Là Họa Không Thể Tránh
-
Chương 106: Phiên ngoại 6
Buổi sáng tan học, trong phòng học không có một bóng người, chỉ có gió ngoài cửa sổ thỉnh thoảng thổi tới, lật ra mấy trang sách trên bàn.
Hoắc Ngập sắp xếp xong nhiệm vụ giáo viên giao, trở lại chỗ cầm điện thoại, chuẩn bị tìm Lâm Kiều đi ăn.
Trong điện thoại đã sớm nhận được một tin nhắn, “Hôm nay cậu không đến ăn cơm trưa sao?”
Hoắc Ngập nhìn tin nhắn này, cũng có thể tưởng tượng ra được cô ngồi ở trong phòng học chờ gặp anh, thường thường liếc nhìn ra bên ngoài.
Mặt mày anh khẽ cong, đang chuẩn bị gọi điện thoại, di động đã nhận thêm một tin nhắn mới, “Sao cậu không nhận điện thoại, có phải có việc gì hay không?”
Một lát sau, cô hiển nhiên có chút bận tâm, “Tôi tới tìm cậu, cậu vẫn ở trong phòng học chứ?”
Hoắc Ngập nhìn tin này, hơi nhướng mi.
Mỗi lần đều là anh đi tìm cô, khó có khi cô tự tới một lần.
Anh liếc nhìn bên ngoài, tâm tính thiếu niên khó có khi nổi lên, đem điện thoại bỏ lại trong ngăn bàn, đi về chỗ ngồi xuống, tựa lên sách giả bộ ngủ.
Cũng không lâu lắm, chỉ nghe thấy bên ngoài có người chạy tới nơi này, tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang, chạy khá nhanh, nghe đã biết là cô.
Nghe khá vội vàng.
Khóe môi của anh không nhịn được cong lên.
Âm thanh từ xa đến gần rồi tới phòng học, cước bộ của cô gái rõ ràng đã nhẹ đi.
Cô đứng cạnh cửa nhìn một hồi, chậm rãi đến gần, tới gần bên cạnh anh vẫn không lên tiếng.
Hoắc Ngập không mở mắt, muốn nhìn xem cô lúc nào sẽ gọi mình.
Lâm Kiều đứng bên cạnh anh nhìn thật lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Hoắc Ngập?”
Nghe giống như đang thăm dò anh có đang ngủ hay không, Hoắc Ngập vẫn bất động như trước, trong lòng lại không nhịn được muốn cười.
Một lát sau, một hơi thở ngọt ngào mang mùi kẹo kéo tới, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt anh một cái.
Rất nhẹ, giống như không cẩn thận nhẹ nhàng chạm qua một cái, làm anh hầu như cho rằng mình đang nằm mơ.
Hô hấp của anh dừng lại, hơi mở mắt, cửa liền truyền đến tiếng nói chuyện, cô gái nhỏ như kẻ gian liếc nhìn bên ngoài, thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng chạy đi.
Hoắc Ngập nhìn hướng cô chạy đi, nâng tay sờ lên mặt mình, sợ run thật lâu mới bật cười, hôn bạn trai còn phải lén lút như thế?
Quá xấu hổ.
Anh cười đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở mắt, trước mặt chỉ là một chiếc máy bay tư nhân.
Lại mơ tới trước kia.
Anh bỏ kính xuống, đè huyệt thái dương, chia tay hai năm rồi, cũng đã lâu như vậy…
Hiện tại cô đã không còn là bạn gái của anh, cũng sẽ không còn lén hôn anh như vậy nữa.
…
Quan Chí đã chờ ở trong xe, cũng không đợi lâu, người đã đến.
Hoắc Ngập không mang theo gì, hoàn toàn không giống như một người vừa từ nước ngoài về.
Anh mấy bước đã đến gần, mở cửa xe, lên xe.
Quan Chí đảo tay lái, “Có muốn về nhà một chuyến hay không?”
Hoắc Ngập nhìn thoáng qua đồng hồ, “Không cần, trực tiếp đi đại học A.”
Quan Chí nhìn qua cũng cảm giác được anh có chút mệt mỏi, chắc là vừa mới theo giáo sư làm xong một hạng mục, đã chạy về bên này.
Quan Chí cũng không tiện nói thêm gì, đảo tay lái, chạy tới đại học A.
Đến cửa chính đại học, Hoắc Ngập chỉ yên tĩnh chờ, sinh viên bên trong ra ra vào vào, vẫn giống như trước đây, không biết phải chờ mất bao lâu, nhưng vẫn muốn chờ.
Quan Chí nhịn không được mở miệng, “Như vậy cũng không phải cách tốt, mỗi lần cậu tới nhìn cô ấy, cô ấy cũng không biết, không biết có còn nhớ cậu nữa hay không? Cô gái người ta yêu đương với bạn trai mới, đủ loại đàn ông theo đuổi, cậu vẫn còn cố chấp như vậy?”
Hoắc Ngập nhìn ngoài của sổ xe không nói gì.
Quan Chí thấy anh không nói chuyện, cũng chỉ có thể yên tĩnh lại.
Qua thật lâu, Hoắc Ngập mới nhẹ nhàng nói, “Đợi cô ấy có bạn trai mới, tôi sẽ không tới nữa.”
Quan Chí lại không tin, cũng sắp hơn hai năm rồi, cách không lâu lại tới liếc mắt nhìn, chỉ cần biết rằng có nam sinh tới gần cô ấy, bảo đảm ngày thứ hai đang trên đường trở về, căn bản không ngồi yên được.
Tuy cô gái còn nhỏ dường như chưa muốn yêu thêm người mới, nhưng anh ta cảm thấy, coi như là Lâm Kiều muốn yêu đương với bạn trai mới, không chừng chưa kịp yêu đã bị cậu ta dọa chạy.
“Lời này chính cậu có tin được hay không, nếu cô ấy có bạn trai mới, cậu có thể cam đoan mình sẽ không chạy đến chia rẽ?”
Hoắc Ngập không nói gì, anh cũng không tin.
Anh chỉ hy vọng cô còn có một chút thích mình, nếu như ngay cả một chút thích như vậy cũng biến mất, anh phải làm sao?
Anh không biết…
Trong xe yên tĩnh thật lâu, Hoắc Ngập không nói gì thêm, chỉ nhìn cửa trường học.
Đợi rất lâu, ngoài cửa mới xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Cô mặc váy hoa nhỏ, trong tay ôm sách đi ra ngoài, đang chuẩn bị đi ăn cơm, vẫn giống như lúc cao trung, khi đi bộ cũng rất nghiêm túc, sẽ không phân tâm nhìn chỗ khác.
Hoắc Ngập ngồi ở trong xe nhìn cô đi xa, nâng tay mở cửa, xuống xe, ở phía sau chậm rãi đi theo.
Gió mùa hè nhẹ nhàng phất qua, thổi qua bên người cô, rồi đến bên cạnh anh, dẫn theo một mùi vị ngọt ngào, giống như bọn họ vẫn còn ở bên nhau.
Hoắc Ngập nhìn cô đi vào một cửa tiệm, đứng ở bên ngoài nhìn cô gọi món.
Dáng vẻ của cô khi ăn cực kỳ ngoan, nhai kỹ nuốt chậm, sẽ không lãng phí một hạt cơm.
Cô ăn bao lâu, Hoắc Ngập đứng ở ven đường nhìn bấy lâu, dường như nhìn thế nào cũng không đủ, rất nhớ… Muốn ôm cô một cái.
Lâm Kiều ăn cơm xong đi ra, Hoắc Ngập đã tính đúng thời gian cô ra ngoài, tiện đường đi một chuyến đến cửa hàng, mua về hai túi đồ ăn vặt, quay về xe.
Quan Chí đã tập mãi thành thói quen đi nhận hai túi đồ ăn vặt, chuẩn bị đi đưa cho Lâm Kiều, còn chưa kịp mở cửa xe.
Một chiếc xe đã lái qua trước mặt bọn họ, dừng trước mặt Lâm Kiều đang đứng ở cổng trường, xe mang theo gió nhẹ nhàng vung lên làn váy của cô.
Hoắc Ngập nhìn chiếc xe kia không nói gì.
Trần Tuyên Trùng mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, đưa cho cô một bó hoa, “Tặng cho cậu.”
Lâm Kiều cúi đầu nhìn bó hoa để trên sách, không phản ứng kịp.
Trần Tuyên Trùng thấy cô không nói gì, lại đi ra sau xe, nâng tay mở cốp sau, hoa bên trong nháy mắt làm người xung quanh chú ý.
Cốp sau tràn đầy hoa, nhìn qua đã biết tâm tư của người tặng.
Trần Tuyên Trùng đi tới trước mặt cô, “Lâm Kiều, đây là tôi đặc biệt tới chọn, ngay cả chậu hoa cùng tặng cho cậu.”
Hoa để ở sau xe, rõ ràng cho thấy dự định ngay cả hoa lẫn xe đều muốn đưa toàn bộ cho cô.
Bạn học xung quanh tất cả đều dừng lại vây xem, đây còn lần đầu tiên chứng kiến nam sinh theo đuổi nữ sinh vung nhiều tiền như vậy, chắc hẳn là rất coi trọng.
“Lâm Kiều, tôi chờ cậu hai năm, cậu cũng nên đi ra rồi, nếu như cậu ta thực sự thích cậu, thì sao suốt hai năm cũng không tới gặp cậu một lần?”
Lâm Kiều cúi đầu không nói gì, cũng không biết có nghe vào hay không.
Người bên cạnh đã bắt đầu ồn ào, “Đồng ý! Đồng ý!”
Quan Chí quay đầu nhìn về phía Hoắc Ngập, anh hờ hững hút thuốc, lẳng lặng nhìn.
Quan Chí thấy anh bình tĩnh như vậy, đột nhiên cảm thấy trước kia là anh ta lo lắng nhiều, đây chắc hẳn là muốn kết thúc rồi! Cũng đã qua lâu như vậy.
Anh ta thu tầm mắt lại, nhưng lại phát hiện tay cầm điếu thuốc của anh đang run, dường như cố gắng lắm mới có thể khắc chế không xuống xe.
Quan Chí chưa từng nhìn thấy anh như vậy, tựa như đang đợi một phán quyết, phán quyết cái chết của anh, mà người được chọn chính là Lâm Kiều.
Lâm kiều nhìn về phía Trần Tuyên Trùng, cầm hoa trong tay trả lại cho cậu ta, khẽ lắc đầu, rõ ràng cho thấy là đang từ chối.
Quan Chí thở phào nhẹ nhõm, cũng may không đồng ý.
Lần đầu tiên Hoắc Ngập có được tâm trạng may mắn như vậy, tay cầm điếu thuốc cũng có chút run rẩy, anh nâng tay phủi bỏ tàn thuốc, trong giọng nói còn có chút khẩn trương không cách nào khắc chế, “Giúp tôi đưa đồ cho cô ấy.”
“Có muốn đưa thêm một tấm thẻ hay không, tôi thấy cô gái này gần đây luôn một mực đi làm thêm.”
“Cô ấy sẽ không nhận.”
Hoắc Ngập quá hiểu, cô sẽ không chịu nhận, rõ ràng là một cô gái, nhưng lại đoan chính như một quân tử, “Anh nói với nơi cô ấy đang làm thêm một tiếng, tăng lương cho cô ấy, từ chúng ta bỏ tiền, đừng để cô ấy phát hiện.”
“Được rồi, tôi đã biết.”
Quan Chí lên tiếng trả lời, vội vã cầm đồ ăn vặt xuống xe đuổi theo.
Lâm Kiều nhận đồ ăn vặt, có chút ngại ngùng cười, “Cảm ơn anh Quan Chí nhé, anh không cần phải mỗi lần đều đi xa tới đây để đưa, em muốn ăn sẽ tự đi mua.”
“Tiên sinh phu nhân muốn anh tới nhìn em, thuận tiện mua cho em vài thứ, anh cũng không biết nên mua gì, nên mua cho em chút đồ ăn vặt mang tới.”
Lâm Kiều nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, sau khi Quan Chí rời đi, cô cầm theo túi đồ ăn vặt quay về.
Bạn học bên kia đi ngang qua nhìn thấy cô, vội vã lên chào, “Lâm Kiều, vừa rồi lúc cậu đi ăn cơm, có một người đeo kính, dáng dấp vô cùng đẹp trai vẫn luôn nhìn theo cậu, cậu không biết sao?”
Lâm Kiều hơi sững sờ, quay đầu nhìn lại, hai bên cây gió xào xạc thổi qua, ánh sáng ở phía trên nhiều lần lưu chuyển, rơi xuống mặt đất, gió thổi qua có một chút mát mẻ.
Không có người cô quen.
Chắc chắn không phải là anh, bởi vì anh đã từng nói, sẽ không còn thích cô như vậy nữa, đương nhiên cũng sẽ không còn mua… Kẹo cho cô.
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Tớ cũng không biết.”
“Người kia dáng dấp rất là đẹp trai luôn, tớ còn tưởng rằng là muốn theo đuổi cậu, thật hâm mộ mà.”
Lâm kiều nở nụ cười, không còn để ý.
Bất kể là ai, cô cũng không có tâm tư đi quan tâm, bởi vì không phải người kia trong lòng cô.
Hoắc Ngập nhìn cô cầm theo đồ ăn vặt chậm rãi đi xa, trong lòng gấp gáp, nhưng anh biết bây giờ còn chưa được, anh vẫn còn phải thu liễm chính mình thêm.
Cô từ nhỏ đã ngoan tựa như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn luôn được người ta yêu thích, thậm chí còn không nhìn ra tâm tư ác liệt của anh.
Luôn ngoan ngoãn tới gần anh, không có chút phòng bị nào.
Ngay cả khi anh mang bầu không khí không lành quanh người, nhìn cô bị vẻ ngoài của mình lừa xoay quanh, cũng sẽ không hề hổ thẹn, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Sau chuyện nhà cô bị làm lớn lên, tất cả mọi người đều sợ cô, sợ mẹ của cô.
Anh đã sớm biết, nhưng không để ý, cũng sẽ không đồng cảm với quá khứ của cô.
Cho đến khi thấy cô không tới tiết tự học buổi tối, ngược lại ngồi đờ ra trong sân thể dục.
Vốn anh cũng không có hứng thú đi quản, khi nhìn thấy cô một mình ngồi trên bậc thang sân thể dục, cúi đầu cũng không nói gì, ma xui quỷ khiến liền dừng bước, chuyển hướng đi về phía cô.
Đến khi đến gần mới nhận ra được sự khác thường của mình, thậm chí cảm thấy được bản thân cũng đang đến một tình trạng không còn thú vị.
Anh hoàn toàn có thể đoán được ý tưởng của cô, ngoại trừ oán trách mình sinh ra trong một gia đình như vậy, bởi vì… Chút khổ sở tuyệt vọng này, chán ghét oán hận những người đó, còn có thể có cái gì?
Hoắc Ngập có chút sốt ruột, anh vốn đã không được tính là người có tính cách tốt, cũng chưa từng nhìn thấy người nào rơi nước mắt.
Nhưng lại không nghĩ rằng cô lại là người hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của anh, xuất thân tương tự, thương cảm tương tự, nhưng lại không cùng một ý tưởng.
Cô không hề bởi vì… Chút xấu hổ này mà tự ti, cũng không bởi vì mình gặp phải chuyện đó mà đi chán ghét tất cả, thậm chí không hề oán hận người khác, trong lòng cô dường như luôn có ánh sáng, đoan chính không có đường vòng nào.
Trong ánh mắt của cô quá sạch sẽ, so với anh, anh lại quá mức âm u, âm u như hoàn toàn không phải là người cùng một đường.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người sạch sẽ như vậy, cũng thu liễm lại tâm tư đùa bỡn cô, hiếm khi có một chút đồng tình, bắt đầu xa lánh cô.
Nhưng có vẻ cô rất khó chịu, có điều vẫn nỗ lực tới gần anh, đưa cho anh kẹo, còn nở nụ cười với anh.
Anh chưa bao giờ là người tốt, đã buông tha cô một lần rồi, cũng sẽ không buông tha thêm lần thứ hai.
Cô thật sự không có chút phòng bị nào với anh, hôn cô làm cô không có cơ hội tránh, cũng không biết anh trong xương có bao nhiêu ác liệt.
Chung đυ.ng càng lâu, anh càng ngày càng không thích cô chỉ nhìn thấy vẻ ôn nhu lễ phép bên ngoài, anh thầm nghĩ để cho cô chứng kiến vẻ chân thật nhất của mình.
Anh vẫn rất thích cô, thích đến việc ép buộc cô ở bên mình, thích đến nỗi càng ngày càng lo lắng cô sẽ rời đi.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nói yêu anh, dù cho mỗi động tác ẩn dấu đều là ưa thích anh, chú ý tới anh, nhưng lại chưa bao giờ cho anh biết.
Làm anh càng ngày càng lo được lo mất, chỉ cần có nam sinh tới gần cô, anh sẽ lo lắng có người sẽ cướp cô đi, chỉ cần cô cười với người khác, anh sẽ lo lắng cô có khi nào sẽ thích người khác hay không.
Anh biết rõ tính cách của mình, biết cô không thích, cô không thích chuyện trong phòng thiết bị, không thích sự thờ ơ kia.
Bởi vì mẹ cô, cho nên cô không dám thử nữa.
Anh cũng biết mình so sánh với nam sinh cùng tuổi, trong lòng lại quá âm u, bọn họ có ánh sáng mặt trời, không giống trong lòng anh tất cả đều là u ám.
Anh sợ cô gái của anh, sẽ dễ dàng rời đi đuổi theo ánh sáng của người khác.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, anh đã ghen ghét đến tuyệt vọng, đây là mùi ngọt một lần duy nhất anh nếm được, nhưng lại tóm quá mạnh, ngược lại sắp không giữ được.
Cô không dám ở trước mặt anh biểu hiện một chút tâm trạng nào, anh biết cô đã hiểu bọn họ càng ngày càng không thích hợp.
Đợi đến khi cô nói chia tay, anh thực sự rối loạn, không có một biện pháp nào.
Lần thi đại học đó là do anh cố ý, nhưng cũng có một phần là thật.
Anh thực sự rất thích cô, thích đến học không vào, thích đến nỗi sợ sau khi thi vào đại học, cô sẽ ở bên cạnh Trần Tuyên Trùng.
Bọn họ sẽ yêu nhau, làm chuyện cô và anh từng làm qua, chỉ cần nghĩ đến những thứ này, anh đã sợ đến phát điên.
Anh cố ý dùng thủ đoạn, chỉ muốn cầu trong lòng cô lưu lại vết tích về anh, không muốn cô đối xử tàn nhẫn như vậy với mình.
Ngày đó ở cửa KTV, anh vẫn chưa rời đi, nhìn cô khóc lóc như vậy, anh lại không nỡ, cô vẫn còn thích anh, chỉ là sợ.
Chỉ cần anh có thể bỏ được tính cách lạnh lùng này, có lẽ cô sẽ nguyện ý, chờ thêm một chút nữa, bọn họ nhất định sẽ quay lại bên nhau.
Hoắc Ngập sắp xếp xong nhiệm vụ giáo viên giao, trở lại chỗ cầm điện thoại, chuẩn bị tìm Lâm Kiều đi ăn.
Trong điện thoại đã sớm nhận được một tin nhắn, “Hôm nay cậu không đến ăn cơm trưa sao?”
Hoắc Ngập nhìn tin nhắn này, cũng có thể tưởng tượng ra được cô ngồi ở trong phòng học chờ gặp anh, thường thường liếc nhìn ra bên ngoài.
Mặt mày anh khẽ cong, đang chuẩn bị gọi điện thoại, di động đã nhận thêm một tin nhắn mới, “Sao cậu không nhận điện thoại, có phải có việc gì hay không?”
Một lát sau, cô hiển nhiên có chút bận tâm, “Tôi tới tìm cậu, cậu vẫn ở trong phòng học chứ?”
Hoắc Ngập nhìn tin này, hơi nhướng mi.
Mỗi lần đều là anh đi tìm cô, khó có khi cô tự tới một lần.
Anh liếc nhìn bên ngoài, tâm tính thiếu niên khó có khi nổi lên, đem điện thoại bỏ lại trong ngăn bàn, đi về chỗ ngồi xuống, tựa lên sách giả bộ ngủ.
Cũng không lâu lắm, chỉ nghe thấy bên ngoài có người chạy tới nơi này, tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang, chạy khá nhanh, nghe đã biết là cô.
Nghe khá vội vàng.
Khóe môi của anh không nhịn được cong lên.
Âm thanh từ xa đến gần rồi tới phòng học, cước bộ của cô gái rõ ràng đã nhẹ đi.
Cô đứng cạnh cửa nhìn một hồi, chậm rãi đến gần, tới gần bên cạnh anh vẫn không lên tiếng.
Hoắc Ngập không mở mắt, muốn nhìn xem cô lúc nào sẽ gọi mình.
Lâm Kiều đứng bên cạnh anh nhìn thật lâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Hoắc Ngập?”
Nghe giống như đang thăm dò anh có đang ngủ hay không, Hoắc Ngập vẫn bất động như trước, trong lòng lại không nhịn được muốn cười.
Một lát sau, một hơi thở ngọt ngào mang mùi kẹo kéo tới, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt anh một cái.
Rất nhẹ, giống như không cẩn thận nhẹ nhàng chạm qua một cái, làm anh hầu như cho rằng mình đang nằm mơ.
Hô hấp của anh dừng lại, hơi mở mắt, cửa liền truyền đến tiếng nói chuyện, cô gái nhỏ như kẻ gian liếc nhìn bên ngoài, thừa dịp người khác không chú ý, nhanh chóng chạy đi.
Hoắc Ngập nhìn hướng cô chạy đi, nâng tay sờ lên mặt mình, sợ run thật lâu mới bật cười, hôn bạn trai còn phải lén lút như thế?
Quá xấu hổ.
Anh cười đứng dậy đi ra ngoài, vừa mở mắt, trước mặt chỉ là một chiếc máy bay tư nhân.
Lại mơ tới trước kia.
Anh bỏ kính xuống, đè huyệt thái dương, chia tay hai năm rồi, cũng đã lâu như vậy…
Hiện tại cô đã không còn là bạn gái của anh, cũng sẽ không còn lén hôn anh như vậy nữa.
…
Quan Chí đã chờ ở trong xe, cũng không đợi lâu, người đã đến.
Hoắc Ngập không mang theo gì, hoàn toàn không giống như một người vừa từ nước ngoài về.
Anh mấy bước đã đến gần, mở cửa xe, lên xe.
Quan Chí đảo tay lái, “Có muốn về nhà một chuyến hay không?”
Hoắc Ngập nhìn thoáng qua đồng hồ, “Không cần, trực tiếp đi đại học A.”
Quan Chí nhìn qua cũng cảm giác được anh có chút mệt mỏi, chắc là vừa mới theo giáo sư làm xong một hạng mục, đã chạy về bên này.
Quan Chí cũng không tiện nói thêm gì, đảo tay lái, chạy tới đại học A.
Đến cửa chính đại học, Hoắc Ngập chỉ yên tĩnh chờ, sinh viên bên trong ra ra vào vào, vẫn giống như trước đây, không biết phải chờ mất bao lâu, nhưng vẫn muốn chờ.
Quan Chí nhịn không được mở miệng, “Như vậy cũng không phải cách tốt, mỗi lần cậu tới nhìn cô ấy, cô ấy cũng không biết, không biết có còn nhớ cậu nữa hay không? Cô gái người ta yêu đương với bạn trai mới, đủ loại đàn ông theo đuổi, cậu vẫn còn cố chấp như vậy?”
Hoắc Ngập nhìn ngoài của sổ xe không nói gì.
Quan Chí thấy anh không nói chuyện, cũng chỉ có thể yên tĩnh lại.
Qua thật lâu, Hoắc Ngập mới nhẹ nhàng nói, “Đợi cô ấy có bạn trai mới, tôi sẽ không tới nữa.”
Quan Chí lại không tin, cũng sắp hơn hai năm rồi, cách không lâu lại tới liếc mắt nhìn, chỉ cần biết rằng có nam sinh tới gần cô ấy, bảo đảm ngày thứ hai đang trên đường trở về, căn bản không ngồi yên được.
Tuy cô gái còn nhỏ dường như chưa muốn yêu thêm người mới, nhưng anh ta cảm thấy, coi như là Lâm Kiều muốn yêu đương với bạn trai mới, không chừng chưa kịp yêu đã bị cậu ta dọa chạy.
“Lời này chính cậu có tin được hay không, nếu cô ấy có bạn trai mới, cậu có thể cam đoan mình sẽ không chạy đến chia rẽ?”
Hoắc Ngập không nói gì, anh cũng không tin.
Anh chỉ hy vọng cô còn có một chút thích mình, nếu như ngay cả một chút thích như vậy cũng biến mất, anh phải làm sao?
Anh không biết…
Trong xe yên tĩnh thật lâu, Hoắc Ngập không nói gì thêm, chỉ nhìn cửa trường học.
Đợi rất lâu, ngoài cửa mới xuất hiện bóng dáng quen thuộc.
Cô mặc váy hoa nhỏ, trong tay ôm sách đi ra ngoài, đang chuẩn bị đi ăn cơm, vẫn giống như lúc cao trung, khi đi bộ cũng rất nghiêm túc, sẽ không phân tâm nhìn chỗ khác.
Hoắc Ngập ngồi ở trong xe nhìn cô đi xa, nâng tay mở cửa, xuống xe, ở phía sau chậm rãi đi theo.
Gió mùa hè nhẹ nhàng phất qua, thổi qua bên người cô, rồi đến bên cạnh anh, dẫn theo một mùi vị ngọt ngào, giống như bọn họ vẫn còn ở bên nhau.
Hoắc Ngập nhìn cô đi vào một cửa tiệm, đứng ở bên ngoài nhìn cô gọi món.
Dáng vẻ của cô khi ăn cực kỳ ngoan, nhai kỹ nuốt chậm, sẽ không lãng phí một hạt cơm.
Cô ăn bao lâu, Hoắc Ngập đứng ở ven đường nhìn bấy lâu, dường như nhìn thế nào cũng không đủ, rất nhớ… Muốn ôm cô một cái.
Lâm Kiều ăn cơm xong đi ra, Hoắc Ngập đã tính đúng thời gian cô ra ngoài, tiện đường đi một chuyến đến cửa hàng, mua về hai túi đồ ăn vặt, quay về xe.
Quan Chí đã tập mãi thành thói quen đi nhận hai túi đồ ăn vặt, chuẩn bị đi đưa cho Lâm Kiều, còn chưa kịp mở cửa xe.
Một chiếc xe đã lái qua trước mặt bọn họ, dừng trước mặt Lâm Kiều đang đứng ở cổng trường, xe mang theo gió nhẹ nhàng vung lên làn váy của cô.
Hoắc Ngập nhìn chiếc xe kia không nói gì.
Trần Tuyên Trùng mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, đưa cho cô một bó hoa, “Tặng cho cậu.”
Lâm Kiều cúi đầu nhìn bó hoa để trên sách, không phản ứng kịp.
Trần Tuyên Trùng thấy cô không nói gì, lại đi ra sau xe, nâng tay mở cốp sau, hoa bên trong nháy mắt làm người xung quanh chú ý.
Cốp sau tràn đầy hoa, nhìn qua đã biết tâm tư của người tặng.
Trần Tuyên Trùng đi tới trước mặt cô, “Lâm Kiều, đây là tôi đặc biệt tới chọn, ngay cả chậu hoa cùng tặng cho cậu.”
Hoa để ở sau xe, rõ ràng cho thấy dự định ngay cả hoa lẫn xe đều muốn đưa toàn bộ cho cô.
Bạn học xung quanh tất cả đều dừng lại vây xem, đây còn lần đầu tiên chứng kiến nam sinh theo đuổi nữ sinh vung nhiều tiền như vậy, chắc hẳn là rất coi trọng.
“Lâm Kiều, tôi chờ cậu hai năm, cậu cũng nên đi ra rồi, nếu như cậu ta thực sự thích cậu, thì sao suốt hai năm cũng không tới gặp cậu một lần?”
Lâm Kiều cúi đầu không nói gì, cũng không biết có nghe vào hay không.
Người bên cạnh đã bắt đầu ồn ào, “Đồng ý! Đồng ý!”
Quan Chí quay đầu nhìn về phía Hoắc Ngập, anh hờ hững hút thuốc, lẳng lặng nhìn.
Quan Chí thấy anh bình tĩnh như vậy, đột nhiên cảm thấy trước kia là anh ta lo lắng nhiều, đây chắc hẳn là muốn kết thúc rồi! Cũng đã qua lâu như vậy.
Anh ta thu tầm mắt lại, nhưng lại phát hiện tay cầm điếu thuốc của anh đang run, dường như cố gắng lắm mới có thể khắc chế không xuống xe.
Quan Chí chưa từng nhìn thấy anh như vậy, tựa như đang đợi một phán quyết, phán quyết cái chết của anh, mà người được chọn chính là Lâm Kiều.
Lâm kiều nhìn về phía Trần Tuyên Trùng, cầm hoa trong tay trả lại cho cậu ta, khẽ lắc đầu, rõ ràng cho thấy là đang từ chối.
Quan Chí thở phào nhẹ nhõm, cũng may không đồng ý.
Lần đầu tiên Hoắc Ngập có được tâm trạng may mắn như vậy, tay cầm điếu thuốc cũng có chút run rẩy, anh nâng tay phủi bỏ tàn thuốc, trong giọng nói còn có chút khẩn trương không cách nào khắc chế, “Giúp tôi đưa đồ cho cô ấy.”
“Có muốn đưa thêm một tấm thẻ hay không, tôi thấy cô gái này gần đây luôn một mực đi làm thêm.”
“Cô ấy sẽ không nhận.”
Hoắc Ngập quá hiểu, cô sẽ không chịu nhận, rõ ràng là một cô gái, nhưng lại đoan chính như một quân tử, “Anh nói với nơi cô ấy đang làm thêm một tiếng, tăng lương cho cô ấy, từ chúng ta bỏ tiền, đừng để cô ấy phát hiện.”
“Được rồi, tôi đã biết.”
Quan Chí lên tiếng trả lời, vội vã cầm đồ ăn vặt xuống xe đuổi theo.
Lâm Kiều nhận đồ ăn vặt, có chút ngại ngùng cười, “Cảm ơn anh Quan Chí nhé, anh không cần phải mỗi lần đều đi xa tới đây để đưa, em muốn ăn sẽ tự đi mua.”
“Tiên sinh phu nhân muốn anh tới nhìn em, thuận tiện mua cho em vài thứ, anh cũng không biết nên mua gì, nên mua cho em chút đồ ăn vặt mang tới.”
Lâm Kiều nghe vậy cũng không nghi ngờ gì, sau khi Quan Chí rời đi, cô cầm theo túi đồ ăn vặt quay về.
Bạn học bên kia đi ngang qua nhìn thấy cô, vội vã lên chào, “Lâm Kiều, vừa rồi lúc cậu đi ăn cơm, có một người đeo kính, dáng dấp vô cùng đẹp trai vẫn luôn nhìn theo cậu, cậu không biết sao?”
Lâm Kiều hơi sững sờ, quay đầu nhìn lại, hai bên cây gió xào xạc thổi qua, ánh sáng ở phía trên nhiều lần lưu chuyển, rơi xuống mặt đất, gió thổi qua có một chút mát mẻ.
Không có người cô quen.
Chắc chắn không phải là anh, bởi vì anh đã từng nói, sẽ không còn thích cô như vậy nữa, đương nhiên cũng sẽ không còn mua… Kẹo cho cô.
Lâm Kiều khẽ lắc đầu, “Tớ cũng không biết.”
“Người kia dáng dấp rất là đẹp trai luôn, tớ còn tưởng rằng là muốn theo đuổi cậu, thật hâm mộ mà.”
Lâm kiều nở nụ cười, không còn để ý.
Bất kể là ai, cô cũng không có tâm tư đi quan tâm, bởi vì không phải người kia trong lòng cô.
Hoắc Ngập nhìn cô cầm theo đồ ăn vặt chậm rãi đi xa, trong lòng gấp gáp, nhưng anh biết bây giờ còn chưa được, anh vẫn còn phải thu liễm chính mình thêm.
Cô từ nhỏ đã ngoan tựa như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn luôn được người ta yêu thích, thậm chí còn không nhìn ra tâm tư ác liệt của anh.
Luôn ngoan ngoãn tới gần anh, không có chút phòng bị nào.
Ngay cả khi anh mang bầu không khí không lành quanh người, nhìn cô bị vẻ ngoài của mình lừa xoay quanh, cũng sẽ không hề hổ thẹn, thậm chí còn cảm thấy thú vị.
Sau chuyện nhà cô bị làm lớn lên, tất cả mọi người đều sợ cô, sợ mẹ của cô.
Anh đã sớm biết, nhưng không để ý, cũng sẽ không đồng cảm với quá khứ của cô.
Cho đến khi thấy cô không tới tiết tự học buổi tối, ngược lại ngồi đờ ra trong sân thể dục.
Vốn anh cũng không có hứng thú đi quản, khi nhìn thấy cô một mình ngồi trên bậc thang sân thể dục, cúi đầu cũng không nói gì, ma xui quỷ khiến liền dừng bước, chuyển hướng đi về phía cô.
Đến khi đến gần mới nhận ra được sự khác thường của mình, thậm chí cảm thấy được bản thân cũng đang đến một tình trạng không còn thú vị.
Anh hoàn toàn có thể đoán được ý tưởng của cô, ngoại trừ oán trách mình sinh ra trong một gia đình như vậy, bởi vì… Chút khổ sở tuyệt vọng này, chán ghét oán hận những người đó, còn có thể có cái gì?
Hoắc Ngập có chút sốt ruột, anh vốn đã không được tính là người có tính cách tốt, cũng chưa từng nhìn thấy người nào rơi nước mắt.
Nhưng lại không nghĩ rằng cô lại là người hoàn toàn khác xa với suy nghĩ của anh, xuất thân tương tự, thương cảm tương tự, nhưng lại không cùng một ý tưởng.
Cô không hề bởi vì… Chút xấu hổ này mà tự ti, cũng không bởi vì mình gặp phải chuyện đó mà đi chán ghét tất cả, thậm chí không hề oán hận người khác, trong lòng cô dường như luôn có ánh sáng, đoan chính không có đường vòng nào.
Trong ánh mắt của cô quá sạch sẽ, so với anh, anh lại quá mức âm u, âm u như hoàn toàn không phải là người cùng một đường.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một người sạch sẽ như vậy, cũng thu liễm lại tâm tư đùa bỡn cô, hiếm khi có một chút đồng tình, bắt đầu xa lánh cô.
Nhưng có vẻ cô rất khó chịu, có điều vẫn nỗ lực tới gần anh, đưa cho anh kẹo, còn nở nụ cười với anh.
Anh chưa bao giờ là người tốt, đã buông tha cô một lần rồi, cũng sẽ không buông tha thêm lần thứ hai.
Cô thật sự không có chút phòng bị nào với anh, hôn cô làm cô không có cơ hội tránh, cũng không biết anh trong xương có bao nhiêu ác liệt.
Chung đυ.ng càng lâu, anh càng ngày càng không thích cô chỉ nhìn thấy vẻ ôn nhu lễ phép bên ngoài, anh thầm nghĩ để cho cô chứng kiến vẻ chân thật nhất của mình.
Anh vẫn rất thích cô, thích đến việc ép buộc cô ở bên mình, thích đến nỗi càng ngày càng lo lắng cô sẽ rời đi.
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng nói yêu anh, dù cho mỗi động tác ẩn dấu đều là ưa thích anh, chú ý tới anh, nhưng lại chưa bao giờ cho anh biết.
Làm anh càng ngày càng lo được lo mất, chỉ cần có nam sinh tới gần cô, anh sẽ lo lắng có người sẽ cướp cô đi, chỉ cần cô cười với người khác, anh sẽ lo lắng cô có khi nào sẽ thích người khác hay không.
Anh biết rõ tính cách của mình, biết cô không thích, cô không thích chuyện trong phòng thiết bị, không thích sự thờ ơ kia.
Bởi vì mẹ cô, cho nên cô không dám thử nữa.
Anh cũng biết mình so sánh với nam sinh cùng tuổi, trong lòng lại quá âm u, bọn họ có ánh sáng mặt trời, không giống trong lòng anh tất cả đều là u ám.
Anh sợ cô gái của anh, sẽ dễ dàng rời đi đuổi theo ánh sáng của người khác.
Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, anh đã ghen ghét đến tuyệt vọng, đây là mùi ngọt một lần duy nhất anh nếm được, nhưng lại tóm quá mạnh, ngược lại sắp không giữ được.
Cô không dám ở trước mặt anh biểu hiện một chút tâm trạng nào, anh biết cô đã hiểu bọn họ càng ngày càng không thích hợp.
Đợi đến khi cô nói chia tay, anh thực sự rối loạn, không có một biện pháp nào.
Lần thi đại học đó là do anh cố ý, nhưng cũng có một phần là thật.
Anh thực sự rất thích cô, thích đến học không vào, thích đến nỗi sợ sau khi thi vào đại học, cô sẽ ở bên cạnh Trần Tuyên Trùng.
Bọn họ sẽ yêu nhau, làm chuyện cô và anh từng làm qua, chỉ cần nghĩ đến những thứ này, anh đã sợ đến phát điên.
Anh cố ý dùng thủ đoạn, chỉ muốn cầu trong lòng cô lưu lại vết tích về anh, không muốn cô đối xử tàn nhẫn như vậy với mình.
Ngày đó ở cửa KTV, anh vẫn chưa rời đi, nhìn cô khóc lóc như vậy, anh lại không nỡ, cô vẫn còn thích anh, chỉ là sợ.
Chỉ cần anh có thể bỏ được tính cách lạnh lùng này, có lẽ cô sẽ nguyện ý, chờ thêm một chút nữa, bọn họ nhất định sẽ quay lại bên nhau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook