Là Sếp Lừa Em
-
C11: Không phản kháng
Lý Lập Thành đưa ra quyết định cuối cùng về phương án quảng bá sản phẩm mới sau đó kết thúc cuộc họp. Trong lòng hắn luôn có tính toán để đưa ra hướng giải quyết vấn đề một cách tốt nhất.
Vài ngày sau, trong một buổi tối làm thêm giờ. Bình Nhi nhìn đồng hồ đã gần chín giờ, thấy Thiệu Duy công việc đã xong vì vậy đi theo anh ta vào văn phòng của Lý Lập Thành. Hắn đang ký giấy tờ, ngẩng đầu lên và thoáng thấy Bình Nhi, Lý Lập Thành nhướng mày ngạc nhiên.
Bình Nhi đưa hắn một sấp tài liệu: "Đây là kế hoạch nghiên cứu và phát triển trong tháng này. Phó giám đốc Lưu nhờ anh xem."
"Để đó đi." – Lý Lập Thành tiếp tục làm việc, thản nhiên nói.
Bình Nhi cảm thấy hắn không quan tâm đến cô nên đã quay đầu đi ra, ngồi trên bàn làm việc được khoảng mười lăm phút, vẫn không cam lòng chờ đợi. Một lúc sau, Thiệu Duy ra khỏi văn phòng và gõ bàn của cô: "Sếp Lý bảo cô vào phòng."
Bình Nhi chu môi như thể đã đợi Lý Lập Thành lâu lắm. Cô nhẹ chân bước vào phòng, đứng trước mặt hắn, chiếc váy hơi xếch lên lộ ra đường cong hoàn mỹ. Lý Lập Thành đứng tựa vào bàn làm việc, đôi chân dài vắt chéo, tay vẫn chăm chú xem tài liệu.
"Quá dài dòng tôi không có thời gian để đọc nó."
Bình Nhi nhận lại tài liệu cười nói: "Phó giám đốc Lưu gần đây cũng hay làm thêm giờ. Vừa rồi em thấy đèn ở phòng kinh doanh vẫn còn sáng, bây giờ em đi tìm anh ấy."
Lý Lập Thành nhìn cô: "Nhanh lên."
Bình Nhi mắt trong veo: "Theo em thấy, anh Lưu cũng đã cố gắng làm tốt hết sức rồi, phương án của anh ấy..."
Lý Lập Thành hai tay đút túi, sắc mặt hờ hững, cắt lời Bình Nhi: "Em có vẻ muốn bảo vệ Phó giám đốc quá nhỉ? Những gì cần nói tôi cũng nói hết rồi đừng nói thêm nữa."
Thấy Bình Nhi khó chịu với lời nói vừa rồi, Lý Lập Thành nhẹ giọng lại: "Trước đây phòng kinh doanh và bên marketing cũng hay tranh luận nhưng lần này thái độ của Lưu Duệ khác lắm. Tôi chỉ muốn cho họ biết ở đây ai mới là người quyết định."
Hắn tiếp tục: "Trước đây chú ba tôi có vẻ ủng hộ Lưu Diên lắm, phải không?"
Bình Nhi gật nhẹ đầu, trong lòng biết rằng đây là sự thật không thể chối cãi.
"Tôi sẽ xử lý mọi việc không giống lãnh đạo cũ, phong cách làm việc của tôi mọi người cần phải thích nghi và thay đổi."
Lý Lập Thành hiểu, sau khi hắn tiếp quản công ty, nhân sự cũ có khối người không hài lòng. Ở sau lưng hay so sánh phương cách quản lý, thậm chí hắn còn nghe có lời đồn rằng họ còn mong muốn lãnh đạo cũ quay lại. Nên dù ít hay nhiều trong công ty sẽ luôn có sự phản kháng. Lý Lập Thành không muốn Bình Nhi bị cuốn vào những suy nghĩ hỗn loạn của nhân sự ở đây.
"Ừm, em biết. Có lần em cũng nói với anh Lưu về cách làm việc của anh. Anh ấy nói chỉ không thích ứng trong thời gian ngắn được." – Bình Nhi nhẹ nhàng nói.
Lý Lập Thành tiến đến gần cô hỏi: "Vậy sao, vậy phong cách làm việc của tôi như thế nào?"
Bình Nhi nheo mắt nhìn hắn, câu hỏi này cô mà trả lời chẳng phải là khen hắn sao. Lý Lập Thành thấy cô im lặng trông buồn cười, hắn dùng ngón trỏ chọc trán cô đùa cợt: "Em không giống họ."
"Không giống thế nào?"
"Em xinh đẹp tài giỏi hơn họ." – Lý Lập Thành cười lớn, Bình Nhi nhăn mặt nhìn hắn. Tay Lý Lập Thành vòng qua chiếc eo mảnh khảnh của cô. Bình Nhi lo lắng nhìn ra cửa phòng, may thay cửa đã đóng và hầu như không còn ai ở đây vào thời điểm này. Hắn nhìn cô cả người không yên: "Cùng về đi."
Bình Nhi do dự: "Thiệu Duy thì sao?"
"Cho cậu ta về một mình đi."
Bình Nhi đẩy Lý Lập Thành ra, nở một nụ cười tà mị: "Vậy em xuống trước."
Lý Lập Thành véo má cô như thể đang giận dỗi, Bình Nhi không trốn tránh đôi tay anh, ngoan ngoãn như một con cún. Sự phục tùng này khiến Lý Lập Thành trong lòng khẩn trương: "Xử lý em sau."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook