Là Anh
-
C17: Sợi dây chuyền là tương lai của con
Tình cảm của Thích Vy và Thích Minh cũng vậy, Thích Vy được Tống Lan chăm lo cho học hành đầy đủ, thì Thích Vy cũng lo lắng cho Thích Minh như thế, nhưng khi nhìn đến những món đồ này Thích Minh lại chợt ra ra chuyện của chị gái cô. Liền nhanh miệng hỏi:
- Thích Vy lần trước mải miết vui vẻ chuyện đi du học, em còn quên không hỏi chị, chị lo được số tiền lớn như vậy kiểu gì?
Thích Vy thoáng gượng gạo, tại vốn dĩ chuyện này và kể cả học phí của Thích Minh trước giờ đều là cô chăm lo, nhưng lần này cô dường như số tiền quá lớn lại không muốn dì Tống biết liền nhẹ nhàng nói lời lấp liếm:
- Chị mượn bạn.
- Chị có bạn sao? Ngoài chị Nhậm Tương ra chị còn chơi được với mấy người nữa, hơn nữa, chị Nhậm Tương cũng không thể cho chị mượn nhiều vậy được.
Nghe lời nói của hai chị em, liền mơ mơ hồ hồ hiểu được việc Thích Minh đi du học buộc phải có một khoản tiền bảo lãnh để đảm bảo kinh tế.
- Thích Minh nói cho mẹ nghe, con đi du học cần bao nhiêu tiền?
- Hơn một trăm vạn tệ ạ.
- Thích Vy con đừng nói với dì là..
Lời nói chưa dứt Tống Lan nhanh chóng chạy về phía ban thờ ba của Thích Vy nhẹ nhàng vái ba vái sau đó nhân chiếc hộp được đặt trên đấy xuống, giọt nước mắt của bà nhẹ nhàng rơi xuống.
- Thích Vy, con có biết con làm chuyện gì rồi không, đây là cả tương lai của con đó, dì biết làm sao nói chuyện với bố con đây. Cả đời dì dù nghèo khó cũng không thể bỏ qua lời hứa đối với ba con, con làm như vậy, dì biết sống sao hả con.
- Dì à, con biết dì buồn, nhưng cơ hội của Thích Minh chỉ có một, chồng có thể lấy người này cũng có thể lấy người khác, hơn nữa, con cũng không muốn quá áp đặt vào một mối quan hệ lạ lùng. Con không sao, dì yên tâm được không?
Lời nói của Thích Vy càng khiến Tống Lan buồn phiền, bà và cha cô vốn là hai người đồng cảnh ngộ liền về chung nhà để chăm sóc cho hai đứa trẻ được tốt hơn, cũng là chăm sóc lẫn nhau, ai ngờ hai đứa trẻ lại quá hiểu chuyện khiến bà lại càng đau lòng hơn. Cả tương lai cô cũng có thể không cần chỉ vì xuất du học. Thấy Tống Lan vẫn chưa nói gì Thích Vy liền an ủi:
- Dì, cùng lắm là sau này Thích Minh học tốt, về nước tìm được công việc tốt, sau đó chăm sóc con với dì, vậy cũng là được rồi, dì đừng buồn nữa có được không?
- Đúng đó mẹ, mẹ đừng buồn, con sẽ ghi nhớ những gì chị đã hi sinh vì con.
Tống Lan nghe được lời nói của hai đứa trẻ chỉ đành ngậm ngùi thở dài, dặn dò hai đứa cùng nhau nấu bữa trưa, một mớ hỗn độn cũng đã làm cả nhà mất đi một bữa sáng. Nhưng đau lòng hơn đối với bà chính là không trọn vẹn được lời hứa với cha của Thích Vy. Đó mới là người cho con gái của mà mang thêm một dòng họ.
Nhìn hai đứa con gái, thà rằng bà mắng được trách được cũng có lẽ do số phận bà xui rủi không tốt, đằng này, đứa nào cũng có riêng cái tình cái lý, khiến bả quả thật chỉ có thể tự thầm trách bản thân mình.
Cả nhà không ai nói thêm điều gì, chỉ mong không ai vì chuyện đó mà tổn thương đến tự trọng.
Thích Vy cũng nói qua với dì Tống chuyện nghỉ việc, muốn chuyển lĩnh vực làm việc. Cô nói có lẽ cô không hợp với môi trường công sở, công việc đó, cho dù cho có cố gắng như nào cũng không thể tránh được lời ra tiềng vào. Có lẽ do số phận cô quá may mắn, dẫn đến việc có nhiều quý nhân giúp đỡ, nhưng giúp đỡ dược một thì tai tiếng cô phải gánh chịu lại thành mười, điều này đối với một cô gái như cô quả thật thấy quá phiền phức.
Dì Tống nhìn khuôn mặt Thích Vy cũng nhìn thấy được sự mệt mỏi của cô, trước đây cô chưa bao giờ ngừng nghỉ làm việc, không quản ốm đau. Bà từng thấy cô một tay truyền nước một tay vẫn gõ liên tục trên bàn phím chiếc máy tính cũ. Nhưng cho dù cho mệt mỏi như nào cũng chưa từng ngừng lại. Lần này nghe cô nói muốn nghỉ việc bà liền viện cớ muốn cô nghỉ thêm vài ngày để tiện chăm sóc bà, cũng là để bà có thời giản tẩm bổ cho cả hai cô gái nhỏ luôn.
Thoáng cái cũng vài ngày trôi qua, Thích Vy lại không quen được với cuộc sống ngày ngày chỉ đợi Doãn Trạch gửi đồ đến rồi lại nấu nướng, cô thực sự muốn tìm thêm một công việc, cô quả nhiên không thể nghỉ ngơi quá lâu được. Nhìn về phía dì Tống và Thích Minh, bỗng nhiên Thích Vy lại có một suy nghĩ muốn mở một quán tạp hóa nhỏ, có thể cho dì Tống kiếm thêm thu nhập.
Sau cả một ngày ngồi tìm kiếm, cô lại càng không thể tìm ra được lối đi nào khả quan hơn nhiều nữa. Ở cùng nông thon này để làm được một quán tạp hóa nhỏ cũng không hề dễ dàng, địa điểm thì khó chứ nguồn cung cấp không hề khó khăn đến vậy, Thích Vy mất đến vài ngày để có thể tìm được một vị trí thích hợp đó chính là một bãi đất trống gần cây cầu đầu làng. Bãi đất trống đó vốn là của nhà người dân trong làng nhưng cũng đang có nhu cầu muốn bán, chỉ là bản thân cô cũng lo sợ không thể nào mua được nơi đó mà thôi.
Số tiền cô tiết kiệm cũng như được công ty đền bù cũng không hề còn lại nhiều lắm, Thích Minh nghe được dự định của cô cũng liền muốn góp tiền của mình chung sức với cô. Cuối cùng cô cũng lấy hết toàn bộ dũng khí đến gặp chủ nhân của miếng đất đấy đề nghị mua. Cũng may mắn trước đây ba mẹ cô sống tốt với bà con làng xóm khiến cho việc thỏa thuận hai người trở lên dễ dàng. Tiền sẽ được thanh toán trong ba năm theo tỷ lệ hai mươi, bốn mươi bốn mươi, hơn nữa cũng vì sự nhạy bén trong vấn đề kinh doanh nên Thích Vy đã đưa ra rất nhiều chiêu thức kinh doanh khiến người dân chú ý đến nhiều hơn.
Địa điểm đã chọn xong, Thích Vy liền liên hệ với các chi nhánh siêu thị của Dực Ký để có thể kí hợp đồng cung cấp sản phẩm, cuối cùng sau gần hai tháng thành quả của hai chị em chính là hoàn thiện một cửa hàng nhỏ tại chính vùng quê của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook