Tiếng chuông reo.

Gia Hân bừng tỉnh, cô mệt mỏi mở mắt, thấy mọi người xung quanh lục đục kháo nhau ra về, từng nhóm nhỏ vừa đi ra ngoài vừa trò chuyện vui vẻ.

Một vài người lướt qua cô nhưng hình như họ chẳng để ý lắm, tiết học ngoại khóa đã kết thúc từ lâu, còn thời gian nên giáo viên cho học sinh vào lớp, thay vì trò chuyện, cô chẳng biết làm gì ngoài ngủ.

Sự yên tĩnh trở lại với lớp học khi mọi người đều đã về hết.

Cơn gió nhẹ thổi qua làm rèm cửa bay phất phơ, cái cảm giác mát lạnh khiến cô như bừng tỉnh.

Ánh chiều tà đổ dài trên sân trường, ngã vào cả mấy chiếc bàn kê cạnh cửa sổ.


Hàng ngân hạnh im lìm, chốc chốc có vài chiếc lá nhỏ lìa cành, tận hưởng chút tự do mà chao chao mấy vòng rồi rơi xuống.
Suy tư một lúc, cô giật mình nhìn đồng hồ đeo tay.
-Còn lớp học thêm nữa.

- Thở dài ngán ngẩm, Gia Hân vươn vai rồi vội vàng thu dọn sách vở, đeo một bên quai balô, lững thững đi ra ngoài.

Hàng lang vắng vẻ, cũng tốt, như thế sẽ cảm thấy thoải mái hơn, không phải hứng chịu ánh mắt kỳ lạ của mọi người.

Hoàng hôn nhuộm đỏ nền trời, vài đám mây lơ đãng trôi trên dòng sông rực rỡ ấy.

Cô nhàn nhạ bước từng bước trên vỉa hè, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm, đi qua một tiệm kem, bất giác chạm tay vào chiếc túi nhỏ phía bên balô.
-Tiền? Tiền của mình đâu rồi? - Cô lắp ba lắp bắp lo lắng, hành động luống cuống hết cả lên.
Chẳng biết làm sao, vén tóc gài lên mang tai rồi cúi xuống tìm chung quanh đó, cô khom khom ngó, trong lùm cây, dọc đường, hoàn toàn không thấy.

Đứng thẳng dậy, Gia Hân có suy nghĩ kiểm kê lại một lúc rồi thốt lên:
-À, nhất định là rơi trong ngăn bàn, mình vội quá nên không để ý trong đó! - Nắn cằm, cắn nhẹ môi, nói chắc như đinh đóng cột.
Quay người nhìn lại, đi bộ từ chỗ này về trường cũng khá là xa, lấy được xong trở về nhà thì tối mất rồi, nhưng đành chịu:
-Ai biết chuyện gì sẽ xảy ra với tiền của mình chứ? - Cô giở giọng nghi hoặc nói, rất lo lắng.
Vì tiếc nên quyết tâm, lớp học thêm là tự cô tìm, chưa đi học lần nào, học phí cũng chưa đóng, vậy thì có gì phải tiếc chứ, tiền mới là quan trọng nhất!
Gia Hân vội vội vàng vàng cố hết sức chạy thật nhanh, đến cổng trường thì trời đã nhá nhem tối, cô không chịu được mà ngồi phịch xuống, thở hổn hển, bình sinh chưa từng dốc sức thế này bao giờ, nhưng vì tiền thì có thể làm tất cả, quyết tâm.
Nhưng có một vấn đề khác, trường học ban ngày lung linh đẹp đẽ bao nhiêu thì tối đến lại đáng sợ gấp bấy nhiêu.


Làn gió lạnh thổi qua, nổi hết cả da gà.

Tiếng gió xào xạc đung đưa tán lá cây, thì thầm một câu chuyện bí hiểm.

Mọi thứ trong không gian cứ mờ dần đi, không còn nhìn rõ.

Ánh sáng le lói từ phòng bảo vệ tận tít ngoài cổng không đủ để chiếu đến tận đây, cô đành lấy điện thoại ra bật đèn pin mà soi đường nhưng cũng chẳng khá hơn trước là bao nhiêu.

Bước lên đến bậc thang thứ nhất, cái lạnh của gió khẽ vờn qua, tay Gia Hân bắt đầu run run.

Nhưng bên tai dường như ý chí luôn thúc giục:
"Tiền, tiền, tiền, chạy thật nhanh thì tiền sẽ về với mình!!! Gia Hân, mày làm được"
Ừm, cô gật đầu, lấy hết can đảm leo một lúc mấy chục bậc.


Trời ạ, là đang tự dọa mình, tiếng bước chân vọng lại khiến chính cô cảm tưởng có ai đang đuổi theo, càng chạy càng sợ mà dừng lại thì không được.

Tim như thắt từng nhịp, phản đối không muốn đập nữa, từng phút đều cảm thấy đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy trên trán, từng bước đều thoáng như có ánh mắt dõi theo mình.

Cái cảm giác chới với bước hụt chân trên cầu thang, chỉ sợ chậm lại một tích tắc là sẽ bị thế lực vô hình nào đó túm lấy.
Cô thở dốc bám vào lan can, ngoái đầu lại nhìn đoạn đường vừa vượt qua, cố tự trấn an bằng cách hít thở đều.

Rồi nhìn hành lang dài, tối sâu hun hút phía trước mà nuốt nước bọt.

Cô từng xem qua nhiều phim ma có bối cảnh giống như lúc này, phải chăng, sẽ có một ả ma nữ tóc dài chấm đất, đồng tử trắng dã, mắt đầy máu chảy thành dòng, khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện trong thứ ánh sáng đỏ le lói, mặc một bộ đồ trắng toát từ từ, từ từ xuất hiện đâu đây...
#Tác giả vừa viết xong tự nhiên giật mình ngoái nhìn phía bên cạnh =(( bó tay.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương