Lá Bài Thứ XII
Chương 35

“Từ đầu”, Rhyme nói.

“Được rồi. Đó là... Tôi bị bắt sáu năm trước và lĩnh bản án sáu đến chín năm ở Wende.”

Một nhà tù an ninh tối đa của Trại cải tạo ở Buffalo.

“Vì lý do gì?”, Dellray ngắt lời. “Vụ cướp và giết người mà chúng tôi nghe nói đến?”

“Một là cướp. Một là tàng trữ vũ khí. Một là tội hành hung người khác.”

“Án tối đa 25-25? Vụ giết người?”

Anh ta nói một cách quả quyết: “Đó không phải là một tội đúng. Từ việc bị đánh gục thành hành hung. Ban đầu tôi không hề làm điều đó.”

“Chưa từng nghe điều này”, Dellray lẩm bẩm.

“Nhưng anh đã tham gia vụ cướp?” Sellito hỏi.

Anh ta nhăn mặt. “Đúng.”

“Tiếp tục đi.”

“Năm ngoái tôi được chuyển đến trại an ninh tối thiểu Alden. Được làm việc bên ngoài nhà tù trong thời gian thi hành án. Tôi đã làm việc và đến trường giáo dưỡng ở đó. Và được thả có điều kiện trước thời hạn bảy tuần trước.”

“Nói cho tôi biết về vụ cướp.”

“Được thôi. Vài năm về trước, tôi là một thợ sơn, làm việc ở Harlem.”

“Graffiti?”, Rhyme hỏi, hất đầu về phía bức ảnh toa tàu điện ngầm.

Jax cười, nói: “Sơn nhà. Ta không làm ra tiền với graffiti, trừ khi ta là Keith Haring và nhóm của ông ta. Và họ cũng là những người giỏi thực sự. Dù sao thì tôi cũng sẽ bị giết bởi món nợ. Anh biết chứ, Venus - mẹ của Geneva - có những vấn đề thực sự. Đầu tiên là cocain, rồi heroin và sau cùng là ma túy đá. Chúng tôi cần tiền để bảo lãnh và trả cho

các luật sư nữa.”

Nỗi buồn trên khuôn mặt anh ta có vẻ là thật. “Có những dấu hiệu cho thấy cô ấy có vấn đề khi chúng tôi sống với nhau. Nhưng, các anh biết đấy, chẳng ngoài tình yêu có thể biến ta thành một tên ngốc mù quáng. Dù sao thì, chúng tôi cũng sắp bị đá khỏi ngôi nhà và tôi không có tiền mua quần áo và sách vở cho Geneva hay thậm chí là thức ăn. Con bé cần một cuộc sống bình thường. Tôi đã nghĩ rằng nếu chứng tôi có thể lấy được ít tiền thì tôi sẽ đưa Venus đi chữa trị hoặc làm gì đó, để đưa cô ấy sống trở lại. Và nếu cô ấy không làm thế, tôi sẽ đưa Geneva đi xa, tạo dựng một gia đình tốt hơn cho con bé.

Những gì xảy ra là do gã này, Joey Stokes, nói với tôi về thỏa thuận mà hắn có được ở Buffalo. ở đó có chiếc xe được trang bị vũ khí chạy vào các thứ Bảy, thu lượm các hóa đơn từ các khu mua sắm bên ngoài thành phố. Có vài gã bảo vệ lười nhác. Đó là chiếc xe đi thu gom.

Joey và tôi rời đi vào sáng thứ Bảy, nghĩ rằng chúng tôi có thể quay về với năm mươi, sáu mươi ngàn mỗi người tối hôm đó.” Một cái lắc đầu buồn bã. “Chà, tôi không biết rằng mình đang làm gì lúc đó, nghe theo cái gã đó. Khoảnh khắc mà người lái xe đưa tiền, mọi thứ trở nên tồi tệ. Anh ta có hệ thống báo động bí mật mà chúng tôi không biết. Anh ta nhấn nó và tiếng còi xe cảnh sát hú lên khắp nơi.

Chúng tôi chạy hướng về phía nam nhưng đi tới đoạn giao với đường tàu, chúng tôi đã không để ý. Chuyến tàu chở hàng đã bị dừng lại. Chúng tôi quay ngược và chạy vào vài con đường không có trên bản đồ và phải đi qua một cánh đồng. Hai lốp xe bị thủng và phải chạy bộ. Cảnh sát ập đến chỉ khoảng nửa giờ sau đó. Joey bảo phải chống cự còn tôi nói không và hét lên rằng chúng tôi đầu hàng. Nhưng Joey nổi điên và bắn vào chân tôi. Lực lượng cảnh sát nghĩ rằng chúng tôi đang nhắm bắn vào họ. Đó là tội cố ý giết người.”

“Và anh phải trả giá”, Dellray nói, với ngữ điệu, chứ không phải ngữ pháp, của một nhà triết học nghiệp dư.

“Chúng tôi đã bị nhốt trong trại tạm giam một tuần, mười ngày trước khi họ cho phép tôi được gọi điện. Dù sao thì tôi không thể gọi cho Venus được; điện thoại của chúng tôi đã bị cắt. Luật sư của tôi là một thằng nhóc nào đó từ Sở trợ giúp pháp lý, cậu ta chẳng làm được cái gì cả. Tôi có gọi cho một vài người bạn nhưng họ không thể tìm ra Venus hay Geneva. Hai mẹ con đã bị đá ra khỏi căn hộ.

Tôi đã viết những bức thư từ trong tù. Chúng vẫn luôn bị gửi lại. Tôi gọi cho bất cứ ai có thể nghĩ tới. Tôi đã rất muốn được gặp cô ấy! Mẹ của Geneva và tôi đã mất một đứa bé trước đó. Và rồi tôi đánh mất Geneva khi phải vào tù. Tôi muốn lại có gia đình của mình.

Sau khi được thả ra, tôi đến đây để tìm con bé.

Thậm chí c việc sử dụng những đồng tiền tôi có vào cái máy tính cũ kỹ này để tìm nó trên mạng hay bằng cách nào đó. Nhưng tôi đã chẳng may mắn chút nào. Tất cả những gì tôi được nghe nói tới là Venus đã chết và Geneva đã đi mất. Dễ dàng biến mất và rơi vào lãng quên ở Harlem này. Tôi cũng không thể tìm thấy cô của mình nữa, nơi hai mẹ con họ thường đến ở một vài lần. Rồi sáng ngày hôm qua một người phụ nữ mà tôi quen trước đây, làm việc ở Midtown, nhìn thấy sự náo loạn ở bảo tàng dành cho dân da đen này, có một cô bé bị tấn công và bà ta nghe thấy tên cô bé là Geneva, mười sáu tuổi và sống ở Harlem. Bà ấy biết tôi đang tìm con gái và gọi cho tôi. Tôi liên lạc với một gã trong các băng nhóm ở khu ngoại ô và rồi anh ta kiểm tra các trường học ngày hôm qua. Tìm hiểu được là con bé học ở trường Langston Hughes. Tôi đến đấy để tìm con bé.”

“Họ phát hiện ra anh”, Sellito nói. “Ở sân trường.”

“Đúng vậy. Tôi đã đến đó. Khi tất cả đuổi theo thì tôi bỏ chạy. Nhưng tôi quay lại và biết được nơi ở của con bé qua thằng nhóc đó, ở khu tây Harlem, Morningside. Tôi đến đó ngày hôm nay, định để những cuốn sách lại đó nhưng tôi thấy các anh đưa nó lên xe và đi mất.” Anh ta hất đầu về phía Bell.

Viên thanh tra cau mày: “Anh đang đẩy chiếc xe chở đồ”.

“Đúng là tôi giả vờ như vậy. Tôi bắt một chiếc taxi và đi theo mọi người tới đây.”

“Với khẩu súng”, Bell nhấn mạnh.

Anh ta nói: “Có kẻ nào đó đang cố gắng tấn công cô gái bé nhỏ của tôi! Nên tôi mới mua cho mình khẩu súng này. Tôi sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với con bé”.

“Anh dùng nó?”, Rhyme hỏi. “Khẩu súng?”

“Không.”

“Chúng tôi sẽ kiểm tra nó.”

“Tất cả những gì tôi làm là rút nó ra và dọa những thằng nhóc mất dạy đó để chúng nói cho tôi biết chỗ Geneva sống, một thằng nhóc tên là Kevin, nó nói xấu về con gái tôi. Thật tồi tệ là nó tè ra quần khi tôi gí khẩu súng vào nó... nó đáng bị như vậy. Nhưng đó là tất cả những gì tôi đã làm - bên cạnh việc tôi có cãi lộn với nó. Các anh có thể tìm ra nó và hỏi.”

“Tên bà ta là gì, người phụ nữ gọi cho anh ngày hôm qua?”

“Betty Carlson. Bà ấy làm việc cạnh bảo tàng.” Anh ta hất đầu về phía chiếc điện thoại. “Số của bà ấy ở trong danh sách cuộc gọi đến. 718 - đó là mã vùng.Sellito lấy điện thoại và bước ra hành lang.

“Thế còn gia đình của anh ở Chicago thì sao?”

“Cái gì của tôi cơ?”, anh ta cau mày.

“Mẹ của Geneva nói rằng anh chuyển tới Chicago với ai đó và cưới cô ta.” Sachs giải thích.

Jax nhắm mắt trong sự căm phẫn. “Không, không... Đó là một lời nói dối. Tôi chưa từng đến Chicago. Venus chắc chắn đã nói với Geneva điều đó để đầu độc con bé chống lại tôi... Người phụ nữ đó, tại sao tôi đã từng yêu cô ta được chứ?”

Rồi Rhyme nhìn vào Cooper. “Gọi cho Trại cải tạo.”

“Không, không, làm ơn”, Jax nói, khuôn mặt tuyệt vọng. “Họ sẽ buộc tội tôi vi phạm một lần nữa. Tôi không thể ra quá hai mươi lăm dặm từ Buffalo. Tôi xin phép ban có thẩm quyền hai lần và cả hai lần họ đều không chấp nhận. Thế là tôi vẫn cứ đi.”

Cooper cân nhắc điều này. “Tôi có thể kiểm tra anh ta thông qua hệ thống dữ liệu cơ bản của Trại cải tạo. Như thế sẽ bình thường. Các Cán bộ giám sát không thấy điều đó.”

Rhyme gật đầu. Một lát sau bức ảnh của Alonzo Jackson và hồ sơ của anh ta hiện lên trên màn hình máy tính. Cooper đọc to nó lên. “Xác nhận những gì anh ta nói. Được thả ra trước thời hạn nhờ cải tạo tốt. Có vài tín chỉ cao đẳng. Và có đề cập đến một con gái, Geneva Settle, là con ruột.”

“Cảm ơn vì điều đó”, Jax nói, cảm thấy thoải mái. “Cái gì với những quyển sách?”

“Tôi không thể chỉ đến chỗ các anh và nói tôi là ai - tôi có thể bị tóm lại - nên tôi lấy cả đống sách mà Geneva đã đọc khi con bé còn nhỏ. Để con bé có thể thấy được mẩu giấy ghi chú mà tôi gửi.”

“Ghi chú nào?”

“Tôi viết cho nó một mẩu ghi chú, nhét nó vào một trong những quyển sách.”

Cooper lục lọi trong túi. Trong một quyển Khu vườn bí mật cũ sờn là một mẩu giấy. Dòng chữ viết tay nắn nót ghi: Con yêu Gen, bố gửi cho con những thứ này. Hãy gọi cho bố. Bên dưới mẩu tin là số điện thoại của anh ta.

Sellito bước về phía cửa, gật đầu: “Đã gọi cho bà Carlson. Tất cả những gì anh ta nói đã được kiểm tra”.

Rhyme hỏi: “Mẹ của Geneva là bạn gái không phải vợ. Đó là lý do tại sao Geneva không mang họ Jackson?”.

“Đúng thế.”

“Anh sống ở đâu?”, Bell hỏi.

“Tôi có một phòng trọ ở Harlem. Phố 136. Khi tìm ra Geneva, tôi định đưa con bé quay lại Buffalo cho đến khi được phép trở về nhà.” Khuôn mặt anh ta trầm xuống và Rhyme tin rằng mình thấy nỗi đau thuần khiết trong đôi mắt đó. “Nhưng tôi không nghĩ rằng có nhiều cơ hội để điều đó xảy ra lúc này.”

“Tại sao?”, Sachs hỏi.

Jax cười một cách buồn bã. “Tôi đã nhìn thấy nơi con bé sống, một ngôi nhà đẹp ở gần Morningside. Tất nhiên, tôi rất vui cho con bé, thực sự rất vui. Nó đã có cho mình cha mẹ nuôi chăm sóc, có thể có cả một người anh, em trai hoặc chị em gái mà nó vẫn luôn mong muốn có nhưng không được, sau khi Venus trải qua khoảng thời gian đó ở phòng khám. Làm sao mà Geneva sẽ muốn trở lại với tôi? Con bé đã có cuộc sống mà nó xứng đáng được hưởng, tất cả những gì mà tôi không thể mang lại cho nó.”

Rhyme nhìn Sachs với cặp lông mày nhướn lên. Jax không nhìn thấy điều đó.

Câu chuyện của anh ta nghe hợp logic với Rhyme. Nhưng anh mang trong mình sự hoài nghi mà một cảnh sát vẫn luôn có. “Tôi muốn hỏi anh một vài câu.”

“Bất cứ điều gì.”

“Người cô mà anh đề cập đến là ai?”

“Em gái của cha tôi. Lilly Hall. Bà ấy cũng đã nuôi nấng tôi. Hai lần góa phụ. Bà ấy sẽ 90 tuổi vào năm

nay. Vào tháng Tám. Nếu như bà ấy vẫn còn sống.” Rhyme chẳng có manh mối nào về tuổi hay sinh nhật của bà ấy nhưng đó là cái tên mà Geneva nói với họ.

“Bà ấy vẫn sống.”

Một nụ cười trên khuôn mặt anh ta. “Tôi vui vì điều đó. Tôi đã rất nhớ bà ấy. Tôi cũng không thể tìm ra bà ấy nữa.”

Bell nói: “Anh có nói gì với Geneva về các từ ‘Ngài’. Nó là gì?”.

“Tôi nói với con bé ngay từ khi nó còn nhỏ là hãy nhìn vào trong mắt mọi người và luôn luôn đầy tự trọng, nhưng không bao giờ gọi ai đó là ‘ngài’ hay ‘bà’ trừ khi họ xứng đáng với điều đó.”

Viên thanh tra người Carolina gật đầu với Rhyme và Sachs.

Nhà tội phạm học hỏi: “Charles Singleton là ai?”. Jax chớp mắt trong sự ngạc nhiên. “Làm sao mà anh biết ông ấy?”

“Trả lời câu hỏi đi, anh bạn”, Dellray ngắt lời.

“Ông ấy là, tôi không nhớ chính xác, kiểu như là ông cố của ông cố của tôi, hay đại loại như thế.”

“Tiếp tục đi”, Rhyme khuyến khích.

“Chà, ông ấy từng là nô lệ ở Virginia. Ông chủ của ông ấy giải phóng ông và vợ rồi cho họ một trang trại phía bắc. Rồi ông xung phong vào Nội chiến, như trong bộ phim Glory. Ông ấy quay trở về sau đó, làm việc với vườn cây và dạy học ở trường - một trường học miễn phí dành cho người da đen. Bán rượu táo để kiếm tiền cho những người công nhân xây tàu trên con đường gần trang trại. Tôi còn biết ông ấy đã được tặng huân chương trong cuộc chiến, ông ấy thậm chí còn được gặp Abraham Lincoln một lần ở Richmond. Chỉ ngay sau khi quân Liên bang chiếm được vùng đất đó. Hoặc đó chỉ là những gì mà cha tôi kể lại.” Một tiếng cười buồn bã khác. “Rồi sau đó là câu chuyện ông ấy bị bắt vì ăn trộm vàng, tiền lương hoặc gì đó và phải vào tù. Giống như tôi.”

“Anh có biết chuyện gì xảy ra với ông ấy sau khi ra tù không?”

“Không. Chưa bao giờ nghe ai nói về điều đó. Vậy, anh có tin tôi là cha của Geneva không?”

Dellray nhìn Rhyme, nhướn mày.

Nhà tội phạm học đánh giá người đàn ông. “Gần như thế. Một điều cuối cùng. Há miệng ra.”

“Ông là cha tôi?”

Khó thở, gần như là choáng váng với điều đó, Geneva Settle cảm thấy trái tim mình đang đập loạn trong ngực. Cô bé nhìn ông ta một cách cẩn thận, nhìn lên khuôn mặt, vai, bàn tay. Phản ứng nắm chặt tay lại cho thấy sự nghi ngờ nhưng cô bé không thể phủ nhận rằng mình nhận ra ông ấy. Ông ấy vẫn đeo chiếc nhẫn mà mẹ cô, Venus, đã tặng vào dịp Giáng sinh - cái ngày họ vẫn còn chờ đón Giáng sinh. Dù sao, ký ức mà cô lấy ra để so sánh người đàn ông này, vẫn không rõ nét, giống như nhìn vào một người với ánh mặt trời sáng chói sau lưng họ.

Trừ bức ảnh trong bằng lái xe, cái ảnh khi cô còn là một đứa bé với ông ấy và mẹ của cô, bức ảnh về một trong những hình vẽ graffiti cũ của ông, cô không thể phủ nhận mối liên hệ giữa họ với hiện tại, trừ xét nghiệm DNA mà Cooper thực hiện. Không còn nghi ngờ gì về việc họ có quan hệ ruột thịt với nhau.

Chỉ có hai cha con ngồi cạnh nhau trên tầng - tất nhiên là không có ai khác, trừ thanh tra Bell, người bảo vệ cho cô. Những cảnh sát còn lại ở bên dưới đang điều tra nốt, cố gắng để tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ cướp trang sức.

Nhưng Rhyme, Amelia và tất cả những người khác - cũng như gã sát nhân và tất cả những sự kiện đáng sợ khác trong mấy ngày qua - trong một lúc, đã không còn trong trí óc của họ. Câu hỏi mà giờ đây đang quay cuồng trong Geneva là: Làm thế nào mà cha cô có thể đến đây? Và tại sao?

Quan trọng nhất là: Điều đó có nghĩa gì với cô chứ?

Hất đầu về phía túi đồ. Cô nhấc quyển sách của Dr Seuss lên. “Con không đọc sách dành cho trẻ em nữa.” Đó là tất cả những gì cô nghĩ ra để nói lúc này. “Con đã mười sáu tuổi hai tháng trước.” Ý cô muốn nhắc cho ông ấy biết đã bao nhiêu sinh nhật phải ở một mình rồi.

“Ta đưa cho con những quyển này chỉ để con biết rằng đó là ta. Ta biết con đã lớn lên cùng chúng.”

“Thế còn gia đình khác của cha thì sao?”, cô hỏi với một giọng lạnh lùng.

Jax lắc đầu. “Họ đã nói với ta những gì Venus nói với con, Genie.”

Cô bỗng tức giận khi ông gọi cô bằng cái tên mà ông đã gọi từ rất nhiều năm trước. Viết tắt ghép từ ‘Geneva’ và ‘genius’ - thiên tài.

“Mẹ con dựng nên chuyện đó. Để con chống lại ta. Không, không, Genie, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi con. Ta đã bị bắt.”

“Bị bắt?”

“Đó là sự thật, Geneva ạ.” Roland Bell nói. “Bọn chú đã kiểm tra hồ sơ của ông ấy. Ông ấy bị bắt đúng cái ngày rời khỏi cháu và mẹ. Ông ấy đã ở trong tù từ ngày đó. Mới được ra ngoài thôi.”

Rồi ông kể với cô bé về vụ cướp, về việc liều lĩnh kiếm chút tiền để cuộc sống của họ tốt hơn một chút, để giúp mẹ của cô.

Nhưng những lời nói trở nên mệt mỏi. Ông ấy đang nói một trong hàng ngàn những lời xin lỗi mà ta vẫn thường nghe quanh mình. Kẻ buôn bán ma túy, những kẻ ăn trộm trong cửa hàng, những kẻ lừa đảo trợ cấp xã hội, những tên cướp giật dây chuyền.

Ta làm những điều đó vì con, con yêu ạ

Cô cúi xuống nhìn quyển sách trong tay. Nó đã cũ. Nó dành cho ai khi còn mới? Cha mẹ mua quyển sách này cho con mình giờ ở đâu? Ở trong tù, rửa bát đĩa, lái một chiếc Lexus, hay đang tiến hành một ca phẫu thuật thần kinh?

Có phải cha cô đã lấy trộm nó từ một cửa hàng sách cũ?

“Ta quay lại để tìm con, Genie. Ta đã tuyệt vọng khi đi tìm con. Và ta thậm chí còn tuyệt vọng chán nàn hơn nữa khi Betty gọi điện và nói với ta rằng con bị tấn công... Điều gì đã xảy ra ngày hôm qua? Ai đang săn đuổi con? Chưa một ai nói với ta điều đó.”

“Con đã nhìn thấy một việc gì đó”, cô nói một cách qua loa, không muốn nói quá nhiều điều. “Có lẽ là một ai đó đang làm một việc phạm pháp.” Geneva không thích thú lắm với hướng hội thoại này. Cô nhìn ông và nói đầy giận dữ hơn dự định: “Cha biết là mẹ đã chết rồi”.

Ông gật đầu. “Ta không biết điều đó cho đến khi quay lại. Rồi ta nghe nói thế. Nhưng không hề ngạc nhiên. Mẹ con là một người phụ nữ đầy rắc rối. Có lẽ bà ấy đã hạnh phúc hơn lúc này.”

Geneva không nghĩ vậy. Dù trong bất cứ trường hợp nào thì cũng chẳng có một thiên đường tạo nên hạnh phúc cho cái chết cô đơn như bà ấy, thân thể bà ấy co rúm lại nhưng khuôn mặt thì phình ra như mặt trăng vàng.

Và nó không thể bao che cho nỗi đau trước đó - phải kiếm tiền trên thân xác của mình để có một vài viên ma túy đá trong khi con gái của bà ta đứng đợi bên ngoài cánh cửa.

Geneva không nói về những điều này.

Ông ấy cười. “Con đã có cho mình một nơi thực sự đẹp.”

“Chỉ là tạm thời thôi. Con sẽ không ở đó nữa.”

“Con không ở đó nữa? Con sẽ đi đâu?”

“Con không biết nữa.”

Cô từ chối nói ra điều này và nhận ra rằng, điều đó khiến ông bước chân ra cửa. Và, dù chắc chắn để thấy, ông nói mục đích của mình: “Ta sẽ đi hỏi Cán bộ giám sát liệu rằng ta có thể quay về đây. Biết rằng đang có một gia đình cần ta chăm sóc, có thể ông ấy sẽ đồng ý”.

“Cha không có gia đình nào ở đây. Không còn nữa.”

“Ta biết con đang giận ta lắm, con yêu. Nhưng ta sẽ tạo cho con một gia đình. Ta...”

Cô bé ném quyển sách xuống sàn nhà. “Sáu năm và không có gì hết. Không một lời. Không một cú điện thoại. Không một lá thư.” Nỗi tức giận, những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt cô. Cô lau sạch chúng và giũ tay mình.

Ông thầm thì: “Ta có thể viết rồi gửi đi đâu? Ta có thể gọi tới đâu? Ta vẫn kiên trì trong suốt sáu năm đó để liên lạc với con. Ta sẽ đưa cho con xem chồng thư mà ta có, tất cả đều gửi quay trở lại nhà tù. Hàng trăm lá thư. Ta đã cố làm tất cả mọi việc có thể nghĩ tới. Ta không thể nào tìm thấy con”.

“Chà, con cảm ơn lời xin lỗi. Nếu đó là một lời xin lỗi. Nhưng con nghĩ rằng đã đến lúc cha nên đi.”

“Không, con yêu, hãy để cha...”

“Không ‘con yêu’, không ‘Genie’, không ‘con gái’”

“Ta sẽ mang cho con một gia đình”, ông nhắc lại và lau những giọt nước mắt của mình.

Cô hoàn toàn không cảm thấy gì hết, khi nhìn thấy nỗi đau của ông - hay là bất cứ thứ gì đi nữa. Không có gì, ngoài sự giận dữ. “Đi đi!”

“Nhưng, con yêu, cha...”

“Không. Hãy đi đi.”

Một lần nữa, viên thanh tra từ bắc Carolina, chuyên gia bảo vệ nhân chứng, làm nhiệm vụ của mình một cách thành thục và không cần vẫy tay ra hiệu. Anh đứng dậy và lặng im nhưng kiên quyết đưa người cha đi ra hành lang. Anh gật đầu về phía cô bé, an ủi cô với một nụ cười và đóng cánh cửa lại phía sau, để lại Geneva một mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương