La Phù
-
Chương 693: Thần tháp! Thần tháp!
- Không được rồi! Hoàng Vô Thần đã khống chế Hoàng Thiên Thần tháp!
Sắc mặt Lạc Bắc lập tức thay đổi hoàn toàn. Trong nháy mắt hắn và Diệp Khuynh Thành liền xé tan hư không, lui ra khoảng cách hai ba trăm dặm.
Trong thời khắc bóng dáng của Lạc Bắc và Diệp Khuyên Thành biến mất, toàn bộ uy áp mà Hoàng Thiên Thần tháp tán phát ra, ước chừng không gian 100 met vuông giống như chiếc gương hoàn toàn vỡ nát.
Loại uy lực này, quả thực có thể lợi hại hơn tu vi Thiên kiếp tầng thứ sáu!
Đây đã không còn là một tòa tháp nữa rồi mà là một Thần Vương Cự Hạm có thể trấn áp thiên địa, xuyên hành hư không!
Lạc Bắc cảm nhận ra rằng, chỉ cần lúc này khi Hoàng Thiên Thần tháp bay lên kéo theo dòng khí tạo ra cơn gió có thể khiến một ngôi thành đổ nát.
Đối diện với Hoàng Thiên Thần tháp, tất cả pháp bảo, pháp khí của giới tu đạo lúc này đều mất đi hào quang, cũng chỉ có Toái hư thần cung và Nhất thiên tràng có thể phá tan hư không, phá vỡ pháp bảo mới có thể đánh đồng!
Ngày xưa, Tự Tại Ngọc Bia của Trần Thanh Đế xuất hiện, lúc va chạm vào Lạc Bắc đã khiến hắn có cảm giác nó giống như một con thuyền Thần Vương khổng lồ. Nhưng nếu so sánh với Hoàng Thiên thần tháp lúc này, tự tại Ngọc bi chính là một quả trứng gà. Chỉ cần bị Hoàng Vô Thần đập nhẹ cũng sẽ bị vỡ nát.
Cho dù là Lạc Bắc có tu vi Thiên kiếp thứ ba, nhìn thấy Hoàng Thiên thần tháp bay vọt lên phát ra ánh sáng khiến cho không gian trong phạm vi trăm dặm bị chấn động đến vỡ vụn mà cảm thấy rung động, cũng cảm giác được rằng cơ bản không thể chống lại.
Mà hiện tại, tòa Hoàng Thiên Thần tháp này cũng giống như con thuyền lớn lao về hướng Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành.
Cơ bản không cần bị Hoàng Thiên Thần tháp đụng trúng, chỉ cần trong phạm vi gần 100 dặm bị Thiên Thần tháp ép, dù cho là Lạc Bắc có kim thân phá pháp , cũng đều bị uy năng khủng khiếp ép tới sụp đổ.
- Trốn, chỉ có trốn!
Trên người Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành thỉnh thoảng lại phát ra kiếm khí kinh thiên, xé rách hư không, bỏ chạy điên cuồng về phía Trận pháp Truyền tống.
Nhưng, Hoàng Thiên Thần tháp vống là do Hoàng Thiên Tông chế tạo ra, dùng để xuyên qua hư không. Năm đó tu sĩ Thiên kiếp tầng thứ tư, thứ năm của Hoàng Thiên Tông cũng phải dựa vào pháp bảo này mới có thể tiến vào tử kim hư không, xây dựng lãnh địa. Pháp bảo có hình dạng khổng lồ với tốc độ lại hoàn toàn không hề kém Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành.
Cuối cùng Hoàng Thiên Thần tháp cũng chỉ kém Lạc Bắc và Diệp Khuynhh Thành một khoảng cách 2 3 trăm dặm. Khoảng cách 2, 3 trăm dặm này đối với tốc độ chạy trốn của đám người Lạc Bắc mà nói, cũng chỉ là một cái dịch người, cơ bản không cần đến một hơi thở. Chỉ cần Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành tạm dừng, Hoàng Thiên Thần tháp sẽ rơi xuống người bọn họ.
Rắc…rắc!
Chỉ thấy Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành ở phía trước, Hoàng Thiên Thần tháp ở phía sau, còn khoảng không gian giữa hai người liên tục lõm xuống.
- Ha ha! Lạc Bắc, đa tạ ngươi đã để ta đoạt được cái Chí Bảo này! Hoàng Thiên Thần tháp cũng có thể ngăn cản được cả Nhất Thiên tràng!
Mà tiếng cười điên cuồng của Hoàng Vô Thần cũng từ trong Hoàng Thiên Thần tháp vọng ra.
Hoàng Thiên Thần tháp như có uy năng độc đáo. Lúc Thanh âm của Hoàng Vô Thần vọng ra từ Hoàng Thiên Thần tháp, không ngờ lại to gấp mấy vạn, mấy chục vạn. Mỗi chữ thoát ra, cả thiên không như có một quầng sáng bùng lên.
- Lạc Bắc, Hoàng Thiên Thần tháp này có thể tương đương với uy lực pháp thuật của người tu đạo Thiên kiếp thứ sáu. Hơn nữa, ngươi cũng biết trong Hoàng Thiên Thần tháp còn có pháp trận Tụ Linh độc đáo, linh khí vô cùng đầy đủ. Hiện tại dù cho ngươi tập trung tất cả mọi người, cơ bản cũng không phải là đối thủ của ta, toàn bộ sẽ bị ta hủy diệt!
- Hơn nữa, Lạc Bắc ta cũng phải cảm ơn ngươi. Có Hoàng Thiên Thần tháp này, ta có thể dựa vào tu vi Thiên kiếp thứ năm ở ngoài chín tầng trời có thể hấp thụ được nguyên khí mà bình thường không thể hấp thụ, độ khó đạt đến Thiên kiếp thứ sáu đều nhỏ hơn mấy trăm lần!
- Đại Hắc Thiên Ma Quyết!
Lạc Bắc không nói nhảm nhí với Hoàng Vô Thần, cùng lúc liều mạng lao về phía trận pháp truyền tống bỏ chạy chạy, 7 quầng sáng đỏ ngầu lập tức hạ xuống.
Dựa vào tu vi của Lạc Bắc, thi triển Đại Hắc Thiên Ma Quyết, chừng có thể đủ bao phủ diện tích trăm dặm, thậm chí có thể phong ấn một ngọn núi to.
Lúc này Lạc Bắc làm như vậy là muốn dùng Đại Hắn Thiên Ma Quyết, phong ấn Hoàng Thiên Thần tháp và Hoàng Vô Thần.
Nhưng hành động đó cũng không có tác dụng, 7 quầng sáng màu đỏ vừa xuất hiện, uy năng bị Hoàng Thiên Thần tháp phát ra chấn động mà vỡ tan.
Nhưng vào lúc này, một tinh hà tử sắc đã vắt ngang trước mặt Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành.
Tinh hà này là tầng tử kim xạ lưu. Vào lúc này, tầng tử kim xạ lưu bắn ra cũng không thể ngăn cản được Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành. Gần như chỉ có kiếm quang lóe lên, Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành đã xuyên qua tử kim xạ lưu tằng.
Một viên pháp tinh màu vàng lập tức bắn ra từ trong tay Lạc Bắc chui vào trận pháp Truyền tống. Cả trận pháp Truyền tống chấn động, phát ra ánh sáng
Mà cùng lúc đó, một tiếng nổ vang lên, Hoàng Thiên Thần tháp kéo theo một dải sáng màu tím chưa bị chôn vùi, hiển hiện trên trận pháp Truyền tống rồi như một ngọn núi lớn ép xuống.
Rắc rắc rắc!
Toàn bộ trận pháp Truyền tống phát ra âm thanh vỡ vụn. Cùng lúc này Lạc Bắc cũng nhận ra được, loại trận pháp Truyền tống Thượng cổ này hết sức kinh người. Chỉ cần không sụp đổ, thì đến một vật khồng lồ như Hoàng Thiên Thần tháp cũng có thể truyền tống.
- Diệp Khuynh Thành và ta cùng ngăn cản Hoàng Thiên Thần tháp, để Hoàng Thiên Thần tháp cũng cùng truyền tống với chúng ta, rồi để Truyền tống trận pháp sụp đổ, cùng hắn đồng quy vu tận!
Vào lúc này, thanh âm của Lạc Bắc cũng rống lên trong tiềm thức Diệp Khuynh Thành.
Trên thực tế, Lạc Bắc cũng không hề khẳng định, nếu như lúc truyền tống, không gian bọn họ đặt mình, dựa vào phòng ngự cường hãn của Hoàng Thiên Thần tháp, Hoàng Thiên Thần tháp có thể hao tổn hay không.
Nhưng lúc này Lạc Bắc không còn biện pháp nào khác. Lúc này, hiển nhiên bọn họ không thể bình yên qua trận pháp này quay về. Còn dù cho hiện tại bọn họ phá hủy trận pháp này, hắn và Diệp Khuynh Thành rơi xuống, trong Hoàng Thiên Thần tháp cũng có tinh đồ. Với tu vi của Hoàng Vô Thần, cũng có thể điều khiển Hoàng Thiên Thần tháp trở về. Đến lúc đó, toàn bộ giới tu đạo cũng không ai có thể ngăn cản Hoàng Vô Thần. Tất cả mọi người đều bị hắn giết chết.
- Được!
Trong thời điểm thanh âm của Lạc Bắc dội lên trong đầu Diệp Khuynh Thành, tất cả kiếm khí, kiếm ý trào ra trên người Diệp Khuynh Thành đã hướng về phía Hoàng Thiên Thần tháp. Vài đệ nhị tinh anh của Lạc Bắc cũng xông lên, một đạo kiếm quang khổng lồ và vô số quầng lửa cũng bốc lên cao.
- Phốc xuy!
Kiếm quang mà Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành phát ra xung kích vào Hoàng Thiên Thần tháp nơi còn cách hơn 10 dặm lập tức vang lên thanh âm xé lụa nứt vỡ ra.
Nhưng, toàn bộ Hoàng Thiên Thần tháp cũng bị chấn động.
Toàn bộ trận pháp Truyền tống không bị sụp đổ ngay lập tức, ánh sáng của nó cũng bao phủ toàn bộ Hoàng Thiên Thần tháp.
- Lạc Bắc, ngươi muốn cùng ta đồng quy vu tận? Ngươi trúng kế rồi!
- Dựa vào Hoàng Thiên Thần tháp để trở về, ít nhất cũng phải mất mấy chục năm. Nhiều năm như vậy không chừng sẽ có thay đổi, có ngươi cùng ta xông lên. Thông qua Truyền tống trận pháp trở về, chỉ là một cái chớp mắt có thể xóa tan mọi khả năng!
Nhưng ngay tại lúc Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành giật mình, muốn liều mạng thi triển pháp thuật , Hoàng Thiên Thần tháp đột nhiên hiện ra từng dòng phù vân màu vàng rồi một quầng sáng lập tức ép vào người Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành, khiến cho cả hai không thể phóng ra bất cứ một cái pháp thuật nào.
Mà quầng sáng đó lại ngưng tụ, chính là giống như chuông lớn trấn áp Lạc Bắc cùng Diệp Khuynh Thành, nhưng cơ bản lại không phá hủy được trận pháp này.
Gần như tại lúc này, một tiếng “Rầm!” phát ra, Hoàng Thiên Thần tháp và Lạc Bắc, Diệp Khuynh Thành đồng loạt xuyên qua hư không, xuất hiện tại mấy vòng đảo của Côn Luân.
- Hoàng Thiên Thần tháp!
Huyền Vô Thượng, Thải Thục, Nạp Lan Nhược Tuyết, Hàn Huyết Y, Linh Thích Thiên….tất cả đều đang đợi ở vòng dảo thứ chín của Côn Luân. Lúc này, vừa nhìn thấy Thần tháp khổng lồ ầm ầm xuất hiện, đến Huyền Vô Thượng cũng không kiềm chế được nỗi sợ hãi, run lẩy bẩy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook