Là Em Níu Lấy Tay Tôi
-
2: Quá Trân Trọng Và Tin Tưởng
Đúng thế.
Tôi là một kẻ cực kỳ, cực kỳ giả tạo.
Tôi có thể niềm nở với người tôi ghét.
Tôi có thể nói chuyện vô cùng lưu loát và tự tin mặc dù trong lòng đang rất run rẩy và lo lắng.
Tôi có thể nói dối không chớp mắt kể cả khi bị hỏi bất ngờ.
Nhưng tình cảm của tôi với cô ấy chưa bao giờ là giả.
Là do điều gì khiến cô ấy nghĩ việc tôi quan tâm cô ấy là giả tạo, hay là ngay từ đầu cô ấy chưa từng dành niềm tin hay tình cảm gì cho tôi?
**
Hoàng Hải Phong sốt ruột nhìn về bàn học dãy bên kia, lại nhìn ra cửa lớn, rồi nhìn tới cửa sổ.
Không phải Huyền chưa bao giờ vào lớp sau khi trống đánh, nhưng không hiểu sao hôm nay cậu lại thấy hơi bất an.
Ngân và Thảo đã quay về lớp lâu rồi, chẳng lẽ con nhóc chân ngắn này không theo kịp nên bị bỏ lại phía sau chăng?
Ba tiếng trống trường lạnh lẽo vang lên, Hoàng Phong không đợi được nữa, vội đứng dậy qua dãy bên kia tìm người.
- Ngân, thấy Huyền đâu không?
Phương Ngân âm thầm thở dài, mất kiên nhẫn nói:
- Chịu, nó đi đâu sao tao biết?
- Lúc ra chơi nó đi cùng mày mà? Sao mày về lớp mà nó ở đâu cũng không biết?
- Hả!? Nó đi cùng tao bao giờ?
- Nó bảo vậy mà, nó đi theo ngay sau mày với Thảo, tao tưởng ba đứa mày rủ nhau đi cùng thật!?
- Hả? Nó đi ngay sau tao á?!
Ngân giật mình hỏi lại, chột dạ không thôi, thế nhưng thoáng bình tĩnh nghĩ lại, có khi con nhỏ phiền phức kia cũng chưa nghe được gì.
Phong gật đầu, sốt sắng nói:
- Ừ, nãy mày đi đâu chắc nó vẫn đấy thôi.
Nãy mày đi đâu?
- Tao lượn khắp trường, biết sao được với nó.
Mày tìm nó làm gì?
- Tìm thôi chứ làm gì được?
- Chả có việc gì thì kệ nó đi, mày dở hơi vãi, có phải lần đầu đâu.
Làm như nó bé bỏng lắm ý.
Ngân phẩy tay không muốn quan tâm.
Phong không nhận ra được sự bất thường trong thái độ của Ngân, chỉ thấy ngày càng bất an.
Cậu ngó đồng hồ tính toán một chút rồi rời khỏi lớp tìm người.
Nhưng vừa đi đến cầu thang, cậu đã thấy bóng dáng quen thuộc đang lững thững bước lên từng bậc đá.
Huyền trông có vẻ phờ phạc đi một chút, nhưng khi Phong chạy tới hỏi thì lại nhoẻn miệng cười.
- Tao lượn quanh trường tí thôi, có gì đâu.
Phong nghi ngờ nhìn cô bạn thân của mình, vẫn thấy cô vui vẻ như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tảng đá trong lòng vẫn không thể buông xuống, cho đến khi cậu phát hiện viền mắt cô có chút đỏ.
- Huyền!
Huyền có vẻ như hơi giật mình, cảm giác lồng ngực bỗng run lên, lúng túng đáp lại:
- G...!Gì?
Thấy cô như treo hồn trên mây, Phong hơi hoảng, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, sợ rằng sẽ làm cô khó xử.
Chuyện mà Hoàng Nhật Huyền không muốn nói, vậy thì cứ để cô giữ trong lòng.
Tốt hơn hết vẫn không nên hỏi.
- Cô sắp vào lớp rồi đấy, nhanh lên kẻo muộn.
Nói xong thì cậu quay lưng đi trước, để lại Huyền còn đang thất thần.
Cô không hiểu vì sao tự dưng Phong lại bất chợt gọi tên cô bằng cái giọng thảng thốt như thế, sau lại không nói nữa.
Cô biết thừa điều cậu muốn nói không phải như vậy, nhưng cũng không muốn biết.
Có lẽ cũng không quá quan trọng.
Huyền ấn ấn đuôi mắt hơi đau xót, ánh nắng không có gì ngăn cản chiếu thẳng vào mặt cô, chói lọi.
Cô khẽ nheo mắt, tiếp tục nhấc chân leo lên cầu thang.
Lúc đi gần đến cửa lớp, cô bất chợt để ý thấy một đám mây cực lớn phía xa xa, màu trắng nổi bật giữa nền trời xanh thăm thẳm.
Trông như một cây kẹo bông gòn khổng lồ, Huyền vu vơ nghĩ.
Một cây kẹo đơn độc giữa khoảng trời bao la.
Thật thảm hại.
...
Lớp 9A4 khóa 2014 - 2018 là một tập thể đặc biệt nhất từ trước đến nay, không chỉ được dẫn dắt bởi giáo viên nổi tiếng khó tính toàn thị trấn mà còn thoát khỏi hệ thống A4 - một series các lớp A4 luôn luôn xếp cuối về cả học tập lẫn thể thao văn nghệ.
Và cũng đặc biệt ở nhiều chỗ khác, chẳng hạn như có nhiều gương mặt nổi bật, nhiều vận động viên xuất sắc và hơn hết chính là những trò quái đản mà lũ học sinh ấy bày ra để trêu chọc thầy cô.
Tất nhiên, núi cao còn có núi khác cao hơn, dù tập thể 9A4 nghịch ngợm này có nhí nhố đến mức nào thì cũng đều "tắt điện" khi giờ văn đến.
Trong một tuần, chỉ có bốn tiết văn này có thể trị cho chúng rụt cổ im phăng phắc.
Tỉ như chỉ cần một câu này thôi:
- Phương Ngân, sổ đầu bài!
Trong lớp không có lấy một tiếng động, đa số đều không dám thở mạnh vì sợ chỉ cần hít một ngụm khí, chúng sẽ lập tức bị mang lên thớt và lọc vảy như những con cá lóc chuẩn bị đem đi kho tàu.
Chỉ có những đứa con cưng của bà la sát mới dám đầu ngẩng cao mắt nhìn thẳng mà thôi, điển hình chính là Phạm Hải Yến, Doãn Quỳnh Thư và Hoàng Nhật Huyền.
"RẦM!"
- CHỊ ÁNH ĐỨNG LÊN!!!
Tiếng đập bàn kèm tiếng hét trời long đất lở không chỉ khiến toàn bộ lớp 9A4 cùng lớp trưởng xấu số giật mình mà còn khiến lớp bên cạnh đang say sưa giải toán phải khiếp sợ.
Nguyễn Ngọc Ánh vội vã bật dậy như lò xo, giọng nói không khỏi run rẩy thêm vài phần:
- D...!Dạ!
- Giờ Hóa hôm qua anh chị nào mất trật tự?
Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ khoảnh khắc thầy Siêu dạy hóa bước chân ra khỏi lớp ngày hôm qua, đứa nào đứa nấy vẫn chột dạ.
Chả là khi thầy say sưa giảng bài, bọn chúng ở dưới chụp mấy tấm ảnh dìm và chế ảnh thầy rồi cười điên dại, thầy không xác định được ai là người cười nên đã phê vào sổ đầu bài giờ "Tốt trừ" cộng thêm năm chữ: Lớp còn mất trật tự.
Huyền ngồi ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ.
Trời vừa mưa xong một đợt dai dẳng, đến hôm nay đã hửng nắng.
Cả một cánh đồng trải dài giờ ngập nước, tiêu điều xơ xác những gốc rạ.
Thời tiết giữa tháng tám dù có một đợt mưa trút xuống cũng không bớt oi bức, vừa nắng lên đã nóng không chịu nổi.
Huyền nhớ tới bản tin dự báo thời tiết mình tình cờ nghe được lúc rửa bát tối qua, hình như hôm nay có thể nóng đến 31 độ.
Cô nhìn về phía cô giáo đang nổi giận phừng phừng, trong đầu thoáng suy đoán.
Tình hình này có lẽ sẽ không tìm được ai mắc lỗi, vậy thì kết quả khả năng cao sẽ phải học thêm một tiết vào ngày thứ sáu rồi.
Ánh nhìn quanh lớp, cuối cùng vẫn không khai ra, chỉ đành qua loa nói:
- Dạ thưa cô, em nghe thầy giảng nên cũng không để ý xem là bạn nào nói chuyện ạ.
- Các anh các chị giỏi lắm, càng lớn càng hư à!? Trưa thứ sáu tiết năm ở lại, ngồi tự suy ngẫm đến 11 rưỡi thì về! Không quản các anh các chị thành ra các anh các chị nhốn nháo thế này à? Có ra cái thể thống gì không!? Các anh chị bao nhiêu tuổi đầu rồi...
Đoán đâu có sai.
Dù sao cô cũng đã quen với cách xử lý của cô Hà Chi suốt ba năm nay, giờ đã là năm thứ tư, không biết mới là chuyện lạ.
Sau hơn hai mươi phút mắng lũ quỷ nhỏ một trận ra trò, bài học cuối cùng cũng được bắt đầu.
- Huyền đọc tiếp!
Huyền giật mình hoàn hồn, vội vã nhìn vào sách rồi quay đầu sang bên cạnh cầu cứu.
Nhưng ngay khi chạm mắt với bạn cùng bàn, cô lập tức cúi mặt vào sách, trong lòng như có gió lạnh thổi qua.
Ánh mắt của Ngân ban nãy lộ rõ sự khó chịu.
Làm thế nào mà biết bao ngày tháng bên nhau, cô lại không nhận ra chứ? Phương Ngân hình như luôn nhìn cô bằng ánh mắt đó, có lẽ do cô quá trân trọng và tin tưởng tình bạn này nên một mực không nhìn ra, chỉ đến ngày hôm nay mới thấu được.
Chẳng lẽ cô thật sự khiến Triệu Phương Ngân chán ghét đến vậy ư?
#hnld.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook