Ký Ức Yêu
-
Chương 7: Học tập là thứ chán nhất
Cố Huyền lôi hắn đi đến hoa viên, nụ cười trên mặt dĩ nhiên biến mất, thần sắc có chút phức tạp: “Không nghĩ tới em lập tức liền biến thành em họ anh.”
Hứa Thầm trong lòng run sợ nhìn chung quanh, phát hiện chỉ có hai người bọn họ, cảm thấy sởn tóc gáy, đây là muốn giết người diệt khẩu sao…
Hắn nuốt nuốt nước miếng, không dám nhìn Cố Huyền: “Là… Đúng vậy…”
“Em hình như rất sợ anh.”
“Có…sao?”
“Em đang phát run.”
“A…đại khái là đứng lâu…chân mỏi.”
“Anh nói là giọng em.”
“Được rồi, tôi thừa nhận có một chút.”
“Vì sao?”
“Không vì sao…”
“Vì anh hôn em à?”
Sát! Thật sự là vạch áo cho người xem lưng! Còn có, cái gì mà hôn với không hôn nói trực tiếp như vậy sao?
“Có lẽ thế…”
“Ngày đó thật sự xin lỗi.” Cố Huyền đột nhiên dời đề tài.
Mắt nhìn vết sẹo kết vảy nơi thái dương Cố Huyền, Hứa Thầm chột dạ nói: “Không, không sao cả.
“Anh tìm em rất lâu.”
“Tôi không ở chỗ đó nữa.”
“Vậy sao đổi số di động?”
“Không có gì, chỉ là muốn bắt đầu một lần nữa.”
“Em sẽ quên Lâm Tiêu chứ?”
“Không biết nữa.”
“Tiểu Kỳ, kỳ thật anh ——” Cố Huyền đột nhiên nghiêm túc.
“Hoá ra hai đứa trốn ở chỗ này!” Một người đàn ông nhuộm tóc vàng rực, thân mặc lễ phục trắng đi tới, đánh gãy lời của Cố Huyền.
Cố Huyền nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn hắn: “Anh tới làm cái gì?”
Cố Thu Trì đem tay khoát lên vai Hứa Thầm, cười: “Đương nhiên là tới làm quen em họ rồi~”
Tuy rằng Hứa Thầm đối với Cố Thu Trì oán niệm rất sâu, thế nhưng lúc này đây vẫn muốn cảm ơn hắn đột nhiên xuất hiện.
Có Cố Thu Trì can thiệp, Hứa Thầm coi như an ổn vượt qua buổi chiều này.
Yến hội chấm dứt, Hứa Thầm về nhà.
—-
Cốc cốc cốc!
Một cục vo tròn trên giường lớn hơ giật giật, cái đầu rối bù từ trong chăn vươn ra, nhược nhược nói: “Ai… A…”
“Là anh!”
= =, ai biết anh là ai a!
Hứa Thầm mơ mơ màng màng từ trên giường bò xuống, đầu như ổ gà đi ra mở cửa.
“Chào buổi sáng!” Một bóng người quen thuộc tựa trên khung cửa, mặt mang nét tươi cười.
“Sập!” Hứa Thầm đóng mạnh cửa, tựa vào phía sau cửa toái niệm: “Mình đại khái còn chưa tỉnh ngủ, không thì như thế nào mới sáng sớm liền nhìn thấy gia hoả này…”
“Anh tới đón em đến công ty.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói Cố Huyền, chứng thực hết thảy không phải nằm mơ.
Thanh tỉnh rồi Hứa Thầm vọt vào buồng vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
Ngày hôm qua viết văn nên ngủ quá muộn, hôm nay lại bị đánh thức lúc sáng sớm, Hứa Thầm nhìn con gấu trúc trong gương, thở dài.
Dây dưa từ trong phòng đi ra, phát hiện Cố Huyền cư nhiên còn đứng ở cửa.
“Đi thôi.” Nhận mệnh buông xuống đầu, xuống lầu.
“Tiểu Kỳ, dậy rồi à? Mau tới ăn sáng.” Tiêu Lam đứng cạnh bàn gọi hắn.
Hứa Thầm lắc đầu: “Con không ăn.”
Nhưng không phải vấn đề thời gian, mà là Hứa Thầm hoàn toàn không có thói quen ăn sáng.
Cố Huyền đi phía sau khẽ nhíu mày, không nói gì.
Lên xe rồi, Hứa Thầm dại ra nhìn cửa sổ, không bao lâu mí mắt liền bắt đầu đánh nhau.
Xe chậm rãi dừng lại, Cố Huyền quay đầu nhìn người bên cạnh ngủ không biết trời trăng gì hết.
Mái tóc hơi rối rũ xuống trên gương mặt trái xoan, lông mi dài cong dưới ánh mặt trời như tạo ra cái bóng che lấp đôi mắt, môi khẽ nhếch, hô hấp nhẹ nhàng.
Cố Huyền cúi người, vụng trộm tại khóe miệng hắn ấn xuống một nụ hôn, ngẩng đầu, lộ ra ý cười dịu dàng.
Vươn ra một ngón tay chọc chọc má hắn, Hứa Thầm rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Tỉnh?” Cố Huyền giúp hắn tháo dây an toàn, xoa xoa đầu hắn: “Xuống xe đi.”
Hứa Thầm sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Cố Huyền một cái, chải chải tóc, xuống xe.
Sau khi nhìn thấy cửa hàng McDonald, Hứa Thầm hơi nhếch miệng cười: “Anh đừng nói với em nhà anh mở cửa hàng McDonald.”
Cố Huyền cười khẽ: “Không phải em chưa ăn sáng sao.” Nói xong lôi kéo tay hắn vào cửa.
“Em thật sự không muốn ăn…” Hứa Thầm nhược nhược nói.
“Bữa sáng nhất định phải ăn.” Cố Huyền không để ý hắn phản đối.
Rơi vào đường cùng, Hứa Thầm đành phải ăn bữa sáng.
Nhà Cố Huyền đương nhiên không mở cửa hàng McDonald, trong trí nhớ của Tống Tư Kỳ trước kia, nhà họ Cố hình như mở công ti kỹ thuật điện tử, chuyên môn nghiên cứu điện tử khoa học kỹ thuật.
Vào công ty, cùng Cố Huyền đi đến văn phòng hắn.
“Buổi chiều hai giờ có hội nghị, đến lúc đó em đi theo anh, mặt khác thời gian còn lại em ở trong phòng làm việc của anh xem tài liệu, có cái gì không hiểu cứ tới hỏi anh.”
Cố Huyền sai người đặt thêm một cái bàn trong phòng làm việc của mình, để Hứa Thầm học tập.
Nhìn trước mắt toàn chữ và chữ, Hứa Thầm có chút choáng, thật vất vả làm ra tư thế như xem tiểu thuyết, nhìn một đoạn phát hiện rõ ràng mình biết hết tất cả các chữ trong này, nhưng sau khi ghép thành câu liền hoàn toàn không hiểu, yên lặng cảm thán một câu “Trung văn bác đại tinh thâm”, Hứa Thầm lại cúi đầu xem tư liệu.
Nửa giờ sau, Hứa Thầm ngáp liên hồi, lại bắt đầu mệt rã rời.
“Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa đuổi đi sâu ngủ.
“Cố tổng, cà phê của anh đây.” Đi vào là một tao niên bộ dạng xinh đẹp.
(Tao=lẳng lơ)
Tuy rằng tao niên diện mạo không tôig, thế nhưng Hứa Thầm chú ý một thứ chính là cái tay đang cầm tách cà phê của hắn —— Lan Hoa Chỉ?
Được rồi, chúng ta không nên kỳ thị người ta…
“Như thế nào là cậu?” Cố Huyền nhíu mày.
“Nga, hôm nay chị Trần có chuyện xin phép nghỉ.” Đột nhiên phát hiện giọng nói tao niên có chút là lạ.
“Đem cà phê để qua bàn bên kia.” Cố Huyền chỉ vào bàn làm việc của Hứa Thầm.
Tao niên kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thầm, hiển nhiên không phát hiện trong phòng còn có người thứ ba.
Ha ha, cảm giác tồn tại của mình thấp quá…
Tao niên đem cà phê để trên bàn hắn, thu hồi tay hoa lan, có vẻ tùy ý đáp lời: “Cậu là trợ lý của Cố tổng?”
“Anh thấy giống à?” Hứa Thầm nhịn không được cười khẽ.
Tao niên đột nhiên hấp khí, rối rắm: “Chẳng lẽ cậu là…”
Nha? Anh đang nghĩ cái gì vậy?
“Tiểu Trương, làm xong việc rồi thì ra ngoài đi.” Cố Huyền mở miệng đánh gãy lời trao đổi của hai người.
Nhìn cái vị tao niên tên Tiểu Trương kia cơ hồ là lệ rơi đầy mặt rời đi, Hứa Thầm đột nhiên ý thức được, tên này không phải là thích Cố Huyền chứ?
Ha ha, vì sao thế giới này lại có nhiều người thầm mến đến rối loạn như thế chứ…
Uống cà phê, cuối cùng chịu đựng qua buổi sáng.
“Đi ăn cơm đi.”
Hứa Thầm từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt dại ra nhìn hắn thật lâu, gật đầu.
“Mệt rồi thì đừng xem nữa.” Nhìn Hứa Thầm có bộ dạng này, Cố Huyền có chút đau lòng.
“Không có việc gì không có việc gì, đi ăn cơm đi.”
“Em muốn ăn cái gì, cơm Tây hay là cơm Trung?” Ở trong thang máy, Cố Huyền hỏi.
“Di? Căn tin ở công ty anh còn có cơm Tây?” Hứa Thầm kinh ngạc nhìn hắn.
“Em muốn đi căn tin ăn?”
“Chẳng lẽ không phải ăn ở căn tin sao?”
“Vậy thì đến căn tin.”
Hứa Thầm chỉ muốn biết căn tin của công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất nước Z có khủng bố như căn tin của trường đại học hay không, đồ ăn trong căn tin của trường đại học quả thật rất khủng bố, bí ẩn ở chỗ ngươi vĩnh viễn sẽ không biết từ trong đó ăn ra cái gì, cho nên đồ ăn ở căn tin bị liệt vào loại trừ lỗ, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, mì Dương Xuân tám món chính hệ bên trong chỉ còn một món chính hệ.
Trên thực tế, không hổ là công ty lớn, rõ ràng là căn tin lại trang hoàng giống như khách sạn, căn tin trường đại học liền thua thất bại thảm hại.
Đi chưa được mấy bước, Hứa Thầm phát hiện trong căn tin cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhìn hắn… Được rồi là Cố Huyền phía trước hắn.
Chậc chậc, hắn biết Cố Huyền là rất đẹp trai, thế nhưng tiểu gia cũng không kém a, vì sao không ai nhìn tôi hết vậy?
Thế nhưng Hứa Thầm liền phát hiện không thích hợp, bởi vì hắn thấy được sự kinh ngạc trên mặt rất nhiều người.
Hoá ra tiểu tổ tông này lần đầu tới đây ăn cơm.
Gọi đồ ăn, tùy tiện tìm chô ngồi xuống ăn cơm.
“Cố tổng? Sao anh tới chỗ này? Tình cờ quá…”
Hứa Thầm thiếu chút nữa nghẹn chết, nghe tới giọng nói làm người ta khó quên này, da gà liền rơi đầy đất.
“Tôi ngồi đây được không?”
Không phải anh ngồi rồi sao…
Hứa Thầm một bên ở trong lòng phỉ nhổ, một bên yên lặng ăn canh.
“Cố tổng, khoai tây thịt bò này ăn ngon lắm, anh ăn thử xem.”
Nhìn Tiểu Trương đem thịt bò trong bát toàn bộ gắp vào trong chén của Cố Huyền, Hứa Thầm càng thêm khẳng định suy đoán kia của mình.
Bất quá, người này như thế nào có thể ăn đồ người khác nếm qua.
Quả nhiên nhìn thấy người nào đó nhíu mày, lẳng lặng nhìn thoáng qua Hứa Thầm, gắp lên một khối khoai tây, nhét vào trong miệng.
Nha? Cư nhiên ăn…
Một bên Tiểu Trương tao niên còn đang đông lạnh, không ngừng cố gắng.
Giật mình qua đi, Hứa Thầm lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.
“Cố tổng, món này cũng không tệ đâu.”
Con trai à, cuối cùng mày cũng chỉ có thể ăn canh …
“Không cần.” Lần này lại là lạnh lùng từ chối.
Da? Chẳng lẽ Cố Huyền chỉ thích ăn thịt không thích dùng cơm? Kén ăn không tốt đâu.
Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua, một người cúi đầu yên lặng ăn cơm, một người không ngừng gắp đồ ăn, một người lạnh lùng từ chối.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng ăn, lúc này —— “Người yêu ơi anh chậm rãi bay..”
Ha ha, tiếng chuông quái dị quá…
Chỉ thấy Tiểu Trương tao niên lục túi quần, như thế nào cũng lúc không ra, ai khiến hắn mặc quần bò mua ở taobao làm gì.
“Bộp ——” di động rơi, thuận tiện rơi ra mấy đồng tiền xu.
“A, tiểu cơ cơ của tôi!” Tiểu Trương tao niên thét chói tai.
= = vi mao dắt lừa thuê hảo đáng khinh…
Ý thức được lời nói của mình mang nghĩa khác, Tiểu Trương mặt đỏ lên, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Hứa Thầm giúp hắn nhặt lên di động cùng tiền xu, đưa cho Tiểu Trương, nói đùa để điều hoà không khí: “Ha ha, di động rơi đủ thảm, ngay cả phí cũng rơi ra …”
Cố Huyền: “…”
Tiểu Trương: “…”
Hứa Thầm: “…” Không buồn cười sao?
Hứa Thầm trong lòng run sợ nhìn chung quanh, phát hiện chỉ có hai người bọn họ, cảm thấy sởn tóc gáy, đây là muốn giết người diệt khẩu sao…
Hắn nuốt nuốt nước miếng, không dám nhìn Cố Huyền: “Là… Đúng vậy…”
“Em hình như rất sợ anh.”
“Có…sao?”
“Em đang phát run.”
“A…đại khái là đứng lâu…chân mỏi.”
“Anh nói là giọng em.”
“Được rồi, tôi thừa nhận có một chút.”
“Vì sao?”
“Không vì sao…”
“Vì anh hôn em à?”
Sát! Thật sự là vạch áo cho người xem lưng! Còn có, cái gì mà hôn với không hôn nói trực tiếp như vậy sao?
“Có lẽ thế…”
“Ngày đó thật sự xin lỗi.” Cố Huyền đột nhiên dời đề tài.
Mắt nhìn vết sẹo kết vảy nơi thái dương Cố Huyền, Hứa Thầm chột dạ nói: “Không, không sao cả.
“Anh tìm em rất lâu.”
“Tôi không ở chỗ đó nữa.”
“Vậy sao đổi số di động?”
“Không có gì, chỉ là muốn bắt đầu một lần nữa.”
“Em sẽ quên Lâm Tiêu chứ?”
“Không biết nữa.”
“Tiểu Kỳ, kỳ thật anh ——” Cố Huyền đột nhiên nghiêm túc.
“Hoá ra hai đứa trốn ở chỗ này!” Một người đàn ông nhuộm tóc vàng rực, thân mặc lễ phục trắng đi tới, đánh gãy lời của Cố Huyền.
Cố Huyền nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn hắn: “Anh tới làm cái gì?”
Cố Thu Trì đem tay khoát lên vai Hứa Thầm, cười: “Đương nhiên là tới làm quen em họ rồi~”
Tuy rằng Hứa Thầm đối với Cố Thu Trì oán niệm rất sâu, thế nhưng lúc này đây vẫn muốn cảm ơn hắn đột nhiên xuất hiện.
Có Cố Thu Trì can thiệp, Hứa Thầm coi như an ổn vượt qua buổi chiều này.
Yến hội chấm dứt, Hứa Thầm về nhà.
—-
Cốc cốc cốc!
Một cục vo tròn trên giường lớn hơ giật giật, cái đầu rối bù từ trong chăn vươn ra, nhược nhược nói: “Ai… A…”
“Là anh!”
= =, ai biết anh là ai a!
Hứa Thầm mơ mơ màng màng từ trên giường bò xuống, đầu như ổ gà đi ra mở cửa.
“Chào buổi sáng!” Một bóng người quen thuộc tựa trên khung cửa, mặt mang nét tươi cười.
“Sập!” Hứa Thầm đóng mạnh cửa, tựa vào phía sau cửa toái niệm: “Mình đại khái còn chưa tỉnh ngủ, không thì như thế nào mới sáng sớm liền nhìn thấy gia hoả này…”
“Anh tới đón em đến công ty.” Ngoài cửa truyền đến giọng nói Cố Huyền, chứng thực hết thảy không phải nằm mơ.
Thanh tỉnh rồi Hứa Thầm vọt vào buồng vệ sinh, đánh răng rửa mặt.
Ngày hôm qua viết văn nên ngủ quá muộn, hôm nay lại bị đánh thức lúc sáng sớm, Hứa Thầm nhìn con gấu trúc trong gương, thở dài.
Dây dưa từ trong phòng đi ra, phát hiện Cố Huyền cư nhiên còn đứng ở cửa.
“Đi thôi.” Nhận mệnh buông xuống đầu, xuống lầu.
“Tiểu Kỳ, dậy rồi à? Mau tới ăn sáng.” Tiêu Lam đứng cạnh bàn gọi hắn.
Hứa Thầm lắc đầu: “Con không ăn.”
Nhưng không phải vấn đề thời gian, mà là Hứa Thầm hoàn toàn không có thói quen ăn sáng.
Cố Huyền đi phía sau khẽ nhíu mày, không nói gì.
Lên xe rồi, Hứa Thầm dại ra nhìn cửa sổ, không bao lâu mí mắt liền bắt đầu đánh nhau.
Xe chậm rãi dừng lại, Cố Huyền quay đầu nhìn người bên cạnh ngủ không biết trời trăng gì hết.
Mái tóc hơi rối rũ xuống trên gương mặt trái xoan, lông mi dài cong dưới ánh mặt trời như tạo ra cái bóng che lấp đôi mắt, môi khẽ nhếch, hô hấp nhẹ nhàng.
Cố Huyền cúi người, vụng trộm tại khóe miệng hắn ấn xuống một nụ hôn, ngẩng đầu, lộ ra ý cười dịu dàng.
Vươn ra một ngón tay chọc chọc má hắn, Hứa Thầm rốt cuộc mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Tỉnh?” Cố Huyền giúp hắn tháo dây an toàn, xoa xoa đầu hắn: “Xuống xe đi.”
Hứa Thầm sắc mặt ửng đỏ, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn Cố Huyền một cái, chải chải tóc, xuống xe.
Sau khi nhìn thấy cửa hàng McDonald, Hứa Thầm hơi nhếch miệng cười: “Anh đừng nói với em nhà anh mở cửa hàng McDonald.”
Cố Huyền cười khẽ: “Không phải em chưa ăn sáng sao.” Nói xong lôi kéo tay hắn vào cửa.
“Em thật sự không muốn ăn…” Hứa Thầm nhược nhược nói.
“Bữa sáng nhất định phải ăn.” Cố Huyền không để ý hắn phản đối.
Rơi vào đường cùng, Hứa Thầm đành phải ăn bữa sáng.
Nhà Cố Huyền đương nhiên không mở cửa hàng McDonald, trong trí nhớ của Tống Tư Kỳ trước kia, nhà họ Cố hình như mở công ti kỹ thuật điện tử, chuyên môn nghiên cứu điện tử khoa học kỹ thuật.
Vào công ty, cùng Cố Huyền đi đến văn phòng hắn.
“Buổi chiều hai giờ có hội nghị, đến lúc đó em đi theo anh, mặt khác thời gian còn lại em ở trong phòng làm việc của anh xem tài liệu, có cái gì không hiểu cứ tới hỏi anh.”
Cố Huyền sai người đặt thêm một cái bàn trong phòng làm việc của mình, để Hứa Thầm học tập.
Nhìn trước mắt toàn chữ và chữ, Hứa Thầm có chút choáng, thật vất vả làm ra tư thế như xem tiểu thuyết, nhìn một đoạn phát hiện rõ ràng mình biết hết tất cả các chữ trong này, nhưng sau khi ghép thành câu liền hoàn toàn không hiểu, yên lặng cảm thán một câu “Trung văn bác đại tinh thâm”, Hứa Thầm lại cúi đầu xem tư liệu.
Nửa giờ sau, Hứa Thầm ngáp liên hồi, lại bắt đầu mệt rã rời.
“Cốc cốc cốc” tiếng đập cửa đuổi đi sâu ngủ.
“Cố tổng, cà phê của anh đây.” Đi vào là một tao niên bộ dạng xinh đẹp.
(Tao=lẳng lơ)
Tuy rằng tao niên diện mạo không tôig, thế nhưng Hứa Thầm chú ý một thứ chính là cái tay đang cầm tách cà phê của hắn —— Lan Hoa Chỉ?
Được rồi, chúng ta không nên kỳ thị người ta…
“Như thế nào là cậu?” Cố Huyền nhíu mày.
“Nga, hôm nay chị Trần có chuyện xin phép nghỉ.” Đột nhiên phát hiện giọng nói tao niên có chút là lạ.
“Đem cà phê để qua bàn bên kia.” Cố Huyền chỉ vào bàn làm việc của Hứa Thầm.
Tao niên kinh ngạc nhìn về phía Hứa Thầm, hiển nhiên không phát hiện trong phòng còn có người thứ ba.
Ha ha, cảm giác tồn tại của mình thấp quá…
Tao niên đem cà phê để trên bàn hắn, thu hồi tay hoa lan, có vẻ tùy ý đáp lời: “Cậu là trợ lý của Cố tổng?”
“Anh thấy giống à?” Hứa Thầm nhịn không được cười khẽ.
Tao niên đột nhiên hấp khí, rối rắm: “Chẳng lẽ cậu là…”
Nha? Anh đang nghĩ cái gì vậy?
“Tiểu Trương, làm xong việc rồi thì ra ngoài đi.” Cố Huyền mở miệng đánh gãy lời trao đổi của hai người.
Nhìn cái vị tao niên tên Tiểu Trương kia cơ hồ là lệ rơi đầy mặt rời đi, Hứa Thầm đột nhiên ý thức được, tên này không phải là thích Cố Huyền chứ?
Ha ha, vì sao thế giới này lại có nhiều người thầm mến đến rối loạn như thế chứ…
Uống cà phê, cuối cùng chịu đựng qua buổi sáng.
“Đi ăn cơm đi.”
Hứa Thầm từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên, ánh mắt dại ra nhìn hắn thật lâu, gật đầu.
“Mệt rồi thì đừng xem nữa.” Nhìn Hứa Thầm có bộ dạng này, Cố Huyền có chút đau lòng.
“Không có việc gì không có việc gì, đi ăn cơm đi.”
“Em muốn ăn cái gì, cơm Tây hay là cơm Trung?” Ở trong thang máy, Cố Huyền hỏi.
“Di? Căn tin ở công ty anh còn có cơm Tây?” Hứa Thầm kinh ngạc nhìn hắn.
“Em muốn đi căn tin ăn?”
“Chẳng lẽ không phải ăn ở căn tin sao?”
“Vậy thì đến căn tin.”
Hứa Thầm chỉ muốn biết căn tin của công ty khoa học kỹ thuật lớn nhất nước Z có khủng bố như căn tin của trường đại học hay không, đồ ăn trong căn tin của trường đại học quả thật rất khủng bố, bí ẩn ở chỗ ngươi vĩnh viễn sẽ không biết từ trong đó ăn ra cái gì, cho nên đồ ăn ở căn tin bị liệt vào loại trừ lỗ, món cay Tứ Xuyên, món ăn Quảng Đông, mì Dương Xuân tám món chính hệ bên trong chỉ còn một món chính hệ.
Trên thực tế, không hổ là công ty lớn, rõ ràng là căn tin lại trang hoàng giống như khách sạn, căn tin trường đại học liền thua thất bại thảm hại.
Đi chưa được mấy bước, Hứa Thầm phát hiện trong căn tin cơ hồ tất cả mọi người đều đang nhìn hắn… Được rồi là Cố Huyền phía trước hắn.
Chậc chậc, hắn biết Cố Huyền là rất đẹp trai, thế nhưng tiểu gia cũng không kém a, vì sao không ai nhìn tôi hết vậy?
Thế nhưng Hứa Thầm liền phát hiện không thích hợp, bởi vì hắn thấy được sự kinh ngạc trên mặt rất nhiều người.
Hoá ra tiểu tổ tông này lần đầu tới đây ăn cơm.
Gọi đồ ăn, tùy tiện tìm chô ngồi xuống ăn cơm.
“Cố tổng? Sao anh tới chỗ này? Tình cờ quá…”
Hứa Thầm thiếu chút nữa nghẹn chết, nghe tới giọng nói làm người ta khó quên này, da gà liền rơi đầy đất.
“Tôi ngồi đây được không?”
Không phải anh ngồi rồi sao…
Hứa Thầm một bên ở trong lòng phỉ nhổ, một bên yên lặng ăn canh.
“Cố tổng, khoai tây thịt bò này ăn ngon lắm, anh ăn thử xem.”
Nhìn Tiểu Trương đem thịt bò trong bát toàn bộ gắp vào trong chén của Cố Huyền, Hứa Thầm càng thêm khẳng định suy đoán kia của mình.
Bất quá, người này như thế nào có thể ăn đồ người khác nếm qua.
Quả nhiên nhìn thấy người nào đó nhíu mày, lẳng lặng nhìn thoáng qua Hứa Thầm, gắp lên một khối khoai tây, nhét vào trong miệng.
Nha? Cư nhiên ăn…
Một bên Tiểu Trương tao niên còn đang đông lạnh, không ngừng cố gắng.
Giật mình qua đi, Hứa Thầm lại cúi đầu yên lặng ăn cơm.
“Cố tổng, món này cũng không tệ đâu.”
Con trai à, cuối cùng mày cũng chỉ có thể ăn canh …
“Không cần.” Lần này lại là lạnh lùng từ chối.
Da? Chẳng lẽ Cố Huyền chỉ thích ăn thịt không thích dùng cơm? Kén ăn không tốt đâu.
Một bữa cơm cứ như vậy trôi qua, một người cúi đầu yên lặng ăn cơm, một người không ngừng gắp đồ ăn, một người lạnh lùng từ chối.
Ba người cùng nhau đi ra khỏi phòng ăn, lúc này —— “Người yêu ơi anh chậm rãi bay..”
Ha ha, tiếng chuông quái dị quá…
Chỉ thấy Tiểu Trương tao niên lục túi quần, như thế nào cũng lúc không ra, ai khiến hắn mặc quần bò mua ở taobao làm gì.
“Bộp ——” di động rơi, thuận tiện rơi ra mấy đồng tiền xu.
“A, tiểu cơ cơ của tôi!” Tiểu Trương tao niên thét chói tai.
= = vi mao dắt lừa thuê hảo đáng khinh…
Ý thức được lời nói của mình mang nghĩa khác, Tiểu Trương mặt đỏ lên, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Hứa Thầm giúp hắn nhặt lên di động cùng tiền xu, đưa cho Tiểu Trương, nói đùa để điều hoà không khí: “Ha ha, di động rơi đủ thảm, ngay cả phí cũng rơi ra …”
Cố Huyền: “…”
Tiểu Trương: “…”
Hứa Thầm: “…” Không buồn cười sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook