Là Họa Không Thể Tránh
Chương 102: Phiên ngoại 2

Đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau, cũng là lần đầu tiên anh dữ dội như vậy.

Lâm Kiều đỏ mắt cất điện thoại, đi học cũng không có tâm tư, đến khi tan học, mới nhớ là mình phải trực nhật.

Cô một lần nữa lấy điện thoại ra, giao diện tin nhắn chỉ dừng lại ở tin anh gửi tới kia, “Tan học ở phòng học chờ tôi, đi ra ngoài ăn cơm.”

Lâm Kiều nhắn trả một tin, “Hôm nay là ngày tôi trực nhật, sẽ về muộn.”

Hoắc Ngập bên kia chưa nhắn lại, cũng không biết anh có nhìn thấy hay không.

Sau khi tan học, bạn học trong phòng học đều náo loạn rời đi, Hoắc Ngập chỉ gửi lại một tin, “Tôi chờ chị.”

Lâm Kiều đang làm trực nhật, nhận được tin nhắn của anh đang chuẩn bị nhắn trả, Hoắc Ngập đã đến cửa, chỉ dựa vào cạnh cửa đợi cô.

Người như anh đi nơi nào cũng không thể bỏ qua được, bạn học trong lớp thường thường liếc anh một cái, nhưng nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của anh, cả bầu không khí không ổn giữa anh cùng Lâm Kiều, cũng không dám chào hỏi.

Lâm Kiều thấy anh như vậy cũng không tiện nói gì, dù sao hai người bọn họ có gây gổ, nhắc lại anh cũng chưa chắc sẽ đồng ý.

Cô bỏ điện thoại vào trong túi, tiếp tục lau bục giảng.

Hoắc Ngập cũng không có ý muốn nói chuyện, đứng ở nơi đó chờ.

Lâm Kiều lau xong bục giảng, cầm khăn vải đi lau bảng đen, chỗ cao với không tới, đang chuẩn bị xoay người đi lấy ghế, liền đυ.ng phải Hoắc Ngập đi tới.

Hai người không nói lời nào, bầu không khí không hiểu mà là lạ.

Mấy bạn học nhìn thoáng qua đây, Lâm Kiều liền vội vàng lùi về sau một bước.

Hoắc Ngập lấy đi khăn lau trong tay cô, giơ tay lên giúp cô lau.

Dáng anh cao, chỗ cô cố gắng mãi mà không lau tới, anh chỉ thuận tay là có thể lau đi.

Lâm Kiều thấy bạn học đang làm trực nhật đều nhìn lại, thấp giọng nói, “Để tôi tự lau!”

Hoắc Ngập không nói gì, trực tiếp lau sạch bảng đen cho cô, “Còn gì nữa?”

“Hết rồi, chỉ còn vậy thôi.”

Hoắc Ngập bỏ khăn lau trong tay xuống, dường như chuyện buổi trưa chưa từng xảy ra, “Vậy đi ăn cơm.”

Lâm Kiều nhìn anh một cái, như vậy thì các bạn học sớm muộn gì cũng sẽ biết, nhưng trước kia lúc đi bệnh viện thăm anh, cũng đã bị người của Hội học sinh nhìn thấy, dường như cũng không gạt được gì thêm.

Lâm Kiều không nói gì, lấy khăn lau anh ném lên bàn, đi phòng vệ sinh giặt sạch, khi trở lại phòng học, Hoắc Ngập đã cầm cặp sách giúp cô, đứng ở cửa đợi cô.

Bạn học trong lớp nhao nhao nhìn qua.

Lâm Kiều vội vã vào bằng cửa sau, cất khăn lau, chào tạm biệt các cô ấy “Tớ làm xong rồi, đi trước.”

“À à, tạm biệt.”

Lâm Kiều bước nhanh chạy ra khỏi phòng học, nhận lấy cặp sách trong tay Hoắc Ngập.

Hoắc Ngập thấy cô đi theo, liền cầm theo cặp sách của cô xoay người đi xuống lầu, không có ý muốn đưa cô.

Lâm Kiều nhìn anh xuống lầu, dừng một chút, cũng im lặng không lên tiếng đi theo anh.

Toàn bộ hành trình hai người một câu cũng không nói, nhìn qua đã biết bầu không khí không đúng.

Chờ bọn họ đi xa, mấy nữ sinh mới mở miệng nói, “Bọn họ đang yêu đương phải không! Nhìn qua không giống quan hệ giúp đỡ chút nào.”

“Cùng nhau đi ăn cơm, còn làm trực nhật giúp, cầm cặp sách, nhất định là đang yêu đương, hơn nữa bầu không khí đó vừa nhìn là biết họ đang cãi nhau giận dỗi rồi.”

“Không nghĩ rằng, bọn họ lại yêu nhau…”



Lâm Kiều đi theo Hoắc Ngập ra khỏi trường, cũng may đã là thời gian tan học, cùng nhau đi ra cũng không gặp phải giáo viên.

Thời gian không còn nhiều lắm, Hoắc Ngập tìm chỗ gần đó ăn cơm, học sinh bên trong rất nhiều, đại đa số đều là các cặp đôi tới ăn.

Chờ lúc gọi đồ ăn, Hoắc Ngập cúi đầu nhìn điện thoại, không nói gì.

Ánh mắt của Lâm Kiều vẫn rơi vào bàn tay băng bó của anh không hề động, nhớ tới buổi trưa anh từng nói, viền mắt có chút chua xót.

Ăn xong một bữa cơm, bọn họ ngay cả một câu cũng không nói, ăn cũng gần xong, Hoắc Ngập mới mở miệng, “Ăn no chưa?”

Lâm Kiều nghe vậy gật đầu một cái.

Hoắc Ngập đứng dậy đi tính tiền, cùng cô ra cửa quay về trường.

Lâm Kiều thấy phía trước có bạn học cùng lớp, vô ý thức tách ra, “Cậu về trường trước đi! Tôi còn phải mua bút.”

Cô nói xong cũng quay đầu chạy vào tiệm tạp hóa.

Hoắc Ngập liếc nhìn bạn học phía trước, cũng không rời đi, đi tới cửa tiệm đợi cô, thấy bàn bên cạnh bày các loại sổ màu sắc, vừa nhìn đã thấy rất xứng đôi với cô gái ngọt ngào.

Anh nhấc tay cầm mấy cuốn đẹp mắt.

Bên trong có hai nữ sinh đi ra, vừa đi vừa lặng lẽ nói, “Cậu có thấy nữ sinh kia không, vừa rồi lúc ăn cơm, bạn trai cô ấy chỉ chú ý chơi điện thoại, ngay cả lời cũng không muốn nói với cô ấy một câu, nữ sinh kia vẫn cố chấp nhìn chằm chằm nam sinh, đây là có bao nhiêu thích đây, cũng quá hèn mọn.”

“Đúng đấy, tớ thấy đôi mắt của cô ấy cũng có chút đỏ, hiện tại đi mua đồ dùng còn đi một mình, chắc chắn là nam sinh kia không còn kiên nhẫn đi theo cô ấy, khả năng đây chính là cái giá phải trả khi yêu đương với người đẹp mà! Nhưng kiểu yêu đương lạnh nhạt như vậy, cũng không biết có ý nghĩa gì.”

Hai người nói, ngẩng đầu đã nhìn thấy Hoắc Ngập đứng ở bên ngoài, lúc này không nói thêm gì, nhanh chân đi ra khỏi tiệm.

Hoắc Ngập cầm cuốn sổ trong tay, hơi dừng lại.

Lâm Kiều mua mấy cây bút đen đi ra, thấy Hoắc Ngập đang trả tiền, sửng sốt một chút, “Cậu không đi?”

Hoắc Ngập đưa cuốn sổ trong tay qua, “Chọn cho chị mấy cuốn.”

Lâm Kiều không hiểu sao lại cảm giác được tâm tình của anh đã khá hơn nhiều, cũng không còn lạnh mặt, cúi đầu thấy cuốn sổ trong tay anh, không thể tiếp thu được màu sắc sặc sỡ như thế, “Không cần nhiều như vậy, tôi đã có rồi.”

Tầm mắt của Hoắc Ngập hơi nhướng, cầm một xấp sổ để lên tay cô, “Dùng đồ tôi mua, những thứ này màu sắc đẹp.”

Lâm Kiều liếc nhìn mấy cuốn sổ sặc sỡ trong tay, không nói gì, có thể là do anh thích sổ màu hồng! Muốn dùng nhưng ngại…

Sắc trời chậm rãi tối, bóng đêm mơ hồ bao phủ xuống, thấy không rõ ai là ai, trong sân thể dục còn có rất nhiều người đang chơi bóng rổ, cách rất xa cũng có thể nghe được tiếng huyên náo.

Lâm Kiều chậm rãi đi theo phía sau anh, lúc đi ngang qua rừng cây nhỏ, Hoắc Ngập đang đi phía trước đột nhiên xoay người lại, kéo tay cô đi vào trong rừng cây.

Động tác bất ngờ như vậy, Lâm Kiều có chút luống cuống, sợ bị người khác nhìn thấy, cũng không dám giãy dụa, sau khi vào rừng cây nhỏ hạ giọng nói, “Tôi muốn về ký túc xá, một lát nữa còn có tiết tự học buổi tối.”

“Chị nói yêu đương chỉ ăn một bữa cơm?”

Hoắc Ngập hỏi vô cùng nhẹ.

Lâm Kiều không trả lời được, có chút hàm hồ, “Sẽ bị giáo viên bắt.”

“Thời gian này không có giáo viên tới.”

Hoắc Ngập ngồi xuống ghế dài, tay vỗ xuống chân của mình, “Qua đây cho tôi ôm một lát.”

Lâm Kiều nhìn anh một cái, hơi nhích qua, nhìn thoáng qua chân của anh, cẩn thận ngồi xuống.

Vừa ngồi lên chân của anh, Hoắc Ngập đã vươn tay ôm chầm lấy hông của cô, ôm cô không nói lời nào.

Thân thể của Lâm Kiều có chút cứng ngắc, trọng lượng toàn thân cũng không dám hoàn toàn đặt lên người anh, đa số là tự mình chống.

Hoắc Ngập ôm một hồi, bỗng nhiên mở miệng, “Chị ngồi như thế làm gì, còn sợ tôi không đỡ được chị?”

“Ừm.”

Lâm Kiều hàm hồ lên tiếng trả lời, kỳ thực chẳng qua là cô cảm thấy ngồi ở trên đùi anh như vậy thì mặt tiếp xúc sẽ ít hơn…

Hoắc Ngập nhìn cô một cái, tay hơi buông lỏng ra chút, cánh tay chỉ hơi vòng qua cô, chân đột nhiên nhấc lên.

Lâm Kiều chưa ngồi vững vàng, thân thể lệch đi, hoảng sợ vội vã ôm lấy cổ anh, vững vàng ôm lấy, nhận thấy được đây là trò đùa dai của anh, nhịn không được gọi một tiếng, “Hoắc Ngập!”

Cô không biết nên nói gì cho phải, vết thương trên tay anh còn chưa ổn, vừa rồi nếu như sơ ý một chút nhất định sẽ động tới vết thương.

Hoắc Ngập nhịn không được cười khẽ một tiếng, “Ôm chặt bạn trai của chị, nếu không… Ngã rồi còn phải đưa chị tới phòng cứu thương.”

Lâm Kiều nghe tiếng cười của anh, nghe anh nói bạn trai của chị, lại có một loại tư vị ngọt ngào, không phải từ trong miệng, mà là ngọt từ trong lòng đi lên.

Hoắc Ngập ngẩng đầu nhìn cô một hồi, nhẹ giọng dỗ, “Buổi trưa có phải đã khóc hay không?”

Lâm Kiều nghe anh nói như thế viền mắt không hiểu sao lại cay cay, trong lòng còn có chút không được tự nhiên, rõ ràng buổi trưa dữ dội như vậy, nhưng bây giờ lại vô cùng dịu dàng.

Anh giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ mắt của cô, “Là do tôi nặng lời.”

Anh nói, giọng lại bắt đầu nghiêm túc, “Thế nhưng về sau đừng gặp Trần Tuyên Trùng, chị là bạn gái của tôi, không thể nhận quà của người khác.”

Lâm Kiều nhớ tới lời nói quá đáng kia, vẫn thấy rất ủy khuất, cô chậm rãi thu tay về.

Hoắc Ngập có chút đau lòng, ôm cô nhẹ nói, “Chớ quấy rầy, tôi mới từ viện ra, ôm tôi một cái có được hay không?”

Lâm Kiều nhìn anh không nói gì.

Hoắc Ngập cũng không nói gì, cũng không còn ôm chặt cô, chỉ là tay băng bó khẽ động, hình như có hơi khó chịu.

Lâm Kiều nhìn anh như vậy trong lòng thấy không nỡ, vòng tay qua cổ của anh, ôm lấy anh, ôm thật chặt.

Hoắc Ngập mỉm cười, ôm cô mềm nhũn nhẹ nói, “Cuối tuần này chị nấu canh bồi bổ cho tôi.”

Lâm Kiều vừa nghe cũng biết anh đang suy nghĩ gì, “Không phải dì Tôn đã nấu cho cậu rồi sao?”

“Chị không thể nấu cho tôi à?”

Hoắc Ngập thấp giọng hỏi một câu, một lát sau anh còn nói, “Đừng quên chị là bạn gái của tôi.”

Lâm Kiều tựa trên bả vai anh không nói gì, cô đương nhiên không quên mình là bạn gái của anh, buổi trưa anh còn nói mình là bạn gái anh giành được cơ mà.



Ngày thứ hai đi học, cho đến trưa Lâm Kiều đều luôn xem điện thoại lén lút ghi nhớ gì đó, ngay cả nghỉ trưa cũng không bỏ ra, một mực chăm chú học hỏi.

Lúc Hoắc Ngập tới, thấy cô gái nhỏ đang học vô cùng chăm chỉ, “Chú tâm như vậy, cũng không chịu ngủ trưa?”

Lâm Kiều lại càng hoảng sợ, giơ tay tắt máy, “Ngủ, tôi lập tức ngủ.”

Hoắc Ngập thấy động tác của cô, nhướng mày, kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống.

Lâm Kiều vội vã hạ giọng nói, “Cậu nhanh quay về phòng học, hôm nay rất nhiều bạn học đều nói chúng ta đang yêu đương.”

Hoắc Ngập nghe vậy không quan tâm, nhìn cô cười thâm thúy, “Hôn môi cũng bị người khác nhìn thấy, còn sợ người ta nói?”

Lâm Kiều nghẹn lời trong chốc lát.

Bạn học phía trước đi tới đây, giơ tay chỉ ra bên ngoài, “Lâm Kiều, giáo viên gọi cậu.”

Lâm Kiều gật đầu lên tiếng trả lời, khép cuốn sổ sặc sỡ lại, dường như không có việc gì mà xếp ở một bên, nhìn thoáng qua Hoắc Ngập, “Tôi đi gặp giáo viên, cậu mau quay về phòng học đi.”

Tay Hoắc Ngập chống cằm, không quan tâm gật đầu một cái.

Lâm Kiều đứng dậy vội vã ra khỏi phòng học.

Hoắc Ngập nhìn cô đi ra ngoài, nhấc tay lấy cuốn sổ cô xếp ở dưới sách, mở ra vừa nhìn, tất cả đều là các vấn đề cần chú ý khi nấu canh bồi bổ vết thương, ghi chép đầy vài trang.

Hoắc Ngập lật từng tờ, nhìn chữ viết ở phía trên, trong mắt tràn đầy ý cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương