-Quá...!quá dã man rồi! Mình...!mình muốn...!muốn về.

- Nhưng tâm can lại mách bảo can ngăn cô - "Tiền, Gia Hân, mi không thể bỏ rơi tiền được, chúng sẽ rất buồn và lạnh lẽo" - Cô lẩm bẩm - Đúng rồi, phải đi lấy lại tiền! - Lau mồ hôi lạnh trên trán.
Não đã bị ủi hết nếp nhăn, cô chẳng còn suy nghĩ được gì, rằng mình nên thế này, thế kia.

Hơi thở không giữ được nhịp, gấp gáp, cảm tưởng luồng không khí quanh đây là không đủ cho cô tiếp tục cuộc sống này.

Ánh sáng mờ mờ không đủ từ điện thoại, cô cẩn thận dò dẫm từng bước.

Chợt, tiếng gió rít ngoài cửa sổ vang lên, âm u, lạnh lẽo.

Sự sợ hãi bị đẩy lên đến đỉnh điểm khi cô mơ hồ cảm nhận được đâu đây một đôi mắt hướng theo từng cử động của mình, Gia Hân một lòng không quay đầu lại mà chạy thẳng về phía trước, mắt nhíu lại không muốn nhìn thấy bất kì cái gì.

Chỗ cô dừng lại để cố vớt vát bình tĩnh ở gần phòng thực hành và thiết bị, Gia Hân cẩn thận quay đầu lại nhìn phía sau, khi chắc chắn rằng mọi thứ đều do bản thân mơ hồ tự tưởng tượng ra, cô lại cảm thấy như thứ muốn đe dọa cô không đâu khác mà đang kè kè bên cạnh, Gia Hân nuốt nước bọt, cô họng khô khốc, cô đan chặt hai bàn tay vào nhau, từ từ quay mặt lại.
-Aaaaaaaaaaaaaa!!! - Giữa hành lang vắng vẻ vang lên tiếng hét thất thanh.
Cô vừa nhìn, đập ngay vào mắt là bộ mô hình xương người cỡ lớn với cái đầu đang kê cạnh mặt Gia Hân.

Đứng tim, chân run không vững rồi ngã xuống sàn, tay cô run cầm cập, hai hàm răng không kiểm soát chạm vào nhau.

Phải rất lâu sau đó, cô lết từng chút ít nhất là thoát ra khỏi khoảng không gian nào đó chẳng còn nhìn thấy vật thể kia nữa.
-...!11C, 11D, 11E...!đến...!đến rồi.

Vào lấy tiền của mình sau đó...!rời...!rời đi lập tức.

- Nói không nổi, từ lúc nào đã chuyển sang trạng thái khom lưng, đi dè dặt.
Cô cẩn thận mò từng căn phòng dựa vào biển tên, sẽ không còn lần nào tự ý nhìn vào nữa.
Đến được cửa lớp, Gia Hân kéo cửa từng cm vì sợ gây ra tiếng động, rút kinh nghiệm từ việc tự hù dọa bản thân lúc chạy ở cầu thang.
Cô tự nhủ:
-Chẳng có gì cả, mình tự dọa mình, phải bình tĩnh!
Tối quá mà lại chẳng biết công tắc đèn ở đâu, cô đành sờ soạng từng chiếc bàn chiếc ghế, ánh sáng le lói phần nào cũng giúp cô một chút đỡ cực hơn.
-Bàn...!bàn mình đây rồi! - Cô mếu máo, mừng muốn khóc.
Quơ tay trong ngăn bàn, quả nhiên có tiền, soi thì thấy mệnh giá chuẩn rồi, khớp với số tiền bị mất không thiếu đồng nào.


Gia Hân hạnh phúc đang định rời đi thì cái âm thanh gió rít man rợ nổi lên, bủn rủn hết cả tay chân, đứng không vững.
Chỉ là, cô bất giác cảm thấy, có ánh mắt nào đó đang dõi theo mình, từng giây, từng phút.

Chợt.
"Đến, đến gần rồi!" - Đau tim.
Cô gom hết dũng khí cất giữ được trong mười bảy năm qua để quay lại, hít một hơi thật sâu...!rồi xỉu...
***
Quá kinh dị!
Cô mở mắt, ngồi dậy lắc lắc cái đầu đau nhói, nhận ra mình vẫn đang còn trong phòng học thì toàn thân lập tức co rúm lại, nhìn đông nhìn tây, soi đèn tứ phía, thở hắt ra một hơi khe khẽ như thể sợ ai nghe thấy, đứng dậy.

Chạy.

Vấp chân ghế.

Té.

Đứng dậy.

Chạy không còn biết trời trăng gì lao rầm rầm xuống được dưới sảnh, phía trước là sân trường, hết sân trường là đến cổng trường, là ra đường, là về nhà.
-Khoan, hình như là có gì đó thiếu thiếu! - Cô sợ sệt nhìn xuống - Điện thoại của mình đâu rồi? - Hoảng loạn - Để...!không, làm rơi rồi.
Lục lại kí ức, đánh rơi lúc vấp ngã.

Gia Hân kinh hoàng nhìn cầu thang phía sau, có chết cũng không muốn đi thêm nữa, nhưng, chiếc điện thoại kia là quà sinh nhật mẹ mới tặng cô, bà đã phải chắt chiu bao nhiêu mới mua được nó.

Nếu thực sự để đến ngày mai mới lấy thì còn đó hay không? Hơn nữa cô cũng không còn can đảm đi học sớm hay đến lớp đầu tiên nữa.

Đấu tranh tư tưởng...
-Mình đi lấy, có thể bỏ tiền, không thể bỏ điện thoại, ma a? Ta không sợ.

Hoàn toàn chỉ là ảo giác do mình tưởng tượng ra.

Haha! - Rồi giật mình nhìn sợ sệt, che miệng sợ rằng phạm phải cái gì đó mơ hồ ma quái.
Cô bình tĩnh hơn khi bước dò ở cầu thang, khép nép, từ từ mở cửa lớp.


Còn cẩn thận đóng lại sợ là những lúc bản thân không để ý, sẽ có kẻ...!đứng sau lưng.

Được dăm bước thì đứng lại, biểu cảm hoang mang rồi đi tiếp.
Phòng học vẫn tối thui như mực, hoàn toàn mất phương hướng.

Cô nghĩ lại mà phục bản thân tại sao có thể đi xuống lại còn có thể mò lên lại tận đây như thế cơ chứ.

Đúng là chỉ những lúc cấp bách thì bản thân con người mới bộc lộ những khả năng đáng kinh ngạc.

Lăc đầu, đây không phải lúc nghĩ chuyện đó, đúng rồi, phải kiếm điện thoại, không biết đã quăng vào xó xỉnh nào, công tắc thì chẳng biết ở đâu, sờ mó mắc công đi tây thiên sớm.
Lại là nó, cái cảm giác có ai nhìn mình lại đến rồi, cô méo mặt, đứng bất động như chỉ chờ...
-Đang làm gì vậy? - Một giọng nói vang lên phía sau lưng.
Rồi xỉu...
***
Sau một hồi, cô tiếp tục tỉnh lại trong tình trạng nhận thức được mình còn kẹt ở trong lớp học.

Định thần loạng choạng đứng được dậy đinh bỏ chạy thì nhận ra có bóng người ngồi kia...!ngồi đây...!đến trước mặt cô! Đứng tim!
X...
-Này!
Trước khi cô kịp ngã xuống đất thì chiếc ghế ngay cạnh đó lập tức xích lại, tư thế xỉu có vẻ rất thoải mái.

Ngồi nghiêng đầu trên ghế.
Sau vài phút nữa...!cô tiếp tục tỉnh...
#Tác giả: ==
Vẫn là nhìn thấy, vẫn là định...!Khoan, quá tam ba bận mà, cô hoàn toàn mất khả năng ngất.

(Thế cũng tốt)
Bóng người ngồi khoanh chân, tay chống cằm trên chiếc bàn ở gần cô, có vẻ đang nhìn Gia Hân chằm chằm.
Tim đập nhanh không tưởng, còn nhanh hơn lúc cô gặp người mà cô yêu đơn phương.

Nấc, chuyển sang trạng thái hic...!hic...!hic rồi.
Bầu không khí im lìm, bóng người đột ngột chuyển tư thế khiến Gia Hân hết hồn.

Cố gắng lắm mới mở miệng nói được một câu:
-Ma!? Hic.
À, quên, được một chữ.
-Đúng! - Cái bóng kết luận.
Chẳng biết từ khi nào nước mắt đã tèm lem:
-Huhu mẹ ơi cứu con với, hic.

A Di Đà Phật, con đâu có gây nên tội lỗi gì tại sao lại phải gánh chịu kiếp nạn này.

Làm ơn cứu giúp cuộc đời con với, huhu.

Hic.
-?
Khóc không ngừng.
-Tôi có làm gì cô đâu? - Khó xử.
Tiếp tục khóc.
-Này, nín giùm đi điếc tai quá, cô định gọi thêm "người" đến à? - Bực dọc.
Im bặt.

Giọng run run hỏi dò:
-Còn, còn à, hic? - Ánh mắt sợ sệt, sau câu này thì hình như đã hết nấc.
Gật đầu.
Hít thở sâu, nắm chặt bàn tay, hình như vẫn còn một ít can đảm dư lại, giờ sẽ lôi ra sử dụng.
-Ngươi, ngươi là ma à?
-Chứ cô nghĩ là gì? - Hỏi vặn.
Suy nghĩ một lúc:
-Tại...!tại sao lại dọa ta?
-Tôi đâu có làm gì cô - Nhún vai - Là cô tự biên tự diễn mà!
-Cũng...!cũng phải.

- Gật gật.

- Tại, tại sao ngươi lại ở đây?
-Hỏi lạ nhỉ? Thì tôi chán quá nên đi lòng vòng chơi, tự nhiên gặp cô tối tăm chạy tới đây.
Trong suy nghĩ của Gia Hân: "Có khi nào quá buồn chán con ma này sẽ bắt mình đi theo cho vui không?"
-Này, cặp của ta đâu? - Sực nhớ.

Chỉ xuống đất.
Vội vội vàng vàng túm lấy vì ở khá gần, mở ngăn nhỏ nhất lấy ra một tờ giấy:

-Biến, biến đi con ma kia! - Giơ vật kia ra trước mặt rồi nhắm tịt mắt lại.
5 giây...
10 giây...
Cô yên chí, mở hé một mắt vì thứ mà cô vừa lôi ra không phải cái gì khác mà là một lá bùa (nguồn gốc không rõ).

Chỉ là bàng hoàng muốn té ngửa vì cái bóng vẫn ngồi lù lù một đống ở đó.
-Đây là gì vậy? - Tỉnh queo, còn chạm tay vào lá bùa của cô.
-Không, không có gì! - Lắc đầu, cất đi gấp.
Không thể tin nổi là cô đang nói chuyện với ma.
-Ai kìa!!! - Thình lình hét lên.
-Đâu? - Giật mình.
Chỉ chờ có thế, Gia Hân ôm cặp bỏ chạy.
"Cạch" - Tiếng chốt cửa.
Bàng hoàng, sợ hãi ngồi xụp xuống.
Loáng cái con ma đã đến trước mặt Gia Hân, mà tối quá, cảm giác có vẻ đang nhìn chằm chằm vào mặt cô.
-Yên tâm, tôi là một con ma tốt.

- Nói bằng giọng tự hào.

Nghiêng đầu - Hơn nữa, cô có thấy con ma nào đẹp như tôi chưa?
Đèn lập tức bật sáng, Gia Hân lấy tay che mắt vì chưa quen, từ từ cố nhìn rõ.
Nhận ra đã tiến gần đến mức nào rồi, còn nhìn sâu vào trong mắt cô.

nhìn-nhìn-nhìn.
Gia Hân co rúm, người trượt xuống theo cửa.
-Thế nào? Đẹp không? - Hỏi dò.
Sơ qua, phải nói là vô cùng đẹp trai.
Cô bất giác đỏ mặt.
Nhìn kĩ thì càng đẹp hơn nữa, từ bé đến lớn chiêm ngưỡng biết bao nhiêu mỹ nam (từ TV, phim ảnh, sách báo, tạp chí) chưa từng thấy qua ai đẹp như...!con ma này.
Cô siết chặt cặp.

Hình như "nó" rất muốn nghe lời nhận xét về nhan sắc nên không có ý định dừng lại, mặt "nó" cứ ngày càng sáp sáp vào mặt cô, còn nở nụ cười tươi như hoa.
Quẫn quá vội vàng bật dậy, nhắm mắt lao thẳng về phía trước:
-Xuyên, xuyên qua rồi.

- Gia Hân lắp bắp, quay đầu lại nhìn phía sau lưng.
Con ma ngồi tựa vào cửa, khóe miệng cong lên cười nhàn nhạt, có vẻ buồn:
-Không có gì lạ, vì tôi là ma mà!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương