Là Họa Không Thể Tránh
-
Chương 76
Lâm Kiều giãy giụa, ánh mắt Tiết Bối nhìn cô khác đi, giống như vừa rồi là do cô cố ý nhào lên.
Lâm Kiều mới vừa thoát được, tay Hoắc Ngập chậm rãi buông lỏng, cô nhìn lướt qua lập tức thu hồi tầm mắt, chạy ra khỏi phòng.
Trở lại phòng của mình, mới đóng cửa lại, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi, anh duỗi tay ôm mình, hơi cong người ôm lại, nhìn đáng thương, thậm chí có chút cô độc.
Nhưng rõ ràng mấy thứ này không nên xuất hiện trên người anh…
Lâm Kiều trầm lặng một lát, hơi xoa đầu hỗn loạn, mới chậm rãi đi rửa mặt.
Mới trong chốc lát, Tiết Bối đã quay lại, vừa vào đã mở miệng hỏi, “Cô quen Hoắc tiên sinh phải không?”
Lâm Kiều đang đánh răng, nghe vậy phun bọt trong miệng ra, “Không quen.”
Tiết Bối nghe mà hơi nghi ngờ, luôn cảm thấy hai người này rất quen thuộc, hơn nữa vừa rồi Lâm Kiều còn buột miệng thốt ra hẳn tên của Hoắc tiên sinh.
Tiết Bối liếc mắt đánh giá Lâm Kiều, nghĩ lại cũng cảm thấy không có khả năng, Lâm Kiều hiển nhiên không có khả năng có cơ hội quen được người như Hoắc Ngập.
Lưu Văn đưa Chương Giản về phòng, sau khi quay về từng người rửa mặt rồi đi ngủ.
Chờ đến sáng tỉnh lại, sương mù quanh núi đã tan, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây hơi lộ ra, nhè nhẹ từng đợt rất đẹp.
Lâm Kiều kéo rèm ra, thấy cảnh như vậy nhịn không được tán thưởng, quả nhiên là khu du lịch, phong cảnh giữa sườn núi giống như tiên cảnh, đẹp nói không nên lời.
Tiết Bối gọi điện cho Chương Giản, cũng may hôm nay Chương Giản đã tỉnh rượu, rất nhanh đã sửa soạn xong, ra phòng chờ các cô.
Bọn họ cùng nhau tới cửa, đã thấy Hoắc Ngập đứng trước quầy đang trả phòng, dáng người thon dài, giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui đẹp, đàn ông như vậy quá hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trước quầy có một cô gái luôn liếc nhìn Hoắc Ngập mấy lần, nhanh chóng nhận ra, “Cậu là em trai của Lâm Kiều đúng không? Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt, cậu còn nhận ra tôi không?”
Hoắc Ngập nâng mắt nhìn cô ấy, hiển nhiên không có ấn tượng gì.
Linh Linh duỗi tay chỉ vào mình, “Chúng ta từng gặp nhau vào sáu năm trước, tôi là Linh Linh, lúc trước từng cùng Lâm Kiều làm thêm ở trung tâm thương mại, cậu quên rồi sao, hôm đó trời mưa rất to, cậu tới đón cậu ấy, còn đưa tôi đến chỗ bạn trai cũ nữa đó.”
Hoắc Ngập hiển nhiên đã nhớ ra, hơi mỉm cười, “Xin chào.”
Linh Linh nhìn thấy anh liền nhớ tới trước kia, bộ dáng này, thật là làm cả đời cô nàng cũng không quên được, đã qua sáu năm, nhưng vẫn lóa mắt như vậy.
Cô nàng do dự một lúc, mở miệng thử hỏi, “Cậu với Lâm Kiều vẫn còn ở bên nhau à?”
Lâm Kiều cùng nhóm Tiết Bối mới đến gần, liền nghe được một câu như vậy.
Cô nhìn về phía Linh Linh, nhanh chóng nhận ra ngay, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
Linh Linh đã thấy cô, lại nhìn về phía Hoắc Ngập, vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người vẫn còn ở bên nhau á, đúng là không nghĩ rằng hai người lại có thể bên nhau lâu như vậy, tên bạn trai cũ kia của tôi còn nói hai người chỉ là chơi đùa bên nhau, không nghĩ rằng chúng tôi cũng đã chia tay, vậy mà hai người vẫn còn ở bên nhau.”
Không khí bên này chớp mắt đã bị đình trệ.
Bước chân của ba người bên cạnh Lâm Kiều dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cô, rõ ràng đã nghe rành mạch.
Cô có chút xấu hổ, “Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn học.”
Linh Linh thấy bộ dáng lạ lẫm của bọn họ, nhanh chóng hiểu ra, “Vậy là đã chia tay hả?”
Tiết Bối nhìn về phía Lâm Kiều, “Hóa ra cô từng yêu đương với Hoắc tiên sinh, vậy sao lại không nói ra thế?”
Cả người Lâm Kiều cứng lại, hoàn toàn không biết phải mở miệng ra sao.
Hoắc Ngập quay đầu thoáng nhìn cô, cười lắc đầu, lấy bút ký tên.
Anh hiển nhiên không thèm để ý chuyện này, ký tên xong liền đi tới, “Tôi đưa mọi người xuống núi.”
Chương Giản đứng bên cạnh, nhiều ít có chút khó chịu, khó trách Lâm Kiều đối với người có điều kiện tốt như anh ta lại không tỏ vẻ chút nào, hóa ra là có bên cao hơn.
Sắc mặt của anh ta không được đẹp, không nói năng gì, lập tức đi ra ngoài.
Tiết Bối cùng Lưu Văn lên tiếng đồng ý, nhìn thoáng qua Lâm Kiều, mới đi về phía trước.
Lâm Kiều đột nhiên thấy hơi đau đầu, lần này chỉ sợ là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, quả nhiên quay lại công ty, ngày hôm sau tiếng gió đã truyền khắp.
Bởi vì có duyên cớ cô từng yêu đương với Hoắc Ngập, An tổng đặc biệt tìm cô nói chuyện, lời nói cực kỳ thành khẩn, nói rõ là hạng mục lần này cô chắc chắn phải có mặt, cho dù mỗi ngày chi đi đến ngắm cũng không sao hết.
Lâm Kiều uyển chuyển từ chối, muốn tránh nghi ngờ, nhưng lại không được đồng ý, cô nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể gọi điện cho Hoắc Ngập, hy vọng anh có thể giải thích giúp tình huống với An tổng.
Ngón tay Lâm Kiều do dự rất lâu, ôm thử tâm thái gọi vào một dãy số, cô còn nhớ số trước kia của anh, cũng không biết anh có đổi hay chưa.
Sau khi gọi đi, đợi trong chốc lát thế nhưng được nhận.
Bên kia một lát sau mới nhận máy, nhưng không nói gì.
Lâm Kiều đột nhiên thấy hơi khẩn trương, “… Là Hoắc Ngập đúng không, tôi là Lâm Kiều.”
Bên kia yên tĩnh một lát, mới nghe thấy giọng của anh, “Ừ, chuyện gì?”
Giọng nói có chút khàn khàn, hình như vừa mới tỉnh ngủ.
Lâm Kiều châm chước tìm lời nói, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, là về công việc bên khu du lịch…”
Anh đột nhiên ho nhẹ, có vẻ rất khó chịu, ho một lát, mới mở miệng trả lời cô, nói chuyện vẫn rất dịu dàng, “Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, vừa rồi chưa nghe rõ, cậu đã nói gì vậy?”
Anh chắc hẳn đã bị bệnh, giọng nghe ra khá suy yếu.
Lâm Kiều im lặng một lát, nhận thấy rằng mình đang quấy rầy đến anh, cũng không thể bàn tiếp công việc, “Tôi chờ cậu khỏe lại rồi nói sau, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được.” Hoắc Ngập nhẹ nhàng lên tiếng, lại ho nhẹ, hình như càng ngày càng khó chịu, “… Chị.”
Lông mi Lâm Kiều khẽ run, không nói gì.
Hoắc Ngập rõ ràng không còn cách nào, hướng về phía cô xin giúp đỡ, “Cậu có thể mua giúp tôi một ít thuốc được không, tôi không thoải mái, không muốn người trong nhà biết.”
Tay Lâm Kiều nắm điện thoại chậm rãi căng thẳng, cắn môi dưới, “Xin lỗi cậu, tôi đang đi làm, không thể nào tới, cậu vẫn nên gọi bạn gái cậu tới đi.”
Hoắc Ngập ho khan vài tiếng, hơi cười, “Cô ấy không cần tôi.”
Lâm Kiều hoàn toàn choáng váng, “Ngày hôm qua gọi điện thoại, không phải còn rất tốt sao?”
“Tôi cũng không biết vì sao, vốn đang tốt, tôi còn mua kẹo cho cô ấy ăn…” Hoắc Ngập bên kia im lặng một lát, nhẹ nhàng nói, “Có phải do tính cách của tôi thật sự không tốt, cho nên mới không có ai thích tôi.”
Tim Lâm Kiều đột nhiên giống như bị người hung hăng nhéo, “Không phải như thế, Hoắc Ngập…”
“Vậy vì sao cô ấy lại không thích tôi, tôi đối tốt với cô ấy như vậy, mỗi ngày đều nhớ cô ấy, cô ấy quay đầu đã nói chia tay…” Hoắc Ngập nói rất nhẹ, thương cảm tràn đầy.
Lâm Kiều nhớ tới bộ dáng ngày hôm qua của anh, nhất thời có chút đứng ngồi không yên, “Bây giờ tôi sẽ mang thuốc tới cho cậu, cậu gửi địa chỉ cho tôi.”
Hoắc Ngập bên kia vẫn rất suy sút, nghe vậy lễ phép đồng ý, “Được, làm phiền chị rồi.”
Lâm Kiều treo điện thoại liền đi tìm Ava xin nghỉ, Ava cũng sớm đã nghe được lời đồn trong công ty, cười nhìn cô một cái, không hỏi gì đã đồng ý.
Dù sao Lâm Kiều đến công ty hơn nửa năm chưa từng xin nghỉ lần nào, bạn trai cũ vừa mới về nước đã xin nghỉ, hai người này nếu không có liên quan đến nhau, đánh chết chị ấy cũng không tin.
Ava cười ký giấy xin nghỉ cho cô, duỗi tay làm thủ thế cố lên, “Cô gái nhỏ, cố lên!”
Lâm Kiều hoàn toàn không hiểu ra sao, vội vàng gật đầu liền rời công ty.
Đi tiệm thuốc mua hòm thuốc cần dùng, cô cũng không biết Hoắc Ngập là bị cảm hay là bị sốt, chỉ có thể chuẩn bị hết.
Sốt ruột chờ vội vàng đuổi tới chỗ ở của Hoắc Ngập, anh ấn thang máy để cô đi lên, Lâm Kiều mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghe giọng điệu vừa rồi của anh, thật đúng là làm cô hơi sợ anh sẽ luẩn quẩn trong lòng, tuy rằng ba chữ này không có chút gì là sẽ liên quan đến anh…
Lâm Kiều tới nơi, Hoắc Ngập đã mở cửa, đúng thật là bị bệnh, nhìn tái nhợt suy yếu, bên chân còn có Bánh Trôi nhỏ đang ngồi xổm, thấy cô, còn kêu “Meo” một tiếng, cũng không biết có nhận ra cô hay không?
Lâm Kiều thu tầm mắt, đi vào, “Cậu bị sốt sao?”
“Tôi không biết, chỉ là rất khó chịu.” Hoắc Ngập đứng bên cạnh cô nhẹ giọng nói.
Vóc dáng anh cao như vậy đứng ở bên cạnh, cũng có thể cảm nhận được khí nóng từ trên người anh.
Lâm Kiều hơi gượng gạo, đặt hòm thuốc trên quầy bar, lấy nhiệt kế đưa cho anh, “Cậu đi nằm trước đi, tôi lấy thuốc cho cậu.”
“Được.” Hoắc Ngập nhận nhiệt kế, rất nghe lời mà quay về phòng, Bánh Trôi cũng đi vào theo.
Lâm Kiều nhìn thoáng nơi đây, căn hộ này khá giống căn nhà trước kia anh từng ở, trang hoàng bài trí đều giống như đúc, đến từng phòng cũng giống nhau.
Nhất thời làm cô có chút hoảng hốt, nếu không phải khác địa chỉ, thật đúng là cho rằng đây là căn nhà trước kia.
Lâm Kiều lấy nước ấm, cầm thuốc hạ sốt, đi đến phòng ngủ.
Hoắc Ngập nằm trên giường dựa vào gối đầu, anh ở nhà ăn mặc rất thoải mái, áo trên màu xám, quần màu đen, chân thon dài hở ra bên ngoài, nằm tùy ý, đến chăn cũng không thèm đắp.
Lâm Kiều đặt nước cùng thuốc ở bên cạnh, lấy nhiệt kế anh đã đo xong, quả nhiên là bị sốt, “Chắc hẳn ngày hôm qua cậu dính mưa nên mới bị sốt, uống xong thuốc hạ sốt, ngủ một giấc là được.”
Hoắc Ngập lắc đầu, “Không phải dính mưa, hôm qua tôi uống say, không biết là ai kéo vạt áo của tôi lên, cứ ngủ một đêm như vậy.” Anh nói xong tùy ý kéo vạt áo của mình, lộ ra cơ bụng bên trong, vạt áo kéo lên, dây lưng quần đóng kín mít, nửa lộ nửa không lộ, ngược lại càng thu hút ánh mắt.
Lâm Kiều đột nhiên không kịp phòng ngừa, thu hết vào trong mắt, đầu óc “Ong” một tiếng mà ngốc đi, vừa rồi cô đang nhìn cái gì?
Lâm Kiều mới vừa thoát được, tay Hoắc Ngập chậm rãi buông lỏng, cô nhìn lướt qua lập tức thu hồi tầm mắt, chạy ra khỏi phòng.
Trở lại phòng của mình, mới đóng cửa lại, trong đầu tất cả đều là cảnh tượng vừa rồi, anh duỗi tay ôm mình, hơi cong người ôm lại, nhìn đáng thương, thậm chí có chút cô độc.
Nhưng rõ ràng mấy thứ này không nên xuất hiện trên người anh…
Lâm Kiều trầm lặng một lát, hơi xoa đầu hỗn loạn, mới chậm rãi đi rửa mặt.
Mới trong chốc lát, Tiết Bối đã quay lại, vừa vào đã mở miệng hỏi, “Cô quen Hoắc tiên sinh phải không?”
Lâm Kiều đang đánh răng, nghe vậy phun bọt trong miệng ra, “Không quen.”
Tiết Bối nghe mà hơi nghi ngờ, luôn cảm thấy hai người này rất quen thuộc, hơn nữa vừa rồi Lâm Kiều còn buột miệng thốt ra hẳn tên của Hoắc tiên sinh.
Tiết Bối liếc mắt đánh giá Lâm Kiều, nghĩ lại cũng cảm thấy không có khả năng, Lâm Kiều hiển nhiên không có khả năng có cơ hội quen được người như Hoắc Ngập.
Lưu Văn đưa Chương Giản về phòng, sau khi quay về từng người rửa mặt rồi đi ngủ.
Chờ đến sáng tỉnh lại, sương mù quanh núi đã tan, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây hơi lộ ra, nhè nhẹ từng đợt rất đẹp.
Lâm Kiều kéo rèm ra, thấy cảnh như vậy nhịn không được tán thưởng, quả nhiên là khu du lịch, phong cảnh giữa sườn núi giống như tiên cảnh, đẹp nói không nên lời.
Tiết Bối gọi điện cho Chương Giản, cũng may hôm nay Chương Giản đã tỉnh rượu, rất nhanh đã sửa soạn xong, ra phòng chờ các cô.
Bọn họ cùng nhau tới cửa, đã thấy Hoắc Ngập đứng trước quầy đang trả phòng, dáng người thon dài, giơ tay nhấc chân đều là cảnh đẹp ý vui đẹp, đàn ông như vậy quá hấp dẫn ánh mắt người khác.
Trước quầy có một cô gái luôn liếc nhìn Hoắc Ngập mấy lần, nhanh chóng nhận ra, “Cậu là em trai của Lâm Kiều đúng không? Thật trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt, cậu còn nhận ra tôi không?”
Hoắc Ngập nâng mắt nhìn cô ấy, hiển nhiên không có ấn tượng gì.
Linh Linh duỗi tay chỉ vào mình, “Chúng ta từng gặp nhau vào sáu năm trước, tôi là Linh Linh, lúc trước từng cùng Lâm Kiều làm thêm ở trung tâm thương mại, cậu quên rồi sao, hôm đó trời mưa rất to, cậu tới đón cậu ấy, còn đưa tôi đến chỗ bạn trai cũ nữa đó.”
Hoắc Ngập hiển nhiên đã nhớ ra, hơi mỉm cười, “Xin chào.”
Linh Linh nhìn thấy anh liền nhớ tới trước kia, bộ dáng này, thật là làm cả đời cô nàng cũng không quên được, đã qua sáu năm, nhưng vẫn lóa mắt như vậy.
Cô nàng do dự một lúc, mở miệng thử hỏi, “Cậu với Lâm Kiều vẫn còn ở bên nhau à?”
Lâm Kiều cùng nhóm Tiết Bối mới đến gần, liền nghe được một câu như vậy.
Cô nhìn về phía Linh Linh, nhanh chóng nhận ra ngay, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện.
Linh Linh đã thấy cô, lại nhìn về phía Hoắc Ngập, vẻ mặt kinh ngạc, “Hai người vẫn còn ở bên nhau á, đúng là không nghĩ rằng hai người lại có thể bên nhau lâu như vậy, tên bạn trai cũ kia của tôi còn nói hai người chỉ là chơi đùa bên nhau, không nghĩ rằng chúng tôi cũng đã chia tay, vậy mà hai người vẫn còn ở bên nhau.”
Không khí bên này chớp mắt đã bị đình trệ.
Bước chân của ba người bên cạnh Lâm Kiều dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía cô, rõ ràng đã nghe rành mạch.
Cô có chút xấu hổ, “Cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn học.”
Linh Linh thấy bộ dáng lạ lẫm của bọn họ, nhanh chóng hiểu ra, “Vậy là đã chia tay hả?”
Tiết Bối nhìn về phía Lâm Kiều, “Hóa ra cô từng yêu đương với Hoắc tiên sinh, vậy sao lại không nói ra thế?”
Cả người Lâm Kiều cứng lại, hoàn toàn không biết phải mở miệng ra sao.
Hoắc Ngập quay đầu thoáng nhìn cô, cười lắc đầu, lấy bút ký tên.
Anh hiển nhiên không thèm để ý chuyện này, ký tên xong liền đi tới, “Tôi đưa mọi người xuống núi.”
Chương Giản đứng bên cạnh, nhiều ít có chút khó chịu, khó trách Lâm Kiều đối với người có điều kiện tốt như anh ta lại không tỏ vẻ chút nào, hóa ra là có bên cao hơn.
Sắc mặt của anh ta không được đẹp, không nói năng gì, lập tức đi ra ngoài.
Tiết Bối cùng Lưu Văn lên tiếng đồng ý, nhìn thoáng qua Lâm Kiều, mới đi về phía trước.
Lâm Kiều đột nhiên thấy hơi đau đầu, lần này chỉ sợ là nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch, quả nhiên quay lại công ty, ngày hôm sau tiếng gió đã truyền khắp.
Bởi vì có duyên cớ cô từng yêu đương với Hoắc Ngập, An tổng đặc biệt tìm cô nói chuyện, lời nói cực kỳ thành khẩn, nói rõ là hạng mục lần này cô chắc chắn phải có mặt, cho dù mỗi ngày chi đi đến ngắm cũng không sao hết.
Lâm Kiều uyển chuyển từ chối, muốn tránh nghi ngờ, nhưng lại không được đồng ý, cô nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể gọi điện cho Hoắc Ngập, hy vọng anh có thể giải thích giúp tình huống với An tổng.
Ngón tay Lâm Kiều do dự rất lâu, ôm thử tâm thái gọi vào một dãy số, cô còn nhớ số trước kia của anh, cũng không biết anh có đổi hay chưa.
Sau khi gọi đi, đợi trong chốc lát thế nhưng được nhận.
Bên kia một lát sau mới nhận máy, nhưng không nói gì.
Lâm Kiều đột nhiên thấy hơi khẩn trương, “… Là Hoắc Ngập đúng không, tôi là Lâm Kiều.”
Bên kia yên tĩnh một lát, mới nghe thấy giọng của anh, “Ừ, chuyện gì?”
Giọng nói có chút khàn khàn, hình như vừa mới tỉnh ngủ.
Lâm Kiều châm chước tìm lời nói, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, là về công việc bên khu du lịch…”
Anh đột nhiên ho nhẹ, có vẻ rất khó chịu, ho một lát, mới mở miệng trả lời cô, nói chuyện vẫn rất dịu dàng, “Xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, vừa rồi chưa nghe rõ, cậu đã nói gì vậy?”
Anh chắc hẳn đã bị bệnh, giọng nghe ra khá suy yếu.
Lâm Kiều im lặng một lát, nhận thấy rằng mình đang quấy rầy đến anh, cũng không thể bàn tiếp công việc, “Tôi chờ cậu khỏe lại rồi nói sau, cậu cứ nghỉ ngơi thật tốt.”
“Được.” Hoắc Ngập nhẹ nhàng lên tiếng, lại ho nhẹ, hình như càng ngày càng khó chịu, “… Chị.”
Lông mi Lâm Kiều khẽ run, không nói gì.
Hoắc Ngập rõ ràng không còn cách nào, hướng về phía cô xin giúp đỡ, “Cậu có thể mua giúp tôi một ít thuốc được không, tôi không thoải mái, không muốn người trong nhà biết.”
Tay Lâm Kiều nắm điện thoại chậm rãi căng thẳng, cắn môi dưới, “Xin lỗi cậu, tôi đang đi làm, không thể nào tới, cậu vẫn nên gọi bạn gái cậu tới đi.”
Hoắc Ngập ho khan vài tiếng, hơi cười, “Cô ấy không cần tôi.”
Lâm Kiều hoàn toàn choáng váng, “Ngày hôm qua gọi điện thoại, không phải còn rất tốt sao?”
“Tôi cũng không biết vì sao, vốn đang tốt, tôi còn mua kẹo cho cô ấy ăn…” Hoắc Ngập bên kia im lặng một lát, nhẹ nhàng nói, “Có phải do tính cách của tôi thật sự không tốt, cho nên mới không có ai thích tôi.”
Tim Lâm Kiều đột nhiên giống như bị người hung hăng nhéo, “Không phải như thế, Hoắc Ngập…”
“Vậy vì sao cô ấy lại không thích tôi, tôi đối tốt với cô ấy như vậy, mỗi ngày đều nhớ cô ấy, cô ấy quay đầu đã nói chia tay…” Hoắc Ngập nói rất nhẹ, thương cảm tràn đầy.
Lâm Kiều nhớ tới bộ dáng ngày hôm qua của anh, nhất thời có chút đứng ngồi không yên, “Bây giờ tôi sẽ mang thuốc tới cho cậu, cậu gửi địa chỉ cho tôi.”
Hoắc Ngập bên kia vẫn rất suy sút, nghe vậy lễ phép đồng ý, “Được, làm phiền chị rồi.”
Lâm Kiều treo điện thoại liền đi tìm Ava xin nghỉ, Ava cũng sớm đã nghe được lời đồn trong công ty, cười nhìn cô một cái, không hỏi gì đã đồng ý.
Dù sao Lâm Kiều đến công ty hơn nửa năm chưa từng xin nghỉ lần nào, bạn trai cũ vừa mới về nước đã xin nghỉ, hai người này nếu không có liên quan đến nhau, đánh chết chị ấy cũng không tin.
Ava cười ký giấy xin nghỉ cho cô, duỗi tay làm thủ thế cố lên, “Cô gái nhỏ, cố lên!”
Lâm Kiều hoàn toàn không hiểu ra sao, vội vàng gật đầu liền rời công ty.
Đi tiệm thuốc mua hòm thuốc cần dùng, cô cũng không biết Hoắc Ngập là bị cảm hay là bị sốt, chỉ có thể chuẩn bị hết.
Sốt ruột chờ vội vàng đuổi tới chỗ ở của Hoắc Ngập, anh ấn thang máy để cô đi lên, Lâm Kiều mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nghe giọng điệu vừa rồi của anh, thật đúng là làm cô hơi sợ anh sẽ luẩn quẩn trong lòng, tuy rằng ba chữ này không có chút gì là sẽ liên quan đến anh…
Lâm Kiều tới nơi, Hoắc Ngập đã mở cửa, đúng thật là bị bệnh, nhìn tái nhợt suy yếu, bên chân còn có Bánh Trôi nhỏ đang ngồi xổm, thấy cô, còn kêu “Meo” một tiếng, cũng không biết có nhận ra cô hay không?
Lâm Kiều thu tầm mắt, đi vào, “Cậu bị sốt sao?”
“Tôi không biết, chỉ là rất khó chịu.” Hoắc Ngập đứng bên cạnh cô nhẹ giọng nói.
Vóc dáng anh cao như vậy đứng ở bên cạnh, cũng có thể cảm nhận được khí nóng từ trên người anh.
Lâm Kiều hơi gượng gạo, đặt hòm thuốc trên quầy bar, lấy nhiệt kế đưa cho anh, “Cậu đi nằm trước đi, tôi lấy thuốc cho cậu.”
“Được.” Hoắc Ngập nhận nhiệt kế, rất nghe lời mà quay về phòng, Bánh Trôi cũng đi vào theo.
Lâm Kiều nhìn thoáng nơi đây, căn hộ này khá giống căn nhà trước kia anh từng ở, trang hoàng bài trí đều giống như đúc, đến từng phòng cũng giống nhau.
Nhất thời làm cô có chút hoảng hốt, nếu không phải khác địa chỉ, thật đúng là cho rằng đây là căn nhà trước kia.
Lâm Kiều lấy nước ấm, cầm thuốc hạ sốt, đi đến phòng ngủ.
Hoắc Ngập nằm trên giường dựa vào gối đầu, anh ở nhà ăn mặc rất thoải mái, áo trên màu xám, quần màu đen, chân thon dài hở ra bên ngoài, nằm tùy ý, đến chăn cũng không thèm đắp.
Lâm Kiều đặt nước cùng thuốc ở bên cạnh, lấy nhiệt kế anh đã đo xong, quả nhiên là bị sốt, “Chắc hẳn ngày hôm qua cậu dính mưa nên mới bị sốt, uống xong thuốc hạ sốt, ngủ một giấc là được.”
Hoắc Ngập lắc đầu, “Không phải dính mưa, hôm qua tôi uống say, không biết là ai kéo vạt áo của tôi lên, cứ ngủ một đêm như vậy.” Anh nói xong tùy ý kéo vạt áo của mình, lộ ra cơ bụng bên trong, vạt áo kéo lên, dây lưng quần đóng kín mít, nửa lộ nửa không lộ, ngược lại càng thu hút ánh mắt.
Lâm Kiều đột nhiên không kịp phòng ngừa, thu hết vào trong mắt, đầu óc “Ong” một tiếng mà ngốc đi, vừa rồi cô đang nhìn cái gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook