Ký Ức Đẹp Nhất
-
Chương 71
Giọng Vệ Lăng Dương và Lục Chiêu Dương quá giống nhau, trước đó vì quấy nhiễu khả năng phân biệt của Từ Gia, Vệ Lăng Dương còn đặc biệt bắt chước thói quen nói chuyện của Lục Chiêu Dương, mặc dù đến cuối vẫn không giấu được Từ Gia, nhưng sự hiểu biết của đám Di Nhạc chỉ giới hạn trong quá trình chế tác 《Bích lạc hoàng tuyền》 kỳ 1, vậy nên nhất thời không phân biệt được ai với ai.Mingtian023.
Sau khi Lục Chiêu Dương lên tiếng, giọng Di Nhạc có chút tan vỡ:
“Tôi nhìn lầm hay nghe lầm vậy? Tại sao ở đây có một người nữa? Gia Gia Lăng Dương, hai cậu ở chung với nhau đúng không?”
Vệ Lăng Dương: “Đang ở chung.”
Lục Chiêu Dương: “Không ở chung, tôi đang ở khách sạn.”
Di Nhạc: “… Để tôi lãnh tĩnh cái đã.”
Từ Gia bắt gặp ý cười xấu xa bên môi Vệ Lăng Dương, thế là duỗi tay đẩy nhẹ hắn, hết cách với hắn luôn:
“Được rồi, anh đừng phá nữa.”
“Anh có phá đâu.” Vệ Lăng Dương làm mặt vô tội, “Không phải anh là Lăng Dương sao?”
Không phải là Lăng Dương? Hắn đúng là Lăng Dương. Có điều Lăng Dương này không phải Lăng Dương kia, Lăng Dương trong miệng đám Di Nhạc là Lục Chiêu Dương chứ không phải Vệ Lăng Dương.Mingtian023.
Hình như Vệ Lăng Dương còn ngại chưa đủ loạn, mặc kệ Đa Đa ngồi bên cạnh cầu vuốt ve, hắn trực tiếp dựa vào vai Từ Gia, chào hỏi với bọn Di Nhạc:
“Di Nhạc, mọi người, chào buổi tối.”
“Lăng Dương, chào buổi tối … à.” Di Nhạc đáp lại trong vô thức, nói đến chữ “à” đã muốn hết hơi.
“Sắp bắt đầu chế tác kỳ 2 rồi đúng không?” Vệ Lăng Dương hỏi cô, mặc dù lồng tiếng cho Nguyên Chiêu kỳ 1 không phải hắn, chẳng qua hắn chơi thân với Lục Chiêu Dương, nên cũng biết tiến độ tới đâu.
“Đúng vậy.” Di Nhạc phục hồi tinh thần, nghe hắn nhắc tới ghi âm liền ngầm thừa nhận hắn là Tráng Chí Lăng Dương, “Tôi đã gửi kịch bản tới hòm thư của cậu rồi, nhớ xem đó.”
“Ok.” Vệ Lăng Dương trả lời cực kỳ sẳng khoái.
“Cậu ok cái rắm.” Lục Chiêu Dương nhịn không được lên tiếng mắng, “Kịch bản ở chỗ tôi, cậu lấy cái gì xem? Giả vờ cứ như đúng rồi vậy.”
“Gia Gia cũng có kịch bản, tôi nhờ em ấy đọc tôi nghe.” Vệ Lăng Dương bắt đầu khoe khoang, “Tôi căn bản không cần xem.”
“…” Lục Chiêu Dương bị hắn làm nghẹn họng, “Ở đó mà quăng thức ăn cho chó, ông mày không ăn!”
Di Nhạc: “…”
YY lại rơi vào im lặng, hiển nhiên đã bị tình huống trước mắt làm cho mơ màng, trên màn hình chung, Di Nhạc gửi một hàng chấm lửng để bày tỏ sự mê man của cô. Điều này khiến Từ Gia không thể không bật cười, bèn che miệng Vệ Lăng Dương, lên tiếng hỏi dò:
“Mọi người ổn chứ?”
“… Không ổn lắm.” Đây là giọng đạo diễn Mộc Cát, “Cảm thấy xuất hiện Lăng Dương thật và giả, ai có thể giải thích cho tôi không?”
Di Nhạc: “Cầu giải thích …”
“Để tôi nói.” Giọng Từ Gia pha lẫn ý cười, giải thích một cách đơn giản, “Bên cạnh tôi cũng là Lăng Dương, nhưng không phải Lăng Dương mà mọi người biết, giọng anh ấy khá giống giọng Tráng Chí Lăng Dương, cho nên mọi người mới nhầm lẫn.”
“Tôi mới là CV của Nguyên Chiêu, các cậu đừng nhầm.” Lục Chiêu Dương cũng lên tiếng làm sáng tỏ.
“Thì ra là thế, làm bọn tôi sợ hết hồn.” Di Nhạc bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán, “Không phải khá giống, mà là cực kỳ giống, vừa rồi tôi thật sự không phân biệt được. Vậy … Gia Gia, Lăng Dương bên cạnh cậu là …”
Câu nói kia của cô mang theo hàm ý, theo lời của Lục Chiêu Dương, mọi người nghe thấy sự khác biệt trong quan hệ của Từ Gia và Vệ Lăng Dương.
Từ Gia cũng không định giấu diếm, hào phóng thừa nhận:
“Bạn trai tôi.”
Tin tức này đối với đám Di Nhạc phải nói là cực kỳ bùng nổ.
Từ Gia đã tham gia giới võng phối nhiều năm, mặc dù đều lồng tiếng cho kịch đam mỹ, nhưng vẫn chưa từng thừa nhận cậu cong, cũng chưa từng bán hủ với ai, chỉ có “scandal tình ái” với Thẩm Tiêu do fan tự chế, giờ đột nhiên lòi ra một bạn trai, khiến mọi người trong phòng đều bị sốc.Mingtian023.
Sau khi cậu lên tiếng, Vệ Lăng Dương liền kéo tay Từ Gia khỏi miệng mình, nói:
“Chào mọi người, tôi là Lăng Dương. Xin lỗi, vừa nãy tôi đùa chút thôi, mọi người đừng để ý.”
Chỉ là đùa một chút, Từ Gia cũng kịp thời làm sáng tỏ, không tạo thành hiểu lầm, hắn cũng đã nói xin lỗi, nên bọn Di Nhạc đều bảo không sao, YY lại khôi phục náo nhiệt như trước.
Sau khi làm sáng tỏ xong, không lâu sau, Lục Chiêu Dương gửi tin nhắn cho Từ Gia.
Nhìn khung trò chuyện nhảy ra, Từ Gia không khỏi nghĩ tới lúc Vệ Lăng Dương dùng QQ của Lục Chiêu Dương để voice mess với mình, Lục Chiêu Dương có ở đó hay không.
Tráng Chí Lăng Dương: Các cậu ở đâu? Vẫn còn ở nhà chính?
Mạc Vong Lưu Niên: B thành, vừa tới mấy hôm trước.
Tráng Chí Lăng Dương: Nói cho Vệ Lăng Dương, thắng cược phải mời tôi ăn cơm, tôi muốn ăn ở Phượng Hoàng Lâu.
Phượng Hoàng Lâu là nhà hàng tốt nhất ở B thành, ngay cả khi là một bữa ăn đơn giản cũng tốn hơn 4 chữ số. Từ Gia không biết hắn nói đánh cược là có ý gì, cậu đóng mic, thuật lại lời Lục Chiêu Dương cho Vệ Lăng Dương.
Vệ Lăng Dương nghe xong thì bật cười, ôm Từ Gia từ đằng sau, đặt cằm trên vai cậu, hào phóng nói:
“Được thôi, em nói cho cậu ta muốn ăn gì thì ăn, dù ăn bao nhiêu cũng là cậu ta trả tiền.”
“Có ý gì?” Từ Gia không rõ.
Vệ Lăng Dương thuật lại chuyện đánh cược Lục Chiêu Dương phải đưa cổ phiếu cho mình. Từ Gia nghe xong, đuôi mày khẽ nhướng:
“Cho nên số tiền này là em kiếm được?”
“Đúng.” Vệ Lăng Dương giơ tay, “Em lời được nhiêu đây nè.”
Cổ phiếu sáu con số …
Từ Gia lại lướt qua tin nhắn vừa rồi của Lục Chiêu Dương, có thể cảm nhận được vẻ đau đớn của hắn thông qua màn hình, thế là không khỏi cảm thán:
“Chẳng trách cậu ta muốn ăn ở Phượng Hoàng Lâu.”
“Mặc cậu ta ăn, bọn mình có tiền.” Vệ Lăng Dương ôm cậu, dùng ngữ điệu hết sức tự hào, “Vợ anh thật biết kiếm tiền nuôi gia đình!”Mingtian023.
Từ Gia bị hắn chọc cười, đoạn nghiêng đầu hôn lên môi hắn:
“Anh cũng không kém.”
Nụ hôn vừa chạm liền phân không thể thỏa mãn Vệ Lăng Dương, hắn đặt lapop trên đùi Từ Gia sang một bên, trực tiếp đè người lên sofa hôn đủ mới hài lòng.
Hai người vành tai tóc mai chạm nhau trên sofa một lúc mới đi tắm.
Từ Gia tắm xong đi ra, thấy Vệ Lăng Dương chui nửa người vào tủ quần áo tìm gì đó, cậu vừa lau tóc vừa đi tới sau lưng hắn hỏi:
“Anh tìm gì vậy?”
“Tìm chiếc hộp của anh.” Vệ Lăng Dương rời khỏi tủ quần áo, khoa tay múa chân với cậu, “Chiếc hộp lớn vậy nè, cái anh bỏ trong hành lý lúc sang đây ấy.”
Hắn đang nói đến quyển album mà Từ Gia đã cất, Từ Gia bèn kéo hắn ngồi xuống giường, sau đó đưa quyển album cho hắn, hỏi:
“Khuya rồi tìm nó làm gì?”
“Em quên hôm nay là ngày mấy rồi sao?” Vệ Lăng Dương cầm quyển album hỏi.
Hôm nay là ngày 1 tháng 6 – quốc tế thiếu nhi, sáng nay Từ Gia mới gọi điện thoại cho Tinh Tinh.
Ngày 1 tháng 6 là quốc tế thiếu nhi, ngày 2 tháng 6 là sinh nhật Từ Gia, mà quyển album này là quà sinh nhật 18 tuổi năm đó Vệ Lăng Dương đưa Từ Gia.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ …”
Tiếng chuông vui nhộn đột nhiên vang lên, Từ Gia ngoái đầu nhìn, thì ra di động Vệ Lăng Dương ném trên giường đang kêu. Cậu xoay người cầm lên nhìn, phát hiện là đồng hồ báo thức của di động, thời gian vừa đúng 12 giờ ngày 2 tháng 6, nhạc chuông là Vệ Lăng Dương hát bài “sinh nhật vui vẻ”, không biết Vệ Lăng Dương ghi âm từ khi nào.
Hai người đều không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng nhạc chuông báo thức, mang theo tín hiệu mang tên “ngọt ngào”, vang lên hai lần mới ngừng lại.
Từ Gia cầm di động, môi không thể ngừng cong lên, cuối cùng vẫn không nhịn cười nổi, bèn cúi đầu nói với Vệ Lăng Dương:
“Anh ghi âm khi nào vậy?”
Vệ Lăng Dương không trả lời, kéo cậu ngồi trên đùi mình, ôm eo cậu hỏi:
“Nghe hay không?”Mingtian023.
“Hay.” Từ Gia khoát hai tay lên cổ hắn, nghiêng đầu hôn môi hắn, khẽ khàng mơn trớn, lại nhẹ giọng lặp lại: “Rất hay, cực kỳ hay.”
Vệ Lăng Dương khẽ cười, đỡ gáy cậu hôn lên, thì thầm giữa môi răng:
“Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
Thật lâu sau, Vệ Lăng Dương mới thở gấp buông Từ Gia ra, vươn tay chạm vào quyển album bên cạnh, đặt nó vào lòng Từ Gia, cẩn thận nói:
“Quà sinh nhật muộn bảy năm, anh lại tặng nó cho em, lần này em không được trả lại anh nữa.”
“Vâng.” Từ Gia gật đầu, cũng thận trọng hứa hẹn, “Em cam đoan sẽ vĩnh viễn bảo vệ nó.”
“Còn anh thì sao?” Vệ Lăng Dương hỏi.
“Sẽ càng yêu anh hơn.” Từ Gia cười đáp.
“Vậy còn được.” Vệ Lăng Dương hài lòng, lại bảo, “Đây là quà sinh nhật 18 tuổi, anh còn món quà khác tặng cho em.”
“Còn gì nữa?” Từ Gia tò mò.
Vệ Lăng Dương cầm tay cậu, đặt lên ngực mình, mỉm cười:
“Còn anh nữa.”
Từ Gia ngẩn người, lại nghe hắn nói tiếp:
“Anh tặng mình cho em, bất kể ra sao, anh sẽ không rời xa em nữa, cũng xin em đừng buông anh ra nữa.”
Vì Vệ Lăng Dương không nhìn thấy nên ánh mắt hơi ảm đạm, nhưng Từ Gia lại thấy được thâm tình dưới lớp xám ấy.
Lời thỉnh cầu của hắn như một ngọn lửa bập bùng bất diệt, thiêu đốt tất cả tình ý trong lòng Từ Gia, bất kể là quá khứ, hay hiện tại, hoặc là tương lai, tình yêu của Từ Gia chỉ dành cho một người là Vệ Lăng Dương.Mingtian023.
“Em đồng ý với anh.” Từ Gia nghẹn ngào đáp, trán tựa vào trán Vệ Lăng Dương, khẽ nói, “Đây là quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà em nhận được trong đời, độc nhất vô nhị.”
Nước xuân khai sơ, rừng xuân trải rộng, gió xuân mười dặm cũng chẳng bằng người.
(Hồi đó dịch sai câu này nên giờ sửa lại:v)
Sau khi Lục Chiêu Dương lên tiếng, giọng Di Nhạc có chút tan vỡ:
“Tôi nhìn lầm hay nghe lầm vậy? Tại sao ở đây có một người nữa? Gia Gia Lăng Dương, hai cậu ở chung với nhau đúng không?”
Vệ Lăng Dương: “Đang ở chung.”
Lục Chiêu Dương: “Không ở chung, tôi đang ở khách sạn.”
Di Nhạc: “… Để tôi lãnh tĩnh cái đã.”
Từ Gia bắt gặp ý cười xấu xa bên môi Vệ Lăng Dương, thế là duỗi tay đẩy nhẹ hắn, hết cách với hắn luôn:
“Được rồi, anh đừng phá nữa.”
“Anh có phá đâu.” Vệ Lăng Dương làm mặt vô tội, “Không phải anh là Lăng Dương sao?”
Không phải là Lăng Dương? Hắn đúng là Lăng Dương. Có điều Lăng Dương này không phải Lăng Dương kia, Lăng Dương trong miệng đám Di Nhạc là Lục Chiêu Dương chứ không phải Vệ Lăng Dương.Mingtian023.
Hình như Vệ Lăng Dương còn ngại chưa đủ loạn, mặc kệ Đa Đa ngồi bên cạnh cầu vuốt ve, hắn trực tiếp dựa vào vai Từ Gia, chào hỏi với bọn Di Nhạc:
“Di Nhạc, mọi người, chào buổi tối.”
“Lăng Dương, chào buổi tối … à.” Di Nhạc đáp lại trong vô thức, nói đến chữ “à” đã muốn hết hơi.
“Sắp bắt đầu chế tác kỳ 2 rồi đúng không?” Vệ Lăng Dương hỏi cô, mặc dù lồng tiếng cho Nguyên Chiêu kỳ 1 không phải hắn, chẳng qua hắn chơi thân với Lục Chiêu Dương, nên cũng biết tiến độ tới đâu.
“Đúng vậy.” Di Nhạc phục hồi tinh thần, nghe hắn nhắc tới ghi âm liền ngầm thừa nhận hắn là Tráng Chí Lăng Dương, “Tôi đã gửi kịch bản tới hòm thư của cậu rồi, nhớ xem đó.”
“Ok.” Vệ Lăng Dương trả lời cực kỳ sẳng khoái.
“Cậu ok cái rắm.” Lục Chiêu Dương nhịn không được lên tiếng mắng, “Kịch bản ở chỗ tôi, cậu lấy cái gì xem? Giả vờ cứ như đúng rồi vậy.”
“Gia Gia cũng có kịch bản, tôi nhờ em ấy đọc tôi nghe.” Vệ Lăng Dương bắt đầu khoe khoang, “Tôi căn bản không cần xem.”
“…” Lục Chiêu Dương bị hắn làm nghẹn họng, “Ở đó mà quăng thức ăn cho chó, ông mày không ăn!”
Di Nhạc: “…”
YY lại rơi vào im lặng, hiển nhiên đã bị tình huống trước mắt làm cho mơ màng, trên màn hình chung, Di Nhạc gửi một hàng chấm lửng để bày tỏ sự mê man của cô. Điều này khiến Từ Gia không thể không bật cười, bèn che miệng Vệ Lăng Dương, lên tiếng hỏi dò:
“Mọi người ổn chứ?”
“… Không ổn lắm.” Đây là giọng đạo diễn Mộc Cát, “Cảm thấy xuất hiện Lăng Dương thật và giả, ai có thể giải thích cho tôi không?”
Di Nhạc: “Cầu giải thích …”
“Để tôi nói.” Giọng Từ Gia pha lẫn ý cười, giải thích một cách đơn giản, “Bên cạnh tôi cũng là Lăng Dương, nhưng không phải Lăng Dương mà mọi người biết, giọng anh ấy khá giống giọng Tráng Chí Lăng Dương, cho nên mọi người mới nhầm lẫn.”
“Tôi mới là CV của Nguyên Chiêu, các cậu đừng nhầm.” Lục Chiêu Dương cũng lên tiếng làm sáng tỏ.
“Thì ra là thế, làm bọn tôi sợ hết hồn.” Di Nhạc bừng tỉnh đại ngộ, cảm thán, “Không phải khá giống, mà là cực kỳ giống, vừa rồi tôi thật sự không phân biệt được. Vậy … Gia Gia, Lăng Dương bên cạnh cậu là …”
Câu nói kia của cô mang theo hàm ý, theo lời của Lục Chiêu Dương, mọi người nghe thấy sự khác biệt trong quan hệ của Từ Gia và Vệ Lăng Dương.
Từ Gia cũng không định giấu diếm, hào phóng thừa nhận:
“Bạn trai tôi.”
Tin tức này đối với đám Di Nhạc phải nói là cực kỳ bùng nổ.
Từ Gia đã tham gia giới võng phối nhiều năm, mặc dù đều lồng tiếng cho kịch đam mỹ, nhưng vẫn chưa từng thừa nhận cậu cong, cũng chưa từng bán hủ với ai, chỉ có “scandal tình ái” với Thẩm Tiêu do fan tự chế, giờ đột nhiên lòi ra một bạn trai, khiến mọi người trong phòng đều bị sốc.Mingtian023.
Sau khi cậu lên tiếng, Vệ Lăng Dương liền kéo tay Từ Gia khỏi miệng mình, nói:
“Chào mọi người, tôi là Lăng Dương. Xin lỗi, vừa nãy tôi đùa chút thôi, mọi người đừng để ý.”
Chỉ là đùa một chút, Từ Gia cũng kịp thời làm sáng tỏ, không tạo thành hiểu lầm, hắn cũng đã nói xin lỗi, nên bọn Di Nhạc đều bảo không sao, YY lại khôi phục náo nhiệt như trước.
Sau khi làm sáng tỏ xong, không lâu sau, Lục Chiêu Dương gửi tin nhắn cho Từ Gia.
Nhìn khung trò chuyện nhảy ra, Từ Gia không khỏi nghĩ tới lúc Vệ Lăng Dương dùng QQ của Lục Chiêu Dương để voice mess với mình, Lục Chiêu Dương có ở đó hay không.
Tráng Chí Lăng Dương: Các cậu ở đâu? Vẫn còn ở nhà chính?
Mạc Vong Lưu Niên: B thành, vừa tới mấy hôm trước.
Tráng Chí Lăng Dương: Nói cho Vệ Lăng Dương, thắng cược phải mời tôi ăn cơm, tôi muốn ăn ở Phượng Hoàng Lâu.
Phượng Hoàng Lâu là nhà hàng tốt nhất ở B thành, ngay cả khi là một bữa ăn đơn giản cũng tốn hơn 4 chữ số. Từ Gia không biết hắn nói đánh cược là có ý gì, cậu đóng mic, thuật lại lời Lục Chiêu Dương cho Vệ Lăng Dương.
Vệ Lăng Dương nghe xong thì bật cười, ôm Từ Gia từ đằng sau, đặt cằm trên vai cậu, hào phóng nói:
“Được thôi, em nói cho cậu ta muốn ăn gì thì ăn, dù ăn bao nhiêu cũng là cậu ta trả tiền.”
“Có ý gì?” Từ Gia không rõ.
Vệ Lăng Dương thuật lại chuyện đánh cược Lục Chiêu Dương phải đưa cổ phiếu cho mình. Từ Gia nghe xong, đuôi mày khẽ nhướng:
“Cho nên số tiền này là em kiếm được?”
“Đúng.” Vệ Lăng Dương giơ tay, “Em lời được nhiêu đây nè.”
Cổ phiếu sáu con số …
Từ Gia lại lướt qua tin nhắn vừa rồi của Lục Chiêu Dương, có thể cảm nhận được vẻ đau đớn của hắn thông qua màn hình, thế là không khỏi cảm thán:
“Chẳng trách cậu ta muốn ăn ở Phượng Hoàng Lâu.”
“Mặc cậu ta ăn, bọn mình có tiền.” Vệ Lăng Dương ôm cậu, dùng ngữ điệu hết sức tự hào, “Vợ anh thật biết kiếm tiền nuôi gia đình!”Mingtian023.
Từ Gia bị hắn chọc cười, đoạn nghiêng đầu hôn lên môi hắn:
“Anh cũng không kém.”
Nụ hôn vừa chạm liền phân không thể thỏa mãn Vệ Lăng Dương, hắn đặt lapop trên đùi Từ Gia sang một bên, trực tiếp đè người lên sofa hôn đủ mới hài lòng.
Hai người vành tai tóc mai chạm nhau trên sofa một lúc mới đi tắm.
Từ Gia tắm xong đi ra, thấy Vệ Lăng Dương chui nửa người vào tủ quần áo tìm gì đó, cậu vừa lau tóc vừa đi tới sau lưng hắn hỏi:
“Anh tìm gì vậy?”
“Tìm chiếc hộp của anh.” Vệ Lăng Dương rời khỏi tủ quần áo, khoa tay múa chân với cậu, “Chiếc hộp lớn vậy nè, cái anh bỏ trong hành lý lúc sang đây ấy.”
Hắn đang nói đến quyển album mà Từ Gia đã cất, Từ Gia bèn kéo hắn ngồi xuống giường, sau đó đưa quyển album cho hắn, hỏi:
“Khuya rồi tìm nó làm gì?”
“Em quên hôm nay là ngày mấy rồi sao?” Vệ Lăng Dương cầm quyển album hỏi.
Hôm nay là ngày 1 tháng 6 – quốc tế thiếu nhi, sáng nay Từ Gia mới gọi điện thoại cho Tinh Tinh.
Ngày 1 tháng 6 là quốc tế thiếu nhi, ngày 2 tháng 6 là sinh nhật Từ Gia, mà quyển album này là quà sinh nhật 18 tuổi năm đó Vệ Lăng Dương đưa Từ Gia.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ …”
Tiếng chuông vui nhộn đột nhiên vang lên, Từ Gia ngoái đầu nhìn, thì ra di động Vệ Lăng Dương ném trên giường đang kêu. Cậu xoay người cầm lên nhìn, phát hiện là đồng hồ báo thức của di động, thời gian vừa đúng 12 giờ ngày 2 tháng 6, nhạc chuông là Vệ Lăng Dương hát bài “sinh nhật vui vẻ”, không biết Vệ Lăng Dương ghi âm từ khi nào.
Hai người đều không nói gì, trong phòng chỉ có tiếng nhạc chuông báo thức, mang theo tín hiệu mang tên “ngọt ngào”, vang lên hai lần mới ngừng lại.
Từ Gia cầm di động, môi không thể ngừng cong lên, cuối cùng vẫn không nhịn cười nổi, bèn cúi đầu nói với Vệ Lăng Dương:
“Anh ghi âm khi nào vậy?”
Vệ Lăng Dương không trả lời, kéo cậu ngồi trên đùi mình, ôm eo cậu hỏi:
“Nghe hay không?”Mingtian023.
“Hay.” Từ Gia khoát hai tay lên cổ hắn, nghiêng đầu hôn môi hắn, khẽ khàng mơn trớn, lại nhẹ giọng lặp lại: “Rất hay, cực kỳ hay.”
Vệ Lăng Dương khẽ cười, đỡ gáy cậu hôn lên, thì thầm giữa môi răng:
“Sinh nhật vui vẻ, bảo bối.”
Thật lâu sau, Vệ Lăng Dương mới thở gấp buông Từ Gia ra, vươn tay chạm vào quyển album bên cạnh, đặt nó vào lòng Từ Gia, cẩn thận nói:
“Quà sinh nhật muộn bảy năm, anh lại tặng nó cho em, lần này em không được trả lại anh nữa.”
“Vâng.” Từ Gia gật đầu, cũng thận trọng hứa hẹn, “Em cam đoan sẽ vĩnh viễn bảo vệ nó.”
“Còn anh thì sao?” Vệ Lăng Dương hỏi.
“Sẽ càng yêu anh hơn.” Từ Gia cười đáp.
“Vậy còn được.” Vệ Lăng Dương hài lòng, lại bảo, “Đây là quà sinh nhật 18 tuổi, anh còn món quà khác tặng cho em.”
“Còn gì nữa?” Từ Gia tò mò.
Vệ Lăng Dương cầm tay cậu, đặt lên ngực mình, mỉm cười:
“Còn anh nữa.”
Từ Gia ngẩn người, lại nghe hắn nói tiếp:
“Anh tặng mình cho em, bất kể ra sao, anh sẽ không rời xa em nữa, cũng xin em đừng buông anh ra nữa.”
Vì Vệ Lăng Dương không nhìn thấy nên ánh mắt hơi ảm đạm, nhưng Từ Gia lại thấy được thâm tình dưới lớp xám ấy.
Lời thỉnh cầu của hắn như một ngọn lửa bập bùng bất diệt, thiêu đốt tất cả tình ý trong lòng Từ Gia, bất kể là quá khứ, hay hiện tại, hoặc là tương lai, tình yêu của Từ Gia chỉ dành cho một người là Vệ Lăng Dương.Mingtian023.
“Em đồng ý với anh.” Từ Gia nghẹn ngào đáp, trán tựa vào trán Vệ Lăng Dương, khẽ nói, “Đây là quà sinh nhật ý nghĩa nhất mà em nhận được trong đời, độc nhất vô nhị.”
Nước xuân khai sơ, rừng xuân trải rộng, gió xuân mười dặm cũng chẳng bằng người.
(Hồi đó dịch sai câu này nên giờ sửa lại:v)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook