tối không yên rồi, làm sao có thể lại gây thêm chuyện nữa. Cô mở to đôi mắt cô đơn, nước mắt không ngừng rơi, tự nhủ nhẫn nhịn, lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay hắn. Ngờ đâu lại nghe tiếng hắn bật cười khẽ, bóng tối bỗng phủ trước mặt, hắn cúi đầu xuống hôn lên trán cô. Lâm Hàng Cảnh cực kỳ tức giận, cũng không nghĩ được gì, tay trái giơ lên tát luôn một cái.

Cô đang nằm, lại là tay trái nên cái tát này cũng chẳng đau gì cả. Chỉ là móng tay vừa cắt, còn chưa dũa nên cào một đường lên gò má hắn, thành một vết máu nho nhỏ.

Còn Tiêu Bắc Thần bị tát đờ cả người.

Hắn thấy má mình hơi hơi đau, giơ tay lên sờ thì thấy có máu, lại nhìn Lâm Hàng Cảnh đang nằm trên giường, khó khăn lắm cô mới rút được tay khỏi tay hắn, cả người co lại ở một bên giường, có vẻ đang cực kỳ tức giận, cả mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, cô hơi cúi mặt, ho đến mức nghiệm trọng, vừa ho vừa khóc, nước mắt chảy thành hàng...

Hắn nhìn dáng vẻ cô như thế, thẫn thờ cả người.

Có tiếng bước chân vọng đến từ bên ngoài, giọng dì bảy cũng truyền đến: "Đấy đấy, lại ho rồi, đã bảo thuốc của lão bác sỹ đấy không hiệu nghiệm. Bác sỹ ngoại cái nỗi gì, ta thấy thuốc Trung Quốc chúng ta vẫn được nhất. Tiểu Trạc, mau dẫn theo mấy người đến Đồng Thiện đường mời bác sỹ Mộc đến."

Vừa nói hết thì dì bảy cũng bước vào trong phòng, nhìn thấy tình cảnh hai người thì hơi ngẩn ra, xong thấy Tiêu Bắc Thần ngơ ngẩn ngồi đó, giống y như khúc gỗ vậy, còn thấy được vệt máu nhàn nhạt trên gò má hắn, nó càng bắt mắt hơn trên khuôn mặt anh tuấn.

Dì bảy vừa nhìn cũng đã ngầm hiểu, bèn cười nói: "Lão tam, ở đây không cần đến con nữa, mau đi về đi."

Tiêu Bắc Thần nhìn liếc qua Lâm Hàng Cảnh đang ho, mặt mày đỏ bừng kia, hắn không nói gì, đứng dậy liền đi ra khỏi phòng. Châm giẫm lên tấm thảm mềm mại, còn chưa đến cầu thang thì nghe tiếng dì bảy gọi phía sau: "Lão tam."

Hắn quay đầu thấy dì bảy đang cười chọc hắn, nửa hỏi nửa đùa: "Vừa rồi con làm gì đấy?"

Tiêu Bắc Thần cười thờ ơ: "Con chẳng làm gì cả."

Dì bảy nhịn cười, tay chỉ lên vết máu trên gò má hắn: "Đúng là đồ chẳng ra làm sao! Trên mặt còn treo cái biển rành rành ra đấy, còn không để dì nói?"

Hắn cười khẽ: "Dì thích nói gì thì nói, con đâu có cản."

"Cái tính này của con đúng là cha dạy, tuổi thì nhỏ, bản lĩnh của cha thì không chịu học, còn kiểu phong lưu đào hoa thì lại học theo, con đúng là..." Dì bảy giơ tay cốc lên trán hắn một cái, giống như chiều chuộng đứa con trai của chính mình vậy, không hề có vẻ gì là đang mắng.

"Nói dễ nghe thì là kẻ trộm hương trộm ngọc, khó nghe thì là đồ háo sắc."

Tiêu Bắc Thần nóng nảy đáp: "Trộm hương trộm ngọc cái gì, con là nhuyễn hương ôn ngọc mới đúng.*"

* Chỉ người đẹp, anh tự tả anh đẹp, đổi hai chữ so với câu trên.

Dì bảy bật cười: "Con xem, con xem, lại còn cãi lại dì nữa, mắng con vài câu cũng không được sao? Phải mau mau bảo cha con đuổi con sang trường lục quân bên Nga, chứ cái đám sĩ quan trong Giảng Vũ đường dạy con chả ra làm sao cả. Đêm nay lại đi uống rượu đấy à?"

Tiêu Bắc Thần cũng không để ý dì bảy đã nói xong chưa, hắn quay người đi xuống lầu, "Sau này dì muốn nói chuyện thì đi tìm em năm, em sáu ấy, biết thế này thì chẳng đến chỗ dì cho xong, bỗng dưng lại phải nghe mắng một hồi."

Dì bảy nhìn hắn đi xuống lầu, biết rằng hắn không đủ kiên nhẫn nghe mắng hay nghe lải nhải, đành nói với theo một câu: "Lát nữa bảo Tiêu An làm cho bát canh giải rượu, đừng có không uống, không lại đau dạ dày." Ngừng một lát lại cười nói: "Em Lâm này của con không cần con lo lắng, lần sau đừng để lại treo cái biển đó trên mặt."

Lúc này Tiêu Bắc thần đã đi ra ngoài cửa phòng khách, giả vờ không nghe thấy những lời dặn của dì bảy, hắn chẳng quay đầu lại, đi nghênh ngang ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương