Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân
104: Cái Nồi Thập Cẩm Này Cuối Cùng Cũng Tới Đủ Rồi


Tấm bản đồ này cho dù có tạm thời biến mất thì cũng chẳng thể biến mất hết cả đời này được.
Dẫu gì, sự tồn tại của nó mới là thứ mà mỗi một người trên giang hồ mong muốn có được.
Cho dù ngươi có là đại hiệp nổi tiếng gì, có là cánh tay đắc lực của tà đạo, một khi dính líu tới ba chữ tấm bản đồ cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này.

Còn về cuối cùng có được kết cục gì thì phải xem xem vận may của ngươi có đủ nhiều, quan hệ ra sao với vai chính.
Đương nhiên, một khi tấm bản đồ này dính tới triều đình thì bình thường, người giang hồ cũng chỉ nghe theo ý trời sắp đặt.

Mà một người cầm cờ như Khúc Cửu Nhất hoàn toàn chẳng sợ.
"Tấm bản đồ?" Khúc Cửu Nhất giả vờ kinh ngạc, "Ai da, Trịnh công công, ngài tới chậm rồi.

Ngài gia đại nghiệp đại, nếu tới sớm, hai tấm bản đồ trước kia của ta bán cho ngài chẳng phải là tốt hơn sao? Đáng tiếc, quả là đáng tiếc.

Chuyện vốn có thể dùng bạc để giải quyết lại cứ phải dùng vũ lực, chẳng hay chút nào"
Nói xong, Khúc Cửu Nhất còn chậc chậc hai tiếng hệt như không hề tán đồng chuyện này.
Nếu tin cái lời vớ vẩn này của y mới là ngu hết thuốc chữa.
Trịnh Trí Gia cười lạnh hai tiếng, lời nói cũng có chút khó nghe, "Khúc cung chủ nói đùa rồi.

Tấm bản đồ lưu lạc trên giang hồ nhiều năm không có tin tức gì, vào tới tay ngài lại xuất hiện liên tiếp.

Nếu ngươi bằng lòng gật đầu, giao tấm bản đồ ra, ta sẽ dẫn theo đám người kia rời đi"
Các triều đại nào có triều đình nào không thiếu bạc đâu?
Cho dù quốc khố nhất thời dồi dào, một khi gặp phải tai họa gì, quốc khố lập tức biến thành trứng chọi đá.

Triều đình bây giờ càng chưa tới mức giàu có.
Giang hồ cường hào thổ địa, trước giờ không phải nộp thuế không nói lại còn tự đi mua bán binh khí, phần tiền ấy triều đình đến nửa góc bạc cũng chẳng thấy, còn cả những thế gia kia còn bám vào triều đình để hút máu, ra ngoài phô trương khoe khoang, một đám tử tôn thế gia nói ra ít nhất cũng phải có hai mươi mấy người hầu hạ.
Nhiều tai họa ngầm như vậy, quốc gia nào sẽ giàu có cho được?
Giống như đám kỵ binh ở bên ngoài, tuy rằng cũng có ngựa nhưng chất lượng ngựa chẳng giống nhau, áo giáp của những binh sĩ ấy cũng là do tiền tuyến để lại.

Cũng may dùng để đối phó với đám người giang hồ hành động không tiện này cũng đủ rồi.
Trịnh Trí Gia vốn muốn dẹp yên giang hồ để lập công lao to lớn trước mặt bệ hạ nhưng mãi tới khi thực sự tiếp xúc với giang hồ rồi hắn ta mới phát hiện, tuy rằng phần lớn người trong giang hồ đều dễ đối phó, cũng chẳng có đầu óc gì mấy nhưng người của Hồng Liên đạo và Toái Ngọc Cung lại có chút đầu óc.
Với bản lĩnh của hắn ta, muốn đối phó cùng lúc hai thế lực này khó hơn lên trời.
Hơn nữa, võ công của hắn ta chẳng đủ, muốn đối phó với họ e còn phải nhờ nghĩa phụ của hắn ta ra tay.

Nhưng nghĩa phụ cần ở trong cung bảo vệ bệ hạ, sao có thể tự mình ra trận đối phó với những người trong giang hồ đó được?
Cho nên sau khi phát hiện ra mình không thể nào đạt được mục đích của mình, Trịnh Trí Gia chỉ có thể thay đổi mục tiêu.
Ví dụ như, mang tấm bản đồ về lấp đầy quốc khố.

Đồng thời lợi dụng võ công có được trong kho báu huấn luyện một ít tử sĩ, chờ thêm mười mấy, hai mươi năm nữa, cánh hắn ta cứng cáp rồi, đối phó với đám dân đen giang hồ này cũng chưa muộn.
Có lẽ những người này đoán tấm bản đồ là giả nhưng Trịnh Trí Gia hiểu rõ, tấm bản đồ này thực sự có thật, hơn nữa, thực sự có kho báu.
Trong hoàng cung, ít nhiều cũng có chút bí mật.
Hắn thân là một trong những thái giám có quyền thế nhất trong cung, đương nhiên cũng biết một ít bí mật.

Nếu không phải tấm bản đồ này lưu lạc tứ phương, không hề có chút tin tức gì thì triều đình sao sẽ kéo dài tới bây giờ mới ra tay?
Chi bằng để những người giang hồ này chém giết nhau trước rồi tìm ra được tấm bản đồ.

Sau khi họ chịu tổn thất cả về người và của vì tấm bản đồ thì lại thu bản đồ về tay, như vậy mới là một mũi tên trúng hai đích.

Bởi vậy, tuy tin tức về tấm bản đồ không phải do triều đình thả ra nhưng việc tấm bản đồ được lan rộng khắp như vậy cũng có một tay triều đình thúc đẩy.
Bây giờ, mục tiêu muốn hủy diệt giang hồ của Trịnh Trí Gia hoàn toàn không thể thực hiện được, trái lại muốn hái được quả ngọt là tấm bản đồ này.
Không thể không nói, trình độ xem xét thời thế cũng rất cao siêu.
"Tấm bản đồ? Hai phần ta đều bán đấu giá" Khúc Cửu Nhất nhún nhún vai, "Ngài tới chậm rồi"
"Khúc cung chủ trước khi bán tấm bản đồ đi chẳng lẽ không giữ lại cho mình một bản" Trịnh Trí Gia không tin, thiên hạ này chẳng lẽ còn có kẻ ghét bỏ tấm bản đồ nóng phỏng tay sao?
"Nực cười" Khúc Cửu Nhất vừa nghe thấy lời của Trịnh Trí Gia bèn không vui, "Toái Ngọc Cung ta buôn bán trước nay chưa từng lừa già dối trẻ.

Hơn nữa, những tục nhân như các ngươi, tầm thường, muốn cướp tấm bản đồ không có gì đáng trách nhưng với ta, tấm bản đồ đó có ý nghĩa gì đâu?"
Nói xong, Khúc Cửu Nhất lại chỉ về mình, rồi chỉ về phía đệ tử Toái Ngọc Cung ở phía sau, "Ngươi nhìn người Toái Ngọc Cung của ta xem, ăn, dùng, mặc trông thiếu tiền không? Chưa nói các khác, chỉ mỗi khoản thu vào của Tiêu Dao hoàn cũng đã đủ để chúng ta hưởng cả đời chẳng hết"
Lời này nói cũng chẳng sai.
Không ít nhân sĩ giang hồ đồng loạt dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Khúc Cửu Nhất.
Cho nên Tiêu Dao hoàn sau cùng có thể bán nhiều chút được không? Có thể cho ra thêm mấy bản hộp mù nữa được không? Bây giờ bọn họ có muốn mua cũng chẳng mua được.
Bọn họ cũng muốn thử xem uy lực của Tiêu Dao hoàn màu lam trong truyền thuyết mà!
"Còn về tâm pháp võ công? À, Khúc Cửu Nhất ta đã là tông sư võ học trẻ tuổi nhất trên giang hồ rồi, ít nhất cũng làm được tới mức từ xưa tới nay chỉ có một mình ta.

Võ công mà tất cả đệ tử trong cung ta luyện hầu như đều là tự ta sáng chế.

Gì mà bí tịch võ công, một tháng là ta có thể viết cho ngươi mấy quyển, ta đã vậy rồi chẳng lẽ còn cần phải dùng tới mấy quyển bí tịch võ công cổ xưa để phế bỏ võ công của mình làm lại từ đầu à?"
Lời này quá có lý, không ít người nghĩ theo hướng của Khúc Cửu Nhất, phát hiện Khúc Cửu Nhất thực sự không cần thiết phải làm như vậy.
Mọi người đều biết, học võ công phiền phức nhất ở chỗ không thể dễ dàng đổi mới được.
Ngoại công có thể học nhiều thứ cùng lúc nhưng công pháp nội tâm chắc chắn phải duy trì nhất quán.

Nếu không, cứ thay đổi qua lại rất dễ tẩu hỏa nhập ma, hơn nữa, tâm pháp nội công khác nhau cũng có cách vận hành khác nhau, một khi trái dấu nhau, võ công bị phế hết cũng còn nhẹ.
Đối với những người có võ công thấp kém trong giang hồ, họ học tâm pháp rất ẩu, nếu thực sự có thể có được bí tịch trong kho báu, bọn họ phế nội công của mình đi cũng chẳng là chuyện gì quá to tát, cùng lắm thì học lại từ đầu.

Nhưng nếu như với một tông sư võ học như Khúc Cửu Nhất, nếu y phế bỏ võ công của mình, tu luyện lại võ công mới một lần nữa, nói ít sao cũng cần mười năm.
Tội gì phải đổi?
"Với ta mà nói, tấm bản đồ có cũng được mà không cũng chẳng sao vì ta chẳng thiếu cái gì cả.

Bây giờ, thứ ta sở hữu được dẫu có cho bất cứ kẻ nào trong các ngươi lấy được năm hay mười tấm bản đồ cũng chẳng so bằng được.

Ta vì sao phải vì một vật như thế mà cuốn mình vào trong rắc rối chứ? Bởi vậy, sau khi ta có được nó thì dứt khoát bán đấu giá nó ra ngoài, coi như làm việc thiện"
Việc thiện?
Ngươi cũng lấy đâu có ít.
Người của Phù Dương sơn và Lê Hoa sát đều có chuyện muốn nói chỉ là không tiện giằng co với Khúc Cửu Nhất.
Khúc Cửu Nhất có vốn để y trợn mắt nói dối nhưng bọn họ không có.
Trịnh Trí Gia ở trong hoàng cung hạng người gì mà chưa thấy? Nhưng nghe mấy lời mặt dày vô sỉ của Khúc Cửu Nhất vẫn thấy hơi khó chịu.

Tuy vậy, nếu cẩn thận ngẫm lại thì sẽ phát hiện lời Khúc Cửu Nhất nói cũng không phải không có lý.
Cái này khiến người leo lên lưng cọp khó xuống.
"Lời này của Khúc cung chủ ta tin" Trịnh Trí Gia hết cách, nếu Khúc Cửu Nhất không muốn đưa ra thì hắn ta cũng chẳng thể đi cướp thẳng về được.
Chủ yếu là chẳng cướp nổi.
Nếu cướp được thì chuyện lại dễ hơn rồi.
Quả hồng phải chọn quả mềm mà nắn.
Bên Khúc Cửu Nhất không có tấm bản đồ nhưng hai môn phái khác lại có.
Nghĩ tới đây, Trịnh Trí Gia liếc mắt, mấy đương gia của Kim Phong tiêu cục lần lượt dẫn người đi tới chỗ Phù Dương sơn và Lê Hoa sát.
Phần bản đồ thứ ba mà người giang hồ có thì Trịnh Trí Gia đương nhiên cũng chẳng thiếu.


Như vậy thì chỉ cần lấy được phần bản đồ trong tay Phù Dương sơn và Lê Hoa sát thì có thể gom đủ rổi.
Phù Dương sơn và Lê Hoa sát cũng hiểu rõ trong lòng.
"Khúc cung chủ!" Phù Dương sơn chủ không ngờ chính mình chỉ muốn ngồi xem hổ đấu mà bây giờ cũng không tránh khỏi bị tính kế nhưng cố tình, bây giờ ông ta vì thuốc tê mà chẳng thể nhúc nhích được.
"Sơn chủ vẫn đừng nên xin sự giúp đỡ từ người khác thì hơn" Tam đương gia của Kim Phong tiêu cục thấy vậy nhanh chóng quyết định sai người kề đao lên cổ đệ tử Phù Dương sơn.
Bọn họ coi như cũng có cách đối phó với đám người trong giang hồ.
Có lẽ họ chẳng coi trọng mạng của họ nhưng lại chẳng thể không coi trọng mạng của đệ tử họ được.
Nếu muốn môn phái không thể vực dậy được thì cứ ngoan cố đi.
Phù Dương sơn chủ ban đầu còn muốn lôi kéo sự giúp đỡ của Khúc Cửu Nhất, dù sao Kim Phong tiêu cục cũng kiêng kị y.

Không ngờ ông ta vừa mở miệng đã bị chen ngang ngay.
Bây giờ lại khó mà nói được.
"Sơn chủ, tấm bản đồ này không phải thứ các người nên lấy, Phù Dương sơn các ngươi chỉ có một phần ba tấm bản đồ, cũng chẳng mở được bảo khố ra.

Chẳng phải có câu thất phu vô tội hoài bích có tội* sao? Nếu giao tấm bản đồ ra đây, chúng ta bảo đảm sẽ không đụng tới một cọng lông của các đệ tử phái ngươi"
*Vốn chẳng có tội nhưng giữ đồ quý nên thành có tội
Sắc mặt Phù Dương sơn chủ xanh mét, lại không thể không nghiêm túc tự hỏi về lời họ nói.
Bây giờ, người nằm trên thớt làm cá mặc người chém, ông ta còn lựa chọn nào nữa đâu?
Khúc Cửu Nhất ở một bên nhìn không hề nhiều lời một chữ.
Tuy rằng Phù Dương sơn và Toái Ngọc Cung có quan hệ tốt nhưng dù sao cũng chưa chính thức gia nhập vào môn hạ Toái Ngọc Cung bọn họ, nếu y tùy tiện ra mặt cũng chỉ là coi tiền như cỏ rác mà thôi.
Còn nữa, trong đám người giang hồ ở hội hoa đăng chùa cũng có đệ tử Phù Dương sơn.
Tranh giành về lợi ích chưa bao giờ đề cập tới lập trường.
Phù Dương sơn cho tâm pháp, Khúc Cửu Nhất cũng giao ra tấm bản đồ thật, đó là hai bên tay giao bạc tay giao hàng rồi, y cũng chẳng quan tâm chuyện hậu mãi.
"Tam đương gia, ngươi cũng biết hành vi hôm nay của ngươi đã chạm tới điểm mấu chốt của người trong giang hồ rồi.

Từ nay về sau, Kim Phong tiêu cục các ngươi chỉ e chẳng thể đứng được trên giang hồ này nữa" Phù Dương sơn chủ có hơi buông lỏng nhưng vẫn chẳng thể hiểu được chuyện Kim Phong tiêu cục bằng lòng làm tay sai cho triều đình.
"Ơ, làm người giang hồ chẳng lẽ tốt lắm sao?" Tam đương gia cười nhạt, "Cha ta từng là đại hiệp tiếng tăm lẫy lừng nhưng vì ông ấy không may, dù có thoái ẩn giang hồ vẫn bị kẻ thù tìm tới cửa.

Cả nhà già trẻ cuối cùng chỉ còn lại mình ta.

Cuối cùng, kẻ thù diệt môn kia vẫn do ta mượn lực của triều đình để tìm được.

Ta làm tay sai cho triều đình ít nhất có thể bảo vệ được người nhà của mình"
Giang hồ này rộng lớn, sau lưng những anh hùng hào kiệt là biết bao nhiêu gia đình tan nát chứ? Lại có biết bao người tạo biệt hiệu cho mình, giả danh chỉ để bảo vệ sự an toàn của người thân và bằng hữu của mình chứ?
Trong mắt tam đương gia, người giang hồ rõ ràng là một đám tặc loạn.

Bọn họ chẳng lao động gì mà cố tình lại có vũ lực siêu đẳng, chỉ là sâu mọt của đất nước mà thôi.
"Sơn chủ"
"Chưởng môn!"
"Sư phụ, đừng giao ra, ta chẳng sợ chết!"
...
Các đệ tử Phù Dương sơn bị đao cứa cổ chảy ra một ít máu.
Nếu không giao tấm bản đồ ra, họ thực sự sẽ giết người!
Phù Dương sơn chủ nhìn lướt qua đệ tử trong sân, cho dù có những đệ tử kiên cường bất khuất nhưng ông ta cũng chẳng thể nào thực sự không để tâm tới tính mạng của họ được.
"Ta giao, các ngươi phải nói được làm được" Phù Dương sơn chủ thở dài một hơi, vẫn lấy một cái hộp nhỏ từ trong lòng ra, "Đây là phần bản đồ các ngươi muốn, các ngươi có thể tự nghiệm chứng.


Nếu các ngươi cầm đồ mà không thả người, lão hủ dù có liều cái mạng này cũng chẳng tha cho các ngươi!"
Tam đương gia phái người lấy hộp, lại chưa buông đao ngay, "Sơn chủ yên tâm, từ trước tới nay chúng ta nói được làm được"
Một đệ tử tiêu cục cẩn thận kiểm tra hộp, xác nhận bên trong không có cơ quan độc dược gì rồi mới cẩn thạn lấy một phần bản đồ khác ra, tiến hành đối chiếu với nó, sau khi xác định có chỗ trùng nhau rồi mới âm thầm gật đầu.
"Là thật" Trịnh Trí Gia nhìn phần bản đồ được ghép lại, hơi gật đầu, "Phù Dương sơn chủ quả là danh môn chính phái, nói vậy cũng sẽ chẳng đưa đồ giả cho chúng ta"
Trịnh Trí Gia nói xong, đao kề lên cổ các đệ tử Phù Dương sơn cũng lập tức hạ xuống.
Mở đầu tốt đẹp.
Kế tới là Lê Hoa sát.
Đại đương gia cũng âm thầm kêu khổ trong lòng, thực ra hắn muốn đi tìm Phù Dương sơn nhưng lại chẳng nhanh được bằng tam đệ.

Tổ chức sát thủ như Lê Hoa sát, vốn dĩ đã chẳng muốn sống rồi, nào có dễ đối phó như danh môn chính phái như Phù Dương sơn?
Nhưng thân là đại đương gia, có đôi khi hắn ta biết không thể mà vẫn phải làm.
Lão nhị Lê Hoa sát nhìn còn im lặng hơn lúc trước nhiều.
Dù hắn bại nửa chiêu trong tay lão Tam và Tuyết Tiêu Tiêu nhưng trước sau gì cũng là nhân vật cấp tông sư.

Đại đương gia Kim Phong tiêu cục không dám bất kính gì nhiều với hắn, chỉ có thể khách khí nói, "Sát chủ, mong ngài giao tấm bản đồ ra"
"Trong tay ta không có tấm bản đồ" Lão Nhị liếc đại đương gia một cái, bình tĩnh nói, "Trước đó ta giao tấm bản đồ cho lão sát chủ.

Lão sát chủ tự giấu tấm bản đồ, trước khi bị ta giết, ông ta cũng chẳng tiết lộ nửa phần.

Thứ các ngươi muốn ta cũng đang đi tìm"
Sắc mặt của đại đương gia khẽ biến, "Sát chủ, lúc trước, phần bản đồ ấy là các người mua từ trong tay cung chủ, chẳng lẽ ngài không tự vẽ lại một bản?"
"Lúc ấy, bên người ta còn có lão Tam trung thành và tận tâm với lão sát chủ, sao ta có thể xem được? Nếu ngươi không tin có thể hỏi lão Tam"
Mắt thấy nồi này lại bay tới đầu Toái Ngọc Cung, lão Tam cũng chỉ có thể đứng ra làm sáng tỏ.
Lão Tam trầm mặc một lát nói, "Trên đường về, lão Nhị đúng là không động tay động chân vào tấm bản đồ nhưng chuyện sau đó ta cũng không rõ"
"Sát chủ, ta nghĩ, ngài hẳn vẫn nên giải thích một chút" Đại đương gia xem như tin lời lão Tam nói, hắn cũng không tin vị sát chủ này chẳng có cách dự phòng gì sao?
Bản đồ tới tay mà không vẽ lại một phần đưa cho Hồng Liên đạo sao?
"Hắn cũng chẳng phải sát chủ thực sự của chúng ta, vốn chẳng quan tâm tới sống chết của chúng tam nếu các ngươi muốn ép cung cứ tìm mình hắn là được!"
"Chúng ta cho dù có chết hết trước mặt hắn, hắn cũng chẳng nói"
"Oan có đầu nợ có chủ, Kim Phong tiêu cục các ngươi tìm chúng ta làm gì? Ép căng lên chúng ta tự sát!"
Sát thủ Lê Hoa sát không dễ nói chuyện như đệ tử Phù dương sơn, bọn họ vốn sống cuộc sống tắm đầy máu tươi, cho dù có thuốc tê nhưng bọn họ cũng có cách để giết người.
Không nói là lợi hại tới mức nào nhưng đồng quy vu tận với tiêu sư bình thường đang kề đao lên cổ mình thì vẫn không gặp phải vấn đề gì.
Nhóm tiêu sư cảm nhận được sát khí tỏa ra từ người những sát thủ này cũng có hơi run rẩy.
Này là phải khiến không ít đồ đệ thiệt mạng đấy!
"Nếu ngươi không tin cứ ra tay đi" Lão Nhị cười lạnh, "Với võ công của ngươi, chỉ e chưa tới một khắc sẽ bị ta giết chết.

Bây giờ ta chưa ra tay chỉ là nể mặt triều đình mà thôi"
Đại đương gia đổ mồ hôi lạnh.
Vì sao tam đệ có thể đi tìm Phù Dương sơn chủ mà hắn lại phải đối mặt với một tông sư khó chịu cọc cằn như này chứ?
Đại đương gia chỉ có thể bắn ánh mắt giúp đỡ về phía Trịnh Trí Gia.
Trịnh Trí Gia như nhận ra cái gì, ánh mắt như đao, "Sát chủ hiểu lầm rồi, ta cũng chẳng phải thương lượng với ngươi.

Nếu các ngươi thực sự không biết, ta giết các ngươi cũng chẳng sao.

Lê Hoa sát các ngươi làm nhiều việc ác, gây hại tới mạng người, chẳng lẽ ta giết các ngươi rồi còn có ai báo thù thay cho các ngươi sao?"
Lão Nhị vẫn không động.
Nhưng thực ra Trần Thủy như suy tư gì đó, nhàn nhạt nói, "Hắn đúng là không cầm bản đồ, một phần đó của hắn ở chỗ của ta.

Cũng đành, Trịnh công công, ta sẽ nể mặt mũi của ngươi, phần bản đồ này ta cho ngươi.

Đúng lúc, ta cũng muốn được mở mang kiến thức của mình xem nếu ba phần của bản đồ hợp lại thành một, bảo khố rốt cuộc ở nơi nào? Trong đó có được bao nhiêu thứ tốt?"
Nói xong, Trần Thủy lấy ra một cái hộp, quẳng thẳng hộp đi.
Vút...
Hộp đựng tấm bản đồ khảm vào sâu trong tường rất dễ dàng, còn cần người phải dùng kiếm nạy ra, phí không biết bao nhiêu công sức mới lấy ra được.

Thực lực của Trần Thủy cũng có thể thấy được.
Trịnh Trí Gia nhìn thấy chiêu ấy của Trần Thủy, sự kiêng kị nổi lên trong mắt.
Chờ tới khi ông ta lấy được tấm bản đồ ra rồi ghép lại, ông ta phát hiện ba tấm bản đồ đã gom đủ, hơn nữa còn chỉ thẳng tới nơi có kho báu.
Đồng thời, trên tấm bản đồ còn có vài câu thơ, ghép vào cũng chắc là có manh mối nào đó.
"Là thật!" Giọng điệu của Trịnh Trí Gia mang theo sự hưng phấn rõ ràng.
Tấm bản đồ đã gom đủ, ông ta có thể dẫn người đi đào kho báu rồi.
Gần như tất cả mọi người đều hướng mắt về phía Trịnh Trí Gia.
Lúc này, tấm bản đồ mà vô số người giang hồ mong muốn đang yên lặng nằm trước mặt người kia.
Chỉ cần họ xông lên là có thể cầm được tấm bản đồ trong tay...
Không khí trong sân nhất thời trở nên im lặng một cách cổ quái.
Khúc Cửu Nhất bất giác nở nụ cười.
Chậc.
Lòng người quỷ quyệt, bản tính tham lam.
Bản đồ hoàn chỉnh rồi mới là lúc trò hay lên tới đỉnh điểm!
"Ha ha ha, tấm bản đồ, thú vị thú vị, bổn cung muốn mượn để đánh giá xem"
Đương lúc Trịnh Trí Gia chuẩn bị cất tấm bản đồ đi, đối diện bay tới mấy kỵ binh bị đánh trọng thương, một đám mỹ nam tử khác nhau chia làm hai đội, chậm rãi đi đằng trước dẫn đường.
Nhìn kỹ, còn có thể thấy được không ít gương mặt quen thuộc.
"Kia không phải tiểu công tử của Du Long bang sao?"
"Đó hẳn là thiếu hiệp của Liễu Diệp bang!"
"Đợi đã, tiểu sư đệ đệ chưa chết?"
....
Không ít người giang hồ đồng loạt kinh hãi hét lên.
Nơi này có không ít người đều là đồng môn họ cho rằng đã chết hoặc mất tích.
Nhưng bây giờ sao họ lại...
Đợi đã.
Có một khả năng!
Một ít người giang hồ có đủ kinh nghiệm, đặc biệt là những người trải qua thời kỳ Khúc Thu Thủy hoành hành giang hồ càng là cảm giác được sự quen thuộc vô cùng.
"Là Khúc Thu Thủy!"
"Nhất định là Khúc Thu Thủy!"
"Nữ ma đầu kia lại quay lại giang hồ rồi?"
...
Ba chữ "Khúc Thu Thủy" vừa xuất hiện, không ít nam tử trong giang hồ tái mét mặt.
Mà sự thật cũng giống như lời họ nói.
Sau khi những mỹ nam tử lên sàn xong, Khúc Thu Thủy mới như khổng tước xòe đuôi, được mấy mỹ nam tử xuất chúng nâng kiệu tới.
Rất nhiều người, đặc biệt là lớp trẻ của giang hồ gần như chỉ nghe qua thanh danh của Khúc Thu Thủy chứ trước giờ chưa từng thấy được người thật.
Bức họa vẽ cũng hơi sai rồi.
Có một số người cho rằng, Khúc Thu Thủy hẳn là một người trang điểm đậm hoặc là mỹ nhân trung niên yêu mị vô song nhưng lại chẳng ngờ tới việc Khúc Thu Thủy thực sự lại như đóa sen trắng trong mưa, nhu nhược đáng thương lại khiến người khác yêu mến.
Hơn nữa, mọi hành động cử chỉ của bà ta đều quyến rũ đến kỳ lạ.
Một số ít có định lực kém, tròng mắt đang xoay vòng vòng.
Khúc Cửu Nhất bĩu môi.
Trâu già còn gặm cỏ non, một miếng ăn nhiều như vậy, tra mẫu y luyện công phu thải dương bổ âm à?
Khúc Thu Thủy nhìn lướt qua tình hình trong sân liền biết được bây giờ đang có chuyện gì.
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, bây giờ triều đình cũng muốn cắm một chân đương nhiên là hướng về phía tấm bản đồ rồi.
Đúng lúc, bà ta cũng có hứng thú với tấm bản đồ này.
"Sao nào, nhi tử tốt của ta, con gặp được mẫu thân rồi chẳng lẽ không nên chào một câu?" Mắt đẹp của Khúc Thu Thủy nhíu lại, ra vẻ từ mẫu, khẽ cười cười với Khúc Cửu Nhất.
Cái khác chưa nói, ít nhất trong mắt người ngoài, quan hệ mẫu tử của Khúc Thu Thủy và Khúc Cửu Nhất hẳn rất tốt.
Khúc Thu Thủy này vẫn ở phe Toái Ngọc Cung.
"Nhiều năm rồi chưa gặp, phong thái của mẫu thân vẫn như vậy" Không phải là giả ngu thôi sao? Y là tổ tông đấy, nào có cái gì không biết, "Mẫu thân mới về mà chẳng mang lễ vật gì về cho ta sao? Ài, nhiều cha nhỏ như vậy cũng thật vất vả cho mẫu thân.

Hơn nữa, họ cũng coi như trưởng bối của ta, trưởng bối gặp vãn bối không phải là nên có chút quà gặp mặt hay sao?"
Khúc Thu Thủy nghe lời nói không biết xấu hổ này của Khúc Cửu Nhất, nụ cười trên mặt suýt thì sụp đổ.
Quả nhiên là nhi tử tốt của bà ta, không thể nào khiến bà ta bớt lo được!
Còn muốn quà gặp mặt? Ha ha, nếu Khúc Cửu Nhất chết rồi, bà ta thực ra có thể dâng lễ cúng lên đấy!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương