Lá Thư Từ Thiên Đường
-
Chương 42: Chương cuối
Chương Cuối
Một cô bé có chiếc lún đồng tiền, trong tay còn cầm hai cây kem to tướng, đứng dưới bóng cây xanh.
Miệng cô bé liên tục hô hào, vừa hô hào vừa ăn kem.
"Mẹ ơi! Cố lên! Ba ơi! Cố lên!"
"Mẹ chạy nhanh lên! Ba đuổi tới rồi kìa!"
"A... chạy lẹ lên....!!!"
Uyển Sang lết thân tới ngồi ịch trên ghế đá. Cô chộp ngay chai nước khoáng nốc ực ực.
"Mẹ ơi! Khăn nè!"
"Cám ơn con!"
"Không đua nữa sao?".
Cô làm dấu chéo tỏ ý đầu hàng. Dương Văn cười cười, đến ngồi cạnh hai mẹ con cô.
"Anh đã nhường em rồi!"
"Vậy sao? Mười lần đua thì mười lần anh chạy thắng!"
"Thì đua lại! Lần này anh nhường tuyệt đối!"
Cô đánh vào vai anh một cái, dài miệng. "Anh đi mà chạy một mình đi!"
Buổi tối, Dương Văn cùng làm bài tập với An Nhiên. Uyển Sang bưng ra một đĩa trái cây, đặt lên bàn.
Cô dọn dẹp mấy quyển sách lớp 1 vứt lung tung trên sofa.
"Hai cộng hai bằng mấy?"
"Bằng... bằng... pằng pằng pằng!!!"
An Nhiên giơ hai ngón tay ra tính tính đếm đếm, con bé ấp úng một hồi rồi giơ ra bắn súng.
Dương Văn gạt tay con bé, nghiêm mặt bắt con bé tính toán cho đàng hoàng. Mặt An Nhiên xị xuống, mỏ dẩu ra.
"An Nhiên ngoan! Một lát làm xong bài tập mẹ sẽ cho con ăn bí đỏ!". Uyển Sang vuốt tóc con bé.
"Thiệt nha mẹ?"
"Ừ!"
"Dạ! An Nhiên sẽ làm hết bài tập!"
"Vậy thì hai cộng hai bằng mấy?". Dương Văn làm vẻ mặt đáng sợ.
"Bằng tư!"
"Là bốn!"
"Tư cũng vậy mà!"
"Phải là bốn mới đúng!". Dương Văn kiên nhẫn cải lí với con bé.
"Ủa? Sao lại phải bằng bố mà không phải bằng tư? Hả ba?"
"Vì nguyên tắc là vậy!"
"Vậy sao không gọi là thứ bốn mà là thứ tư?"
An Nhiên tiếp tục đặt câu hỏi, Uyển Sang cũng bó tay. Cô lủi vào trong bếp, nếu không lát nữa tới lượt cô đau đầu.
Khi cô mang bí ra, hai ba con vẫn ngồi chăm chỉ học hành.
"An Nhiên, con xong chưa?"
"Chưa chưa! Mẹ chờ chút nữa con thắng ba!"
Uyển Sang té ghế, thì ra hai ba con nãy giờ rất chăm chỉ, là chăm chỉ chơi cờ vua thì có.
Tuần sau, Mộc Miên và Lâm Ngọc Minh thông báo tin vui. Họ sẽ kết hôn.
Cặp đôi này trời sinh ra là để cãi nhau. Cãi nhau đến nỗi kết hôn.
Năm An Nhiên lên bảy, một hôm sau khi đi học về, con bé cười hí hí. Uyển Sang hỏi, con bé nói là vừa nhận được thư "tỉnh tò" của một cậu bạn cùng lớp.
Cô hỏi: "Vậy thì con làm sao?"
"Con đem bức thư cho phụ huynh cậu ta coi! Hôm sau chắc chắn cậu ta tét mông!"
"Con đúng là quái quỷ!". Cô mắng yêu con bé.
Lại năm An Nhiên được mười lăm tuổi. Khi cô đang nấu ăn dưới bếp thì Dương Văn đến ôm cô, thì thầm.
Cô cười gian.
Anh nói hôm nay trông An Nhiên là lạ. Vì thế thám hiểm phòng con bé, phát hiện trong tủ bàn học có một cành hoa linh lan.
Cô đương nhiên biết là con bé đã có "bạn".
Vừa lúc Mộc Miên đến chơi, cô quên béng đi chuyện của con bé.
Mộc Miên dẫn một lượt hai đứa con còn đang quấn tã. Một trai một gái bi bi bô bô bu lấy Lâm Ngọc Minh. Cả Dương Văn lãnh đạm như vậy cũng phải hé răng cười tiếc thương cho một người đàn ông bất hạnh.
An Nhiên đóng vai chị lớn, chỉ huy hai em nhỏ.
Tối hôm đó, Uyển Sang nhận được điện thoại của Bảo Mi. Cô ấy nói mẹ cô bị đau ruột thừa, đang cấp cứu.
Uyển Sang đón xe đi về thị trấn ngay trong đêm.
Sau khi phẫu thuật xong, bà ấy nói muốn gặp cháu ngoại. Cô mới gọi điện bảo Dương Văn đưa An Nhiên về.
Cuộc sống mỗi ngày mỗi tiếp diễn.
Cuộc sống luôn luôn đau khổ hạnh phúc đan xen.
Cuộc sống khiến con người ta phải luyến tiếc.
Có đôi khi, nhìn lại một con đường đã đi qua, mới phát hiện ra mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng. Ta quay trở lại nhặt nó lên, và sau đó nó biến mất ngay tức khắc.
Thứ mà chúng ta đánh mất, định mệnh đã định là ta mất. Nhưng vẫn cố chấp tìm lại và níu giữ. Sẽ chẳng có được mãi mãi.
Cái gọi là yêu, có lẽ rất đơn giản là hai người yêu nhau đến với nhau. Nhưng sẽ không thể yên bình đến được với nhau. Cuộc sống sẽ chia lìa tất cả. Nếu đủ tình yêu, sẽ vượt qua.
Nếu quá mỏng mang, sẽ mãi mãi không có.
Gặp gỡ là một cái duyên và đi qua đời nhau là một sự sắp đặt định mệnh. Dù không được yêu, khi nghĩ lại người ta vẫn có lí do để mỉm cười.
Nếu yêu ai, đừng đặt hy vọng quá nhiều. Bởi nếu tình yêu sụp đổ, sự đau khổ và đắng cay sẽ nhiều gấp đôi.
Vì thế, nếu muốn đi thật nhanh, thì hãy đi một mình.
Còn nếu muốn đi thật xa, thì hãy đi cùng nhau.
THE END.
Một cô bé có chiếc lún đồng tiền, trong tay còn cầm hai cây kem to tướng, đứng dưới bóng cây xanh.
Miệng cô bé liên tục hô hào, vừa hô hào vừa ăn kem.
"Mẹ ơi! Cố lên! Ba ơi! Cố lên!"
"Mẹ chạy nhanh lên! Ba đuổi tới rồi kìa!"
"A... chạy lẹ lên....!!!"
Uyển Sang lết thân tới ngồi ịch trên ghế đá. Cô chộp ngay chai nước khoáng nốc ực ực.
"Mẹ ơi! Khăn nè!"
"Cám ơn con!"
"Không đua nữa sao?".
Cô làm dấu chéo tỏ ý đầu hàng. Dương Văn cười cười, đến ngồi cạnh hai mẹ con cô.
"Anh đã nhường em rồi!"
"Vậy sao? Mười lần đua thì mười lần anh chạy thắng!"
"Thì đua lại! Lần này anh nhường tuyệt đối!"
Cô đánh vào vai anh một cái, dài miệng. "Anh đi mà chạy một mình đi!"
Buổi tối, Dương Văn cùng làm bài tập với An Nhiên. Uyển Sang bưng ra một đĩa trái cây, đặt lên bàn.
Cô dọn dẹp mấy quyển sách lớp 1 vứt lung tung trên sofa.
"Hai cộng hai bằng mấy?"
"Bằng... bằng... pằng pằng pằng!!!"
An Nhiên giơ hai ngón tay ra tính tính đếm đếm, con bé ấp úng một hồi rồi giơ ra bắn súng.
Dương Văn gạt tay con bé, nghiêm mặt bắt con bé tính toán cho đàng hoàng. Mặt An Nhiên xị xuống, mỏ dẩu ra.
"An Nhiên ngoan! Một lát làm xong bài tập mẹ sẽ cho con ăn bí đỏ!". Uyển Sang vuốt tóc con bé.
"Thiệt nha mẹ?"
"Ừ!"
"Dạ! An Nhiên sẽ làm hết bài tập!"
"Vậy thì hai cộng hai bằng mấy?". Dương Văn làm vẻ mặt đáng sợ.
"Bằng tư!"
"Là bốn!"
"Tư cũng vậy mà!"
"Phải là bốn mới đúng!". Dương Văn kiên nhẫn cải lí với con bé.
"Ủa? Sao lại phải bằng bố mà không phải bằng tư? Hả ba?"
"Vì nguyên tắc là vậy!"
"Vậy sao không gọi là thứ bốn mà là thứ tư?"
An Nhiên tiếp tục đặt câu hỏi, Uyển Sang cũng bó tay. Cô lủi vào trong bếp, nếu không lát nữa tới lượt cô đau đầu.
Khi cô mang bí ra, hai ba con vẫn ngồi chăm chỉ học hành.
"An Nhiên, con xong chưa?"
"Chưa chưa! Mẹ chờ chút nữa con thắng ba!"
Uyển Sang té ghế, thì ra hai ba con nãy giờ rất chăm chỉ, là chăm chỉ chơi cờ vua thì có.
Tuần sau, Mộc Miên và Lâm Ngọc Minh thông báo tin vui. Họ sẽ kết hôn.
Cặp đôi này trời sinh ra là để cãi nhau. Cãi nhau đến nỗi kết hôn.
Năm An Nhiên lên bảy, một hôm sau khi đi học về, con bé cười hí hí. Uyển Sang hỏi, con bé nói là vừa nhận được thư "tỉnh tò" của một cậu bạn cùng lớp.
Cô hỏi: "Vậy thì con làm sao?"
"Con đem bức thư cho phụ huynh cậu ta coi! Hôm sau chắc chắn cậu ta tét mông!"
"Con đúng là quái quỷ!". Cô mắng yêu con bé.
Lại năm An Nhiên được mười lăm tuổi. Khi cô đang nấu ăn dưới bếp thì Dương Văn đến ôm cô, thì thầm.
Cô cười gian.
Anh nói hôm nay trông An Nhiên là lạ. Vì thế thám hiểm phòng con bé, phát hiện trong tủ bàn học có một cành hoa linh lan.
Cô đương nhiên biết là con bé đã có "bạn".
Vừa lúc Mộc Miên đến chơi, cô quên béng đi chuyện của con bé.
Mộc Miên dẫn một lượt hai đứa con còn đang quấn tã. Một trai một gái bi bi bô bô bu lấy Lâm Ngọc Minh. Cả Dương Văn lãnh đạm như vậy cũng phải hé răng cười tiếc thương cho một người đàn ông bất hạnh.
An Nhiên đóng vai chị lớn, chỉ huy hai em nhỏ.
Tối hôm đó, Uyển Sang nhận được điện thoại của Bảo Mi. Cô ấy nói mẹ cô bị đau ruột thừa, đang cấp cứu.
Uyển Sang đón xe đi về thị trấn ngay trong đêm.
Sau khi phẫu thuật xong, bà ấy nói muốn gặp cháu ngoại. Cô mới gọi điện bảo Dương Văn đưa An Nhiên về.
Cuộc sống mỗi ngày mỗi tiếp diễn.
Cuộc sống luôn luôn đau khổ hạnh phúc đan xen.
Cuộc sống khiến con người ta phải luyến tiếc.
Có đôi khi, nhìn lại một con đường đã đi qua, mới phát hiện ra mình đã đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng. Ta quay trở lại nhặt nó lên, và sau đó nó biến mất ngay tức khắc.
Thứ mà chúng ta đánh mất, định mệnh đã định là ta mất. Nhưng vẫn cố chấp tìm lại và níu giữ. Sẽ chẳng có được mãi mãi.
Cái gọi là yêu, có lẽ rất đơn giản là hai người yêu nhau đến với nhau. Nhưng sẽ không thể yên bình đến được với nhau. Cuộc sống sẽ chia lìa tất cả. Nếu đủ tình yêu, sẽ vượt qua.
Nếu quá mỏng mang, sẽ mãi mãi không có.
Gặp gỡ là một cái duyên và đi qua đời nhau là một sự sắp đặt định mệnh. Dù không được yêu, khi nghĩ lại người ta vẫn có lí do để mỉm cười.
Nếu yêu ai, đừng đặt hy vọng quá nhiều. Bởi nếu tình yêu sụp đổ, sự đau khổ và đắng cay sẽ nhiều gấp đôi.
Vì thế, nếu muốn đi thật nhanh, thì hãy đi một mình.
Còn nếu muốn đi thật xa, thì hãy đi cùng nhau.
THE END.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook