Lâm Kiều thấy anh đi tới, trong lòng áp không được ngọt, mở miệng nói một câu, “Đó là bạn trai của chị.”

Đỗ Thừa Tư nghe được hình như thấy có chút ngoài ý muốn, “Hóa ra chị Lâm Kiều đã có bạn trai?”

Hoắc Ngập thong thả ung dung đi tới, nhìn thoáng qua Đỗ Thừa Tư, “Đây là?”

Lâm Kiều thấy anh đến gần, không hiểu sao tim đập nhanh hơn, không biết là bởi vì anh, hay là bởi vì câu bạn trai cô nói vừa rồi.

Lâm Kiều áp không được khí nóng trên mặt, “Con trai của dì Trương nhà bên cạnh, dì Trương trước kia rất hay quan tâm đến em.”

Đỗ Thừa Tư vươn tay tự giới thiệu, “Xin chào, tôi tên Đỗ Thừa Tư.”

Hoắc Ngập nhẹ nắm một chút, trả về hai chữ, “Hoắc Ngập.”

Hai người đều hòa khí chào nhau, Lâm Kiều không hề cảm giác được chỗ không ổn.

Đỗ Thừa Tư thu tay về, nhìn về phía Lâm Kiều cười nhẹ nhàng, “Nếu bạn trai của chị cũng ở đây, vậy vừa lúc, giữa trưa có thể cùng nhau ăn cơm, chỗ ăn cũng đã được chọn xong rồi.”

Lâm Kiều vội vàng xua tay, “Không cần khách khí như vậy, ngày đó chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hơn nữa dì Trương cũng từng giúp chị rất nhiều.”

Đỗ Thừa Tư rất kiên trì, “Nếu không để em bày tỏ lòng biết ơn, vậy lần sau em thật sự không dám tới nhờ chị giúp đỡ đâu.”

Lâm Kiều nghe vậy thấy hơi khó xử.

Hoắc Ngập bật cười, “Nếu người ta đã muốn mời khách, vậy đi thôi, dù sao chúng ta tạm thời cũng không có việc gì khác.”

Đỗ Thừa Tư cười tươi tắn, nhìn thoáng đã biết đây là vẻ đẹp kiểu môi hồng răng trắng, “Vậy quyết định như vậy nhé, khi nào chúng ta xuất phát?”

Vẻ mặt Hoắc Ngập có chút nghiền ngẫm, “Muộn chút nữa, cô ấy còn chưa ăn sáng.”

“Được, em chờ hai người, hai người ăn xong, tới bên cạnh gõ cửa nhà em là được.” Lời cuối cùng Đỗ Thừa Tư nói là nhìn Lâm Kiều.

Lâm Kiều khẽ gật đầu, nhìn bọn họ dăm ba câu đã quyết định xong, cảm giác đó thật giống như đối tượng mời khách của Đỗ Thừa Tư là Hoắc Ngập vậy, cô đi theo cũng chỉ là để bài trí.

Hoắc Ngập đi vào, tùy tay đóng cửa lại.

Không hiểu sao Lâm Kiều lại có loại cảm giác như hai người đang ở chung, cô cùng anh…

Lâm Kiều đột nhiên nhớ đến anh trước kia thường xuyên cũng sẽ muốn như vậy, hiện tại thế nhưng chưa hề đề cập tới, ngày hôm qua cũng chỉ nhẹ nhàng hôn đỉnh đầu cô một chút, không phải là không có ý tưởng kia chứ?

Lâm Kiều nghĩ đến đây đột nhiên nóng mặt, thế nhưng cô lại đang cân nhắc mấy việc này, nháy mắt chân tay luống cuống, xoay người đi đến phòng vệ sinh, “Em đi rửa mặt trước.”

Lâm Kiều vào phòng vệ sinh, nghiêm túc đánh răng.

Hoắc Ngập buông bữa sáng, đến gần bên này, dựa vào cửa phòng vệ sinh cười nhìn cô.

Lâm Kiều bị anh nhìn mà ngượng ngùng, quay đầu nhìn về phía anh, lẩm bẩm mơ hồ không rõ, “Anh đi ăn sáng trước đi, em lập tức xong ngay.”

Hoắc Ngập cười vô cùng dịu dàng, “Anh muốn chờ em cùng ăn.”

Lâm Kiều nghe thấy mà ngại không chịu được, vội vàng thu hồi tầm mắt, nhanh chóng đánh răng, chờ ngoan ngoãn đánh răng xong, lại xoay người lấy khăn lông, khi chuẩn bị rửa mặt, Hoắc Ngập từ phía sau ôm lấy cô, “Hàng xóm bên cạnh nhà em thật tốt, anh còn không có hàng xóm nhiệt tình như vậy.”

“Người nhà họ rất tốt, ngày thường lên xuống lầu đều sẽ thấy, lần trước xảy ra chuyện còn luôn lo lắng em có xảy ra việc gì hay không, rất quan tâm tới người khác.”

“Ừ.” Hoắc Ngập lên tiếng, tay nhẹ nhàng xoa bụng cô, “Em còn giúp người ta việc gì, nếu chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, chúng ta cũng không thể để người ta tốn kém.”

Lâm Kiều cảm giác tay anh đặt trên bụng cô nhẹ nhàng xoa, mặt hơi nóng lên, “Không có, em chỉ từng giúp một lần, cũng không phải việc gì lớn, cậu ấy mới từ nước ngoài về nên tương đối nhiệt tình, khi về cũng không mang theo chìa khóa, trong nhà lại không có ai, nên gửi nhờ hành lý ở chỗ em.”

Hoắc Ngập nghe được hơi nhướng mày, thuận miệng nói một câu, “Trùng hợp như vậy.”

Tâm tư Lâm Kiều không đặt ở chỗ khác, nhìn tay anh một cái, cúi đầu làm ướt khăn lông, Hoắc Ngập duỗi tay tới, lấy đi khăn lông trong tay cô vắt khô, “Anh giúp em lau, nhắm mắt lại.”

Lâm Kiều thấy anh cầm khăn lông nhìn qua, mắt nhẹ nhàng chớp, chậm rãi nhắm mắt lại.

Hoắc Ngập lấy đi khăn lông, nhẹ nhàng cọ qua trán của cô, đôi mắt, cái mũi, còn có miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt, ngọt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều đàn ông theo đuổi.

Vừa rồi anh cũng chỉ rời đi một lát, đã có người tìm tới cửa.

Lâm Kiều nhắm mắt lại, cảm giác Hoắc Ngập lau thật sự rất cẩn thận, tự cô rửa mặt còn chưa từng nghiêm túc như vậy, động tác của anh rất nhẹ, giống như sợ làm đau cô, sau một lúc lâu, cảm giác có hơi thở mát lạnh của đàn ông tới gần.

Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, cánh môi mềm ấm của anh đã dán lên cô.

Cô theo bản năng mở mắt ra, là khuôn mặt đến gần trong gang tấc của Hoắc Ngập, mặt mày đẹp đến kinh diễm, dựa gần như vậy, thậm chí còn có thể cảm giác được lông mi của anh nhẹ nhàng quét qua, ngứa, chậm rãi kéo dài đến trong lòng, cảm giác càng thêm rõ ràng.

Hoắc Ngập nhẹ hôn cô, hơi thối lui nhìn cô.

Hô hấp Lâm Kiều có chút dừng lại, “Đang rửa mặt mà…” Giọng của cô nhẹ nhàng mềm mại, như đang làm nũng.

“Lại hôn lần nữa.” Hoắc Ngập lại hôn lên, nhẹ nhàng chạm vào cô, hơi thở nóng làm cô có chút chịu không nổi.

Lâm Kiều có chút đứng không vững, theo bản năng dựa vào trên người anh, Hoắc Ngập nâng tay ôm cô ngồi lên bồn rửa tay, vẫn như cũ mà nhẹ nhàng hôn.

Chân Lâm Kiều dựa vào bên chân anh, nắm tay anh để vịn, làm cô không thích ứng kịp, chỉ là lại rất thích anh nhẹ nhàng hôn, nhịn không được lôi kéo quần áo của anh

Hoắc Ngập hé mở môi mỏng, đang chuẩn bị hôn sâu.

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Lâm Kiều bị hoảng sợ, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đầu óc loạn cào cào nhảy xuống bồn rửa tay, vội vàng chạy ra phía ngoài, “Em đi mở cửa.”

Hoắc Ngập nhìn người thơm tho mềm mại vừa dựa vào trong lòng ngực mình, đảo mắt đã chạy, quay đầu nhìn về phía cửa, hiển nhiên đoán được là ai.

Lâm Kiều mở cửa, Đỗ Thừa Tư có chút xin lỗi, “Em cũng quên mất, chỗ này tới là có thể trực tiếp ăn, hai người nếu đã ăn cơm sáng, khả năng sẽ không ăn được nữa, không bằng hiện tại chúng ta xuất phát luôn, dù sao cũng chỉ đi mất một lúc.”

Lâm Kiều quay đầu lại nhìn đồng hồ trên tường, đã hơn mười một giờ, một giấc này cô lại ngủ sâu đến như vậy, còn may hôm nay là ngày nghỉ.

Đỗ Thừa Tư thấy cô nhìn về phía đồng hồ, cười nói: “Thật ra em cũng hơi đói bụng, buổi sáng quá bận, em cũng chưa ăn gì.”

Nếu như vậy, cũng không thể để người ta chịu đói.

Lâm Kiều quay đầu nhìn về phía Hoắc Ngập, “Anh cảm thấy được chứ?”

Hoắc Ngập đi về phía bên này, nhìn thoáng qua Đỗ Thừa Tư, chậm rãi cười, “Anh thấy sao cũng được.”

Lâm Kiều thì không thành vấn đề, liền quay đầu vào nhà đi thay quần áo.

Hoắc Ngập rót một ly nước đặt lên bàn, “Ngồi.”

“Cảm ơn.” Đỗ Thừa Tư cũng không khách khí, ngồi xuống chỗ, như rất quen thuộc, “Chị ấy tới chỗ này ở lâu như vậy, tôi lại chưa từng gặp anh bao giờ, hai người mới quen nhau sao?”

“Ngày thường cô ấy hay tới chỗ tôi ở.” Hoắc Ngập dựa vào quầy nhỏ bên kia, không chút để ý nói một câu.

Đỗ Thừa Tư hơi dừng, sau một lúc lâu mới một lần nữa cười, “Là vậy sao, chắc hẳn đã quen nhau lâu?” Cậu ta nói xong có chút khó hiểu, “Sao trước đó vài ngày mẹ tôi từng hỏi, chị ấy còn nói mình đang độc thân?”

Có bạn trai mà bạn gái còn nói mình đang độc thân, vậy bạn trai này cơ bản chẳng khác nào không có…

Đều là người thông minh, đương nhiên vừa nghe đã hiểu.

Hoắc Ngập hơi nâng mắt nhìn về phía cậu ta.

Đỗ Thừa Tư nhìn anh cười, cứ như hoàn toàn không nhận ra được lời mình nói có vấn đề.

Lâm Kiều đổi xong quần áo, lấy tiền cất vào túi, chắc chắn không thể để con trai của dì Trương mời cơm được, dù sao ngày thường họ đều hay giúp đỡ cô, việc trả tiền nhất định phải để cô.

Lâm Kiều cầm túi mở cửa phòng đi ra, phát hiện trong phòng khách rất yên tĩnh, nhưng rõ ràng hai người đều ở đó, không khí hình như có chút quá nặng nề.

Cô có chút ngốc, “… Em xong rồi.”

Hoắc Ngập thấy cô đã ra, đi tới kéo tay cô, dịu dàng cười, “Đi thôi.”

Lâm Kiều gật đầu, đi theo anh xuống dưới lầu.

Ngày hôm qua Quan Chí không lái xe rời đi, vừa xuống vẫn thấy xe ngừng tại chỗ.

Đỗ Thừa Tư thấy chiếc xe này cũng không có phản ứng gì lớn, hiển nhiên cũng gặp qua việc đời.

Hoắc Ngập đi tới thay cô mở cửa xe, nhìn cô nhẹ nhàng cười.

Lâm Kiều thấy anh hình như đang nhìn môi mình, tầm mắt dừng ở sắc môi liễm diễm của anh, là vuốt ve mà thành đỏ, anh có, vậy cô hẳn cũng có.

Cô vội vàng che lại môi ngồi vào trong xe, Hoắc Ngập nhìn về phía Đỗ Thừa Tư, “Lên xe đi, nói cho tôi địa chỉ.”

“Được.” Đỗ Thừa Tư kéo cửa xe phía sau ngồi vào, thản nhiên báo địa chỉ, “Em nghe mẹ nói khẩu vị của chị tương đối thiên về ngọt, vì đó mà tìm đã lâu, hỏi rất nhiều người, đều nói nhà hàng này nấu ăn vô cùng ngon, hẳn sẽ rất tuyệt.”

Lâm Kiều ngượng ngùng cười, “Cảm ơn, thật ra chị ăn gì cũng được, em có thể chọn nơi em thích ăn.”

“Không được, mời khách ăn cơm, chắc chắn phải chọn món khách thích.” Thân mình Đỗ Thừa Tư hơi dựa ra sau, nhìn về phía Hoắc Ngập, “Cũng không biết anh Hoắc Ngập có thích hay không, vì em chỉ chú ý tới khẩu vị của chị Lâm Kiều, dù sao lúc trước cũng chưa từng nhìn thấy anh tới tìm chị Lâm Kiều bao giờ.”

Lâm Kiều có chút kinh ngạc, “Trước kia em từng gặp chị?”

“Có gặp một lần, lúc nghỉ hè em có quay về đây, thấy chị chạy lên chạy xuống, một mình chuyển nhà nhìn rất vất vả.”

Hoắc Ngập nâng mắt nhìn về phía kính chiếu hậu, ánh mắt nhạt nhẽo.

Đỗ Thừa Tư đối diện với tầm mắt của Hoắc Ngập, xin lỗi cười, “Ngại quá, em tuổi nhỏ, có cái gì thì nói cái đó, anh không cần để ý, em cũng chỉ là cảm thấy chị Lâm Kiều như vậy rất vất vả.”

Anh chậm rãi nở nụ cười, cười có chút nghiền ngẫm, “Không sao hết, tôi nghe nói người nhà cậu đều rất quan tâm tới bạn gái của tôi, bữa cơm này đáng lẽ nên để tôi mời.”

“Đừng khách khí, ba mẹ em rất thích chị Lâm Kiều, cho nên ngày thường sẽ giúp đỡ nhiều hơn, hơn nữa làm hàng xóm lâu như vậy, ngày thường chắc chắn phải hỗ trợ lẫn nhau.”

Lâm Kiều ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cảm giác bọn họ nói khá hợp nhau, cô muốn chen miệng vào cũng không được.

Hoắc Ngập nhẹ cười, không nói nữa, cúi người xuống giúp cô thắt dây an toàn, dịu dàng mà nói, “Dây an toàn cũng không thắt.”

Anh nói xong cúi đầu nhẹ hôn cô, chiều chuộng rồi lại giống như trách cứ, cụp mắt thong thả ung dung thay cô thắt dây an toàn.

Lâm Kiều hoàn toàn bị hôn ngốc, vừa rồi “Ba” một tiếng có chút lớn, trong xe vốn dĩ đã yên tĩnh, giờ lại đặc biệt rõ ràng, vừa nghe đã biết bọn họ đang làm gì.

Đỗ Thừa Tư ở ghế sau rõ ràng có nghe thấy, mãi lâu cũng không thấy nói thêm gì.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương