Là Thiên Sư Không Phải Đạo Sĩ
-
Chương 9: - Thăm dò
(Tiết mục chú thích trước khi vào chương:
*Lý Nhĩ: Tên thật của triết gia Lão Tử - người sáng lập phái Đạo gia, tư tưởng nổi bật của ông là "vô vi" - vô vi nhi vô bất vi, hiểu đơn giản là nếu có một việc mà mình thấy không làm cũng không sao cả thì sẽ không làm.)
Cửa mở ra, bên ngoài là Lương Hưng Thành đang cười gian xảo, Lan Tương lén lút canh chừng xung quanh cùng Dịch Bách thản nhiên như chẳng có chuyện gì. Lương Hưng Thành dẫn theo hai người kia lách qua khe cửa vào phòng, vừa xoa xoa tay vừa nói với Phong Tuyền và Thương Dương: "Đêm nay sư thúc muốn dẫn các con đi thăm dò chân tướng."
Phong Tuyền hỏi lại: "Chân tướng á?"
Lương Hưng Thành nói: "Giữa bà Đoàn với cậu con trai chắc chắn có vấn đề. Nhân lúc chưa về, đêm nay chúng ta tìm hiểu xem rốt cuộc mẹ con bà ấy có chuyện gì đi."
"Lý Nhĩ dạy chúng ta muốn lo chuyện thiên hạ thì cần phải có trái tim khát khao sự thật mà."
Mãi tới khi theo Lương Hưng Thành xuống sảnh quán trọ nhỏ, Phong Tuyền vẫn chưa nghĩ ra người có tư tưởng "vô vi" như Lý Nhĩ chân nhân rốt cuộc từng nói câu nào dạy người ta xen vào việc của người khác.
Lúc này đã chín giờ tối, dân quê thường ngủ sớm, trên đường thậm chí chẳng có bóng các cụ già đang hóng mát nữa. May mà nhà tắm công cộng dưới tầng vẫn sáng đèn, chủ quán đang vừa lau nhà vừa ngẩng đầu xem TV treo trên cao.
Trong TV đang phát tin tức: "Chúng tôi may mắn mời được sĩ quan Lý thuộc đội đặc nhiệm tới để cho chúng ta một số thông tin chi tiết hơn..."
Lương Hưng Thành đánh tiếng chào hỏi như quen biết đã lâu: "Chào ông chủ, mấy đứa trẻ nhà tôi không quen ngủ sớm, ban đêm quanh đây có chỗ nào đông vui tí không? Hàng xiên nướng hay quán net chẳng hạn."
Ông chủ bưng một đĩa hạt dưa ra, mời năm người ngồi xuống: "Ây dà, mọi người làm nghề gì đấy, làm ăn ổn không?"
Lương Hưng Thành đáp: "Cũng tạm, chúng tôi mở đạo quán."
"Ồ! Được đấy, hóa ra là các vị đạo trưởng, thất kính rồi thất kính rồi. Có điều huyện chúng tôi không có đạo quán, sao các vị lại đến chỗ xa xôi hẻo lánh này?"
Lương Hưng Thành: "Là bà Đoàn Cầm ở thôn các ông mời chúng tôi tới giúp làm lễ cúng cho con trai."
Vừa nghe tới tên Đoàn Cầm, ông chủ bỗng cau mày, khinh bỉ nói: "Còn không biết xấu hổ mời người đến! Mất mặt ra cả ngoài thôn rồi!"
Lương Hưng Thành và bốn người khác quay qua liếc nhau, hỏi: "Sao ông lại nói thế?"
Lần này Lương Hưng Thành thật sự kinh ngạc: "Sao lại thế? Gϊếŧ ai thì gϊếŧ chứ gϊếŧ cả con trai á?"
"Cũng không hẳn." Ông chủ kể "Bà ấy hồ đồ thôi. Mọi người đều bảo cái đám ở bệnh viện kia không tốt đẹp gì rồi, làm gì có bệnh viện tốt nào lại đến tận cửa nhà mời đi khám. Người ta nói mấy câu bà ấy đã tin rồi cho con mình đi, đấy, mất luôn. Khổ thân thằng bé rõ ngoan."
Sáu người quây lại thành vòng tròn, ngồi nghe ông chủ kể chuyện nhà bà Đoàn nọ.
Đoàn Cầm là người bản địa, cả đời chưa từng ra khỏi ngôi làng nhỏ bên núi Nam Hành này. Bà ta không có bằng cấp, học hết tiểu học đã ở nhà làm việc giúp đỡ gia đình, sau đó kết hôn với một người trong thôn, một năm sau thì sinh ra con trai Phương Đồng.
Đáng tiếc cuộc sống gia đình của Đoàn Cầm cũng không như ý. Bà ta vừa kết hôn thì mẹ chồng mất, chồng bà ta kém cỏi, chỉ ở thôn trồng cây ăn quả, tính tình chất phác không biết ăn nói, thường ngày chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều đến tay bà ta, khiến bà ta trở thành trụ cột gia đình. Có lẽ cũng bởi nguyên nhân đó nên tính cách bà ta vô cùng cứng rắn, rất không thích việc người nhà làm trái ý mình.
Năm năm trước, chồng Đoàn Cầm bất ngờ qua đời, cả nhà chỉ còn hai mẹ con. Phương Đồng là một cậu bé rất ngoan ngoãn lại có triển vọng, tuy trước khi lên cấp ba chưa từng ra khỏi huyện, cấp ba thì đi học ở một trường không có tiếng tăm, thế nhưng kết quả thi đại học đứng thứ ba toàn tỉnh. Thành tích của cậu ta thừa đủ để tới thành phố lớn học tập, có điều cậu ta lại thi vào một ngôi trường bình thường ở Nam Thành, lý do chính là vì không muốn cách mẹ quá xa.
Nhưng chính mẹ cậu ta lại đẩy cậu ta xuống vực thẳm.
Mùa xuân năm nay, bởi chạy qua chạy lại giữa nhà và trường liên tục mấy chuyến, Phương Đồng bị cảm lạnh, sau đó bệnh nặng lên thành viêm phổi. Vốn dĩ cậu ta đang điều trị ở trạm y tế, tình hình đã dần ổn rồi, lúc này bỗng có vài người nghe nói là nhân viên của bệnh viện lớn tới.
"Cái bà Đoàn Cầm kia ý, từ bé đã mê tín lắm luôn. Trước giờ bà ấy hiếu thắng, không thích chơi với bạn bè cùng lứa, lúc nhà cửa khấm khá hơn cũng không thấy bà ấy lên mạng, nói chung là bảo thủ cực kỳ. Người ta bảo bệnh của Tiểu Phương là hạn, bà ấy tin luôn, bảo phải đưa con đi chữa, nói cái gì mà muốn giải hạn thì phải cắt chỗ bệnh đi - rõ là điên rồ! Cắt phổi rồi ai còn sống nổi? Nhưng Đoàn Cầm không nghe, đánh thuốc mê con mình đưa đi... Bây giờ còn tin là Tiểu Phương phải đến miền cực lạc chuộc tội, gia đình khá khẩm hơn cũng là nhờ Tiểu Phương chuộc tội cho kìa... Cái thằng bé Tiểu Phương sao tội nghiệp thế chứ!"
Lương Hưng Thành hỏi: "Thế sau đó thì sao, thằng bé không về nữa hả?"
"Chết rồi!" Ông chủ đau lòng "Chính Đoàn Cầm vui vẻ nhận xác nó về, tự tay đưa tiễn, họ hàng tận mắt thấy nó được hỏa táng, tro cốt cũng được chính tay bà ấy rải lên núi rồi."
Phong Tuyền thầm nghĩ hóa ra là vậy, thế nên Phương Đồng mới có thể tới Trường Nhất quán trên núi Nam Hành.
Nghe ông chủ kể, mọi người đều thấy sống lưng rờn rợn.
Người mẹ như thế nào mới có thể "vui vẻ" đón thi thể con trai về nhà, đồng thời tự tay đưa đi hỏa táng? Lẽ nào chỉ bởi mê tín thôi sao?
Phong Tuyền chợt làm bộ hỏi vu vơ: "Bà Đoàn Cầm chỉ có một đứa con à?"
Ông chủ gật đầu: "Đúng, Phương Đồng là con trai độc nhất... Năm năm trước lúc ông Phương đi Đoàn Cầm đang mang thai, nhưng chồng vừa qua đời, bà ấy đau lòng quá sảy mất, mấy năm nay vẫn chỉ có hai mẹ con với nhau."
Phong Tuyền gật đầu, tự hỏi: nếu vậy thì cô bé ở bên cạnh Đoàn Cầm là ai?
Hoặc nên hỏi... Nó là người ư?
*
Màn đêm đã phủ xuống từ lâu, Đoàn Cầm ăn tối trong phòng khách trống vắng, thu dọn bát đũa rồi ra khỏi cửa.
Bà ta đứng một mình trong gió nóng mùa hạ, mãi tới khi nhiệt độ không khí dần dần giảm xuống, bóng đêm đen kịt bao trùm tầm mắt, bên tai không còn bất kỳ âm thanh ồn ào nào nữa, tất cả mọi người đều về nhà.
Bấy giờ bà ta mới quay vào trong.
Căn phòng không bật đèn tối đen như mực, thế nhưng bà ta đã quá quen thuộc với nơi này rồi. Bà ta vào bếp lấy bát trứng hấp mới chín bốc hơi nóng hổi, cẩn thận bưng bát lên tầng hai, bước vào phòng ngủ.
Nội thất trong phòng ngủ rất đơn giản - một chiếc giường lớn, một tủ quần áo và một tủ đầu giường. Căn nhà rộng lớn đến thế cũng chỉ có mình bà ta, vốn không cần nhiều đồ phức tạp.
Bà ta mở mắt đứng trong bóng đêm, làm quen với chút ánh sáng đèn đường vàng vọt mờ ảo lọt qua cửa sổ rồi lặng lẽ vào phòng, khép cửa lại.
Phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng người thấp bé, góc váy hồng thấp thoáng giữa không gian âm u.
Bóng người cười rộ lên khanh khách, âm thanh vang vọng như tiếng chuông bạc rung lên, đáng tiếc Đoàn Cầm vẫn không hề hay biết. Bà ta mang vẻ mặt hiền lành bưng chiếc bát ăn cỡ nhỏ cho trẻ con tới trước tủ đầu giường, chậm chạp ngồi xuống, mở hộc tủ ra.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt rọi qua ô cửa, có thể thấy rõ một chiếc bình thủy tinh cao bằng đầu gối người lớn đặt bên trong. Chiếc bình chứa đầy chất lỏng vẩn đục màu xanh đen, giữa bình lơ lửng một cục thịt tròn tròn màu đỏ thẫm, vì bị khuất nên không thấy được toàn bộ.
Nhưng ánh mắt Đoàn Cầm bỗng trở nên nóng bỏng.
Cô bé mặc váy hồng tiến tới sau lưng bà ta. Nửa gương mặt nó chìm trong bóng tối, cúi đầu lẳng lặng nhìn phía sau bà.
Đoàn Cầm cẩn thận từng chút ôm chiếc bình ra.
"Mẹ lại mua váy nhỏ màu hồng cho Điềm Điềm này, mẹ thích màu này, con nhất định cũng phải thích nhé."
Bà ta rút chiếc váy từ dưới gối ra, bỏ vào trong chậu sứ, dùng bật lửa đốt bộ váy hồng nhạt dễ thương.
Ánh lửa bập bùng chiếu rọi khuôn mặt mập mạp của Đoàn Cầm, hắt lên tường một cái bóng giương nanh múa vuốt.
Chốc lát sau, lửa tắt, bà ta nhẹ nhàng vặn nắp bình thủy tinh, vất vả ôm bình vào nhà tắm, vừa đi vừa cất giọng hiền từ...
"Đừng lo, mẹ không mệt đâu."
"Mẹ quét dọn phòng ngủ cho con rồi, ngoan."
"Điềm Điềm ngoan quá, đừng buồn, mẹ không mệt."
Một chiếc can dán nhãn formalin rỗng bị quẳng ra khỏi nhà tắm.
Khi Đoàn Cầm ra ngoài, bình thủy tinh đã được thay chất lỏng mới trong suốt. Thứ thối rữa mốc meo ngâm trong bình đã chết, là một thai nhi lộ ra vài đường nét khuôn mặt nhăn nhúm trôi nổi giữa chất dịch, tứ chi nhỏ xíu, hai mí mắt mở to khác thường như thể đang nhìn người nào đó qua thành bình.
Đoàn Cầm ôm bình trở lại bên giường, thận trọng đặt xuống. Xong đâu đấy, bà ta bưng bát trứng hấp dưới đất lên, múc từng thìa từng thìa "đút" vào bình. Bà ta "đút" trứng rất nhẫn nại, miệng nở nụ cười dịu dàng đôn hậu, nhỏ giọng nói: "Đến giờ kể chuyện trước khi ngủ rồi.
Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông râu dài màu xanh lam, mặt mũi rất xấu xí. Râu Xanh đã cưới đến mấy cô vợ, nhưng cuối cùng họ đều mất tích.
Một ngày nọ, Râu Xanh lại thích một cô gái. Sau đó cô gái trở thành vợ ông ta, được ông ta rước vào lâu đài.
Có một hôm, Râu Xanh đi vắng. Bởi tò mò, cô gái đã lấy chiếc chìa khóa mà Râu Xanh giấu ra, mở cánh cửa mà Râu Xanh ra lệnh không cho phép mở cũng không được bước vào.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô gái sợ đến sững sờ. Phía sau cửa treo đầy tứ chi và phần đầu đẫm máu của những cô vợ trước của Râu Xanh.
Cô gái hoảng sợ đóng cửa lại. Thế nhưng sau khi Râu Xanh về, ông ta phát hiện ra cô đã vào cánh cửa kia, vì vậy nổi giận cầm kiếm muốn gϊếŧ chết cô.
May sao anh trai cô gái đúng lúc tới nơi, gϊếŧ chết Râu Xanh, giải cứu cô gái."
Đoàn Cầm gấp cuốn Truyện cổ Grimm lại, dịu dàng vuốt ve thành bình thủy tinh: "Nghe truyện xong rồi, phải đi ngủ thôi."
Bà ta nhẹ hôn lên mặt bình lạnh băng, tựa như đang hôn bào thai trong bình qua lớp kính.
"Thơm ngủ ngon này."
Bào thai đỏ thẫm trong bình giương mắt nhìn bà ta.
Những miếng trứng hấp chìm trong formalin mới thay, nhanh chóng nguội lạnh.
Sau khi làm xong tất cả việc cần làm, Đoàn Cầm đặt bình thủy tinh trên tủ đầu giường rồi nằm xuống.
"Đi ngủ nào." Bà ta nhìn chiếc bình, đôi mắt đong đầy yêu thương sâu đậm.
Cô bé mặc váy hồng nhạt đứng trước cửa sổ, cùng bào thai chết nơi đầu giường nhìn chằm chằm gương mặt bà ta.
---
Hết chương 9
---
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook