Là Họa Không Thể Tránh
-
Chương 92
Lâm Kiều uống một ly rượu, làm Cố Ngữ Chân trợn tròn mắt nhìn, uống còn mạnh hơn cả cô ấy, nhưng chắc là phải uống như vậy mới đã ghiền, cô ấy nghĩ ngợi cũng làm một ly.
Lâm Kiều uống quá nhanh, cũng chưa chú ý đây là rượu gì, thậm chí đến hương vị cũng chưa nếm ra, đã uống xong rồi.
Trước mắt một bóng dáng chụp xuống, cô ngẩng đầu nhìn lại, là Trần Tuyên Trùng.
Anh hiện tại so với trước kia càng có tinh thần hơn, quần áo lịch sự, cũng không cắt bớt, cái không khác là vẫn mang dáng vẻ cũ, “Này, tửu lượng của cậu giờ tốt như vậy à?”
Lâm Kiều cầm ly rượu trống không, có chút xấu hổ, “Cũng khá tốt.”
Trần Tuyên Trùng đứng bên bàn đối diện một lát, lại mở miệng nói, “Lần trước họp lớp xong, vốn dĩ muốn mời cậu ăn cơm, chỉ là làm thế nào cũng không thể liên hệ với cậu được.”
Lâm Kiều nhớ tới lúc ấy, cô còn đang làm loạn với Hoắc Ngập đến túi bụi, di động cũng bị anh tịch thu, chắc chắn sẽ không liên hệ được, “Khi đó di động của tôi vừa lúc xảy ra vấn đề.”
Trần Tuyên Trùng đút tay vào túi quần, im lặng trong chốc lát, “Hai người lại ở bên nhau?”
Lâm Kiều cũng không biết nên trả lời như thế nào, tình huống hiện tại của bọn họ, nói ở bên nhau cũng không đúng.
Cô vĩnh viễn đều không theo kịp suy nghĩ của Hoắc Ngập, ví như khi anh muốn yêu đương, đến bây giờ khi anh muốn kết hôn, vẫn chỉ luôn kém một bước, nhanh làm cô phản ứng không kịp.
Trần Tuyên Trùng thấy cô không nói gì, nhanh chóng hiểu ra, “Tôi sẽ chờ cậu.”
“Đừng chờ.” Lâm Kiều nhớ lại đã qua đi mấy năm mà cậu ta vẫn thường xuyên tìm mình trò chuyện, cô đã từng từ chối, cậu ta cũng từ bỏ, nhưng không ngờ rằng cậu ta sẽ muốn chờ.
Cô buông ly rượu không trong tay, nghiêm túc nhìn về phía anh, “Về sau cậu nhất định sẽ gặp được cô gái mà cậu thích, nhưng người đó không phải là tôi.”
Trần Tuyên Trùng nghe vậy im lặng thật lâu, “Tôi lại rất hâm mộ Hoắc Ngập, rõ ràng thời gian chúng ta gặp được nhau cũng không khác nhau là bao.” Anh nói, lại cười một lần nữa, “Về sau nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi thay cậu đánh cậu ta, lần đánh nhau trước kia không thể tính.”
Lâm Kiều nghe vậy cười, “Cảm ơn cậu, Trần Tuyên Trùng.”
…
Hai cô gái bưng ly rượu vang đỏ, sóng vai đến gần Hoắc Ngập, chủ yếu là tăng thêm can đảm cho nhau, người đàn ông này có khí thế người sống chớ gần quá mạnh, hoàn toàn không dám tới một mình.
“Xin chào, anh cũng là bạn bè của Lý Thiệp sao?” Mỹ nhân môi đỏ trước mặt cười thân thiện, thật ra đã sớm thăm dò rõ ràng anh là ai, chỉ là hiện tại muốn chính thức làm quen mà thôi.
Hoắc Ngập nâng ly rượu trong tay, mi mắt khẽ nâng, tầm mắt lại dừng trên người Lâm Kiều cùng Trần Tuyên Trùng ở cách đó không xa, căn bản không có kiên nhẫn nói chuyện.
Tôn Toàn bị xem nhẹ có chút xấu hổ, lại không muốn lùi bước, dứt khoát vươn tay tới, tự giới thiệu, “Tôi là Tôn Toàn, không biết tiên sinh có thích xem phim điện ảnh hay không, gần đây vừa lúc có bộ phim tôi đóng đang chiếu, không biết anh có cảm thấy quen mắt hay không?”
Hoắc Ngập căn bản không quan tâm, tầm mắt vẫn luôn dừng ở người cách đó không xa, nhìn đến nhập thần, như đang nhìn chằm chằm.
Hai người quay đầu nhìn lại, mới phát hiện người bị nhìn chằm chằm là một cô gái ngoan mềm, nhìn vô cùng sạch sẽ thanh thuần, trong sáng không nhiễm tạp chất.
“Anh hiện tại nên ở bệnh viện.” Bên cạnh một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi tới bên này.
Hai cô gái quét mắt nhìn người đàn ông vừa tới, dường như là liên tiếp bị kinh diễm, vội vàng thuận thế hạ bậc thang.
Hoắc Ngập nhìn anh ta một cái, không quan tâm, nhẹ nâng ly rượu, “Vết thương nhỏ không cần nằm viện.”
“Tôi là bác sĩ của anh, anh phải nghe lời tôi, ngày mai đến bệnh viện tôi làm kiểm tra, hơn nữa…” Tầm mắt của Trần Tuần Lễ* dừng trên ly rượu của anh, “Anh phải kỵ rượu kỵ dục.”
*Âm hán việt là vậy
Hoắc Ngập cười khẽ, nhìn về phía anh ta hơi mang ý trào phúng, “Bác sĩ Trần có tay nghề không tồi, ngoại trừ làm phẫu thuật, còn học thêm kỹ năng mưu sinh khác.”
Trần Tuần Lễ nhìn thoáng qua anh, biết rõ là anh cố ý, “Kiểu tóc mới này rất thích hợp với anh, nhìn lướt qua đã biết ngay là người xấu, tránh cho cô gái nhà người ta bị lừa.”
Hoắc Ngập nhẹ cười một tiếng, “Anh cậu nếu có một nửa thông minh từ cậu, cũng không đến mức bị tôi đánh vào viện.”
Trần Tuần Lễ nhìn về phía Trần Tuyên Trùng đang lắc lư ở sàn nhảy, hiển nhiên không quên chuyện này, anh ta một lần nữa nhìn về phía Hoắc Ngập, vẻ mặt có chút nhạt đi.
Lý Thiệp nhân lúc không có ai vây quanh chạy về phía bên này thì vừa thấy, lập tức thấy vô cùng đau đầu, hai tên này đứng cùng một chỗ là sẽ hỏng chuyện, cũng không biết có phải sinh ra đã khắc nhau rồi hay không, trời sinh đã không dễ đối phó, khi còn nhỏ vừa mới gặp mặt đã hung hăng lao vào đánh nhau một trận, chỉ cần đυ.ng phải nhau chính là chuyên ngáng chân nhau, chưa từng ngừng.
Lý Thiệp vài bước đã đến gần, “Hôm nay là sinh nhật tôi đấy nhé, hai người các cậu đừng có mà làm hỏng chuyện biết chưa.”
Trần Tuần Lễ nhìn Hoắc Ngập một lúc lâu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nâng ly rượu ý bảo Lý Thiệp, lại nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, lúc xoay người rời đi nhàn nhạt ném xuống một câu, “Ngày mai quay lại kiểm tra.”
Lý Thiệp cũng thấy không thể tin được, “Nhà cậu sao còn dám tìm Trần Tuần Lễ làm giải phẫu cho cậu, tôi còn sợ tên này xuống tay sau lưng, nhưng vẫn còn may, còn tính có chút chức nghiệp bác sĩ ngày thường.”
“Cậu chắc chắn?” Hoắc Ngập nghĩ đến kiểu tóc hiện tại liền rất bực bội, cô gái nhỏ nhân lúc anh ngủ, lén lút bò dậy, thở dài duỗi tay tới sờ sờ, nhìn đầu của anh, ngày thường lại không chịu tới gần, biết là có chút sợ.
Lý Thiệp rõ ràng không chắc chắn lắm, nhìn Lâm Kiều ở cách đó không xa, “Kẹo sữa tới rồi, riêng vì cậu mà sáng tạo cơ hội, cậu thử thêm lần cuối đi, nhớ nói rõ với người ta.” Lý Thiệp nói xong còn cảm khái, “Tôi còn chưa từng gặp phải loại tình cảm biết rõ không thích hợp những vẫn muốn lao vào như này.”
Hoắc Ngập nhìn Lâm Kiều ở cách đó không xa, thong thả ung dung uống một ngụm rượu, “Sẽ không có lần cuối, với tôi mà nói vĩnh viễn là bắt đầu, không có kết thúc.”
Còn bắt đầu?
Lần bắt đầu này đã bao nhiêu năm…
Lý Thiệp nhìn anh một cái, thật sự phục, đây mẹ nó thật là lì lợm la liếʍ muốn nuôi người ta, lăn qua lộn lại như vậy cũng không dễ dàng chút nào, Tống Phục Hành bên kia cũng sắp đắc thủ rồi, cậu ta còn dậm chân tại chỗ, thật là khó khăn của đời người mà…
Quan Chí ở cách đó không xa vẫy tay, Hoắc Ngập cũng không nhiều lời, buông ly rượu đi đến bên kia.
Lý Thiệp lắc lắc đầu, vẻ mặt đồng tình, dàn nhạc bên cạnh bỗng đột nhiên ồn ào, có người chạy lên đoạt microphone của người dẫn chương trình.
Lý Thiệp nhìn sang, mới phát hiện là Cố Ngữ Chân.
Cố Ngữ Chân đã say, say rượu tăng can đảm, thấy microphone liền xông lên cướp.
Cô ấy nghẹn đã lâu, có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không dám trực tiếp một mình nói ra.
“Chào mọi người, xin lỗi, tôi có ít lời muốn nói ra, khả năng mọi người sẽ cảm thấy tôi bị xấu mặt, nhưng tôi không thèm để ý, tôi đã nghẹn được sắp tám năm, cũng thích người kia tám năm, từ lớp 10 đã thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại luôn không biết.”
“Tôi biết cậu ấy không hợp với tôi, nhưng tôi lại chỉ thích cậu ấy, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, tôi thích cậu ấy, mặc kệ cậu ấy có thích tôi hay không; tôi thích cậu ấy, mặc kệ cậu ấy hợp với tôi hay không. Đây là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy, cũng là lần cuối cùng nhắc tới cậu ấy. Tôi không biết tình cảm của tôi đối với cậu ấy xuất hiện từ khi nào rồi sẽ biến mất lúc nào, cũng có lẽ là vĩnh viễn sẽ không biến mất, nhưng tôi hy vọng cậu ấy có thể hạnh phúc, hy vọng cậu ấy gặp được một người cũng có thể thích cậu ấy nhiều như tôi bây giờ, nếu có thể, đem hạnh phúc của tôi cho cậu ấy, cũng không thành vấn đề.”
Người xung quanh nghe xong cuối cùng đều vỗ tay, tám năm quá dài, đôi câu vài lời lại là cả thanh xuân của một cô gái.
Yêu thầm là chuyện tốt đẹp nhất, do cô ấy bắt đầu, cũng do cô ấy kết thúc, sẽ không quấy nhiễu đến bất cứ một ai.
Người bên cạnh tới đây chúc mừng sinh nhật Lý Thiệp biết đó là bạn học của Lý Thiệp, thuận miệng hỏi một câu, “Cô gái đó thích ai vậy, thích lâu như vậy, tôi cho tới bây giờ còn chưa gặp được một cô gái nào thích tôi như vậy?”
Lý Thiệp ngây người rất lâu, sau một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, nhẹ cười, “Ai biết được?”
Lâm Kiều nghe Cố Ngữ Chân nói, trong lòng chấn động.
Vì sao cô lại do dự kết hôn với anh cơ chứ, ngoại trừ anh, chẳng lẽ cô còn nguyện ý kết hôn với người khác sao?
Nếu cô thích anh, dứt khoát không do dự, đồng ý kết hôn với anh, hình như cũng không hề khó như vậy.
Bởi vì chỉ cần là anh, cô liền nguyện ý.
Lâm Kiều nghĩ xong quay đầu nhìn về phía vị trí của Hoắc Ngập, lại phát hiện anh không ở đó.
Cô nhìn quanh khắp nơi, đều không thấy anh, ngược lại đυ.ng phải Hứa Niệm chậm rãi đến gần.
Cô ta vẫn đẹp như cũ, trong mắt lại có áp lực xua không tan, “Tìm Hoắc Ngập phải không?”
Lâm Kiều không để ý, lướt qua cô ta đi về phía trước.
Hứa Niệm gọi cô lại, “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học, giờ gặp nhau cũng không chào hỏi một tiếng sao?”
Lâm Kiều có chút không hiểu cô ta, “Hai người chúng ta còn cần phải chào hỏi sao?”
“Vì sao lại không, tốt xấu gì cũng làʍ t̠ìиɦ địch nhiều năm như vậy.” Hứa Niệm nhìn về phía cô, “Ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã không thích cô rồi, không nghĩ rằng trực giác của tôi không sai, cô đúng là có vấn đề rất lớn.”
Lâm Kiều đối với lời cô ta nói không có hứng thú, quay đầu đi về phía trước.
“Mẹ cô là kẻ gϊếŧ người, vậy bên trong gien của cô có phải cũng sẽ có một số thứ không ổn hay không?”
Lâm Kiều dừng chân, quay đầu nhìn về phía cô ta.
Hứa Niệm cười, “Cô nói xem Hoắc Ngập có biết hay không, biết mẹ cô là một kẻ biếи ŧɦái hay không, nếu mọi người ở đây đều biết, có khi nào sợ bị dọa sợ không?”
Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, nhìn cô ta không nói gì.
Hứa Niệm cười xoay người, đi đến phía microphone.
“Anh ấy biết, còn biết sớm hơn cô rất nhiều.”
Hứa Niệm xoay người nhìn, hiển nhiên không tin, “Nếu cậu ta đã biết sao còn có thể thích cô!”
“Cô đi nói đi, tôi cũng không quan tâm, dù sao tôi cùng Hoắc Ngập về sau sẽ luôn tốt đẹp, không phiền cô nhớ mong.” Lâm Kiều hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
Hứa Niệm thấy cô không để bụng, bộ mặt cũng có chút vặn vẹo, “Cô đúng là không biết xấu hổ còn mạng lớn, chỉnh cô hai lần cũng không xảy ra chuyện!”
Lâm Kiều dừng lại, sau khi báo cảnh sát lâu như vậy cũng không có việc gì, đến khi họp lớp liền có người tới trả thù cô.
Cô khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô ta, “Hai người tới trả thù kia, là cô cung cấp tin tức?”
Hứa Niệm còn cười tươi, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề, “Đúng vậy, tôi cũng muốn cho các người nếm thử cái gì gọi là đau khổ, dựa vào đâu mà lâu như vậy cho tới nay chỉ có một mình tôi là người khó chịu, muốn khó chịu cũng phải cùng nhau mới đúng, đặc biệt là Hoắc Ngập, tôi thích cậu ta như vậy, cậu ta lại chỉ khinh thường tôi, tôi cũng muốn để cậu ta nếm thử đau khổ bị mất đi!”
Lâm Kiều nghĩ đến vết thương sau đầu của Hoắc Ngập, tim cũng bị cứa đến đau, tiến lên kéo tay cô ta đang chỉ vào mình, đột nhiên quăng ngã qua vai, ném rơi xuống bể bơi, “Cô đúng là nên tỉnh táo một chút!”
Trên tay cô chỉ dùng chút lực, Hứa Niệm căn bản không thắng nổi cô, tay trực tiếp bị vặn trật khớp, cả người trời đất quay cuồng, trực tiếp chìm đầu vào bể bơi.
“Ùm” một tiếng, tiếng vật nặng rơi xuống nước, người bên cạnh ồn ào ồ lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái người ta trực tiếp ném người vào bể bơi, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Lâm Kiều uống quá nhanh, cũng chưa chú ý đây là rượu gì, thậm chí đến hương vị cũng chưa nếm ra, đã uống xong rồi.
Trước mắt một bóng dáng chụp xuống, cô ngẩng đầu nhìn lại, là Trần Tuyên Trùng.
Anh hiện tại so với trước kia càng có tinh thần hơn, quần áo lịch sự, cũng không cắt bớt, cái không khác là vẫn mang dáng vẻ cũ, “Này, tửu lượng của cậu giờ tốt như vậy à?”
Lâm Kiều cầm ly rượu trống không, có chút xấu hổ, “Cũng khá tốt.”
Trần Tuyên Trùng đứng bên bàn đối diện một lát, lại mở miệng nói, “Lần trước họp lớp xong, vốn dĩ muốn mời cậu ăn cơm, chỉ là làm thế nào cũng không thể liên hệ với cậu được.”
Lâm Kiều nhớ tới lúc ấy, cô còn đang làm loạn với Hoắc Ngập đến túi bụi, di động cũng bị anh tịch thu, chắc chắn sẽ không liên hệ được, “Khi đó di động của tôi vừa lúc xảy ra vấn đề.”
Trần Tuyên Trùng đút tay vào túi quần, im lặng trong chốc lát, “Hai người lại ở bên nhau?”
Lâm Kiều cũng không biết nên trả lời như thế nào, tình huống hiện tại của bọn họ, nói ở bên nhau cũng không đúng.
Cô vĩnh viễn đều không theo kịp suy nghĩ của Hoắc Ngập, ví như khi anh muốn yêu đương, đến bây giờ khi anh muốn kết hôn, vẫn chỉ luôn kém một bước, nhanh làm cô phản ứng không kịp.
Trần Tuyên Trùng thấy cô không nói gì, nhanh chóng hiểu ra, “Tôi sẽ chờ cậu.”
“Đừng chờ.” Lâm Kiều nhớ lại đã qua đi mấy năm mà cậu ta vẫn thường xuyên tìm mình trò chuyện, cô đã từng từ chối, cậu ta cũng từ bỏ, nhưng không ngờ rằng cậu ta sẽ muốn chờ.
Cô buông ly rượu không trong tay, nghiêm túc nhìn về phía anh, “Về sau cậu nhất định sẽ gặp được cô gái mà cậu thích, nhưng người đó không phải là tôi.”
Trần Tuyên Trùng nghe vậy im lặng thật lâu, “Tôi lại rất hâm mộ Hoắc Ngập, rõ ràng thời gian chúng ta gặp được nhau cũng không khác nhau là bao.” Anh nói, lại cười một lần nữa, “Về sau nếu cậu ta dám bắt nạt cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi thay cậu đánh cậu ta, lần đánh nhau trước kia không thể tính.”
Lâm Kiều nghe vậy cười, “Cảm ơn cậu, Trần Tuyên Trùng.”
…
Hai cô gái bưng ly rượu vang đỏ, sóng vai đến gần Hoắc Ngập, chủ yếu là tăng thêm can đảm cho nhau, người đàn ông này có khí thế người sống chớ gần quá mạnh, hoàn toàn không dám tới một mình.
“Xin chào, anh cũng là bạn bè của Lý Thiệp sao?” Mỹ nhân môi đỏ trước mặt cười thân thiện, thật ra đã sớm thăm dò rõ ràng anh là ai, chỉ là hiện tại muốn chính thức làm quen mà thôi.
Hoắc Ngập nâng ly rượu trong tay, mi mắt khẽ nâng, tầm mắt lại dừng trên người Lâm Kiều cùng Trần Tuyên Trùng ở cách đó không xa, căn bản không có kiên nhẫn nói chuyện.
Tôn Toàn bị xem nhẹ có chút xấu hổ, lại không muốn lùi bước, dứt khoát vươn tay tới, tự giới thiệu, “Tôi là Tôn Toàn, không biết tiên sinh có thích xem phim điện ảnh hay không, gần đây vừa lúc có bộ phim tôi đóng đang chiếu, không biết anh có cảm thấy quen mắt hay không?”
Hoắc Ngập căn bản không quan tâm, tầm mắt vẫn luôn dừng ở người cách đó không xa, nhìn đến nhập thần, như đang nhìn chằm chằm.
Hai người quay đầu nhìn lại, mới phát hiện người bị nhìn chằm chằm là một cô gái ngoan mềm, nhìn vô cùng sạch sẽ thanh thuần, trong sáng không nhiễm tạp chất.
“Anh hiện tại nên ở bệnh viện.” Bên cạnh một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi tới bên này.
Hai cô gái quét mắt nhìn người đàn ông vừa tới, dường như là liên tiếp bị kinh diễm, vội vàng thuận thế hạ bậc thang.
Hoắc Ngập nhìn anh ta một cái, không quan tâm, nhẹ nâng ly rượu, “Vết thương nhỏ không cần nằm viện.”
“Tôi là bác sĩ của anh, anh phải nghe lời tôi, ngày mai đến bệnh viện tôi làm kiểm tra, hơn nữa…” Tầm mắt của Trần Tuần Lễ* dừng trên ly rượu của anh, “Anh phải kỵ rượu kỵ dục.”
*Âm hán việt là vậy
Hoắc Ngập cười khẽ, nhìn về phía anh ta hơi mang ý trào phúng, “Bác sĩ Trần có tay nghề không tồi, ngoại trừ làm phẫu thuật, còn học thêm kỹ năng mưu sinh khác.”
Trần Tuần Lễ nhìn thoáng qua anh, biết rõ là anh cố ý, “Kiểu tóc mới này rất thích hợp với anh, nhìn lướt qua đã biết ngay là người xấu, tránh cho cô gái nhà người ta bị lừa.”
Hoắc Ngập nhẹ cười một tiếng, “Anh cậu nếu có một nửa thông minh từ cậu, cũng không đến mức bị tôi đánh vào viện.”
Trần Tuần Lễ nhìn về phía Trần Tuyên Trùng đang lắc lư ở sàn nhảy, hiển nhiên không quên chuyện này, anh ta một lần nữa nhìn về phía Hoắc Ngập, vẻ mặt có chút nhạt đi.
Lý Thiệp nhân lúc không có ai vây quanh chạy về phía bên này thì vừa thấy, lập tức thấy vô cùng đau đầu, hai tên này đứng cùng một chỗ là sẽ hỏng chuyện, cũng không biết có phải sinh ra đã khắc nhau rồi hay không, trời sinh đã không dễ đối phó, khi còn nhỏ vừa mới gặp mặt đã hung hăng lao vào đánh nhau một trận, chỉ cần đυ.ng phải nhau chính là chuyên ngáng chân nhau, chưa từng ngừng.
Lý Thiệp vài bước đã đến gần, “Hôm nay là sinh nhật tôi đấy nhé, hai người các cậu đừng có mà làm hỏng chuyện biết chưa.”
Trần Tuần Lễ nhìn Hoắc Ngập một lúc lâu mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, nâng ly rượu ý bảo Lý Thiệp, lại nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, lúc xoay người rời đi nhàn nhạt ném xuống một câu, “Ngày mai quay lại kiểm tra.”
Lý Thiệp cũng thấy không thể tin được, “Nhà cậu sao còn dám tìm Trần Tuần Lễ làm giải phẫu cho cậu, tôi còn sợ tên này xuống tay sau lưng, nhưng vẫn còn may, còn tính có chút chức nghiệp bác sĩ ngày thường.”
“Cậu chắc chắn?” Hoắc Ngập nghĩ đến kiểu tóc hiện tại liền rất bực bội, cô gái nhỏ nhân lúc anh ngủ, lén lút bò dậy, thở dài duỗi tay tới sờ sờ, nhìn đầu của anh, ngày thường lại không chịu tới gần, biết là có chút sợ.
Lý Thiệp rõ ràng không chắc chắn lắm, nhìn Lâm Kiều ở cách đó không xa, “Kẹo sữa tới rồi, riêng vì cậu mà sáng tạo cơ hội, cậu thử thêm lần cuối đi, nhớ nói rõ với người ta.” Lý Thiệp nói xong còn cảm khái, “Tôi còn chưa từng gặp phải loại tình cảm biết rõ không thích hợp những vẫn muốn lao vào như này.”
Hoắc Ngập nhìn Lâm Kiều ở cách đó không xa, thong thả ung dung uống một ngụm rượu, “Sẽ không có lần cuối, với tôi mà nói vĩnh viễn là bắt đầu, không có kết thúc.”
Còn bắt đầu?
Lần bắt đầu này đã bao nhiêu năm…
Lý Thiệp nhìn anh một cái, thật sự phục, đây mẹ nó thật là lì lợm la liếʍ muốn nuôi người ta, lăn qua lộn lại như vậy cũng không dễ dàng chút nào, Tống Phục Hành bên kia cũng sắp đắc thủ rồi, cậu ta còn dậm chân tại chỗ, thật là khó khăn của đời người mà…
Quan Chí ở cách đó không xa vẫy tay, Hoắc Ngập cũng không nhiều lời, buông ly rượu đi đến bên kia.
Lý Thiệp lắc lắc đầu, vẻ mặt đồng tình, dàn nhạc bên cạnh bỗng đột nhiên ồn ào, có người chạy lên đoạt microphone của người dẫn chương trình.
Lý Thiệp nhìn sang, mới phát hiện là Cố Ngữ Chân.
Cố Ngữ Chân đã say, say rượu tăng can đảm, thấy microphone liền xông lên cướp.
Cô ấy nghẹn đã lâu, có rất nhiều lời muốn nói, rồi lại không dám trực tiếp một mình nói ra.
“Chào mọi người, xin lỗi, tôi có ít lời muốn nói ra, khả năng mọi người sẽ cảm thấy tôi bị xấu mặt, nhưng tôi không thèm để ý, tôi đã nghẹn được sắp tám năm, cũng thích người kia tám năm, từ lớp 10 đã thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại luôn không biết.”
“Tôi biết cậu ấy không hợp với tôi, nhưng tôi lại chỉ thích cậu ấy, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, tôi thích cậu ấy, mặc kệ cậu ấy có thích tôi hay không; tôi thích cậu ấy, mặc kệ cậu ấy hợp với tôi hay không. Đây là lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy, cũng là lần cuối cùng nhắc tới cậu ấy. Tôi không biết tình cảm của tôi đối với cậu ấy xuất hiện từ khi nào rồi sẽ biến mất lúc nào, cũng có lẽ là vĩnh viễn sẽ không biến mất, nhưng tôi hy vọng cậu ấy có thể hạnh phúc, hy vọng cậu ấy gặp được một người cũng có thể thích cậu ấy nhiều như tôi bây giờ, nếu có thể, đem hạnh phúc của tôi cho cậu ấy, cũng không thành vấn đề.”
Người xung quanh nghe xong cuối cùng đều vỗ tay, tám năm quá dài, đôi câu vài lời lại là cả thanh xuân của một cô gái.
Yêu thầm là chuyện tốt đẹp nhất, do cô ấy bắt đầu, cũng do cô ấy kết thúc, sẽ không quấy nhiễu đến bất cứ một ai.
Người bên cạnh tới đây chúc mừng sinh nhật Lý Thiệp biết đó là bạn học của Lý Thiệp, thuận miệng hỏi một câu, “Cô gái đó thích ai vậy, thích lâu như vậy, tôi cho tới bây giờ còn chưa gặp được một cô gái nào thích tôi như vậy?”
Lý Thiệp ngây người rất lâu, sau một lúc lâu mới thu hồi tầm mắt, nhẹ cười, “Ai biết được?”
Lâm Kiều nghe Cố Ngữ Chân nói, trong lòng chấn động.
Vì sao cô lại do dự kết hôn với anh cơ chứ, ngoại trừ anh, chẳng lẽ cô còn nguyện ý kết hôn với người khác sao?
Nếu cô thích anh, dứt khoát không do dự, đồng ý kết hôn với anh, hình như cũng không hề khó như vậy.
Bởi vì chỉ cần là anh, cô liền nguyện ý.
Lâm Kiều nghĩ xong quay đầu nhìn về phía vị trí của Hoắc Ngập, lại phát hiện anh không ở đó.
Cô nhìn quanh khắp nơi, đều không thấy anh, ngược lại đυ.ng phải Hứa Niệm chậm rãi đến gần.
Cô ta vẫn đẹp như cũ, trong mắt lại có áp lực xua không tan, “Tìm Hoắc Ngập phải không?”
Lâm Kiều không để ý, lướt qua cô ta đi về phía trước.
Hứa Niệm gọi cô lại, “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là bạn học, giờ gặp nhau cũng không chào hỏi một tiếng sao?”
Lâm Kiều có chút không hiểu cô ta, “Hai người chúng ta còn cần phải chào hỏi sao?”
“Vì sao lại không, tốt xấu gì cũng làʍ t̠ìиɦ địch nhiều năm như vậy.” Hứa Niệm nhìn về phía cô, “Ánh mắt đầu tiên tôi nhìn thấy cô đã không thích cô rồi, không nghĩ rằng trực giác của tôi không sai, cô đúng là có vấn đề rất lớn.”
Lâm Kiều đối với lời cô ta nói không có hứng thú, quay đầu đi về phía trước.
“Mẹ cô là kẻ gϊếŧ người, vậy bên trong gien của cô có phải cũng sẽ có một số thứ không ổn hay không?”
Lâm Kiều dừng chân, quay đầu nhìn về phía cô ta.
Hứa Niệm cười, “Cô nói xem Hoắc Ngập có biết hay không, biết mẹ cô là một kẻ biếи ŧɦái hay không, nếu mọi người ở đây đều biết, có khi nào sợ bị dọa sợ không?”
Lông mi Lâm Kiều khẽ run lên, nhìn cô ta không nói gì.
Hứa Niệm cười xoay người, đi đến phía microphone.
“Anh ấy biết, còn biết sớm hơn cô rất nhiều.”
Hứa Niệm xoay người nhìn, hiển nhiên không tin, “Nếu cậu ta đã biết sao còn có thể thích cô!”
“Cô đi nói đi, tôi cũng không quan tâm, dù sao tôi cùng Hoắc Ngập về sau sẽ luôn tốt đẹp, không phiền cô nhớ mong.” Lâm Kiều hơi mỉm cười, xoay người rời đi.
Hứa Niệm thấy cô không để bụng, bộ mặt cũng có chút vặn vẹo, “Cô đúng là không biết xấu hổ còn mạng lớn, chỉnh cô hai lần cũng không xảy ra chuyện!”
Lâm Kiều dừng lại, sau khi báo cảnh sát lâu như vậy cũng không có việc gì, đến khi họp lớp liền có người tới trả thù cô.
Cô khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô ta, “Hai người tới trả thù kia, là cô cung cấp tin tức?”
Hứa Niệm còn cười tươi, hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề, “Đúng vậy, tôi cũng muốn cho các người nếm thử cái gì gọi là đau khổ, dựa vào đâu mà lâu như vậy cho tới nay chỉ có một mình tôi là người khó chịu, muốn khó chịu cũng phải cùng nhau mới đúng, đặc biệt là Hoắc Ngập, tôi thích cậu ta như vậy, cậu ta lại chỉ khinh thường tôi, tôi cũng muốn để cậu ta nếm thử đau khổ bị mất đi!”
Lâm Kiều nghĩ đến vết thương sau đầu của Hoắc Ngập, tim cũng bị cứa đến đau, tiến lên kéo tay cô ta đang chỉ vào mình, đột nhiên quăng ngã qua vai, ném rơi xuống bể bơi, “Cô đúng là nên tỉnh táo một chút!”
Trên tay cô chỉ dùng chút lực, Hứa Niệm căn bản không thắng nổi cô, tay trực tiếp bị vặn trật khớp, cả người trời đất quay cuồng, trực tiếp chìm đầu vào bể bơi.
“Ùm” một tiếng, tiếng vật nặng rơi xuống nước, người bên cạnh ồn ào ồ lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn cô gái người ta trực tiếp ném người vào bể bơi, hoàn toàn trợn tròn mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook