La Phù
Chương 689: Tiễn Bán Diện Thiên Ma trong mưa

Dịch giả: Xanh trời xanh nước

Tại bến Tây Hải, trong làn sương mù mỏng, Đông Bất Cố rưng rưng đứng đó.

Nơi hắn đứng chỉ là một sơn cốc bình thường nhưng trong sơn cốc lúc này, lại có rất nhiều ma tu đứng đen nghịt.

Ngoài Linh Thích Thiên và Hàn Huyết Y ra, gần như tất cả những người của Trạm Châu Trạch Địa còn sống đều tụ tập trong sơn cốc này.

Phía xa có gió thổi đến, đem theo những hạt mưa ẩm ướt, mây đen ầm ầm kéo tới, mưa gió đến như tiễn đưa.

Màn sương mù bị mưa rơi tản ra, từ từ hiện ra một bóng dáng khổng lồ mà sâm nghiêm. Cái bóng tỏa ra hàn quang lạnh lẽo này chính là Đồng Mục La Sát được Lận Hàng điều khiển.

Giờ phút này, trong bốn cánh tay của Đồng Mục La Sát không có pháp bảo, đang cầm một pháp bảo bàn thờ phật.

Trên pháp bảo bàn thờ phật có khắc vô số phù hiệu, liên tục lóe lên những tia sáng màu đen, nhìn có vẻ rất mới lạ, như thể vừa mới luyện chế không lâu. Còn Bán diện Thiên ma, Vũ Sư Thanh và Huyền Vô Kỳ liền đặt mình lên pháp bảo.

- Thời gian được rồi đó.

Bán diện Thiên Ma nhìn người Trạm Châu Trạch Địa tụ họp trong sơn cốc này, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng. Bất kể nói thế nào, nhiều năm trở lại đây, đám ma tu trong Trạm Châu Trạch Địa đã hơi có tình người. Đây cũng là nguyên nhân khiến Bán diện Thiên Ma quyết tâm làm việc này.

Trong lòng tất cả những người Trạm Châu Trạch Địa đều chấn động. Nhiều năm trở lại đây, tuy rằng Trạm Châu Trạch Địa sùng bá tranh đấu tàn nhẫn, rất nhiều ma tu đều dòm ngó ba vị trí đứng đầu của Bán diện Thiên Ma nhưng thực tế trong lòng mỗi người lại hiểu rất rõ ràng rằng, giống như Bắc Minh Vương, Bán diện Thiên Ma cũng là cây đại thụ trên đầu chúng.

Mà hiện tại, cây đại thụ này cũng giống như Bắc Minh Vương, phải đi rồi.

Trên người Đồng Mục La Sát phát ra tiếng vo ve chấn động. Nguyên khí từ vô vàn ngôi sao trên không trung tỏa xuống chui vào trận pháp trong người Đồng Mục La Sát. Cùng lúc đó, hai người Vũ Sư Thanh và Huyền Vô Kỳ cũng bắt đầu đưa chân nguyên của mình tiến vào pháp bảo bàn thờ phật của Đồng Mục La Sát.

Cái pháp bảo này như phải dùng hai loại chân nguyên Thổ hệ và Hỏa hệ mới có thể kích động nó. Mà theo sự quán chú chân nguyên của hai người, một luồng hào quang đỏ rực phát ra từ pháp bảo. Mặt đất dưới chân Đồng Mục La Sát bị luồng ánh sáng đỏ vàng này thiêu đốt, bỗng chốc như bùn loãng tan ra khiến cho cả pho tượng Đồng Mục La Sát liền chìm vào đất.

Đông Bất Cố, ôm đầu gối ngồi xuống, mặc cho mưa xối xả vào người.

Mưa gió bao phủ mặt biển.

Trên mặt biển, Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, Diệp Khuynh Thành, Nạp Lan Nhược Tuyết, Tô Hâm Duyệt, Linh Thích Thiên, Hàn Huyết Y đang đứng trên không trung đó. Mưa gió bao phủ đất trời nhưng không thể gần họ.

Lạc Bắc đứng trầm lặng, ánh mắt hắn tựa như xuyên thấu mưa gió đầy trời, xuyên thấu cự li vạn dặm, hướng về phía sơn cốc mà Bán diện Thiên Ma đang ở.

- Rầm!

Bất thình lình, một loạt những tiếng động rền vang từ sâu thẳm trong lòng đất vang lên . Cùng với âm thanh đó, dường như có hàng ngàn Viễn Cổ Thần Long đang xuyên qua mặt đất. Cả mặt biển đột nhiên xuất hiện vô số khe rãnh sâu, kéo dài tới hướng Côn Luân.

Những đợt sóng ngàn thước dập dềnh trên mặt biển, Thiên Địa Uyển như vỡ ra, vô số dòng khí trắng phun lên lòng đất.

- Đông!

Toàn bộ đất trời bỗng nhiên chấn động, như thể thời gian bỗng nhiên ngưng lại. Sau đó giữa đất trời, bỗng phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa!

Giống như một ngôi sao rơi xuống dưới, đập vào mặt biển.

Một chùm sáng khổng lồ chợt hiện giữa đất trời.

Nơi chùm sáng khổng lồ kia xuất hiện chính là vòng đảo thứ chín tại Côn Luân.

Toàn bộ ….Côn Luân lúc này nổ vang ầm ầm, hoàn toàn biết mất khỏi thế gian.

Một đợt sóng lớn hình thành nên loạt sóng rất cao cùng với tiếng nổ mạnh kinh sợ khiến từ trên bầu trời rơi xuống vô số hạt mưa lớn nhỏ.

Mà linh khí lại lan tỏa ra với tốc độ khủng khiếp, phân tán giữa đất trời.

Vậy là toàn bộ linh mạch của Côn Luân đã bị phá hủy hoàn toàn , linh khí đã hoàn toàn tiết ra ngoài.

Sóng lớn dâng trào tời trước mặc Lạc Bắc thì đổ xuống, nhưng Lạc Bắc lại cúi thấp người, nhìn về hướng Sơn Cốc, cúi sâu người hành lễ.

Giờ phút này, ngoại trừ Diệp Khuynh Thành đang mặc trường sam nguyệt bạch không biết chuyện gì đã xảy ra, một số người ngạc nhiên nhìn hiện tượng kỳ dị này. Nhưng Lạc Bắc và người bên cạnh hắn đều biết Bán diện Thiên Ma đã đi rồi.

Linh mạch tiếp nhận lấy nguyên khí từ nhật nguyệt, tạo thành những mạch ẩn hiện liên miên bên trong lòng đất. Nếu muốn lấy lực nghịch thiên, phá hoại linh mạch, đầu tiên phải xâm nhập vào trong địa tâm.

Chỉ có Đồng Mục La Sát và Pháp bảo mà Trạm Thai Thanh Minh cùng Bích Căn Sơn Nhân tạo ra mới có thể bảo vệ người tu đạo, tiến vào hỏa mạch trong lòng đất nơi không biết độ sâu đạt bao nhiêu vạn dặm chống lại ngọn lửa ở đó. Cho dù Bán diện Thiên Ma có thể dò thám được hướng đi của linh mạch, có thần thông nghịch thiên phá hủy linh mạch nhưng công pháp Ma môn khi thi triển, lại cần dựa vào toàn bộ thọ nguyên của mình để làm đèn dẫn đường thiêu đốt toàn bộ tuổi thọ làm vật dẫn.

Thay thiên đổi địa, vốn là chuyện nghịch thiên, nhất định phải chịu sự trừng phạt của thiên địa, nhưng Bán diện Thiên Ma vẫn làm.

Trong mưa gió tầm tã, một lá bùa từ trong tay Lạc Bắc bắn ra đến không trung nơi mà ánh mắt của tất cả mọi người không thể dõi theo. Một quầng sáng tím với tốc độ khó có thể tưởng tượng tỏa xuống, bao phủ lấy mấy vạn dặm biển mà Côn Luân là trung tâm.

Lá bùa này đưuọc Trạm Thai Thanh Minh và Bích Căn Sơn Nhân chế luyện ra. Mặc dù thực lực còn lại của Thiên Lan Hư Không không còn là bao, nhưng dù sao Thiên Lan Hư Không còn có rất nhiều tài liệu mà giới tu đạo này khó có thể nhìn thấy.

Lá bùa này lấy một loại xạ tuyến từ sao luyện chế thành, không có bất kỳ tính sát thương nào. Nhưng chỉ cần ở trong ánh sáng tím này, bất kỳ người tu đạo nào cũng đều nhiễm hơi thở của xạ tuyến màu tím này trong một thời gian dài, có thể giúp người ta truy lùng ra tung tích.

Lạc Bắc đến rồi.

Tại vòng đảo thứ chín của Côn Luân vì sự tan nát của linh mạch mà ầm ầm nổ tung. Vào thời điểm hoàn toàn biến mất khỏi mặt biển, tất cả mọi người trên đảo Côn Luân đều biết Lạc Bắc đã đến.

Hắn muốn tới giết Hoàng Vô Thần.

Nhưng Hoàng Vô Thần đứng trong không trung, nhìn sắc tím yêu dị trên bầu trời lay động, trên mặt hắn lại nở nụ cười lạnh.

Hắn đã đổi một bộ trường bào lưu kim, không nhiễm một hạt bụi, trên người phập phồng hơi thở của Cửu thiên thập địa, duy mình độc tôn.

Một luồng hơi nghịch tiên phá tan mưa bụi, vô cùng rõ ràng tiến vào quần đảo Côn Luân.

Cuối cùng Lạc Bắc đã tới.

Hoàng Vô Thần mở to hai mắt, nhìn cảnh tượng đang hiện ra trước mặt. Y nhìn toàn thân Lạc Bắc đầy sát ý băng lạnh, đột nhiên mở miệng nói:

- Lạc Bắc, bọn người Đông Nhan đang ở trong tay ta, lúc này ta cần nói với ngươi vài câu, nghĩ ngươi sẽ không từ chối.

- Ngươi muốn nói gì?

Trong lòng Lạc Bắc đang dậy lên sát ý kinh thiên, nhưng ngược lại hắn lại trở nên càng ngày càng lạnh băng trầm tĩnh.

- Ta làm như vậy không phải vì bản thân ta.

Hoàng Vô Thần liếc mắt nhìn Lạc Bắc:

- Ngươi nghĩ xem, nếu như trên thế gian này không có cạnh tranh giữa những người tu đạo, thiên hạ nhất thống, ta nhất định có thể mở ra một thiên hạ thịnh thế trước nay chưa từng có. Đến lúc đó toàn thiên hạ, không ai phải chịu đói chịu khát, mỗi người đều có cơm no áo ấm, an hưởng tuổi già.

- An hưởng tuổi già? Sau đó thì sao, nhiều nhất là trăm năm rồi hóa thành tro bụi? Nếu như người tu đạo xuất hiện, có phải ngươi sẽ giết hết họ, nắm toàn bộ thiên hạ vào tay mình?

Lạc Bắc cười lạnh nhìn Hoàng Vô Thần:

- Tất cả mọi người dựa vào ý nguyện của ngươi mà sinh tồn, như thế có khác gì chó heo mà ngươi nuôi trong chuồng?

- Huống chi….trên đời này vốn không có thần, ngươi cũng không phải là thần!

Lạc Bắc nhìn Hoàng Vô Thần, cười lạnh rồi nói tiếp:

- Hơn nữa ta cũng không dối trá như ngươi, không bởi vì có năng lượng như ngươi là tự cho rằng là người số một khiến cho thế gian mới có nhiều cuộc tranh đấu như vậy.

- Ai có thể hoàn toàn nắm trong tay giới tu đạo, ai có thể nắm trong tay thiên địa, ai là thần thực sự. Lạc Bắc, lẽ nào trong lòng ngươi không có tâm niệm muốn xưng bá thiên hạ, khiến cả thiên hạ đều thần phục dưới chân ngươi sao?

Giọng nói Hoàng Vô Thần đầy châm biếm nhìn Lạc Bắc.

- Nếu ta thật sự có thể tu được đến đẳng cấp đó, vậy ta còn xưng bá thiên hạ làm gì? Nếu ta đã tu đến đẳng cấp đó, trường sinh, bạn bè, người yêu mến, có được toàn bộ rồi, trời đất mặc ta ngao du, xưng bá thiên hạ có thể mang đến cho ta cái gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương