Người xưa nói rất hay, trong đất trời này, thời nào cũng có bậc hiền tài, ai nấy dẫn đầu tới trăm năm.
Mà trong giang hồ, thời gian một lớp thế hệ mới có thể duy trì danh tiếng cũng chưa tới mười năm.

Qua mười năm, trong mắt hậu bối trong giang hồ, chỉ có thể trở thành người già.

Một khi thành gia lập nghiệp, cơ bản đã tuyên bố rút khỏi giang hồ rồi.
Giang hồ, chỉ có thể dành cho những người độc thân, không có chỗ cho những thiếu nam thiếu nữ đã thành gia lập nghiệp.
Đương nhiên, vang danh trên giang hồ cũng không phải không có chỗ tốt.
Nếu như trở thành đại hiệp nổi tiếng một vùng, có nghĩa rằng ngươi đã trở thành tư bản mạnh mẽ rồi.

Giá đất mà ngươi mua được sẽ rẻ hơn người khác.

Trong địa bàn của ngươi, sẽ không có nha dịch,côn đồ tới thu phí bảo kê.
Đây không chỉ đại biểu cho sự an toàn mà còn là yên ổn.
Đối với những bách tính bình thường, chỉ cần nộp một ít tiền bảo kê là có thể sống những ngày tháng an toàn, rất hời.
Đồng thời, ngươi có thể mở rộng phạm vi thu nhận đệ tử, những nhà có tiền đều bằng lòng tốn chút tiền để con cháu của họ tới chỗ ngươi học võ công.

Y phục một năm bốn mùa và ăn uống đều có người lo không nói, cổ đại còn chú trọng một ngày là thầy cả đời là phụ, sau này dưỡng lão không cần lo gì.
Người giang hồ cũng chẳng phải kẻ ngốc, nếu như không có lợi ích rõ ràng, ai muốn sống những ngày tháng dở sống dở chết, lưỡi đao liếm máu cơ chứ?
Vương Nhược Hiền chính là một vị đại hiệp trung niên đã công thành doanh toại.
Hắn xuất thân từ "Một cung hai môn ba sơn bảy phái mười hai bang", một trong ba sơn, Phù Dương Sơn, còn là đệ tử thân truyền của vị chưởng môn tiền nhiệm của Phù Dương Sơn.

Phù Dương sơn chủ bây giờ còn là sư huynh ruột thịt của hắn.

Sau khi sư huynh trở thành chưởng môn, Vương Nhược Hiền bèn đặt mua đất đai ở huyện thành gần Phù Dương Sơn, sống ngày tháng giàu có.
Đương nhiên, tháng nào hắn đều tới Phù Sương Sơn giúp đỡ chỉ dạy đệ tử trong môn phái, hơn nữa còn đem theo chút lễ vật, do đó đệ tử trên dưới Phù Dương Sơn đều rất thích vị sư thúc thú vị, hào phóng này.

Nhưng mà, trên Phù Dương Sơn còn có một vị sư thúc* Cố Hiểu Lê, cũng có sự yêu thích đặc biệt đối với vị Vương sư thúc này.
*Không hề nhầm nhó, raw cũng ghi là sư thúc
Cố Hiểu Lê và Vương Nhược Hiền, sư huynh muội thanh mai trúc mã, mấy chục năm trước từng sánh kiếm ngao du, kết thành tình nghĩa sâu nặng.

Mọi người đều cho rằng hai người sẽ kết thành phu thê nhưng ai mà ngờ, Vương Nhược Hiền vào lúc này chả hiểu sao lại cứu một vị nữ tử Miêu Cương, còn bị đồn chuyện ầm cả thành.
Nữ tử bị hủy hoại thanh danh, lại không phải người trong giang hồ, bất đắc dĩ, Vương Nhược Hiền chỉ có thể cưới nữ tử Miêu Cương này.
Cố Hiểu Lê cũng không gả cho ai mà lựa chọn ở lại Phù Dương Sơn làm trưởng lão.
Năm năm trước, nữ tử Miêu Cương nọ bị bệnh qua đời, Vương Nhược Hiền đương lúc tráng niên (30, 40 tuổi).

Tất cả mọi người đều biết, hắn và Cô Hiểu Lê có cảm tình, cũng có không ít đệ tử cho rằng đây là cơ hội ông trời ban tặng, cuối cùng có thể để người có tình bọn họ đi về cùng một nhà.
Thậm chí, Phù Dương sơn chủ tự mình xuống núi cầu thân Vương Nhược Hiền, bằng lòng tới làm người mai.

Nhưng cũng không biết Vương Nhược Hiền tới cùng nghĩ cái gì mà nói chuyện nguyên một đêm với Phù Dương sơn chủ song từ chối mối hôn sự này.
Sự thất vọng của Cố Hiểu Lê, đệ tử trên dưới của Phù Dương Sơn đều nhìn thấy rõ ràng rành mạch.
Ai cũng không biết Vương Nhược Hiền rốt cuộc nghĩ cái gì.
Chỉ có bản thân Vương Nhược Hiền biết, hắn không "được" lắm.
Tuổi trẻ phong lưu ngao du, hắn chẳng cảm thấy có cái gì.

Sau này thành thân rồi, hắn và thê tử quan hệ cũng bình thường.

Vì để kéo gần quan hệ phu thê với nhau, thê tử tìm được không ít vật cực bổ từ Miêu Cương tới, sau khi hắn ăn xong thì quan hệ với thê tử cũng thân thiết hơn không ít.
Nhưng cũng không hiểu do cái gì, bọn họ lại chẳng có con.
Hắn uống thuốc, thê tử cũng uống thuốc, kết quả vẫn là chẳng có ích gì.

Thậm chí tám năm về trước, hắn đã hoàn toàn không "được" rồi, đại phu đều nói là vì trước đó ăn quá bổ, ngược lại làm hại gốc rễ.
Thê tử nghe được, cho rằng là mình hại hắn, áp lực thành bệnh.


Trước lúc lâm chung, thê tử hy vọng hắn không cần đau lòng quá, cũng không để ý việc hắn cưới thêm người khác.

Nhưng bản thân Vương Nhược Hiền lại cho rằng bản thân đã hại thê tử, sao có thể đi hại tiểu sư muội được nữa?
Vương Nhược Hiền cho rằng, không sinh được chắc là vấn đề của hắn.
Hắn biết, Cố Hiểu Lê rất thích trẻ con, do đó mới ở lại Phù Dương Sơn chỉ dạy cho những đệ tử non nớt kia.

Nhưng sau khi ở bên cạnh hắn, sợ rằng nàng sẽ chẳng có cơ hội được nuôi dạy con của chính mình.

Bây giờ Cố Hiểu Lê còn trẻ tuổi, cũng có không ít người thích nàng ấy.

Lại đợi thêm một, hai năm, Cố Hiểu Lê nói không chừng sẽ buông xuống được, đồng ý gả cho người ta.
Còn tốt hơn là cho góa phu như hắn.
Vương Nhược Hiền nghĩ tới đây, không nhịn được thở dài.
"Các ngươi dừng ở đây, quay về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại tiếp tục" Vương Nhược Hiền nhìn đệ tử trong võ quán của mình nói.
Những đệ tử này theo ông học cũng chỉ được chút da lông, cũng không liên quan tới căn cơ của Phù Dương Sơn.

Nếu như phát hiện hạt giống tốt, hắn cũng không nề hà viết một phong thư tiến cử, đưa người lên Phù Dương Sơn trở thành đệ tử chính thức.
"Rõ, tiên sinh"
Các đệ tử lần lượt rời đi, chỉ có một người ở lại.
Người đó chính là con ruột của huyện thái gia trong thành.
Huyện thái gia ở đây tuy rằng yêu tài háo sắc nhưng cũng coi như là có giới hạn, cũng không làm ra chuyện cưỡng ép dân nữ gì, quan hệ với Phù Dương Sơn cũng coi như là khá tốt.

Huyện thái gia một hơi sinh được tám đứa con gái, lần cuối cùng mới sinh ra được đứa con trai này, đương nhiên là coi như trân châu rồi.
Tiếc rằng đứa con này sinh ra đã yếu đuối, chỉ có sau khi theo Vương Nhược Hiền học võ công, cơ thể mới khỏe hơn chút nhưng so với người thường cũng có chỗ không bằng.


Huyện thái gia ngược lại luôn nỗ lực phấn đấu, muốn có thêm một đứa kế thừa hương hỏa cho mình, ấy vậy, lòng có dư nhưng sức không đủ.
Đứa bé này từ nhỏ ở trong nhà đã nhìn quen dáng vẻ cha nó nhìn những di nương tiểu thiếp trong nhà cúi đầu thở dài, cũng khá hiểu với dáng vẻ này của Vương Nhược Hiền.
Khỏi cần nói, chắc chắn là cùng bệnh với cha mình.
"Sư phụ, người qua đây với con" Tiểu công tử len lén kéo sư phụ ra phía sau, đóng kín các cửa, sau thì cứ như đi ăn trộm, chậm rãi lấy một cái bình nhỏ màu xanh từ trong lòng ra, nhét vào trong tay Vương Nhược Hiền.
"Sư phụ, người về thử một viên" Tiểu công tử khẽ giọng nói, "Cha con gần đây mua được báu vật rồi, ông ấy cũng mua ba bình, cũng là vì ông ấy là huyện thái gia đó, nghe nói thứ này bây giờ phải tới phủ thành mới mua được.

Con khuyên cha con hết lời mới lấy được một bình cho người"
Thực ra hắn ở nhà vừa khóc vừa náo, cha hắn hết cách mới có thể đưa một bình cho "đồng đảng" như Vương Nhược Hiền.
Ài, dù sao nỗi khổ sâu bên trong, nam nhân trung niên đều biết.
"Đây là cái gì?" Vương Nhược Hiên luôn chạy qua lại giữa huyện thành và núi, cũng chẳng quan tâm chuyện ở bên ngoài.
"Là loại thuốc gần đây được các vị quan to hiển quý tranh nhau mua, tên là Tiêu Dao hoàn" Sắc mặt của tiểu công tử khá phức tạp, "Chỉ một bình như này, bên trong có bốn viên đan dược, bây giờ đã bị nâng giá lên hai mươi lượng một bình rồi!".

Đọc tгuyện chuẩn không quảng cáo -- TR????MTR????YỆ N.Vn --
Thuốc này, vốn là bắt đầu từ kinh thành.
Khúc Cửu Nhất cố ý nói, thuốc này nhất định phải bán ở kinh thành trước.
Tại sao ư? Bởi vì quan to ở kinh thành nhiều chứ sao, những nơi phồn hoa ấy, ai không cần chuẩn bị trước loại thuốc này chứ? Hơn nữa, trên có ưu điểm dưới ắt có hiệu quả, chỉ cần Tạ Tụ gửi cho nhà mình một lá thư, đơn giản đề cập tới tác dụng của thuốc, lại nhờ Tạ gia âm thầm tặng cho những nhà hiển quý thân thiết là sự quảng cáo tuyệt nhất.
Ban đầu người nhà họ Tạ không vui lắm, mặc định nó là thứ sỉ nhục mình.
Nhưng gia chủ Tạ gia năm nay đã 52, đã lên chức ông rồi, ông vốn tin vào thái độ của đứa cháu nhà mình, âm thầm dùng thử một viên, nhất thời kinh ngạc không thôi!
Gia chủ đã mặc nhận rồi, các vị thúc bá khác cũng lần lượt dùng thử, càng là nói không nên lời gì nữa.

Ngay cả một số đệ tử trẻ trung cảm thấy không ổn, cũng bị cha hoặc thúc bá nhà mình giáo huấn một trận.
Đám con cháu trẻ chẳng hiểu chỗ hay, đợi các con có tuổi rồi mới ngẫm ra đấy!
Người Tạ gia từ trong ra ngoài đặt mua một nghìn bình đan dược từ chỗ Toái Ngọc Cung, khiến Toái Ngọc Cung khai trương rất đắt hàng.

Sau đó, các thúc bá trung niên của Tạ gia ở trên chốn quan trường, "vô ý" để lộ đan dược này, dâng tặng cho các quan lại thân quen sử dụng.
Hầy, rẻ hơn Dương Hoàn đan chưa tính, hiệu quả còn tốt hơn.
Nhất thời, thuốc nay hot bùng lên.
Kinh thành đã trở thành nơi tiêu thụ sản lượng lớn nhất, ngắn ngủn trong một tháng đã bán hết sạch hơn 1 vạn bình, trong đó những nơi ong bướm lả lướt ra tay càng hào phóng, tích về chuẩn bị dùng.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy thị trường kinh thành đã mở rộng kha khá rồi, cũng hiểu rõ đạo lý "tiếp thị bỏ đói", quyết đoán rời qua huyện thành.

Quan viên kinh thành ăn được rồi, lẽ nào quan viên phủ thành không thể sao?
Ai ăn người nấy biết.
Ban đầu, ai cũng không để cái viên thuốc nho nhỏ này vào mắt.
Khó đỡ ở chỗ hiệu quả nó tốt, hơn nữa ăn xong còn không giống như các thuốc tráng dương khác, ăn một ngày uống một tháng có hiệu quả.

Mặc dù thuốc này cùng lắm chỉ có thể uống một viên một tuần nhưng cũng đã tốt hơn các viên đan dược khác nhiều rồi!
Đạo dưỡng sinh, mọi người đều hiểu.
"Hai mươi lượng" Vương Nhược Hiền bị dọa hết hồn, "Con chắt bóp một năm mới có được ba mươi lượng.

Cái này quá quý giá, ta không thể nhận được"
"Sư phụ người cứ nhận đi, nếu không phải người luôn dùng nội lực giúp con khỏe hơn, sợ là mùa đông năm ngoái con đã không chịu được rồi" Tiểu công tử lắc lắc đầu, "Sư phụ, Cố sư thúc kia con cũng đã gặp qua, rất hợp với người, người đừng để người ta đợi quá lâu, chúng con đều muốn có một sư nương mà"
Vương Nhược Hiền chẳng nói gì cả.
Hắn cũng có chút áy náy.
Không ngờ rằng, ngay cả đệ tử của mình cũng đoán ra được một, hai phần nguyên nhân, hắn thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với mọi người rồi.
"Sư phụ yên tâm, nếu không phải cha con cũng...!He he, bình thường sẽ không có ai phát hiện đâu" Tiểu công tử đẩy Vương Nhược Hiền một cái, "Tối nay sư phụ cứ dùng thử trước, nếu như được, mau chóng đi cầu thân"
Nói xong, tiểu công tử cũng cảm thấy không tiện nói chủ đề này với trưởng bối, vội vàng sủi mất tăm.
Vương Nhược Hiền cầm thuốc, dở khóc dở cười nhưng trong lòng cũng ẩn ẩn có chút hy vọng.
Hắn uống nhiều thuốc như vậy, đều chẳng có tác dụng, lẽ nào loại thuốc này sẽ tạo nên kỳ tích sao?
Nhưng hắn nghĩ tới dáng vẻ của Cố Hiểu Lê, trong lòng rục rịch chộn rộn.
Nếu như thực sự vô tình, hắn sao sẽ ở lại dưới Phù Dương Sơn chứ?
Đêm tới, Vương Nhược Hiền tắm gội xong, cầm một viên dược hoàn, uống cùng với nước.
Không có động tĩnh gì.
Vương Nhược Hiền thở dài, hắn rốt cuộc đang mong chờ cái gì chứ? Hắn đã thất vọng không biết bao lần, còn thiếu lần này sao?
Hửm? Nước trong thùng có vẻ nóng nhỉ?
Vương Nhược Hiền cúi đầu nhìn, phát hiện huynh đệ bao năm không gặp cứng rồi.
Hắn lại "có thể" rồi!
Sáng sớm hôm ấy.
Vương Nhược Hiền chạy lên phiên chợ sớm nhất, tốn nửa gia tài làm sính lễ, vội vàng lên núi, mời Phù Dương sơn chủ tới làm mai cho hắn.
Hắn chắc chắn sẽ khiến sư muội hạnh phúc!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương