Là Họa Không Thể Tránh
-
Chương 25
Trong cửa hàng tiện lợi, hai nữ sinh đang châu đầu ghé tai, "Cậu có thấy nam sinh vừa vào lúc nãy không, lớn lên đẹp trai thật, đúng hình mẫu ôn nhu săn sóc luôn."
"Sao cậu biết đó là hình mẫu ôn nhu săn sóc?"
"Nam sinh mua băng vệ sinh chắc chắn là cho bạn gái dùng, hơn nữa cậu ta còn biết chọn loại nào, khẳng định là thường xuyên mua, bạn trai của tớ trước nay cũng có bao giờ mua giúp tớ thứ này đâu."
Đồ các cô gái cần dùng rất nhiều, hoa hòe lòe loẹt.
Hoắc Ngập đứng trước kệ hàng nhìn trong chốc lát, duỗi tay cầm lấy một gói hồng nhạt, không chút để ý việc bị mất mặt mà nhìn lên chữ trên bao bì.
"100% bề mặt bông tinh khiết, 55mm, miếng đệm siêu mỏng?"
Hoắc Ngập: "?"
Cái này chắc không phải, anh cầm lên một gói màu hồng phấn, bên trên có in hình ảnh cô bé nhỏ trong phim hoạt hình.
"Bề mặt bông mềm mại, siêu thấm, hai cánh mềm mại, hình hoa dễ thương, thoáng khí siêu mỏng vô cùng tiện lợi cho việc sử dụng hàng ngày, 240mm.."
Hoắc Ngập: "?"
Một tiếng học bá trong đời rốt cuộc gặp một nút thắt khó có thể vượt qua trong cuộc sống.
Lâm Kiều chờ bụng bớt đau một chút, chuẩn bị đứng dậy ra bên ngoài chờ Hoắc Ngập.
Bỗng nhiên gian bên ngoài truyền đến một giọng nữ, "Lâm Kiều có ở đây không?"
Lâm Kiều vội vàng đáp lời, "Có có!"
Nữ sinh đi đến cánh cửa bên cô, cúi người đem băng vệ sinh đút qua khe cửa đưa cho cô, "Bạn trai của cậu nhờ tôi đưa cậu cái này."
Lâm Kiều có chút quẫn bách, nhận lấy băng vệ sinh cô ấy đưa, thấp giọng nói một câu, "Cảm ơn."
"Không có gì." Lời nói của nữ sinh bên ngoài mang theo ý cười, hiển nhiên cũng biết vì sao lại xuất hiện tình huống này.
Lâm Kiều nhanh chóng mở băng vệ sinh, cởi áo đồng phục của Hoắc Ngập ra, rũ ra rồi liếc mắt kiểm tra, trên áo khoác đồng phục sạch sẽ xuất hiện một vệt đỏ, cũng đã loang..
Lâm Kiều do dự, chỉ có thể một lần nữa buộc chặt lại, ra khỏi nhà vệ sinh, liếc mắt nhìn khắp nơi xung quanh, liền thấy Hoắc Ngập đang ngồi chờ ở chỗ cách đó không xa, áo trắng ngắn tay cùng quần đồng phục sạch sẽ, hai chân thon dài, rũ mắt an tĩnh chờ, làm những cô gái đi ngang quay lại nhìn rất nhiều lần.
Mấy cô gái đi ngang qua một bên ngắm, một bên đi tới phía cô, "Ôi, nam sinh này đẹp trai thế!"
"Có nên lên xin số hay không nhỉ?"
"Có bạn gái rồi, tớ thấy vật trong túi đó tất cả đều là đồ dùng của nữ sinh."
"Vậy à, tiếc ghê."
Lâm Kiều nhìn anh, nhớ tới ba chữ cô gái đưa băng vệ sinh qua nói, có chút quẫn bách.
Cô nhỏ giọng đi tới, "Chúng ta đi thôi."
Hoắc Ngập lại không xấu hổ giống như cô, đưa sữa bò trong tay qua, "Tôi mua sữa bò cho chị, uống vào sẽ ấm bụng, đã đỡ hơn rồi sao?"
Lâm Kiều lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn nhận lấy hộp sữa nóng anh đưa, "Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu."
Cô uống một ngụm, mắt liếc nhìn chiếc túi to trên ghế, trong túi hơi hơi lộ ra mấy gói, hơi giống..
Lâm Kiều: "..."
Không thể nào?
Lâm Kiều nhìn về phía anh, "Cậu mua gì mà nhiều như vậy.."
Hoắc Ngập cầm túi, mở ra cho cô nhìn qua, quả nhiên là thứ cô nghĩ đến, đủ loại kiểu dáng đều có.
"Đồ dùng của nữ sinh có rất nhiều, sáng dùng, đêm dùng, dày, mỏng, tôi không biết chị thường dùng loại nào, vậy nên đều mua cho chị."
Lâm Kiều, "..."
Nhiều như vậy sao.. Sao không giống trong tưởng tượng của cô chỉ tùy tiện lấy ra một gói?
Anh còn biết sáng dùng, đêm dùng, chắc không phải sẽ đứng đó nghiên cứu đâu nhỉ..
Lâm Kiều không thể nói được câu nào, vì vậy uống một ngụm sữa bò cho qua.
Nữ sinh đưa băng vệ sinh vừa rồi đi ra, nhìn thấy bọn họ còn cười trêu chọc, "Bạn trai cậu mua cũng rất nhiều đấy, còn tính để tôi mang hết vào cho cậu, tôi buồn cười chết mất, vậy nên đã giúp cậu chọn loại tốt nhất."
Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, "Cậu ấy là em trai của tôi, xin lỗi, vừa rồi đã làm phiền cậu."
Nữ sinh có chút ngoài ý muốn, mắt nhìn Lâm Kiều bên cạnh Hoắc Ngập, hóa ra là chị em à?
"Tôi còn tưởng hai cậu là người yêu nữa chứ, vừa rồi lúc tôi nói là bạn gái à, cậu ấy cũng không bảo là chị gái, xin lỗi, là tôi nói sai."
Nữ sinh đi rồi, Lâm Kiều cũng không biết nên nói cái gì, rốt cuộc có phải em trai hay không, để một nam sinh giúp mình mua thứ này cũng vẫn rất xấu hổ.
Hoắc Ngập lại không để ý, nhìn về phía cô, "Muốn ngồi nghỉ không?"
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, "Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, chúng ta vẫn nên quay về trường đi." Cô nằm trong ổ chăn vẫn sẽ thoải mái hơn đứng ở ngoài.
"Được."
Ra khỏi khu trung tâm, xa Hoắc gia đã đợi ở bên ngoài.
Lâm Kiều nhìn thấy chiếc xe quen mắt, sửng sốt một chút.
Hoắc Ngập tiến lên mở cửa xe, đem túi đồ to trong tay để vào, "Chị không thoải mái vậy nên để bác Khôn tới đón chúng ta về."
"Cảm ơn cậu." Lâm Kiều theo anh lên xe, mới phát hiện đối diện trên chỗ ngồi có một chiếc cặp đựng mèo, mơ hồ nhìn vào trong là Bánh Trôi Nhỏ đang nhìn cô, đặc biệt ngoan.
Tim Lâm Kiều như tan chảy, "Sao Bánh Trôi Nhỏ lại ở đây vậy?"
"Nó rất lâu đã không nhìn thấy chị, thường xuyên tới phòng chị chơi, cho nên để bác Khôn mang nó đến đây." Hoắc Ngập mở cặp mèo ra, túm mèo nhỏ bên trong mang ra ngoài.
"Méo!" Bánh Trôi Nhỏ có chút không thoải mái mà vặn vẹo thân thể.
Lâm Kiều vội vàng duỗi tay nhận lấy, tiểu gia hỏa này lớn lên không ít, trọng lượng càng ngày càng nặng, có thể thấy được ngày thường đều không có cơ hội bị đói.
Bánh Trôi Nhỏ được cô ôm lấy liền ngoan ngoãn lại, đôi mắt to tròn nhìn cô rất thân mật, liên tiếp đòi cọ cọ vào trong ngực cô, còn kêu meo meo, có lẽ là tìm được cảm giác an toàn.
Lâm Kiều thật ra cũng thấy có chút ngoài ý muốn, thời gian ngắn như vậy mà mèo con cũng có thể nhớ người, không nghĩ tới Bánh Trôi Nhỏ lại nhớ kỹ cô.
Thời gian chơi đùa với mèo nhanh chóng hết, nháy mắt liền đến cổng trường.
Lâm Kiều nhìn chăm chú Hoắc Ngập túm lấy Bánh Trôi Nhỏ thả lại trong cặp, Bánh Trôi Nhỏ meo meo kêu không ngừng, mắt to nhìn có chút đáng thương.
Hoắc Ngập kéo khóa lại, nhìn Lâm Kiều đang lưu luyến không muốn rời, "Về sau bếu rảnh rỗi có thể về nhà thăm nó, mèo nhỏ lớn rất nhanh, qua mấy tuần nữa có lẽ chị sẽ không còn nhận ra nó nữa đâu."
"Được." Lâm Kiều gật gật đầu, không cùng anh nhắc về Mạnh Thành, tuy rằng nhớ thương Bánh Trôi Nhỏ, nhưng có Mạnh Thành thì vẫn nên tránh đi.
Trường học rất yên tĩnh, sau khi hợp xướng kết thúc thì rất ít học sinh, phần lớn đều chạy ra ngoài chơi, một đường trở về cũng không gặp được mấy người.
Lâm Kiều về tới ký túc xá, nhìn Hoắc Ngập đã đưa cô tới đây, "Cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay cảm ơn cậu."
Hoắc Ngập gật đầu, đưa túi trong tay cho cô, "Chị, đồng phục của tôi."
Lâm Kiều nhận lấy túi hơi dừng một chút, nắm lấy áo đồng phục buộc trên eo hơi thắt lại, "Tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho câu."
"Dính vào sao?" Hoắc Ngập ôn nhu hỏi một câu.
Lâm Kiều hơi khẩn trương, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hoắc Ngập cười, tựa hồ cảm thấy đây không phải vấn đề khó mở miệng gì, "Không sao hết, tôi mang về giặt là được, chị quay về nghỉ ngơi đi."
"Không được!" Lâm Kiều thấy anh đi tới, lập tức lắc đầu từ chối, "Vẫn nên để tôi giặt giúp cậu đi, cậu hãy mặc chiéc áo khoác khác."
"Nhưng chị à, tôi chỉ còn một chiếc áo này, mấy cái khác đều chưa giặt." Hoắc Ngập thẳng thắn thành khẩn nói.
Lâm Kiều: "..."
Cô cho rằng anh sạch sẽ như vậy, khẳng định mỗi ngày đều giặt.
Lâm Kiều suy nghĩ một chút, "Tôi giặt sạch rồi buổi tôi sẽ mang đến ký túc xá cho cậu, cậu đưa số cho tôi, lúc tôi mang qua sẽ nói trước với cậu một tiếng."
"Chị đưa áo đến ký túc xá không sợ người khác biết à?"
Lâm Kiều hơi dừng lại, suýt chút nữa thì quên cái này, một nữ sinh giặt áo giúp nam sinh còn mang trả lại, muốn không hiểu lầm cũng không được.
"Mang đến rừng cây nhỏ giúp tôi đi." Hoắc Ngập cười một cái, đọc lên số của chính mình.
Lâm Kiều nghe như gió thoảng mây bay, một hồi sau liền không nhớ gì nữa.
Nhưng cô cũng phản ứng nhanh, vội vàng buông túi lớn trong tay ra, lấy một chiếc bút từ trong túi yếm, mở bút, duỗi tay chuẩn bị ghi lại, "Cậu nói lại mồi lần nữa đi."
Hoắc Ngập cười, tiến lên lấy đi bút trong tay cô, duỗi tay nắm lấy bàn tay cô mở ra, cúi đầu viết dãy số vào lòng bàn tay của cô.
Ngòi bút nhẹ nhành hoạt động trong lòng bàn tay, hơi ngứa, Lâm Kiều nhịn không được rụt tay.
Hoắc Ngập nắm tay cô giữ lại, "Đừng nhúc nhích."
Lâm Kiều chỉ có thể chịu đựng sự ấm áp ở bàn tay anh truyền tới, có chút nóng.
Hoắc Ngập rũ mắt nghiêm túc viết, lông mi dài cụp xuống, lúc không cười vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lại có chút câu tâm người khác phát sầu.
Anh nhanh chóng viết xong dãy số, nhìn về phía cô nhẹ nhàng cười, "Chị à, hẹn gặp lại trong rừng cây."
*
Lâm Kiều trở về ký túc xá buông túi xuống, đầu tiên cởi bỏ áo đồng phục của Hoắc Ngập ra, lúc này mới phát hiện đồng phục của anh lớn hơn mình rất nhiều, đến cái tay áo kia cũng có thể để cho cô đi hát tuồng.
Lâm Kiều xoay phía sau kiểm tra một lần, chỉ bị dính một chút, vẫn may không nhiều lắm.
Cô để áo của anh vào một cái chậu riêng, sau khi thay xong quần áo liền bắt đầu giặt áo đồng phục.
Đồng phục của Hoắc Ngập rất sạch sẽ, cho dù là cổ áo hay tay áo đều trắng tinh, căn bản không cần cô mất thời gian giặt là mấy.
Chờ khi treo xong áo ở ban công, cô mới chui vào nằm trong ổ chăn, nhìn áo đồng phục treo ngoài ban công bị gió thổi qua đến xuất thần.
Hôm nay gặp Hoắc Ngập quá nhiều rồi, nếu là như cô nói, thật sự là một đường mất mặt đến khi về trường học.
Lâm Kiều nghĩ nghĩ cũng ngủ luôn, chờ khi tỉnh lại trời đã tối, cô vội vàng xốc chăn xuống giường bật đèn, nhìn giờ thì đã 8 giờ tối!
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của nhóm Lục Y Y, các cô ấy đã về?
Trong lòng Lâm Kiều hoảng hốt, vội vàng chạy đến ban công lấy áo khoác đồng phục của Hoắc Ngập xuống, vừa cầm được áo cửa liền mở, cả ba người họ đều mệt đến không đi được, vừa về đến nơi đã trèo lên giường nằm.
Lâm Kiều là lần đầu tiên làm cái việc thấy chột dạ này, cho nên có chút khẩn trương, "Các cậu về rồi à, chơi có vui không?"
Lục Y Y ôm gối đầu, "Đừng nói nữa, cái chị Hứa Niệm kia cũng ở đó, cũng không biết chị ta muốn theo tới làm gì, mặt đen xì ngồi ở đó, làm cho mọi người đều khó xử, dù sao chơi cũng không được vui vẻ gì."
Vừa nói tới Hứa Niệm là không thể ngừng được, Lục Y Y cùng Đường Văn Toàn bắt đầu nói đủ kiểu.
"Chị ta ngồi ở đó giả bộ đoan trang thục nữ, còn nam sinh nào thèm nhìn về phía chúng ta nữa?"
"Đúng vậy!" Cả người Đường Văn Toàn hữu khí vô lực bổ nhào vào ổ chăn.
Cố Ngữ Chân cũng không để ý, cô ấy đơn giản chỉ đi để giải tỏa áp lực, chơi cũng khá vui, cũng không tham giá vào cuộc nói chuyện mà chỉ cười cười cầm quần áo vào phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Lâm Kiều bay nhanh cất áo của Hoắc Ngập, bởi vì khẩn trương cho nên cũng không chú ý cái đề tài này, cô nhìn về phía giường của Lục Y Y bên cạnh, "Y Y, có thể giúp tớ gửi một cái tin nhắn được không?"
"Được chứ, cho cậu mượn." Lục Y Y từ trên giường bò dậy, lấy điện thoại đưa qua.
Lâm Kiều lắc đầu, có chút ngượng ngùng, "Cậu giúp tớ gửi đi, tớ không thuần thục cái này lắm."
Lục Y Y nhìn về phía Lâm Kiều đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, khóe mắt cong lên, "Được rồi, đưa số cho tớ nào, cậu muốn gửi cái gì?"
"Chỉ cần nhắn bốn chữ 'Tôi chuẩn bị đi' là được." Lâm Kiều đọc ra dãy số, cho áo khoác vào túi giấy chuẩn bị mang xuống.
Lục Y Y gửi đi, điện thoại trong tay nháy mắt liền 'Đinh' một tiếng.
"Được, đợi chị."
Lục Y Y nhìn thoáng qua, trả lời nhanh vậy!
"Trả lời cậu nè." Lục Y Y giơ điện thoại ra trước mặt Lâm Kiều, "Em trai của cậu sao?"
Lâm Kiều ôm túi trong tay, âm ừ lên tiếng, "Ừm, nhỏ hơn tớ nửa tuổi, tớ xuống lầu một chuyến, sẽ nhanh chóng quay về."
"Ok." Lục Y Y một bên chơi điện thoại, một bên lên tiếng.
Lâm Kiều cầm theo túi, theo hướng đi về phía rừng cây nhỏ.
Môi trường ở Nhất Trung rất tốt, đặc biệt xanh hóa cho nên tốn rất nhiều công phu, một đường đi đều là cây cối tươi tốt, còn có thưa thớt tiếng cô trùng kêu vang ngày hè.
Đương nhiên, đã đẹp như vậy nên rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, việc yêu sớm ở Nhất Trung cứ ùn ùn không dứt, đặc biệt là nơi ở ái muội như rừng cây nhỏ này.
Lâm Kiều có chút khẩn trương, đến rừng cây nhỏ rồi nhưng vẫn không hề nhìn thấy Hoắc Ngập.
Vào thời gian này ở sân thể dục bên cạnh không có người, Lâm Kiều cũng không đi tiếp vào bên trong.
"Chị Lâm Kiều." Có người gọi tên cô.
Lâm Kiều theo hướng giọng nói nhìn lại.
Hoắc Ngập đã tới từ sớm, đứng ở dưới tàng cây phía xa đợi cô, anh đứng ở một chỗ rất xa, cho nên vừa rồi cô cũng không nhìn thấy anh.
Lâm Kiều đi tới bên cạnh anh, khi tới trước mặt liền đưa túi trong tay cho anh, "Tôi đã giặt sạch rồi, chỉ là vẫn chưa phơi khô, khi cậu về phơi lên chốc lát, ngày mai có thể mặc.
Hoắc Ngập nhận lấy túi," Cảm ơn, làm phiền chị rồi, bây giờ bụng có thoải mái hơn chưa? "
" Khá hơn nhiều. "Lâm Kiều cười một tiếng, liền tính toán quay về, cũng không biết có phải hay không nơi rừng cây nhỏ này có chút ái muội, cảm giác cái thời điểm bọn họ đứng nói chuyện này lại thấy có chút không ổn.
Còn đang nghĩ ngợi liền mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh, khoảng cách không gần, chỉ là bây giờ yên tĩnh như vậy, cho nên vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Hình như là có người ôm hôn, nước bọt giao nhau cùng tiếng hít thở sâu nặng, kịch liệt quên hết tất cả..
Cả người Lâm Kiều đều ngốc, vừa nhấc mắt liền đối diện tầm mắt của Hoắc Ngập, quá mờ, cô không thấy rõ, chỉ là cảm giác được tầm mắt của anh dừng ở trên mặt mình, làm cả người có chút khẩn trương.
Hoắc Ngập nhìn cô một lát liền duỗi tay đến, lòng bàn tay ở trên gò má của cô nhẹ nhàng vuốt ve, có chút cảm giác ái muội làm mặt đỏ tim đập.
Lâm Kiều dừng một chút, hơi quay mặt đi," Làm sao vậy? "
Hoắc Ngập không nói chuyện, cảm giác sợi tóc trên má cô phất qua tay, có một ít ngứa ngáy.
Khóe môi Hoắc Ngập không chút để ý cong lên, thong thả ung dung thu tay về, nhìn cô nói như đúng sự thật," Có sâu rơi trên mặt chị. "
Lâm Kiều sờ soạng mặt mình, nhìn thoáng qua khắp nơi cũng không cảm giác được, chắc là sâu rất nhỏ.
" Tay của anh đừng sờ loạn.. "Cách đó không xa truyền đến tiếng giận dỗi của nữ sinh, tuy giọng nói ép xuống rất thấp nhưng vẫn có thể nghe ra được sự thẹn thùng bên trong.
Lâm Kiều có chút đông cứng, vừa rồi bị Hoắc Ngập gián đoạn, làm cô cũng quên ở đây còn có người đang hôn nhau, nhưng sao bọn họ có thể không coi ai ra gì mà thân mật như vậy chứ..
Trên mặt Lâm Kiều từng đợt nóng, chưa từng gặp qua tình huống như vậy, cô rũ mắt nhìn ngón chân," Tôi đi về trước. "
" Được. "Hoắc Ngập khẽ lên tiếng, theo tầm mắt của cô nhìn về phía ngón chân nho nhỏ.
Mùa hè vào ban đêm có chút ấm áp, cô chỉ mặc váy ngủ cùng đi dép lê, mấy ngón chân nhỏ nhắn mượt mà trắng nõn.
Vẫn là lần đầu tiên Hoắc Ngập thấy được một nữ sinh ăn mặc tùy tiện như vậy đi ra gặp anh.
Anh nhìn đầu ngón chân nho nhỏ của cô, khóe môi hơi cong lên, mang theo chút ý trêu chọc như có như không," Đầu ngón chân của chị thật dễ thương. "
Lâm Kiều sửng sốt nhìn về phía anh, anh giống như chỉ là đơn thuần khen ngón chân cô đẹp vậy.
Tuy rằng nơi anh khen có chút kỳ quái, kỳ quái đến lạ lùng.
Cô còn chưa kịp nghĩ lại thì phía xa đã truyền tới một trận ầm ỹ, hình như là giáo viên cầm đèn pin đi bắt người," Không được chạy, tôi đã thấy mấy em, ngày mai toàn bộ đều phải gọi phụ huynh lên! "
Trong rừng cây nhỏ có người sợ tới mức hoang mang rối loạn bỏ chạy, nhất thời trường hợp cực kỳ hỗn loạn.
Lâm Kiều hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô có phải cũng nên chạy hay không, tình huống như vậy mà bị bắt được, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch?
Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô qua, hai người núp sau thân cây đại thụ phía bên cạnh.
Lâm Kiều phản ứng không kịp, dép lê dưới chân trượt xuống, trực tiếp lao đầu vào lòng ngực anh, bàn tay vô thức túm lấy vạt áo của anh, như là cố tình nhào vào trong ngực.
Quần áo mùa hè mỏng manh, cô lại chỉ mặc váy ngủ, vậy nên có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hơi mỏng trên quần áo của anh tiến vào cơ thể.
Lâm Kiều hoảng hốt, Hoắc Ngập đã cúi đầu nhìn xuống, ở vị trí này, ánh đèn bên ngoài nhẹ nhàng chiếu lên mặt anh, loáng thoáng ánh sáng dừng ở trên khuôn mặt, có loại kinh diễm đột nhiên không kịp phòng ngừa, liếc mắt một cái khiến cho người khác ngây người.
Nhóm tình lữ vừa rồi chạy trốn khắp nơi đến nháo nhào, chỗ giáo vụ hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, mang theo rất nhiều người, không ai có thể chạy thoát mà ra.
Lâm Kiều có chút căng thẳng, tới gần anh nhỏ giọng hỏi," Làm sao bây giờ? "
Hoắc Ngập lại không chút sợ hãi, nghe lời nói của cô còn có mấy phần trêu đùa," Sợ sao?"
Editor: Q17
"Sao cậu biết đó là hình mẫu ôn nhu săn sóc?"
"Nam sinh mua băng vệ sinh chắc chắn là cho bạn gái dùng, hơn nữa cậu ta còn biết chọn loại nào, khẳng định là thường xuyên mua, bạn trai của tớ trước nay cũng có bao giờ mua giúp tớ thứ này đâu."
Đồ các cô gái cần dùng rất nhiều, hoa hòe lòe loẹt.
Hoắc Ngập đứng trước kệ hàng nhìn trong chốc lát, duỗi tay cầm lấy một gói hồng nhạt, không chút để ý việc bị mất mặt mà nhìn lên chữ trên bao bì.
"100% bề mặt bông tinh khiết, 55mm, miếng đệm siêu mỏng?"
Hoắc Ngập: "?"
Cái này chắc không phải, anh cầm lên một gói màu hồng phấn, bên trên có in hình ảnh cô bé nhỏ trong phim hoạt hình.
"Bề mặt bông mềm mại, siêu thấm, hai cánh mềm mại, hình hoa dễ thương, thoáng khí siêu mỏng vô cùng tiện lợi cho việc sử dụng hàng ngày, 240mm.."
Hoắc Ngập: "?"
Một tiếng học bá trong đời rốt cuộc gặp một nút thắt khó có thể vượt qua trong cuộc sống.
Lâm Kiều chờ bụng bớt đau một chút, chuẩn bị đứng dậy ra bên ngoài chờ Hoắc Ngập.
Bỗng nhiên gian bên ngoài truyền đến một giọng nữ, "Lâm Kiều có ở đây không?"
Lâm Kiều vội vàng đáp lời, "Có có!"
Nữ sinh đi đến cánh cửa bên cô, cúi người đem băng vệ sinh đút qua khe cửa đưa cho cô, "Bạn trai của cậu nhờ tôi đưa cậu cái này."
Lâm Kiều có chút quẫn bách, nhận lấy băng vệ sinh cô ấy đưa, thấp giọng nói một câu, "Cảm ơn."
"Không có gì." Lời nói của nữ sinh bên ngoài mang theo ý cười, hiển nhiên cũng biết vì sao lại xuất hiện tình huống này.
Lâm Kiều nhanh chóng mở băng vệ sinh, cởi áo đồng phục của Hoắc Ngập ra, rũ ra rồi liếc mắt kiểm tra, trên áo khoác đồng phục sạch sẽ xuất hiện một vệt đỏ, cũng đã loang..
Lâm Kiều do dự, chỉ có thể một lần nữa buộc chặt lại, ra khỏi nhà vệ sinh, liếc mắt nhìn khắp nơi xung quanh, liền thấy Hoắc Ngập đang ngồi chờ ở chỗ cách đó không xa, áo trắng ngắn tay cùng quần đồng phục sạch sẽ, hai chân thon dài, rũ mắt an tĩnh chờ, làm những cô gái đi ngang quay lại nhìn rất nhiều lần.
Mấy cô gái đi ngang qua một bên ngắm, một bên đi tới phía cô, "Ôi, nam sinh này đẹp trai thế!"
"Có nên lên xin số hay không nhỉ?"
"Có bạn gái rồi, tớ thấy vật trong túi đó tất cả đều là đồ dùng của nữ sinh."
"Vậy à, tiếc ghê."
Lâm Kiều nhìn anh, nhớ tới ba chữ cô gái đưa băng vệ sinh qua nói, có chút quẫn bách.
Cô nhỏ giọng đi tới, "Chúng ta đi thôi."
Hoắc Ngập lại không xấu hổ giống như cô, đưa sữa bò trong tay qua, "Tôi mua sữa bò cho chị, uống vào sẽ ấm bụng, đã đỡ hơn rồi sao?"
Lâm Kiều lắc đầu, vô cùng ngoan ngoãn nhận lấy hộp sữa nóng anh đưa, "Khá hơn nhiều rồi, cảm ơn cậu."
Cô uống một ngụm, mắt liếc nhìn chiếc túi to trên ghế, trong túi hơi hơi lộ ra mấy gói, hơi giống..
Lâm Kiều: "..."
Không thể nào?
Lâm Kiều nhìn về phía anh, "Cậu mua gì mà nhiều như vậy.."
Hoắc Ngập cầm túi, mở ra cho cô nhìn qua, quả nhiên là thứ cô nghĩ đến, đủ loại kiểu dáng đều có.
"Đồ dùng của nữ sinh có rất nhiều, sáng dùng, đêm dùng, dày, mỏng, tôi không biết chị thường dùng loại nào, vậy nên đều mua cho chị."
Lâm Kiều, "..."
Nhiều như vậy sao.. Sao không giống trong tưởng tượng của cô chỉ tùy tiện lấy ra một gói?
Anh còn biết sáng dùng, đêm dùng, chắc không phải sẽ đứng đó nghiên cứu đâu nhỉ..
Lâm Kiều không thể nói được câu nào, vì vậy uống một ngụm sữa bò cho qua.
Nữ sinh đưa băng vệ sinh vừa rồi đi ra, nhìn thấy bọn họ còn cười trêu chọc, "Bạn trai cậu mua cũng rất nhiều đấy, còn tính để tôi mang hết vào cho cậu, tôi buồn cười chết mất, vậy nên đã giúp cậu chọn loại tốt nhất."
Lâm Kiều có chút ngượng ngùng, "Cậu ấy là em trai của tôi, xin lỗi, vừa rồi đã làm phiền cậu."
Nữ sinh có chút ngoài ý muốn, mắt nhìn Lâm Kiều bên cạnh Hoắc Ngập, hóa ra là chị em à?
"Tôi còn tưởng hai cậu là người yêu nữa chứ, vừa rồi lúc tôi nói là bạn gái à, cậu ấy cũng không bảo là chị gái, xin lỗi, là tôi nói sai."
Nữ sinh đi rồi, Lâm Kiều cũng không biết nên nói cái gì, rốt cuộc có phải em trai hay không, để một nam sinh giúp mình mua thứ này cũng vẫn rất xấu hổ.
Hoắc Ngập lại không để ý, nhìn về phía cô, "Muốn ngồi nghỉ không?"
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, "Bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, chúng ta vẫn nên quay về trường đi." Cô nằm trong ổ chăn vẫn sẽ thoải mái hơn đứng ở ngoài.
"Được."
Ra khỏi khu trung tâm, xa Hoắc gia đã đợi ở bên ngoài.
Lâm Kiều nhìn thấy chiếc xe quen mắt, sửng sốt một chút.
Hoắc Ngập tiến lên mở cửa xe, đem túi đồ to trong tay để vào, "Chị không thoải mái vậy nên để bác Khôn tới đón chúng ta về."
"Cảm ơn cậu." Lâm Kiều theo anh lên xe, mới phát hiện đối diện trên chỗ ngồi có một chiếc cặp đựng mèo, mơ hồ nhìn vào trong là Bánh Trôi Nhỏ đang nhìn cô, đặc biệt ngoan.
Tim Lâm Kiều như tan chảy, "Sao Bánh Trôi Nhỏ lại ở đây vậy?"
"Nó rất lâu đã không nhìn thấy chị, thường xuyên tới phòng chị chơi, cho nên để bác Khôn mang nó đến đây." Hoắc Ngập mở cặp mèo ra, túm mèo nhỏ bên trong mang ra ngoài.
"Méo!" Bánh Trôi Nhỏ có chút không thoải mái mà vặn vẹo thân thể.
Lâm Kiều vội vàng duỗi tay nhận lấy, tiểu gia hỏa này lớn lên không ít, trọng lượng càng ngày càng nặng, có thể thấy được ngày thường đều không có cơ hội bị đói.
Bánh Trôi Nhỏ được cô ôm lấy liền ngoan ngoãn lại, đôi mắt to tròn nhìn cô rất thân mật, liên tiếp đòi cọ cọ vào trong ngực cô, còn kêu meo meo, có lẽ là tìm được cảm giác an toàn.
Lâm Kiều thật ra cũng thấy có chút ngoài ý muốn, thời gian ngắn như vậy mà mèo con cũng có thể nhớ người, không nghĩ tới Bánh Trôi Nhỏ lại nhớ kỹ cô.
Thời gian chơi đùa với mèo nhanh chóng hết, nháy mắt liền đến cổng trường.
Lâm Kiều nhìn chăm chú Hoắc Ngập túm lấy Bánh Trôi Nhỏ thả lại trong cặp, Bánh Trôi Nhỏ meo meo kêu không ngừng, mắt to nhìn có chút đáng thương.
Hoắc Ngập kéo khóa lại, nhìn Lâm Kiều đang lưu luyến không muốn rời, "Về sau bếu rảnh rỗi có thể về nhà thăm nó, mèo nhỏ lớn rất nhanh, qua mấy tuần nữa có lẽ chị sẽ không còn nhận ra nó nữa đâu."
"Được." Lâm Kiều gật gật đầu, không cùng anh nhắc về Mạnh Thành, tuy rằng nhớ thương Bánh Trôi Nhỏ, nhưng có Mạnh Thành thì vẫn nên tránh đi.
Trường học rất yên tĩnh, sau khi hợp xướng kết thúc thì rất ít học sinh, phần lớn đều chạy ra ngoài chơi, một đường trở về cũng không gặp được mấy người.
Lâm Kiều về tới ký túc xá, nhìn Hoắc Ngập đã đưa cô tới đây, "Cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay cảm ơn cậu."
Hoắc Ngập gật đầu, đưa túi trong tay cho cô, "Chị, đồng phục của tôi."
Lâm Kiều nhận lấy túi hơi dừng một chút, nắm lấy áo đồng phục buộc trên eo hơi thắt lại, "Tôi giặt sạch rồi sẽ trả lại cho câu."
"Dính vào sao?" Hoắc Ngập ôn nhu hỏi một câu.
Lâm Kiều hơi khẩn trương, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hoắc Ngập cười, tựa hồ cảm thấy đây không phải vấn đề khó mở miệng gì, "Không sao hết, tôi mang về giặt là được, chị quay về nghỉ ngơi đi."
"Không được!" Lâm Kiều thấy anh đi tới, lập tức lắc đầu từ chối, "Vẫn nên để tôi giặt giúp cậu đi, cậu hãy mặc chiéc áo khoác khác."
"Nhưng chị à, tôi chỉ còn một chiếc áo này, mấy cái khác đều chưa giặt." Hoắc Ngập thẳng thắn thành khẩn nói.
Lâm Kiều: "..."
Cô cho rằng anh sạch sẽ như vậy, khẳng định mỗi ngày đều giặt.
Lâm Kiều suy nghĩ một chút, "Tôi giặt sạch rồi buổi tôi sẽ mang đến ký túc xá cho cậu, cậu đưa số cho tôi, lúc tôi mang qua sẽ nói trước với cậu một tiếng."
"Chị đưa áo đến ký túc xá không sợ người khác biết à?"
Lâm Kiều hơi dừng lại, suýt chút nữa thì quên cái này, một nữ sinh giặt áo giúp nam sinh còn mang trả lại, muốn không hiểu lầm cũng không được.
"Mang đến rừng cây nhỏ giúp tôi đi." Hoắc Ngập cười một cái, đọc lên số của chính mình.
Lâm Kiều nghe như gió thoảng mây bay, một hồi sau liền không nhớ gì nữa.
Nhưng cô cũng phản ứng nhanh, vội vàng buông túi lớn trong tay ra, lấy một chiếc bút từ trong túi yếm, mở bút, duỗi tay chuẩn bị ghi lại, "Cậu nói lại mồi lần nữa đi."
Hoắc Ngập cười, tiến lên lấy đi bút trong tay cô, duỗi tay nắm lấy bàn tay cô mở ra, cúi đầu viết dãy số vào lòng bàn tay của cô.
Ngòi bút nhẹ nhành hoạt động trong lòng bàn tay, hơi ngứa, Lâm Kiều nhịn không được rụt tay.
Hoắc Ngập nắm tay cô giữ lại, "Đừng nhúc nhích."
Lâm Kiều chỉ có thể chịu đựng sự ấm áp ở bàn tay anh truyền tới, có chút nóng.
Hoắc Ngập rũ mắt nghiêm túc viết, lông mi dài cụp xuống, lúc không cười vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lại có chút câu tâm người khác phát sầu.
Anh nhanh chóng viết xong dãy số, nhìn về phía cô nhẹ nhàng cười, "Chị à, hẹn gặp lại trong rừng cây."
*
Lâm Kiều trở về ký túc xá buông túi xuống, đầu tiên cởi bỏ áo đồng phục của Hoắc Ngập ra, lúc này mới phát hiện đồng phục của anh lớn hơn mình rất nhiều, đến cái tay áo kia cũng có thể để cho cô đi hát tuồng.
Lâm Kiều xoay phía sau kiểm tra một lần, chỉ bị dính một chút, vẫn may không nhiều lắm.
Cô để áo của anh vào một cái chậu riêng, sau khi thay xong quần áo liền bắt đầu giặt áo đồng phục.
Đồng phục của Hoắc Ngập rất sạch sẽ, cho dù là cổ áo hay tay áo đều trắng tinh, căn bản không cần cô mất thời gian giặt là mấy.
Chờ khi treo xong áo ở ban công, cô mới chui vào nằm trong ổ chăn, nhìn áo đồng phục treo ngoài ban công bị gió thổi qua đến xuất thần.
Hôm nay gặp Hoắc Ngập quá nhiều rồi, nếu là như cô nói, thật sự là một đường mất mặt đến khi về trường học.
Lâm Kiều nghĩ nghĩ cũng ngủ luôn, chờ khi tỉnh lại trời đã tối, cô vội vàng xốc chăn xuống giường bật đèn, nhìn giờ thì đã 8 giờ tối!
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười của nhóm Lục Y Y, các cô ấy đã về?
Trong lòng Lâm Kiều hoảng hốt, vội vàng chạy đến ban công lấy áo khoác đồng phục của Hoắc Ngập xuống, vừa cầm được áo cửa liền mở, cả ba người họ đều mệt đến không đi được, vừa về đến nơi đã trèo lên giường nằm.
Lâm Kiều là lần đầu tiên làm cái việc thấy chột dạ này, cho nên có chút khẩn trương, "Các cậu về rồi à, chơi có vui không?"
Lục Y Y ôm gối đầu, "Đừng nói nữa, cái chị Hứa Niệm kia cũng ở đó, cũng không biết chị ta muốn theo tới làm gì, mặt đen xì ngồi ở đó, làm cho mọi người đều khó xử, dù sao chơi cũng không được vui vẻ gì."
Vừa nói tới Hứa Niệm là không thể ngừng được, Lục Y Y cùng Đường Văn Toàn bắt đầu nói đủ kiểu.
"Chị ta ngồi ở đó giả bộ đoan trang thục nữ, còn nam sinh nào thèm nhìn về phía chúng ta nữa?"
"Đúng vậy!" Cả người Đường Văn Toàn hữu khí vô lực bổ nhào vào ổ chăn.
Cố Ngữ Chân cũng không để ý, cô ấy đơn giản chỉ đi để giải tỏa áp lực, chơi cũng khá vui, cũng không tham giá vào cuộc nói chuyện mà chỉ cười cười cầm quần áo vào phòng vệ sinh chuẩn bị rửa mặt nghỉ ngơi.
Lâm Kiều bay nhanh cất áo của Hoắc Ngập, bởi vì khẩn trương cho nên cũng không chú ý cái đề tài này, cô nhìn về phía giường của Lục Y Y bên cạnh, "Y Y, có thể giúp tớ gửi một cái tin nhắn được không?"
"Được chứ, cho cậu mượn." Lục Y Y từ trên giường bò dậy, lấy điện thoại đưa qua.
Lâm Kiều lắc đầu, có chút ngượng ngùng, "Cậu giúp tớ gửi đi, tớ không thuần thục cái này lắm."
Lục Y Y nhìn về phía Lâm Kiều đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, khóe mắt cong lên, "Được rồi, đưa số cho tớ nào, cậu muốn gửi cái gì?"
"Chỉ cần nhắn bốn chữ 'Tôi chuẩn bị đi' là được." Lâm Kiều đọc ra dãy số, cho áo khoác vào túi giấy chuẩn bị mang xuống.
Lục Y Y gửi đi, điện thoại trong tay nháy mắt liền 'Đinh' một tiếng.
"Được, đợi chị."
Lục Y Y nhìn thoáng qua, trả lời nhanh vậy!
"Trả lời cậu nè." Lục Y Y giơ điện thoại ra trước mặt Lâm Kiều, "Em trai của cậu sao?"
Lâm Kiều ôm túi trong tay, âm ừ lên tiếng, "Ừm, nhỏ hơn tớ nửa tuổi, tớ xuống lầu một chuyến, sẽ nhanh chóng quay về."
"Ok." Lục Y Y một bên chơi điện thoại, một bên lên tiếng.
Lâm Kiều cầm theo túi, theo hướng đi về phía rừng cây nhỏ.
Môi trường ở Nhất Trung rất tốt, đặc biệt xanh hóa cho nên tốn rất nhiều công phu, một đường đi đều là cây cối tươi tốt, còn có thưa thớt tiếng cô trùng kêu vang ngày hè.
Đương nhiên, đã đẹp như vậy nên rất thích hợp cho các cặp đôi hẹn hò, việc yêu sớm ở Nhất Trung cứ ùn ùn không dứt, đặc biệt là nơi ở ái muội như rừng cây nhỏ này.
Lâm Kiều có chút khẩn trương, đến rừng cây nhỏ rồi nhưng vẫn không hề nhìn thấy Hoắc Ngập.
Vào thời gian này ở sân thể dục bên cạnh không có người, Lâm Kiều cũng không đi tiếp vào bên trong.
"Chị Lâm Kiều." Có người gọi tên cô.
Lâm Kiều theo hướng giọng nói nhìn lại.
Hoắc Ngập đã tới từ sớm, đứng ở dưới tàng cây phía xa đợi cô, anh đứng ở một chỗ rất xa, cho nên vừa rồi cô cũng không nhìn thấy anh.
Lâm Kiều đi tới bên cạnh anh, khi tới trước mặt liền đưa túi trong tay cho anh, "Tôi đã giặt sạch rồi, chỉ là vẫn chưa phơi khô, khi cậu về phơi lên chốc lát, ngày mai có thể mặc.
Hoắc Ngập nhận lấy túi," Cảm ơn, làm phiền chị rồi, bây giờ bụng có thoải mái hơn chưa? "
" Khá hơn nhiều. "Lâm Kiều cười một tiếng, liền tính toán quay về, cũng không biết có phải hay không nơi rừng cây nhỏ này có chút ái muội, cảm giác cái thời điểm bọn họ đứng nói chuyện này lại thấy có chút không ổn.
Còn đang nghĩ ngợi liền mơ hồ nghe thấy một ít âm thanh, khoảng cách không gần, chỉ là bây giờ yên tĩnh như vậy, cho nên vẫn nghe thấy vô cùng rõ ràng.
Hình như là có người ôm hôn, nước bọt giao nhau cùng tiếng hít thở sâu nặng, kịch liệt quên hết tất cả..
Cả người Lâm Kiều đều ngốc, vừa nhấc mắt liền đối diện tầm mắt của Hoắc Ngập, quá mờ, cô không thấy rõ, chỉ là cảm giác được tầm mắt của anh dừng ở trên mặt mình, làm cả người có chút khẩn trương.
Hoắc Ngập nhìn cô một lát liền duỗi tay đến, lòng bàn tay ở trên gò má của cô nhẹ nhàng vuốt ve, có chút cảm giác ái muội làm mặt đỏ tim đập.
Lâm Kiều dừng một chút, hơi quay mặt đi," Làm sao vậy? "
Hoắc Ngập không nói chuyện, cảm giác sợi tóc trên má cô phất qua tay, có một ít ngứa ngáy.
Khóe môi Hoắc Ngập không chút để ý cong lên, thong thả ung dung thu tay về, nhìn cô nói như đúng sự thật," Có sâu rơi trên mặt chị. "
Lâm Kiều sờ soạng mặt mình, nhìn thoáng qua khắp nơi cũng không cảm giác được, chắc là sâu rất nhỏ.
" Tay của anh đừng sờ loạn.. "Cách đó không xa truyền đến tiếng giận dỗi của nữ sinh, tuy giọng nói ép xuống rất thấp nhưng vẫn có thể nghe ra được sự thẹn thùng bên trong.
Lâm Kiều có chút đông cứng, vừa rồi bị Hoắc Ngập gián đoạn, làm cô cũng quên ở đây còn có người đang hôn nhau, nhưng sao bọn họ có thể không coi ai ra gì mà thân mật như vậy chứ..
Trên mặt Lâm Kiều từng đợt nóng, chưa từng gặp qua tình huống như vậy, cô rũ mắt nhìn ngón chân," Tôi đi về trước. "
" Được. "Hoắc Ngập khẽ lên tiếng, theo tầm mắt của cô nhìn về phía ngón chân nho nhỏ.
Mùa hè vào ban đêm có chút ấm áp, cô chỉ mặc váy ngủ cùng đi dép lê, mấy ngón chân nhỏ nhắn mượt mà trắng nõn.
Vẫn là lần đầu tiên Hoắc Ngập thấy được một nữ sinh ăn mặc tùy tiện như vậy đi ra gặp anh.
Anh nhìn đầu ngón chân nho nhỏ của cô, khóe môi hơi cong lên, mang theo chút ý trêu chọc như có như không," Đầu ngón chân của chị thật dễ thương. "
Lâm Kiều sửng sốt nhìn về phía anh, anh giống như chỉ là đơn thuần khen ngón chân cô đẹp vậy.
Tuy rằng nơi anh khen có chút kỳ quái, kỳ quái đến lạ lùng.
Cô còn chưa kịp nghĩ lại thì phía xa đã truyền tới một trận ầm ỹ, hình như là giáo viên cầm đèn pin đi bắt người," Không được chạy, tôi đã thấy mấy em, ngày mai toàn bộ đều phải gọi phụ huynh lên! "
Trong rừng cây nhỏ có người sợ tới mức hoang mang rối loạn bỏ chạy, nhất thời trường hợp cực kỳ hỗn loạn.
Lâm Kiều hoàn toàn ngây ngẩn cả người, cô có phải cũng nên chạy hay không, tình huống như vậy mà bị bắt được, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể tẩy sạch?
Hoắc Ngập duỗi tay kéo cô qua, hai người núp sau thân cây đại thụ phía bên cạnh.
Lâm Kiều phản ứng không kịp, dép lê dưới chân trượt xuống, trực tiếp lao đầu vào lòng ngực anh, bàn tay vô thức túm lấy vạt áo của anh, như là cố tình nhào vào trong ngực.
Quần áo mùa hè mỏng manh, cô lại chỉ mặc váy ngủ, vậy nên có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể hơi mỏng trên quần áo của anh tiến vào cơ thể.
Lâm Kiều hoảng hốt, Hoắc Ngập đã cúi đầu nhìn xuống, ở vị trí này, ánh đèn bên ngoài nhẹ nhàng chiếu lên mặt anh, loáng thoáng ánh sáng dừng ở trên khuôn mặt, có loại kinh diễm đột nhiên không kịp phòng ngừa, liếc mắt một cái khiến cho người khác ngây người.
Nhóm tình lữ vừa rồi chạy trốn khắp nơi đến nháo nhào, chỗ giáo vụ hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, mang theo rất nhiều người, không ai có thể chạy thoát mà ra.
Lâm Kiều có chút căng thẳng, tới gần anh nhỏ giọng hỏi," Làm sao bây giờ? "
Hoắc Ngập lại không chút sợ hãi, nghe lời nói của cô còn có mấy phần trêu đùa," Sợ sao?"
Editor: Q17
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook